Q3 – CHƯƠNG 1
Ngày 1 tháng 9, Hogwarts khai giảng. Sau khi gặp nhau ở nhà ga, Harry, Draco với nhóm động vật nhỏ cùng nhau vẫy tay chào tạm biệt người nhà. Lúc bước lên tàu tốc hành Hogwarts, Harry bị nhét một phong thư cực dày. Sirius u buồn dặn Harry nhất định phải mở ra đọc trên xe lửa, còn muốn nhóm Draco cùng đọc chung. Nhưng chờ đến khi Harry ngồi trong khoang tàu nhà Draco mở lá thư kia ra, mọi người mới phát hiện đó là lá thư hồi ức về đủ trò chơi khăm của Sirius, nội dung trong thư kể lại tỉ mỉ những lần Remus tham gia hoặc lên kế hoạch chơi khăm thời học sinh, toàn bộ đều ghi lại hết. Mà trên tờ đầu tiên của tấm da dê, có một hàng chữ cực lớn, dùng mực nước màu đỏ viết – Remus mới là ông vua chơi khăm chân chính của Nhóm Đạo Tặc, tuyệt đối đừng xen vào hành động nhằm vào Lockhart của ông! Sau khi bọn họ đọc xong toàn bộ lá thư, tất cả mọi người đều cho rằng Remus nên được phân đến Slytherin chứ không phải Gryffindor mới đúng, mỗi kế hoạch chơi khăm của ông đều cực kỳ bí mật, hoàn toàn không có sơ hở, mà nếu có cũng tuyệt đối không lộ bản thân, làm người trúng chiêu cũng không biết nên trả thù ai. Hơn nữa, người bị chỉnh nhiều lắm cũng chỉ phải nằm trong bệnh thất vài ngày, sẽ không có nguy hiểm thực chất gì, thậm chí rất nhiều trò không cần phải thuốc, chỉ cần ngủ một giấc là khỏi.
Xe lửa đột nhiên dừng lại ngay lúc Ron đang khuyên Harry mau hủy lá thư kể về quá khứ chơi khăm của Sirius đi, phòng ngừa cặp sinh đôi lấy được, lại dùng bọn họ ra làm thí nghiệm. Tình huống dừng xe khiến Harry và Draco lập tức nhận ra, Giám Ngục đã tới. Draco lấy chocolate đã chuẩn bị sẵn trước đó, chia cho từng người trong khoang, rồi lại lấy một bao lớn nhờ Blaise và Pansy phân chia cho từng học sinh Slytherin. Harry cũng đưa một đống chocolate cho Ron, Hermione và Neville, kêu họ về lại chỗ Nhà mình, nhắc bạn học đề cao cảnh giác. Để phòng vạn nhất, Harry và Draco chia nhau ra thành hai hướng đầu xe và đuôi xe, nhanh chóng di chuyển, trên đường đi chỉ cần thấy học sinh thì khuyên họ trở lại hàng ghế của mình, khóa cửa kỹ lại. Bởi vì hai người đã từng đánh thắng quỷ khổng lồ, còn thoát được mấy quả bóng điên cuồng trên sân Quidditch, cho nên gần như không có người nào đưa ra nghi vấn với bọn họ (hoặc nên nói là bọn họ đã thành công nhận cái danh đồ xui xẻo?). Các Huynh Trưởng cùng Thủ Lĩnh Nữ Sinh và Thủ Lĩnh Nam Sinh nghe được tin cũng bắt đầu hành động, họ canh gác trên lối đi nhỏ của xe lửa, ngăn cản học sinh chạy loạn khắp nơi.
Đến khi bọn học sinh phát hiện trên cửa sổ tàu bắt đầu kết băng, bên ngoài cửa sổ có bóng hình màu đen bay lượn, phần lớn học sinh năm 6 năm 7 đều nhận ra đó là Giám Ngục. Các học sinh đã học được Bùa Hộ Mệnh điều chỉnh lại hô hấp, nắm chặt đũa phép, chuẩn bị đấu tranh với Giám Ngục. Không bao lâu, hơi thở âm u rét lạnh tràn ngập xe lửa, cho dù đã khóa cửa thì vẫn có thể cảm nhận được linh hồn như bị ném vào động băng. Thỉnh thoảng có vài học sinh năm 2 và 3 thét chói tai, thậm chí những học sinh mới năm nay nhập học cũng bắt đầu hối hận vì đã đi học trường này. Thấy càng nhiều tiếng thét chói tai vang lên, Harry và Draco dẫn đầu thả ra Thần Hộ Mệnh của mình.
Một con Griffin và một con Quetzacoatl uy phòng lừng lẫy, tràn ngập hơi thở bá đạo xuất hiện ở đầu và đuôi xe, cùng nhau di chuyển về phía giữa xe. Bất kỳ học sinh nào chỉ cần thấy hai Thần Hộ Mệnh này, đều bị vẻ đẹp mỹ lệ và mạnh mẽ kia mê hoặc, chúng tạm thời quên mất hơi lạnh và nỗi sợ hãi do Giám Ngục đem đến. Các học sinh đã học được Bùa Hộ Mệnh cũng hồi hồn, sôi nổi thả ra Thần Hồ Mệnh của bản thân. Dưới sự dẫn dắt của Griffin và Quetzacoatl, đủ loại Thần Hộ Mệnh cùng nhau dũng mãnh nhắm vào Giám Ngục đang xâm nhập vào xe lửa, thậm chí có hai tên Giám Ngục đã biến mất ngay tại chỗ dưới móng vuốt sắc bén của Griffin cùng cái đuôi mạnh mẽ của Quetzacoatl. Ánh sáng màu bạc thánh khiết biến xe lửa thành một nơi đẹp như cổ tích, những học sinh khóc thút thít, thét chói tai kia tìm về dũng khí, dựa vào nhau ngắm chăm chú những Thần Hộ Mệnh màu bạc xua tan hắc ám kia.
Đám Giám Ngục đều bị bức lui, độ ấm trong xe lửa một lần nữa tăng lên. Nhóm học sinh như mất sạch sức lực, đến lúc này đống chocolate được Harry và Draco chia cho đã có tác dụng. Bọn học sinh thấy Thần Hộ Mệnh của Harry và Draco kích động hưng phấn bàn tán với nhau, có lời khen ngợi dành Thần Hộ Mệnh mạnh mẽ của họ, đồng thời cũng cảm ơn hai người kia lại một lần nữa bảo vệ mọi người.
Tuy vậy Harry không hề nở nụ cười, thậm chí sắc mặt còn có chút nghiêm khắc. Lúc đi nhanh về khoang tàu nhà Draco, Harry xoay người lại nhìn đám Giám Ngục lượn lờ xa xa bên ngoài cửa sổ, trong mắt lộ ra sát khí lạnh ngắt. Cậu vẫn nhớ, đã biết bao nhiêu người bị con quái vật xấu xí âm u này hôn mất linh hồn trên chiến trường, cũng nhớ rất nhiều người chống lại Voldemort bị hắn bắt xong, trực tiếp trở thành đồ ăn cho lũ quái vật đó. Dù Thần Hộ Mệnh có mạnh đến đâu thì cũng không có cách nào bảo vệ được từng người. Chính cậu đã từng rất nhiều lần trơ mắt nhìn đồng đội ngã xuống dưới áo choàng dơ bẩn của lũ Giám Ngục, nhưng chỉ có thể trầm mặc dẫn dắt những người còn sống rút lui. Mỗi lần như thế, Harry sẽ lại nhớ tới cảnh trong rừng năm 3, bản thân cậu ôm cha đỡ đầu hôn mê, tuyệt vọng và thống khổ đối mặt với đàn Giám Ngục. Linh hồn như bị xé nát, đau đớn muốn chết. Không thể chịu được, không thể tha thứ, Giám Ngục căn bản không nên tồn tại! Nắm chặt hai tay, Harry nỗ lực áp chế phẫn nộ và sát khí, hận không thể lao ra ngoài ngay bây giờ, tiêu diệt hết toàn bộ Giám Ngục.
Draco ở trong chờ mãi mà không thấy Harry trở về, hắn mở cửa khoang ra xem. Vừa mở cửa, Draco đã thấy sườn mặt đầy tức giận và đau khổ của Harry, hắn cứ như vậy đứng đờ người ra. Vì động tác của Draco, mấy động vật nhỏ trong khoang cũng nhô đầu ra xem xét tình hình bên ngoài. Tuy không thấy được cả toàn bộ khuôn mặt, nhưng cả người Harry tràn ngập lửa giận, đau khổ và sát khí làm cả nhóm đồng loạt rùng mình. Harry như thế còn nguy hiểm hơn cả lần tức giận vì Rita Skeeter, cả người phảng phất như một thanh kiếm lóe sáng lạnh lẽo.
“Harry hận Giám Ngục, có đôi khi mình cũng không biết bồ ấy hận Giám Ngục nhiều hơn hay hận Voldemort nhiều hơn nữa.” Draco cảm nhận được bầu không khí trầm trọng trong khoang, nhàn nhạt mở miệng.
“Mình vẫn luôn cảm thấy, mặc kệ là phù thủy hay Muggle, chỉ cần là con người, linh hồn và ký ức là hai món đồ quý giá nhất. Mất đi linh hồn, chỉ có thể biến thành cái xác không hồn, cuối cùng lưu lạc tới địa ngục sống không được mà chết cũng không xong. Mất đi ký ức, thì lấy cái gì đi chứng minh người quan trọng trong sinh mệnh của mình thật sự có tồn tại, lấy gì chứng minh bản thân đúng thật đang sống trên đời?” Harry nhắm mắt lại, một lần nữa khống chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, đến khi mở mắt ra, đôi mắt xanh lá chỉ còn bình tĩnh trước cơn gió lốc. “Mà Giám Ngục, chẳng những cướp đi những ký ức vui vẻ và hạnh phúc, mà còn cướp cả linh hồn, biến con người đang sống khỏe mạnh trở thành đồng bọn của chúng. Tội mà chúng phạm phải là tội nghiệt nặng nhất trên đời.”
Giọng điệu rõ ràng chỉ là trần thuật đơn giản, nhưng nhóm động vật con lại cảm thấy Harry giờ phút này tuyệt đối đáng tin cậy, đó là linh hồn mạnh mẽ, trưởng thành và bao dung, mỗi một từ nói ra đều rõ ràng mạnh mẽ, hoàn toàn vượt qua cơ thể và tuổi thực tế của cậu. Harry cứ đứng thẳng ở nơi đó, ánh sáng hắt lại từ cửa sổ khiến bóng lưng của cậu trở nên mông lung, nhưng cái mông lung này lại khiến người ta cảm thấy ấm áp và tràn ngập sức lực. Dường như chỉ cần đứng về phe cậu thì đều có thể tràn ngập hy vọng và dũng cảm, hoàn toàn có thể đối phó với mọi khó khăn và đau khổ trên cõi đời này. Cặp mắt màu lục kia, chính là ánh sáng rạng rỡ nhất trong bóng tối.
Draco đi đến cạnh Harry, nắm lấy tay cậu, cười kiêu ngạo. Không có người nào có linh hồn chói mắt và ấm áp hơn cậu cả, cho dù bóng đêm có dài đến mấy thì cũng không thể cản bước cậu đem đến ánh sáng. Đây là bạn đời, người yêu, kho báu cả đời này của hắn. Ở bên cạnh cậu, hắn chính là người hạnh phúc nhất, đáng được ghen tị nhất trên đời này.
Gặp phải Giám Ngục khiến nhóm học sinh lúc xuống xe đều mỏi mệt, cho dù có chocolate thì cũng không thể nào xóa đi được cơn rét lạnh và nỗi sợ hãi tận xương tủy trong thời gian ngắn được. Tuy Thần Hộ Mệnh của Harry và Draco cung cấp cho họ lý do để hưng phấn, nhưng cũng không có cách nào giúp họ lớn tiếng cười đùa như mọi năm. Các học sinh mới gần như nghiêng ngả lảo đảo đi theo Hagrid, học sinh từ năm 2 đến năm 7 đều im lặng, lẳng lặng chờ xe ngựa.
Trên bàn ăn, thấy tình trạng học sinh như thế, tất cả các giáo sư đều rất tức giận, ngay cả Hiệu Trưởng Dumbledore thích cười hì hì cũng nghiêm túc. Trên bàn giáo viên xuất hiện thêm vài người lạ, ngoại trừ Gilderoy Lockhart cực kỳ nổi bật trong kỳ nghỉ hè, thì còn có hai gương mặt hoàn toàn xa lạ. Harry kinh ngạc phát hiện, cái người tóc vàng mắt xanh ngồi cạnh Dumbledore kia chính là Gellert Grindelwald. Nếu không phải đã từng xem album của Dumbledore, chỉ sợ Harry cũng không thể liếc mắt cái liền nhận ra Grindelwald được. Vì hiện tại trông cụ rất trẻ, hoàn toàn không giống một ông lão hơn trăm tuổi, mái tóc vàng óng được cột sau đầu, đôi mắt lam sáng ngời đầy thần thái, trên khuôn mặt anh tuấn không hề có lấy một nếp nhăn. Rõ ràng là cùng tuổi với Dumbledore, sao cụ ta trẻ thế?
Năm nay, nghi thức phân Nhà có vẻ nặng nề, mấy học sinh bị gọi tên cũng vô cảm chạy tới Nón Phân Loại, rồi máy móc đi về phía Nhà mình. Xem ra Giám Ngục ảnh hưởng khá lớn với đám học sinh năm nhất, các giáo sư nhìn những học sinh mới chẳng có chút sức sống, sắc mặt rất khó coi.
Chờ nghi thức kết thúc, món ăn xuất hiện, Dumbledore đứng lên. Cụ vẫn không cười, trong mắt chỉ có nghiêm túc, giọng điệu cũng không nhẹ nhàng đến đâu. “Hoan nghênh! Hoan nghênh các học sinh cũ trở lại Hogwarts, cũng hoan nghênh các học sinh mới gia nhập nơi này! Ta biết hôm nay các trò đã phải trải qua một chuyện cực kỳ tồi tệ, giờ chắc đã rất đói rồi. Nhưng ta vẫn phải thông báo hai việc trước khi các trò bắt đầu dùng bữa.” Quét mắt khắp đại sảnh đường, Dumbledore dùng giọng điệu hơi nghiêm khắc tiếp tục nói: “Chuyện thứ nhất, ta nghĩ các trò đã biết, không sai, là Giám Ngục. Bộ Pháp Thuật quyết định sai Giám Ngục đóng quân ở Hogwarts, để ngăn ngừa mấy tên vượt ngục hồi hè đến gây hại cho học sinh. Tại đây, ta muốn nhắc nhở các trò, tụi nó đóng quân ở mỗi một cửa ra vào cùng với bên ngoài trường học, các trò tuyệt đối đừng tự mình rời khỏi trường, nếu không ta cũng không có cách nào đảm bảo an toàn cho mạng sống của các trò. Giám Ngục trời sinh không hiểu cái gì gọi là cầu xin hay lấy cớ, chúng sẽ không bị lừa bởi bất kỳ chiêu trò hay lời nói dối nào cả, cho dù có Áo Choàng Tàng Hình thì cũng không có cách nào an toàn vượt qua được chúng nó. Cho nên, ta muốn nghiêm khắc cảnh cáo từng trò một – tuyệt đối đừng để Giám Ngục có bất kỳ lý do gì gây tổn thương đến các trò. Ta hy vọng các Huynh Trưởng, Thủ Lĩnh Nam Sinh và Thủ Lĩnh Nữ Sinh có thể làm tròn trách nhiệm, đừng để các bạn học của các trò bị Giám Ngục tấn công, cũng đừng gây xung đột gì với tụi nó.”
Cố ý nhìn kỹ vào từng Huynh Trưởng và Thủ Tịch trong trường, sắc mặt của Dumbledore cuối cùng cũng hòa hoãn hơn một chút. “May mắn là, chúng ta vẫn có tin tốt. Năm nay cậu Gildeoy Lockhart sẽ đảm nhiệm chức giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, ta tin mọi người đều đã biết đến cậu ấy.”
Lockhart đứng lên cười chào hỏi, gương mặt tươi cười ngu ngốc đặc trưng của ông làm đám con gái nháy mắt quên đi Giám Ngục. Bỗng nhiên tiếng kinh hô và hét chói tai của các cô gái vang lên, cắt ngang lời thông báo của lão Hiệu Trưởng, cũng may Dumbledore cũng không thấy mất hứng, ngược lại còn dùng ánh mắt trêu chọc nhìn các cô bé kích động đến mặt đỏ tai hồng.
“Một tràng vỗ tay nhiệt liệt làm sao, giáo sư Lockhart nhất định sẽ rất vui. Còn nữa, người thứ hai, ông Gellert Grimm, sẽ đảm nhiệm trợ giáo cho giáo sư Lockhart. Chúng ta đều biết, giáo sư Lockhart rất bận, cho nên rất cần một người trợ giáo.”
Theo lời giới thiệu của Dumbledore, Grindelwald đứng lên, chỉ gật nhẹ chào hỏi. Rất nhiều tiếng khe khẽ vang lên, cụ lại làm như không nhận ra, rồi ngồi về chỗ. Slytherin nhỏ giọng bàn tán đặc biệt nhiều, dù sao quý tộc đều coi cuộc đời của Chúa Tể Hắc Ám đời đầu tiên là một phần giáo dục quan trọng, hiện giờ chỉ thoáng cải biến tên chút, rất khó không để người ta suy nghĩ lung tung.
“Người thứ ba, cậu Remus Lupin, sẽ là trợ giáo cho môn Độc Dược của các trò, cậu ấy là một quý ông cực kỳ hiền hòa.”
Nhờ thư tỏ tình của Lockhart mà giờ không còn nhiều người không biết đến tên Remus. Tuy chưa từng nhắc tới họ của ông, nhưng đám học sinh vẫn sôi nổi chuyển tầm mắt về phía Remus mỉm cười hiền lành. Dumbledore còn cố tình nhấn mạnh cụm từ “cực kỳ hiền hòa”, làm rất nhiều học sinh chịu đủ loại nọc độc của Vua Rắn như thấy được hy vọng, chúng nóng bỏng nhìn vị trợ giáo môn Độc Dược mới tới này. Severus hừ lạnh, ánh mắt tràn ngập khinh thường và uy hiếp. Lockhart tính lướt qua Severus bắt chuyện với Remus, bi thảm bị ánh nhìn chết chóc cùng hơi lạnh của Vua Rắn tấn công cùng lúc, ông chỉ đành cố giữ nụ cười thu hồi cái tay đang duỗi ra kia.
“Thế thôi, những gì ta muốn nói đã xong. Bọn nhỏ, bắt đầu dùng bữa đi nào.”
Cuối cùng Dumbledore cũng khôi phục vẻ mặt cười tủm tỉm thường ngày, Harry nhịn không được suy đoán có phải biểu hiện của Lockhart đã giải trí cho lão Hiệu Trưởng rồi hay không. Nhưng mà, giáo sư thế mà lại đồng ý cho Remus dùng ông như tấm gỗ che chắn, xem ra Lockhart đắc tội không chỉ có một hai người.
“Harry, người kia chính là Gellert Grindelwald phải không.” Trong lúc viết thư cho cha mẹ, Draco đột nhiên lên tiếng hỏi, hắn thật sự không dám chắc chắn người đàn ông trẻ tuổi, giàu mị lực kia chính là Chúa Tể Hắc Ám đời thứ nhất, tuổi tác không chênh lệch mấy với lão Ong Mật. “Nhưng mà cụ ta không phải nên ở Nurmengard sao, sao lại đột nhiên chạy tới Hogwarts làm trợ giáo? Hơn nữa còn là trợ giáo cho cái tên ngốc kia!”
“Chú Lockhart không phải là đồ ngốc.” Harry nằm liệt trên giường không biết đang nghĩ gì, nghe được lời của Draco, cậu nhịn không được cãi lại. “Chú ấy chỉ giả vờ là đồ ngu thôi. Còn nhớ sau năm 2, Lockhart vẫn luôn ở bệnh viện Mungo không? Nhưng khi chiến tranh bùng nổ, mình từng đến bệnh viện Mungo mới biết được chú ấy đã sớm mất tăm mất tích, không ai biết chú ấy đang ở đâu, còn sống hay đã chết. Nhưng sau chiến tranh, chú ấy đột nhiên xuất hiện, tặng một số tiền lớn cho mình, nói là nguyện ý dùng tiền giúp xây dựng lại Hogwarts.”
“Cái gì?! Trước giờ bồ chưa từng kể chuyện này.”
“Lúc ấy chú Lockhart hoàn toàn như một người khác, và chú ấy không hy vọng có người biết đến chuyện này nên đã cầu mình giữ bí mật. Mặc dù không lập Fidelius Charm, nhưng mình cảm thấy vẫn nên tôn trọng ý nguyện của chú ấy. Hơn nữa, hồi đó, mỗi ngày đều có nhiều phiền toái, sao mình có thể nhớ rõ từng chuyện một kể cho các bồ. Tuy nhiên, sau khi ở chung với chú ấy một thời gian, mình mới phát hiện, chú ấy đúng thật là một Ravenclaw. Ngay từ rất sớm chú ấy đã nhìn ra bên ngoài mặt bình tĩnh đang ẩn chứa nguy cơ, còn lợi dụng chức vụ giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám bị nguyền rủa để làm cớ từ từ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.”
“Xem ra chú ấy rất giỏi ngụy trang, đã gạt được nhiều người như vậy.” Draco thấy hơi khó tin, nếu Lockhart thật sự khôn khéo như thế, vì sao cha chưa từng chú ý đến ông ta? Hơn nữa, có một đối thủ khôn khéo như vậy, không biết Remus có thành công bảo vệ danh dự của mình không nữa. “Thế còn cụ Grindelwald?”
Harry trở mình, thấy buồn ngủ liền nhét người vào trong chăn. “Chính là cụ ấy, mình từng xem album của thầy Dumbledore, bên trong có ảnh chụp chung hồi còn trẻ của họ. Nhưng mà mình cũng không biết vì sao bề ngoài của cụ ấy còn trẻ như vậy, thoạt nhìn không khác gì lắm so với trên ảnh. Có lẽ... Chỉ là ngụy trang... Thầy Dumbledore...”
Khó hiểu khi nghe giọng của Harry càng lúc càng nhỏ, sau khi nghe thấy câu từ ngắt quãng, Draco quay đầu lại mới phát hiện Harry ngủ mất rồi. Bất đắc dĩ dừng bút, ngẫm nghĩ một hồi, Draoc vẫn quyết định xem sách một lúc, còn có thể thuận tiện thưởng thức dung nhan khi ngủ của Harry.
Trong phòng Hiệu Trưởng, Dumbledore và Grindelwald ngồi đối diện với nhau, không một ai đánh vỡ trầm mặc. Fawkes đã ngủ gật mất rồi, đầu gật gà gật gù nằm trên đùi Dumbledore. Grindelwald nhìn chằm chằm vào con phượng hoàng kia, âm thầm nghĩ cách làm thế nào để lôi con chim đáng chết kia rời khỏi đùi Albus. Có lẽ ánh mắt của cụ quá trực tiếp, dẫn tới Fawkes rùng mình tỉnh giấc. Nó nghiêng đầu nhìn Grindelwald, rất tự giác bay trở về cái giá của mình.
“Gellert, ngươi vẫn không muốn nói gì với ta sao?” Dumbledore rất bất đắc dĩ, trước kia ngay từ lúc đầu cũng thế, chỉ cần Fawkes nằm trên người cụ thì sẽ bị ánh mắt của Gellert uy hiếp. Dục vọng chiếm hữu mãnh liệt như thế đã từng làm cụ cảm thấy ngọt ngào và an tâm, nhưng giờ đã qua mấy chục năm, giữa họ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cụ còn có thể ảo tưởng đối phương vẫn như năm đó sao?
Nhìn ra cảm xúc của Bạch Phù Thủy nháy mắt hơi trầm đi, Grindelwald duỗi tay kéo mái tóc bạc trắng của đối phương xuống. Cụ biết hình tượng già cỗi này chỉ là bề ngoài, Albus thật ra vẫn đẹp trai trẻ trung như cụ. Nhưng suốt mấy chục năm nay, mỗi lần cụ đọc báo, đều chỉ được thấy một lão phù thủy có mái tóc và râu bạc trắng. “Albus, sao ngươi không muốn dỡ bộ dạng ngụy trang ông lão này xuống?” Vì sao nhất định phải dùng hình tượng cụ già để xuất hiện? Chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn để ta một lần nữa được thấy dung mạo thật của ngươi sao?
“Ta đã hơn trăm tuổi rồi, vốn là một lão già.”
“Đúng vậy, chúng ta đã không gặp nhau suốt mấy chục năm rồi.” Cho dù ta có thể thấy ngươi trên báo chí, cho dù tay sai của ta, nhóm Thánh Đồ tháng nào cũng sẽ báo cho ta biết tin tức của ngươi, nhưng những cái đó đều không phải ngươi thực sự.
Dumbledore vẫn im lặng, tùy ý để đối phương nghịch tóc của mình, cụ bỗng nhiên không muốn hất cái tay kia ra. Thật ra cụ đã rất nhiều lần đến Nurmengard, chỉ là chưa bao giờ để đối phương biết mà thôi. Mỗi một lần, cũng chỉ cách nhau một cánh cửa, nhìn bóng người mơ hồ ở bên trong. Có đôi khi mất mấy tiếng, có khi cả ngày, cụ cứ đứng ở ngoài cửa, cẩn thận che giấu phép lực của mình, đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng. Đặc biệt là những lúc cụ có khó khăn, hoặc tư duy hỗn loạn không nghĩ ra được biện pháp hay khó có thể lựa chọn, cụ sẽ luôn đi đến bên ngoài cánh cửa đó. Chỉ cần lẳng lặng đứng một hồi, cụ đã có thể tìm về bình tĩnh và lý trí của mình.
“Albus, còn nhớ lời hứa hẹn của ta không? Chỉ cần ngươi còn sống, ta sẽ không nhúng tay vào Giới Phù Thủy nước Anh. Lời hứa hẹn này vẫn luôn hữu hiệu, chỉ cần ngươi ta còn sống.” Dùng ngón tay quấn quanh lọn tóc của Dumbledore, cuối cùng Grindelwald vẫn nói ra câu có thể trấn an đối phương. Nhưng mà, câu cụ muốn nói nhất, lại không phải câu này.
Bình tĩnh nhìn lọn tóc quấn quanh ngón tay đối phương như dây leo, Dumbledore đột nhiên cảm thấy, lý do Grindelwald đến có lẽ không còn quá quan trọng nữa. Cụ không hề nghi ngờ lời hứa của Grindelwald, ký ức của Harry đã chứng minh độ tin cậy của nó. Cho dù lúc Voldemort bắt được Grindelwald, hắn cũng không hề dùng đến Thánh Đồ. Nhưng mà mỗi lần nhớ tới cảnh đối phương chết ngay trước mộ mình, Dumbledore lại thấy chua xót, dù ăn nhiều bánh kẹo đến đâu cũng không tan đi được nỗi chua xót này. “Gellert...”
Tiếng gọi trầm thấp, như thì thầm làm Grindelwald chịu dời tầm mắt của mình ra khỏi ngón tay quấn tóc kia. Lại thấy Dumbledore dường như đang ngơ ngẩn, khóe mắt ẩn ẩn lấp lánh ánh nước. Đưa tay lau đi nước mắt đối phương, Grindelwald cũng thấy hốc mắt của mình đang nóng lên. Albus, ngươi đang nghĩ tới chuyện gì, vì sao lại rơi nước mắt khi gọi tên của ta? Có phải lúc ta không ở bên cạnh, ngươi luôn thấy khổ sở khi nghĩ đến ta hay không? Albus, rốt cuộc chúng ta đã bỏ lỡ bao lâu rồi... Không khống chế được bản thân, Grindelwald đứng lên, ôm chặt lấy người yêu không được chạm mấy chục năm nay, buộc chặt cánh tay, hy vọng giây phút này có thể biến thành vĩnh cửu.
“Gellert, ta muốn ngươi thề, nếu có một ngày có người tới tìm ngươi hỏi bí mật về đũa phép Cơm Nguội, ngươi đừng lo gì hết, chỉ cần bảo vệ bản thân là được.”
Grindelwald cúi đầu xuống, thấy hai mắt màu lam của Dumbledore kiên quyết lạ thường, thậm chí còn ẩn giấu lo lắng và sợ hãi tột độ. Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có kẻ đánh chú ý lên cây đũa Cơm Nguội? Nhưng mà, đối thủ nào có thể khiến Albus bắt mình thề như thế? “Nói cho ta biết nguyên nhân, Albus. Không cần lo cái gì, chẳng lẽ để mấy tên mơ ước thứ đó tới tìm ngươi sao? Là kẻ nào làm ngươi lộ ra ánh mắt như vậy? Ngươi vốn chưa từng biết sợ là gì cả, Albus.”
“Không, ta sợ rất nhiều thứ.” Vẫn bướng bỉnh nhìn thẳng vào Grindelwald, Dumbledore chỉ muốn đối phương rời xa vũng nước đục ở Anh này. Voldemort là trách nhiệm của cụ, Hội Phượng Hoàng là trách nhiệm của cụ, Gellert chỉ cần sống tốt là được. “Gellert, cho dù ngươi muốn phát triển Thánh Đồ đến nước Anh cũng không sao, chỉ cần ngươi thề sẽ mặc kệ chuyện liên quan đến đũa phép Cơm Nguội.”
Nhìn bộ dạng không đáp ứng sẽ không để yên của đối phương, Grindelwald chợt nhớ tới hồi còn trẻ, Albus cũng thường vì đồ ngọt mà quấn lấy cụ không thôi. Nhưng trước kia Albus chưa đến mức thích đồ ngọt trầm trọng như hiện tại, chẳng lẽ là vì trong lòng khổ quá nên mới cần đồ ngọt an ủi sao? Phát triển Thánh Đồ ở nước Anh? Trời, trước kia Albus tuyệt đối sẽ không cho phép, thế mà giờ lại vì muốn mình thề mà thỏa hiệp đến mức này. Trong Giới Phù Thủy nước Anh, còn có ai có thể khiến Albus phiền não đến thế? Chắc cũng chỉ có tên Voldemort mất lý trí kia thôi. “Albus, có phải Voldemort muốn cây đũa Cơm Nguội không? Ngươi cho rằng ta đánh không lại cái tên mất lý trí, cuồng vọng tự cho là đúng kia sao?”
Vẫn nhạy bén như xưa, rất nhanh đã đoán trúng, Gellert, có đôi khi ta rất chán ghét trí thông minh của ngươi. Dumbledore mải chửi thầm hoàn toàn không chú ý tới vẻ giận dỗi khi bị vạch trần bí mật trên mặt mình. Grindelwald thấy vậy liền bật cười, Dumbledore mới ý thức được bản thân lại thả lỏng trước mắt đối phương, cụ chắc chắn đã lộ ra vẻ mặt gì đó khiến đối phương cười trêu chọc rồi. Khẽ rũ mắt xuống, Dumbledore không muốn nói cho đối phương biết nỗi lo của mình. Nói gì đây? Có thể nói thế nào được? Chẳng lẽ giờ phút này ta còn có mặt dày nói với ngươi, cái tên Tom não tàn kia có lẽ sẽ dùng ta để uy hiếp ngươi sao? Gellert, ngươi còn có thể bị người ta uy hiếp vì ta sao?
“Được rồi, được rồi, Albus, ngươi biết ta trước giờ không có cách nào từ chối ngươi. Ta hứa với ngươi, nếu Voldemort dám chạy tới trước mặt ta hỏi chuyện đũa Cơm Nguôi, ta sẽ không đối chọi với hắn. Nhưng trước khi ngươi giải quyết Voldemort, ta vẫn sẽ ở lại Hogwarts chiếm vị trí trợ giáo môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, trừ phi ngươi không làm Hiệu Trưởng nữa.”
“Ngươi ở lại nước Anh, vậy Thánh Đồ của ngươi thì sao?”
“Kệ xác họ, họ có phải trẻ con đâu mà cần ăn uống đi vệ sinh phải có người trông giữ. Ngươi và ta đã hơn trăm tuổi, chẳng lẽ còn không cho chúng ta sống hai ba ngày yên tĩnh sao?”
Ngây ngốc nhìn Grindelwald trẻ con tùy hứng, Dumbledore bỗng nhiên cảm thấy thế cũng không tồi. Thánh Đồ cũng không phải của cụ, Gellert còn chẳng lo, cụ nhiều chuyện làm gì? Có điều, nếu để Gellert ở lại Hogwarts, lỡ hắn dạy bọn nhỏ thành một đám tùy hứng đầy dã tâm thì sao đây? Mới tưởng tượng thôi, Dumbledore đã mất bình tĩnh, cụ nhớ Gellert không thích trẻ con, bọn học sinh một khi chọc hắn mất kiên nhẫn, lỡ hắn dùng cách xử phạt thể chất thì thế nào? Ôi Merlin, Gellert có biết dạy học sinh không đây?