Gần đây tâm trạng của Severus Snape cực kỳ tồi tệ, đây là sự thật mà mỗi một giáo viên và học sinh ở Hogwarts phải trả cái giá máu chảy đầm đìa để chứng minh. Bình thường một tiết trừ 30 điểm đã là cực hạn rồi, nhưng gần đây mỗi một tiết Độc Dược, mặc kệ là chương trình học năm nào, cũng đều bị trừ gần 100 điểm, ngay cả Slytherin cũng không thể chạy thoát. Số lượng đá quý trong đồng hồ cát của cả bốn Nhà đặt ở Tiền Sảnh cạn kiệt đến lót đế, chỉ cần liếc mắt một cái thì đều thấy rõ bốn cái đồng hồ cát gần như trống rỗng. Nếu không phải các giáo viên khác tìm mọi cách cộng thêm điểm cho học sinh, chỉ sợ mấy cái đồng hồ đó đã sớm trống không, thậm chí có khi sẽ xảy ra tình huống cả bốn Nhà đều âm điểm. Vì thế, các giáo viên trong tối ngoài sáng khuyên bảo Severus không biết bao nhiêu lần, nhưng tất cả đều chỉ nhận được nọc độc cùng với tiếng hừ lạnh. Người duy nhất không sợ nọc độc là Hiệu Trưởng cũng đá trúng phải ván sắt, thậm chí thuốc chữa sâu răng do ông điều chế cho Hiệu Trưởng đều bị đổi thành hương vị có thể nói là vô cùng khủng bố. Các học sinh Ravenclaw tổng kết, đây là một trận tai nạn của Hogwarts, nhưng chúng ta thậm chí còn chả biết nguyên do vì đâu.
Đối với chuyện các giáo viên và học sinh cố tìm ra nguyên nhân phát sinh trận tai nạn này, Severus làm lơ hết, bởi vì chỉ mình ông mới biết nguyên nhân là gì. Từ sau kỳ nghỉ hè được con đỡ đầu của mình – Draco cho xem những ký ức trong Chậu Tưởng Ký cùng với vợ chồng Lucius, ngay cả Merlin cũng không thể ngăn cản lửa giận muốn tràn ra cả đồng cỏ của ông. Cho tới nay, Severus luôn tin chắc rằng người họ Potter đều là quỷ khổng lồ không có đầu óc, tin chắc rằng Dumbledore tuy bị đồ ngọt chiếm hết não nhưng còn chưa đến mức điên khùng hoàn toàn, tin rằng Chúa Cứu Thế đúng thật như lời của Dumbledore, sống một cuộc sống như một hoàng tử, cũng tin rằng kế hoạch của mình là chính xác. Nhưng những ký ức kia chứng minh ông chỉ là một thằng hề, một thằng hề từ đầu đến đuôi. Chúa Tể Hắc Ám ngày xưa cao quý ưu nhã và mạnh mẽ thì ra là một tên ngu, ngu đến mức coi linh hồn của mình như cái bánh mì xắt ra từng miếng, lão điên Dumbledore kia khùng đến mức coi cái chết của mình thành lợi thế chiến thắng, mà đầu đá Harry Potter lại là một trong những Trường Sinh Linh Giá của Voldemort! Còn có sự thật nào đáng châm chọc hơn cái này! Ông đã tính sẽ dùng hết toàn lực bảo vệ quỷ con của Lily, nhưng sự thật chứng minh ngay từ lúc bắt đầu, ông đã sai, cho dù có sống sót dưới tay Voldemort, đầu đá vẫn sẽ chết dưới sự phản bội của người một nhà.
“Dumbledore, sao cụ dám, sao cụ dám dùng con trai của Lily làm vật hy sinh đổi lấy thắng lợi của cụ?! Một Giới Phù Thủy vỡ nát như thế mà cụ dám gọi là lợi ích vĩ đại nhất! Chẳng lẽ cụ thật sự đã bị đồ ngọt làm cho nổi điên rồi sao?”
Ngồi một mình trong văn phòng dưới hầm, phóng ra vô số Bùa Ù Tai và Bùa Đuổi, dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt của Severus trông tái nhợt hơn cả ngày thường, ông run rẩy lẩm bẩm như thể bị ai đó bóp cổ. Ông vẫn còn nhớ hồi còn là một em bé mềm mại, quỷ con kia đã giãy giụa khỏi lòng Lily nhào về phía ông, còn nhớ rõ cảm giác ấm áp mềm mại khi ông bế đứa bé đó lên, còn nhớ bản thân đã chấn động thế nào khi nghe thấy giọng nói ngọt ngào trẻ con gọi mình là “Sev”. Thậm chí, đầu đá còn dùng đôi mắt màu xanh lá y chang mẹ mình nhìn ông chăm chú, trong ánh mắt đó có tình cảm phức tạp không cách nào tiêu tan. Ông từng cho rằng đó là do mình nhìn lầm, một đứa bé không thể nào có ánh mắt phức tạp như vậy được, ánh mắt đó bao hàm áy náy, cảm kích, tin tưởng, lo lắng, thậm chí còn nhiều hơn thế. Nhưng bây giờ ông tin quỷ con giống như Draco, đã sống lại mang theo linh hồn vỡ nát sau chiến tranh. Đối với kết luận này, Draco rất kinh ngạc, mừng rỡ và cảm kích không có chút nào giống một Malfoy. Tuy nhiên ông lại không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả lại cảnh mình đã thấy.
Mấy ngày trước, khó khăn lắm ông mới tìm được một cái cớ trộm đi quan sát Harry – đã từng là em bé – Potter, thấy đứa nhỏ đó gầy yếu hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa, thấy nó phải bắt đầu làm việc tay chân khi mới 6 giờ sáng, sống một ngày dưới cảnh đánh mắng của ba tên Muggle đáng chết kia, chỉ được nhận hai chén canh cặn làm đồ ăn. Suốt ngày hôm đó, đứa bé kia chưa từng mở miệng nói câu gì – cho dù là giải thích cho mình hay là phản kháng, khuôn mặt vô cảm như một con rối. Đối mặt với hình ảnh hoàn toàn khác xa với “cuộc sống hoàng tử” trong lời Dumbledore, lại nhớ tới lời kể của Draco về thời thơ ấu thực sự của Chúa Cứu Thế ở kiếp trước, Severus phải dùng hết tự chủ của mình mới không vọt vào phòng Hiệu Trưởng của Hogwarts, cho cái lão điên Ong Mật kia một cái Avada. Đến khuya, ông vốn đã chuẩn bị rời đi thì lại cảm giác được trong nhà phát ra một trận pháp lực mạnh mẽ, tán loạn, trong lúc đang do dự có nên đi vào kiểm tra hay không, ông lại phát hiện đứa bé kia tỉnh dậy sau cơn ác mộng, mặt tái nhợt chạy ra khỏi phòng, né đi tầm mắt của bà Figg, ngồi ở một góc hoa viên, im lặng nhìn sao trời. Severus không có cách nào đoán được quỷ con đang nghĩ cái gì, chỉ có thể thấy gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ lúc thì đau khổ, lúc thì châm chọc, khi thì kiên quyết – những sắc thái hoàn toàn không thuộc về sắc mặt nên có của một đứa trẻ. Nhưng trực giác nói với ông, cả người đầu đá đó toát ra hơi thở tuyệt vọng không thể làm lơ. Severus đứng yên ở đấy, mãi đến khi Potter con quay trở về nhà. Cảm giác tuyệt vọng không kìm chế như vậy làm Severus nhớ tới bản thân đã bất lực ra sao vào cái đêm mẹ mất, cũng giống như bảy năm trước khi nghe được tin Lily hy sinh. Ông hoảng hốt phát hiện vẻ kiên quyết chợt lóe trên mặt quỷ con của Lily giống hệt ông lúc trước, coi cuộc sống như một nghi thức cần thiết phải hoàn thành, mặc kệ phải trả giá cái gì, bất luận kết quả là sống hay chết đều không quan trọng, thậm chí tốt hơn hết là cái chết.
Tự rót cho mình một ly Brandy, Severus cố gắng thuyết phục bản thân rằng đêm đó mình nghĩ nhiều rồi, chỉ là do ánh sáng quá mờ không thấy rõ nên mới sinh ra suy nghĩ vớ vẩn đấy. Nhưng dù cố gắng đến đâu, ông vẫn không có cách nào hủy diệt được hình ảnh đầu đá ngóng nhìn sao trời ra khỏi đầu. Đặc biệt cặp mắt màu lục kia tràn ngập tĩnh mịch trống rỗng, ai nhìn vào cũng đều sẽ nói ánh mắt đó y hệt ông. Ông không biết nên thông báo tin này thế nào cho Draco nghe, thậm chí ông còn chả biết có nên nói hay không. Biết được Harry giống nó sống lại trở về quá khứ, Draco vui mừng đến mức đôi mắt cũng trở nên sáng ngời. Nếu để nó biết, Harry có lẽ căn bản không tính đến một kết cục khác ngoài cái chết, liệu rằng Draco có nhịn được xúc động vọt tới Privet Drive đánh cho Harry một trận hay không? Nhưng nếu không nói, chỉ dựa vào mỗi mình ông thì không có cách nào thay đổi được suy nghĩ trong đầu Harry. Huống chi ánh mắt của nó y hệt ông, khiến ông mất lý do đi thuyết phục. Nhưng chẳng lẽ cứ như vậy mặc kệ quỷ con của Lily đi đến con đường tử vong sao, rõ ràng lúc trước vẫn còn là một đứa bé mềm mại ấm áp.
Voldemort đáng chết, Dumbledore đáng chết, Merlin đáng chết...
Trong lúc mê mê tỉnh tỉnh, Severus chợt nhớ ra sau khi về, ông còn chưa báo cáo kết quả với Dumbledore. Ôi, chết tiệt, tất thối Merlin...
“Severus thân ái, cậu có muốn thử ếch chocolate không, mùi vị mới của tháng này đấy.” Vào bữa sáng ngày hôm sau, Dumbledore điên điên khùng khùng mê đồ ngọt lại đẩy mạnh tiêu thụ đồ ngọt với Severus, hoàn toàn không để ý tới các giáo viên khác đang run rẩy khóe miệng.
Nhịn rồi lại nhịn, khống chết bản thân không phát ra ác chú với lão điên này, Severus bắt đầu ác ý phỏng đoán có phải do Voldemort chịu không nổi mỗi ngày bị ép tiêu thụ đồ ngọt nên mới chạy đi đối đầu với Dumbledore hay không.
“Dumbledore, nếu bộ não của cụ còn chưa bị đồ ngọt chiếm cứ đến mức không thể tự hỏi thì cụ nên biết không phải ai cũng có khẩu vị quỷ dị giống cụ,” không cần nâng mí mắt, Severus cũng biết lão điên này tuyệt đối sẽ không có nửa điểm biến hóa vì nọc độc của mình, ông quay sang nói với giáo sư McGonagall cũng đang nổi gân xanh trên trán giống ông: “Minerva, chiều nay bà mới có tiết phải không, làm phiền bà lát nữa gọi cả Poppy đến phòng Hiệu Trưởng một chuyến, tôi sẽ chờ mọi người ở đó.”
Bất ngờ thấy Severus chủ động đến phòng Hiệu Trưởng chứ không phải bị ép như mọi khi, đồng thời cũng vì giọng điệu nghiêm túc nặng nề của ông, McGonagall suy đoán chuyện này có phải là manh mối cho việc gần đây Severus khác thường hay không. Sau khi gật đầu đồng ý sẽ tới, bà khẽ liếc qua đồng hồ cát ở Tiền Sảnh, đồng thời hy vọng chờ lát nữa, sau khi nói chuyện xong, bốn cái đồng hồ cát trống không có thể bắt đầu chuyển biến tốt đẹp trở lại. Bởi vì mất tập trung, McGonagall không chú ý tới ánh mắt kiên quyết đầy đau đớn của Severus, cũng không chú ý tới đôi mắt lập lòe tia sáng của Dumbledore.
“Được rồi, con trai của ta, giờ Minerva và Poppy đều đã tới, cậu có cái gì muốn nói với chúng ta thế?” Thấy mọi người đã đến đông đủ, Dumbledore hiếm khi bỏ đồ ngọt xuống, trực giác nói với cụ rằng, điều mà Severus muốn nói hôm nay hẳn không phải chuyện nhẹ nhàng gì.
Tầm mắt đảo qua ba người ở đây, Severus thầm nhủ bản thân một lần nữa không được xúc động, phải không chế cảm xúc, Bế Quan Bí Thuật điên cuồng vận chuyển, đáng tiếc ngay khi mở miệng, ông liền biết bản thân cuối cùng vẫn không thể nào duy trì giọng điệu bình thường được.
“Dumbledore, tôi vẫn luôn tin tưởng cụ, cho dù bộ não của cụ sắp biến thành đồ ngọt, tôi vẫn tin cụ còn có năng lực tự hỏi. Nhưng hiện tại tôi vô cùng hoài nghi lòng tin của mình dành cho cụ có phải đã sai hoàn toàn rồi không, bởi vì cụ trước giờ vẫn luôn nói dối tôi. Đừng có vội vã phủ nhận, mọi người cùng nhau xem đoạn ký ức này trước cái đã.” Nói xong, Severus lấy ra Chậu Tưởng Ký đã chuẩn bị sẵn, cùng với cái chai chứa ký ức hôm quan sát quỷ con nhà Lily.
Ba người mang theo nghi vấn cùng nhau tiến vào Chậu Tưởng Ký. Các Hiệu Trưởng tiền nhiệm trong các bức chân dung treo trên tường phòng Hiệu Trưởng đều phát hiện giáo sư Độc Dược ngày thường có thể sánh với máy tạo khí lạnh tự động gần như mất hết sức lực, sắc mặt tái nhợt hơn bất kỳ lúc nào, đồng tử màu đen che dấu không nổi bi thương.
Sau khi ra khỏi Chậu Tưởng Ký, McGonagall và Poppy gần như phun lửa với Dumbledore vừa mới đứng vững, khí thế lớn đến mức ngay cả Severus cũng thầm thấy may vì trước giờ chưa từng trêu chọc hai người phụ nữ khủng bố này.
“Albus, ngày xưa khi cụ nói muốn đưa Harry cho thân thích người Muggle của nó, tôi đã không đồng ý rồi. Tôi nhớ mình từng nói, sau khi quan sát tôi chưa từng gặp người nào tệ hại hơn cả nhà Dursley, bọn họ tuyệt đối không thích hợp nuôi nấng Harry. Nhưng khi đó cụ nói thế nào nhỉ, à, không thể để Harry trở nên kiêu ngạo vì danh tiếng, như thế sẽ bất lợi cho sự trưởng thành. Giờ thì tôi thà để Harry thành một đứa nhỏ tự cao tự đại còn hơn cái vẻ như con rối kia. 6 giờ sáng đã phải dậy làm bữa sáng cho cả nhà khốn nạn đó, cả ngày đều phải làm việc, ngay cả cơm cũng không đủ no. Cụ xem đi, bất kỳ đứa bé cùng tuổi nào cũng khỏe mạnh hơn so với nó. Albus, nó mới 8 tuổi thôi, nhưng cụ xem trên người nó có chỗ nào tươi tắn như một đứa bé 8 tuổi hay không, tôi quả thực hoài nghi đó có phải là phạm nhân của Azkaban hay không đó! Nếu không phải nhờ mái tóc rối điển hình cùng cặp mắt kia, tôi thậm chí còn nghi ngờ đó không phải là con trai của James và Lily luôn bừng bừng sức sống!”
“Dumbledore, cụ nên nhớ đối với phù thủy chúng ta, trẻ con là quan trọng nhất, ước nguyện ban đầu khi thành lập Hogwarts cũng là vì trẻ con. Nhưng cụ đã làm cái gì thế này?! Cụ giao một phủ thủy nhỏ tuổi cho một gia đình Muggle rõ ràng chán ghét phù thủy, cụ để một phù thủy nhỏ sống một cuộc sống còn không bằng cả Gia Tinh, thậm chí tôi không cần dùng bùa chú kiểm tra cũng biết đứa bé kia cách tiêu chuẩn khỏe mạnh bao xa. Gia tộc Potter là một gia tộc phù thủy cổ xưa, cụ thế mà để con cháu duy nhất còn sót lại của gia tộc này sống một cuộc sống như thế suốt 7 năm! Sao cụ dám, sao cụ dám quên bản thân là Hiệu Trưởng của Hogwarts, để một đứa bé sống như thế mà còn dám nói với chúng tôi là nó sống như một hoàng tử! Đừng để tôi phải nhắc lại, ông bà và cha mẹ của đứa bé này đã cống hiến to lớn và thảm thiết ra sao cho Hội Phượng Hoàng. Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore, hiện tại tôi chính thức thông báo với cụ, trong vòng một năm này, cụ đừng mơ có được một giọt thuốc chữa sâu răng, trong vòng nửa năm tới, tôi sẽ không cho phép cụ ăn bất kỳ đồ ngọt nào! Ngoài ra, Snape, lát nữa cậu với tôi đi đón Harry, không cần phải để ý lão điên này, trong ngày hôm nay, tôi cần thiết phải kiểm tra sức khỏe tổng quát cho Harry.”
Đối mặt với hai bà hoàng Hogwarts, ngay cả Dumbledore cũng không dám phản kháng, đặc biệt là khi Poppy đã hô đầy đủ tên họ của mình. Huống hồ tận mắt thấy tình cảnh như thế, thâm tâm cụ cũng cực kỳ áy náy với vợ chồng lão Potter và vợ chồng James. Poppy một khi đã nghiêm túc thì không ai có thể thay đổi quyết định của bà. Trời ạ, chẳng lẽ cụ thật sự phải bái bai với đồ ngọt rồi sao. Có điều, tình huống của Harry đúng thật đáng lo, tuy bà Figg vẫn luôn nói Harry sống không tốt, nhưng cụ chỉ tưởng nó bị lạnh nhạt do sự khác biệt giữa Muggle với phù thủy mà thôi. Tuy nhiên, cứ thế mà đón Harry về Giới Pháp Thuật, có phải đã quá lỗ mãng rồi hay không?
Thấy Dumbledore không phản ứng, phu nhân Pomfrey còn tưởng cụ vẫn muốn để Harry tiếp tục ở lại nhà đó, lửa giận của nữ hoàng bệnh thất càng dâng cao, pháp lực mỗi lúc bùng nổ hơn. “Albus, đừng có nói với tôi rằng cụ còn muốn để Harry tiếp tục ở lại chỗ đó, nếu không tôi thực sự hoài nghi có phải cụ đã quên mất mình là Hiệu Trưởng Hogwarts hay không! Nghe đây, tôi không có hứng thú hỏi cụ và Hội Phượng Hoàng của cụ có chủ trương chính trị gì, nhưng tôi tuyệt đối không quên lời thề của mình khi đảm nhiệm chức y tá, bác sĩ cho Hogwarts. Hogwarts là trường học, không phải là Bộ Pháp Thuật, trẻ con vô tội, không phải là công cụ để mấy người chủ trương kế sách chính trị của mình! Đừng có ý định chọc giận tôi, cụ nên biết Slytherin một khi trả thù thì ngay cả cụ cũng không thể chịu nổi.” Để lại những lời gần như là uy hiếp kia, phu nhân Pomfrey xoay người rời đi, đóng sầm cánh cửa phòng Hiệu Trưởng, làm con phượng hoàng Fawkes của Dumbledore suýt chút nữa ngã từ trên giá xuống.
Nhìn phu nhân Pomfrey nổi giận đùng đùng rời đi, McGonagall không nói nên lời cảm giác trong lòng mình. Làm một giáo viên Hogwarts, bà không thể chịu được để Harry tiếp tục sống như thế, huống chi cha mẹ nó còn từng là học sinh của bà. McGonagall đến giờ vẫn còn nhớ nụ cười xinh đẹp tràn ngập sức sống của Lily, vẫn nhớ rõ bộ dạng nhảy nhót lung tung vui vẻ của James. Tuy cũng có lúc bọn họ hoạt bát bướng bỉnh làm mình đau đầu, nhưng đó là tinh thần phấn chấn của thanh thiếu niên. Còn con của họ, đứa bé năm nay mới 8 tuổi thôi, lại giống như con rối bị Giám Ngục Azkaban hôn mất linh hồn. Đau đớn vô cùng, bi ai, áy náy khiến McGonagall không có cách nào khống chế cảm xúc của mình. Đưa mắt nhìn các bức chân dung trên tường, bọn họ đều đang khe khẽ thì thầm với nhau vì lời thông báo ngay vừa rồi của phu nhân Pomfrey, trên mặt mỗi một Hiệu Trưởng đời trước đều nặng nề. McGonagall đột nhiên cảm thấy có lẽ Dumbledore đúng thật đã ăn quá nhiều đồ ngọt nên đã mất đi cơ trí ngày xưa, mà bà trước giờ lại chỉ biết mù quáng nghe theo.
“Albus, Poppy nói không sai. Nơi này là Hogwarts, cụ là Hiệu Trưởng, tôi là giáo viên. Tôi không thể trơ mắt nhìn con trai của James và Lily sống như con rối như thế, cũng không thể để tình hình như vậy tiếp tục xảy ra. Tôi biết cụ làm tất cả vì Giới Pháp Thuật, nhưng tôi không thể an lòng khi cứ thoải mái hy sinh hạnh phúc của một đứa bé như thế được. Harry đã mất cha mất mẹ, trên người còn mang theo cái danh Chúa Cứu Thế, có lẽ tương lai chính cái danh đó sẽ khiến nó mất đi nhiều thứ hơn nữa. Cho nên, tôi cầu xin cụ, để chúng tôi mang Harry về đây. Chúng ta không có cách nào đền bù mất mát suốt bảy năm qua nhưng ít nhất, trước khi nó đến 11 tuổi, để nó sống cuộc sống của một đứa trẻ trong vài năm đi. Cụ phải thừa nhận, so với những mất mát, chúng ta chưa có làm gì để bồi thường cho đứa bé này, ngay cả nhỏ nhất cũng không có.”
Đối diện với đôi mắt khẩn khiết đau thương của McGonagall, lại nhìn hai mắt trống rỗng nhưng dấu không được đau khổ tột cùng của Severus, Dumbledore âm thầm thở dài. “Được rồi, tôi đồng ý với kiến nghị của Poppy, các cô đi đón Harry đi, nhớ phải cẩn thận một chút.”
Nhìn thoáng qua nhau, McGonagall và Severus đều thấy được vẻ hài lòng từ đối phương, xoay người đi tìm phu nhân Pomfrey. Chờ đến khi bóng của hai người đi mất, chân dung trên tường mới mở miệng.
Hiệu Trưởng đời trước – Armando Dippet nhìn chằm chằm vào người nối nghiệp của cụ, nghiêm túc dạy bảo: “Albus, ngày xưa ta đề cử con làm Hiệu Trưởng sau ta, là vì ta tin con đủ năng lực bảo vệ từng đứa trẻ của Hogwarts, tin con có thể đảm bảo đứa trẻ nào trong trường cũng đều có thể có được một ngôi nhà yên ổn. Ta không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, nhưng ta thực sự hy vọng con đừng làm ta thất vọng lần nữa. Chúng ta giờ chỉ là những bức chân dung không thể làm gì được, nhưng chúng ta sẽ đánh đổi tất cả vì Hogwarts. Nhớ kỹ, Albus, Hogwarts là trường học.”
Nhìn chân dung Hiệu Trưởng của các đời trước đều nhất trí nghiêm túc, Dumbledore lâm vào trầm tư.