Q2 – CHƯƠNG 8
Sáng hôm sau, Harry rời giường không thấy Draco đâu, mấy bức chân dung và nhóm ma trong lâu đài cũng nói không thấy hắn, vào Phòng Yêu Cầu cũng không thấy, thậm chí đến chỗ giáo sư cũng không. Quay trở lại Phòng Yêu Cầu, Harry cau mày hồi tưởng lại những chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, mỗi một lời nói, mỗi một việc làm của từng người một trong tiệc Giáng Sinh. Sau đó, Harry phát hiện, thực ra từ tối qua, sau khi về phòng ngủ, Draco đã kỳ lạ rồi. Lúc cậu tắm xong ra ngoài, trong ánh mắt của Draco tràn ngập tức giận và tự trách, nhưng vừa thấy cậu thì mấy cảm xúc đó biến mất tăm. Trước khi ngủ, Harry còn mơ hồ cảm giác được Draco đang nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt kia quá mức nóng bỏng, hại cậu đến khuya mới ngủ được. Chẳng lẽ cậu chọc Draco giận?
Hiện tại Draco đang ngồi trong căn phòng bí mật chứa chân dung của Sư Tổ và Xà Tổ lúc trước, kìm nén mọi cảm xúc, điều chỉnh trạng thái để hắn không đến mức ăn nói lộn xộn. Sáng sớm, nhân lúc Harry chưa tỉnh, Draco rời khỏi phòng ngủ, gõ cửa văn phòng cha đỡ đầu, hoàn toàn không sợ sẽ bị nọc độc phun đầy người. Severus bị quấy rầy giấc ngủ vốn định mắng cái tên ở ngoài cửa một trận, nhưng khi phát hiện con đỡ đầu nhà ông mặt đầy mỏi mệt và giận dữ đứng ngoài cửa, trong mắt còn ẩn ẩn tơ máu, ông đành phải im lặng cho hắn vào. Đánh thức chân dung Sư Tổ và Xà Tổ, Draco trực tiếp yêu cầu hai vị kia mở căn phòng bí mật ra để nói chuyện, vẻ mặt kiểu nếu không đáp ứng, con sẽ đứng ở đây không đi. Thấy không có việc của mình, Severus lại về phòng ngủ ngủ tiếp, dù sao có hai vị kia ở đó, sẽ chẳng có chuyện lớn gì xảy ra được. Sư Tổ, Xà Tổ đối mặt với Draco khác thường, dường như đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng không biểu hiện kinh ngạc hay nghi hoặc.
“Draco, con muốn nói chuyện gì?”
Chỉnh đốn lại suy nghĩ hỗn loạn, Draco quyết định giải quyết từng vấn đề một. “Đầu tiên, con muốn biết hiện tại các ngài là chân dung, vậy vì sao các ngài biết được bí mật sống lại của con với Harry. Nếu con nhớ không sai, lúc Harry dẫn con và cha đỡ đầu vào, đối với biểu hiện quen thuộc của Harry, ngài Godric đã kinh ngạc vài giây. Hay nói cách khác, trước đó Harry không nói gì với các ngài và trước ngày gặp con, cậu ấy cũng chưa từng đến tìm các ngài.”
“Về chuyện này, ta tưởng con với Severus sẽ chủ động tới hỏi. Đáng tiếc đã qua mấy năm, hai người vẫn không hỏi han gì, ta còn tưởng Harry đã giải thích cho hai người rồi. Nhưng mà Salaz nói, không có khả năng.” Godric bày vẻ mặt ngươi sớm nên đến hỏi, làm Draco thiếu chút nữa không giữ được sắc mặt nên có. “Thật ra ngày đó, sau khi gặp các con, Harry đã hỏi ta chuyện này. Bốn người chúng ta là bức chân dung, nhưng lại không phải chân dung bình thường. Con cũng biết, chân dung chỉ là ký ức, không phải công cụ chứa linh hồn, trừ phi có người chế tạo chân dung thành Trường Sinh Linh Giá. Cho nên, chân dung của bốn người chúng ta vốn không nên biết đến Harry, bởi vì lúc chúng ta còn sống, chưa từng gặp nó. Nhưng đã xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, sau khi bốn người chúng ta biến thành chân dung.”
“Về chuyện ngoài ý muốn kia, giải thích thì rất phức tạp. Đơn giản là thế này, trong Rừng Cấm có một Con Rồng Hoàng Kim ngủ say, nó vốn là chủ nhân của lâu đài này, con cũng biết Rồng Hoàng Kim là loài vật mạnh nhất trong truyền thuyết, không một ai biết bọn chúng đến từ nơi nào hay có thể sống được bao lâu. Bốn người chúng ta đã ký hiệp nghị với con Rồng đó, nó tặng lâu đài cho chúng ta thành lập trường học, còn chúng ta dùng tên của nó đặt cho lâu đài và tên trường, ngoài ra phải hứa tuyệt đối không tiến sâu vào Rừng Cấm, đến chỗ nó ngủ say. Đây cũng là nguyên nhân đầu tiên vì sao khẩu hiệu của trường lại là ‘Đừng bao giờ chọc lét một con rồng đang ngủ’. Nơi Hogwarts ngủ say là một cái không gian khác xa với bên ngoài, theo lời nó mô tả, nơi đó không thuộc về bất kỳ không gian nào, hơn nữa, từ chỗ đó có thể đi đến bất cứ không gian nào bạn muốn chỉ cần có tọa độ. Ai cũng không chắc phép thuật rốt cuộc kỳ diệu đến đâu, không phải sao, Hogwarts nói ngoài không gian chỗ chúng ta sống còn có rất nhiều thế giới khác nhau, thậm chí cũng có những thế giới khá giống với chúng ta. Không gian kiểu thế gọi là không gian song song, chúng không hề ảnh hưởng đến nhau, phù thủy hiện tại không thể vượt qua hàng rào này được. Mà con với Harry, thực tế cũng không phải sống lại, mà là sau khi thân thể tử vong, linh hồn tiến vào một không gian song song khác, nơi này gần giống với không gian sống của hai đứa, nhưng có một số chi tiết trong quá khứ lại không giống.”
“Sau khi các con mất, Hogwarts đã lưu giữ hoàn chỉnh linh hồn của hai đứa lại, rồi đưa hai đứa đến không gian này. Theo như lời kể của Hogwarts, bốn Nhà Sáng Lập trong không gian sống của hai đứa không chế tạo bức chân dung đơn thuần mà là Trường Sinh Linh Giá không hoàn chỉnh, đồng thời gửi gắm một phần linh hồn của từng người, tự giam cầm bản thân vào bức chân dung đó vĩnh viễn, bởi vì bọn họ không có cách nào vứt bỏ ngôi trường do một tay họ sáng lập nên. Khi thấy Hogwarts, họ đã cầu xin Hogwarts mang luôn cả phần linh hồn tự giam kia đi luôn, bởi vì Giới Phù Thủy ở nơi đó chẳng còn gì làm họ lưu luyến nữa. Hogwarts đã chấp nhận lời thỉnh cầu này, hơn nữa còn dung hợp phần linh hồn đó vào trong bức chân dung của chúng ta. Nhưng mà ta phải dặn con, Trường Sinh Linh Giá căn bản không thể giúp con bất tử, nó chỉ là giam cầm linh hồn của một người vào một chỗ nào đó vĩnh viễn mà thôi, nếu không bốn Nhà Sáng Lập ở không gian ban đầu của các con đã không phải chết. Thực ra, cách chế tạo Trường Sinh Linh Giá mà Voldemort nắm giữ chỉ là một phần rất nhỏ, cho nên linh hồn của hắn tuy bị chia tách nhưng vẫn phải cướp sinh mệnh của người khác để sống, nếu không hắn đã sớm không còn một mảnh rồi.”
Draco đã không biết nên nói gì hay nên có vẻ mặt gì, hắn ngơ ngẩn nhìn Sư Tổ và Xà Tổ ở trước mặt, ngơ ngác hỏi: “Vậy hiện tại các ngài... Cũng là Trường Sinh Linh Giá không hoàn chỉnh?”
“Không, phép thuật của tộc Rồng không giống phù thủy, chúng ta cũng không quá hiểu biết. Nói thế nào nhỉ, con có thể cho là thế này, chúng ta vẫn là chân dung như cũ, chẳng qua nguyên liệu là linh hồn của bốn Nhà Sáng Lập thuộc về không gian nguyên gốc của hai đứa. Cho nên, hiện tại chúng ta có được tri thức và ký ức mới để lưu giữ, đồng thời có thể dạy bảo hai con. Về phần không gian nguyên gốc của hai đứa, sau chiến tranh, Harry trở lại Hogwarts, khi phát hiện được nơi bí mật chứa chân dung của bốn Nhà Sáng Lập, do mẫn cảm với Trường Sinh Linh Giá, Harry đã đánh thức bốn người đang ngủ say trong chân dung đó. Từ lời kể của Harry, bọn họ đã biết Giới Phù Thủy thay đổi thế nào cùng những chuyện mà Harry từng trải qua, sau đó họ đã kết bạn với nó.”
“Nhưng Harry trước giờ chưa từng kể chuyện này.”
“Harry đã hứa với họ sẽ không kể với bất kỳ ai, bởi vì mặc kệ là Giới Phù Thủy hay là trường học, đều khiến họ cảm thấy đau thương, bực bội và vô cùng thất vọng. Cho nên bọn họ không muốn có quan hệ với bất kỳ kẻ nào khác ngoài Harry, thậm chí còn quyết định nhờ Harry trước khi chết hãy hủy diệt bức chân dung. Đương nhiên, Harry vẫn chưa kịp chấp hành quyết định cuối cùng này.”
Nhớ tới Giới Phù Thủy nát bét, nơi nơi ẩn giấu nguy cơ kia, Draco hoàn toàn thông cảm với bốn Nhà Sáng Lập. Nếu không phải vì gia tộc, có lẽ vừa kết thúc chiến tranh, hắn cũng đã rời khỏi nước Anh. “Vậy, vấn đề thứ hai, năm đó, đằng sau cái chết của Harry, rốt cuộc ẩn giấu chân tướng gì mà con không biết? Nếu các ngài đã dung hợp với linh hồn của bốn Nhà Sáng Lập trong không gian kia, con nghĩ các ngài nhất định biết đáp án cho câu hỏi này.”
Sư Tổ và Xà Tổ nhìn nhau, dường như rất do dự có nên trả lời câu hỏi này hay không, đáng tiếc biểu hiện do dự này làm cơn tức giận khó khăn lắm mới kiềm chế được của Draco có xu hướng bùng nổ. Thấy Draco sắp không tự khống chế được nữa, Xà Tổ bóp trán, thương cảm mở miệng: “Cho dù không có Avada của Ron Weasley, Harry vẫn sẽ chết. Cái nguyền rủa mà con trúng lúc trước vốn không giải được, dù là phép thuật hay Độc Dược đều bó tay. Harry có thể giữ được mạng cho con, nhưng con sẽ mất pháp lực biến thành Squib, thậm chí rất có khả năng bị liệt phải nằm trên giường vĩnh viễn. Không còn lựa chọn nào khác, Harry đã dùng phép thuật cấm của gia tộc Gryffindor, ‘Hiến Tế Sinh Mệnh’, dùng toàn bộ sinh mạng của mình làm tế phẩm, thông qua phép thuật đấy, chuyển sinh mạng của nó cho con, nhờ đó triệt tiêu nguyền rủa trên người con. Một khi phép thuật bắt đầu có hiệu lực thì không có cách nào nghịch chuyển hay dừng lại được, sinh mạng của Harry sẽ nhanh chóng bị xói mòn, một tháng sau sẽ chết vì sinh mạng kiệt quệ. Draco, thực ra Harry hy vọng con vĩnh viễn đừng bao giờ biết chuyện này.”
Khiếp sợ với sự thật vừa nghe được, Draco chỉ thấy não mình trống rỗng. Cho dù hắn đã đoán được do hắn xảy ra chuyện, Harry mới mạo hiểm rời khỏi Hogwarts, để bọn Ron Weasley có cơ hội thừa nước đục thả câu. Nhưng mà, sự thật bày rõ ràng ngay trước mắt mới thấy hắn căn bản không thể nào đối mặt với sự thật này. Vì để hắn không đến mức trở thành Squib hoặc bị liệt, Harry đã dùng mạng cậu để đánh đổi! Thì ra, hắn mới là kẻ hại chết Harry! Còn Ron Weasley, chẳng qua chỉ là quân cờ để Harry giấu giếm chân tướng, cho nên cậu mới cố ý để cái Avada kia đánh trúng mình.
“Vì sao, vì sao lại dạy phép thuật đó cho Harry. Đối với các người, Harry quan trọng hơn nhiều, không phải sao? Thậm chí các người còn chưa từng gặp tôi!” (Lily: Đổi xưng hô chút vì Draco đang tức giận)
“So đo chi cân nặng giữa con với Harry ở trong lòng chúng ta, nó đâu có ý nghĩa. Bởi vì trong lòng đứa bé đó, con mới là người quan trọng nhất, nếu con biến thành Squib hoặc bị liệt, người đau khổ nhất không phải là con mà là Harry. Ngoại trừ dạy cho nó phép thuật kia, ta đâu có lựa chọn nào khác.”
“Có ý gì? Cho dù tôi có biến thành Squib, có bị liệt đi chăng nữa thì đó cũng tại tôi sơ sẩy tự chuốc lấy, tôi sẽ không trách bất kỳ kẻ nào. Tôi biết Harry luôn gánh chuyện bạn bè bị thương trở thành sai lầm của bồ ấy, nhưng ít nhất tôi vẫn còn sống, không phải sao, bồ ấy đâu cần phải vì tự trách mà dùng cả mạng để cứu tôi.”
Bị chất vấn, Sư Tổ thật muốn kéo Draco vào chân dung hung hăng đánh một trận, Xà Tổ cũng hai mắt bốc hỏa, hận không thể cạy đầu Draco ra xem nó được làm bằng gì, sao lại có một tên Slytherin chậm hiểu như thế!
“Đồ ngốc! Đồ ngu! Đầu của ngươi toàn sên sao! Ta quả thực không thể tin được ngươi xuất thân từ Nhà Slytherin của ta! Chẳng lẽ trước giờ ngươi chưa từng nghiêm túc ngẫm nghĩ về cuộc đời kiếp trước của ngươi à?! Lúc ngươi đi học thì ta không nói, nói từ lúc chiến tranh bùng nổ đi. Vì sao Harry không tiếc trở mặt với Ron Weasley cũng phải thuyết phục Hội Phượng Hoàng chấp nhận ngươi quy phục? Vì sao trên chiến trường không ngại bị thương nặng cũng phải đưa mẹ ngươi hoàn hảo không mất mát gì về bên cạnh ngươi? Sau chiến tranh, nó nghĩ mọi cách giữ cho bằng được tài sản cùng Phủ Malfoy, thuyết phục mọi người tin người cha đã chết của ngươi không phải Tử Thần Thực Tử mà là gián điệp cho Hội Phượng Hoàng, ngươi nghĩ đi, vì cái gì? Ngươi đâu có biết, lúc nhận được thiệp cưới của ngươi, Harry suýt chút nữa say chết trong phòng Hiệu Trưởng, nhờ nhóm chân dung liên lạc với Hermione nên mới kịp đưa nó đến Bệnh viện Thánh Mungo. Ngươi trúng nguyền rủa, nó trắng đêm không ngủ, học cho bằng được phép thuật kia, sau đó ngay lập tức chạy tới cứu ngươi. Ngươi chắc chưa từng hỏi nội dung di chúc của Harry là gì, phải không? Ta nói cho ngươi biết. Nó nói không được truy cứu bất kỳ kẻ nào vì cái chết của nó, muốn Hermione và Neville thuyết phục ngươi cùng rời nước Anh với bọn họ, muốn Hermione chôn nó trong Rừng Cấm, mặt bia hướng về phía chòm sao Thiên Long. Draco, ngươi về mà ngẫm lại đi, Harry có thể nói là dùng hết mọi thứ mình có vì ngươi, ngươi thật sự cho rằng nó chỉ coi ngươi là bạn bè thôi sao? Hay là ngươi đã từng gặp qua người bạn nào có thể làm được đến trình độ của Harry?”
Draco không biết mình làm thế nào ra khỏi căn phòng bí ẩn về phòng ngủ. Sự thật cái chết của Harry như một con dao đâm vào tim hắn, đau đớn muốn chết, hắn không biết nên đối mặt với sự thật rằng hắn mới là kẻ hại chết Harry thế nào. Chưa kể hắn không có mặt mũi nào trả lời những câu chất vấn đầy tức giận của Xà Tổ, bản thân hắn chưa từng nghĩ tới những chi tiết đó, ngay cả kết luận hắn đưa ra cũng chỉ là một sự thật đã bị vặn vẹo.
Chấp nhận hắn quy phục, vì thế mà trở mặt với tên tóc đỏ, ở trong mắt hắn, đó là vì thắng lợi sau này, dù sao hắn cũng là một Malfoy. Ý nghĩ của một Malfoy đối với chiến tranh đủ làm người ta tâm động. Khi thấy mẹ bình an không bị sao cả, hắn chỉ cảm thấy Harry không cần thiết phải trả một cái giá lớn đến thế chỉ để hắn an tâm đối phó Voldemort mà thôi. Hắn không phải không thể lý giải chiến trường luôn đầy nhân tố không xác định, cho dù mẹ bị thương cũng là chuyện thường, chỉ cần còn sống về lại bên hắn là hắn đã rất cảm kích rồi. Nhưng Harry sau khi tỉnh lại nói, nếu cậu đã hứa sẽ cứu mẹ hắn ra thì sẽ làm được đến tốt nhất. Cậu không có mẹ, cho nên không muốn hắn cũng mất mẹ. Hắn đã tin, mà cũng vì vậy mà bắt đầu trở thành bạn với Harry.
Sau chiến tranh, thế cục hỗn loạn, hắn đã sớm chuẩn bị đối mặt với chuyện mất đi tài sản và địa vị quý tộc, nhưng Harry đã thay hắn bảo vệ tất cả. Lúc ấy hắn hỏi Harry, vì sao phải làm cho hắn nhiều đến vậy. Dưới lời gặng hỏi, Harry trả lời vì hắn là chiến hữu đồng thời là bạn bè, nói trong chiến tranh hắn đã làm đủ rồi, không nên mất đi ngôi nhà lớn lên từ nhỏ chỉ vì sai lầm của cha hắn. Hắn tin, chưa từng hoài nghi. Nhưng mà rõ ràng các quý tộc Slytherin quy phục khác luôn oán giận với hắn, Malfoy đặc biệt với Harry, bởi vì cái giá mà Malfoy phải trả là nhỏ nhất. Hắn lại chỉ cho rằng mấy quý tộc đó đang tâng bốc hắn mà thôi, chứ chưa từng nghiêm túc tìm hiểu.
Lúc trước, trước lễ cưới, hắn nghe nói Harry vào viện Mungo, hỏi nguyên nhân, mọi người chỉ nói Harry bị thương do bị đánh lén. Hắn cũng tin, trong hôn lễ thấy sắc mặt trắng bệch rõ ràng của cậu thì lại tưởng là do bị thương. Sau khi kết hôn, Harry rất ít khi đến chơi Phủ Malfoy, chỉ cần có Astoria thì cậu sẽ không ở lại lâu, hắn hỏi cậu bận cái gì hay sao mà xa cách với hắn thế, cậu nói không dám quấy rầy cuộc sống hôn nhân của hắn, hắn vẫn tin. Sau khi có con, hắn mời Harry làm cha đỡ đầu cho con hắn, mà Harry còn cưng con trai hắn hơn cả chính bản thân hắn, thậm chí mỗi khi con trai có vấn đề hay yêu cầu gì không dám nói với hắn, nó đều chạy tới tìm Harry. Mà hắn thì sao, cứ cho rằng chẳng qua Harry thích trẻ con, còn khuyến khích cậu hẹn hò, giúp cậu sắp xếp xem mắt. Khi con trai khoe cha đỡ đầu tốt với nó nhất, nói con của Hermione và Neville luôn vì thế mà ghen tị, hắn cũng chỉ cho là tranh đua giữa trẻ con với nhau mà thôi.
Khi hắn khôi phục sau nguyền rủa, Harry đã được chôn cất, lúc ấy hắn căn bản không chú ý tới hướng bia mộ, chỉ ngơ ngẩn nhìn cái tên Harry khắc trên bia. Xà Tổ mắng không sai, hắn đúng là đồ ngu, còn không bằng quỷ khổng lồ đầu đầy sên. Thậm chí sau khi nhận được thư của Hermione, nhìn đến hàng chữ ‘Draco, thật ra Harry đối với bồ luôn tốt hơn nhiều so với đối với mình và Neville’, hắn chỉ cười nhạo Hermione chẳng hiểu gì. Mãi đến khi sống lại, cho tới tận bây giờ, hắn vẫn chưa từng nghiêm túc suy nghĩ xem Harry có thật sự chỉ coi hắn là bạn bè thôi không.
Thất bại che mặt lại, Draco mới phát hiện mặt mình đã sớm ướt nhẹp vì nước mắt. Nếu không phải nhờ Xà Tổ tức giận vạch trần, chẳng biết hắn phải mất bao lâu mới hiểu được nguyên nhân thực sự, có lẽ hắn vẫn sẽ tiếp tục hiểu lầm. Phải chăng vì hiểu lầm quá lâu như thế nên Harry trước sau vẫn luôn giữ kín như bưng, không chịu thổ lộ lòng cậu, nói không chừng Harry đã sớm từ bỏ rồi. Không biết, hắn có đến quá muộn hay không, không biết còn cơ hội cứu vãn nữa không.
Harry ngồi trong Phòng Yêu Cầu suy nghĩ hết buổi sáng, đến bữa trưa mới đi ra. Thấy trên bàn ăn vẫn không có Draco, Harry càng lo lắng hơn. Ăn vội một chút, sau lại chạy đến phòng bếp lấy vài món, Harry mới chạy về phòng ngủ, hy vọng có thể thấy Draco ở đó. Nhưng khi thấy Draco ở trong phòng, ôm mặt, nước mắt chảy dài qua khe ngón tay, Harry hoàn toàn chả hiểu ra sao, trong ký ức, sự kiện năm thứ 6 ở kiếp trước là lần duy nhất Draco bật khóc. Mà lúc này, cậu cảm giác được lần này Draco còn đau khổ và bất lực hơn cả lần đó. Đặt đồ ăn xuống bàn, Harry hoàn toàn bối rối vì nước mắt của Draco, đi qua ngồi xuống bên người hắn, nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào.
Nhận ra hơi thở của Harry, Draco thả tay xuống, nhìn cậu luống cuống tay chân, mặt nôn nóng muốn an ủi, hắn chỉ muốn ôm lấy cậu để chắc chắn rằng cậu còn tồn tại. Trên thực tế, Draco cũng đã làm như vậy, Harry bị dọa choáng váng vì cái ôm thình lình kia, cậu cảm giác được cái ôm này dùng sức quá mức, làm cậu rất không thoải mái. Nhưng Harry không dám giãy giụa hay phản kháng, nhớ tới trước kia, mỗi khi cậu đau khổ, Hermione luôn ôm lấy cậu, để cậu cảm nhận được lời an ủi của cô. Có lẽ để Draco ôm một chút cũng có thể an ủi được hắn? Nghĩ như thế, Harry nhắm mắt thả lỏng, tùy ý để Draco ôm đến phát đau, tùy ý để vai cậu ướt nhẹp vì nước mắt của hắn.
Không biết qua bao lâu, toàn thân Harry đã tê mỏi, Draco vẫn không định buông cậu ra. Mở to mắt kiểm tra xem có phải Draco đã ngủ mất rồi không, lập tức đối diện với đôi mắt xanh xám hơi sưng vì khóc kia. Không biết vì sao, Harry cảm thấy đôi mắt của Draco tự dưng làm cậu chột dạ, theo bản năng dời mắt đi. Giây tiếp theo, Draco buông Harry ra, ếm Bùa Tẩy Rửa giải quyết bả vai ướt đẫm của Harry, rồi mới vào phòng tắm xử lý bản thân.
“Ăn một chút đi, dù đã xảy ra chuyện gì thì cũng phải ăn no trước mới được.”
Ra khỏi phòng tắm, Draco nhìn đồ ăn Harry đưa qua, mới phát hiện bụng đã đói meo. Nhận lấy đĩa ăn còn ấm nóng, Draco biết Harry đã dùng bùa giữ ấm. Hắn vừa yên lặng ăn, vừa nguyền rủa bản thân là đồ ngốc.
“Ừm... Draco nè, mình không biết mình chọc bồ giận lúc nào, nhưng bồ nói thẳng ra có được không? Cùng lắm thì đánh mình một trận, mình đảm bảo sẽ không đánh lại cho bồ hết giận, được chứ? Đừng có im lặng thế!”
Lúc ăn gần hết, nghe Harry hỏi, Draco sửng sốt, nhìn vẻ mặt ‘Mình sai rồi, tuy rằng mình không biết mình sai chỗ nào nhưng mình thật sự sai rồi’ của Harry, hắn suýt nữa bị sặc. Nuốt đồ ăn trong miệng xuống, Draco hỏi lại: “Mình giận bồ lúc nào?”
“Lúc... Đêm qua lúc về phòng, bồ đã kỳ quái rồi, hình như đã rất tức giận. Sau đó đến khi mình ngủ, mơ mơ hồ hồ cảm thấy bồ nhìn chằm chằm vào mình rất lâu, sáng dậy thì lại chả thấy bồ đâu. Cho nên, mình cho rằng bồ đang giận mình.”
Dở khóc dở cười, Draco cảm thán Harry quá nhạy bén, tối qua hắn cố gắng ổn định cảm xúc trước mặt Harry, lại không ngờ cậu ngủ rồi mà vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn. “Được rồi, giờ bồ đã biết mình không có giận gì bồ. Nhưng mà đúng thật có vài câu hỏi cần bồ trả lời đấy, ngoài ra bồ còn phải hứa sẽ nói thật.”
“Được.” Do dự một hồi, Harry vẫn hứa hẹn, dù sao từ sau khi sống lại, cậu chưa từng giấu giếm Draco chuyện gì.
“Lúc trước, khi mình nhờ Kreacher dẫn mình đến nhà cũ Black tìm bồ, nói mình muốn gia nhập Hội Phượng Hoàng, bồ chỉ do dự vài phút liền tin mình, thậm chí còn vì chuyện này mà cãi nhau với Ron Weasley. Ngay lúc đó mình đâu có chứng cứ gì đáng tin đâu, trên người còn có Dấu Hiệu Hắc Ám, vì sao bồ lại tin tưởng mình nhanh thế?” Nhìn chằm chằm vào Harry, Draco thấy được hoảng loạn chợt lóe trong cặp mắt xanh biếc kia. “Sau khi biết được chỗ mẹ mình bị nhốt, mình cũng không yêu cầu bồ cái gì, nhưng bồ lại mặc kệ mọi người phản đối, kiên trì muốn cứu mẹ mình ra. Cuối cùng, mẹ mình hoàn hảo không bị sao nhưng bồ lại bị thương nặng, trước lúc xuất phát, không phải mình đã nói chỉ cần mẹ mình còn sống là được, nhưng mẹ kể lại là bồ đã chặn mọi công kích cho bà, vì sao bồ phải làm đến mức đấy? Sau chiến tranh, bồ giúp mình bảo vệ Phủ và tài sản, thậm chí còn nói dối che lấp tội lỗi của cha mình, các quý tộc Slytherin khác phải trả cái giá lớn hơn rất nhiều so với Malfoy mới có thể giữ được chúng, vì sao bồ lại đặc biệt để ý gia tộc của mình đến thế? Còn nữa, trước khi mình kết hôn, vì sao bồ lại phải vào Bệnh viện Mungo? Cuối cùng, mình không tin Ron Weasley có thực lực đánh bại bồ mà không bị sao, nhưng Kreacher nói khi nó đoạt lại xác bồ, phát hiện mấy kẻ bao vây đều không bị thương, ngay cả áo chùng cũng sạch sẽ, vì sao?”
“... Draco, mình cảm thấy giờ hỏi mấy cái này có còn ý nghĩa gì nữa đâu, đó đã là quá khứ rồi, không phải sao. Đã bắt đầu lại một lần nữa rồi, mấy chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu, bồ hà tất gì còn muốn hỏi.” Sau một hồi lâu trầm mặc, Harry mới nhỏ giọng trả lời. Bởi vì đã hứa không thể nói dối, cho nên cậu chỉ đành tránh đi không đáp. Quay đầu đi, không dám nhìn vẻ mặt của Draco, Harry vẫn luôn cho rằng Draco sẽ không bao giờ nhắc lại mấy bí ẩn giấu giếm ở kiếp trước. Nhưng hôm nay đối mặt với tình huống này, cậu thậm chí không thể tìm lý do lại lần nữa có lệ cho qua. Harry giờ hoảng loạn đến mức chỉ muốn tìm một nơi trốn đi, không muốn nghĩ gì hết.
Không muốn thừa nhận mình đang sợ hãi, nhưng Draco có thể nhận thấy nỗi sợ đang từ từ lan rộng khắp trong lòng. Những chuyện đó là quá khứ, hay là tình cảm của Harry dành cho hắn giờ đã là quá khứ đây? “Harry, thật sự tất cả đều là quá khứ rồi sao?”
“Ừ, đều từng trải qua rồi, sẽ không xảy ra lại lần nữa.” Harry hốt hoảng đứng lên, muốn rời đi tìm một chỗ an tĩnh một chút, cậu cần chỉnh đốn lại suy nghĩ trong đầu mình.
“Đừng đi!”
Harry vừa mới bước tới cửa, đã bị Draco từ sau lưng liều mạng ôm lấy. Hoàn toàn không đoán được tình huống sẽ xảy ra thế này, Harry lại hỗn loạn cực độ, căn bản không thể phản ứng, sau đó lập tức theo quán tính bị Draco đẩy đến trên cửa. Nếu không phải Draco dùng tay kéo lại, chỉ sợ Harry đã bị gãy mũi.
“Đừng đi... Harry... Mình biết là do mình quá chậm hiểu, quá ngu xuẩn, bỏ lỡ nhiều năm như vậy. Nhưng bồ biết không, Harry, nghe tin bồ mất, đối với mình mà nói, thế giới như đến tận thế vậy. Hermione dẫn mình tới thăm mộ bồ, nếu không phải bồ ấy và Neville liều mạng ngăn cản mình, mộ của bồ đã bị mình lật tung lên rồi. Bởi vì mình không thể nào tin được bồ thực sự không còn trên đời nữa, mình không thể nào tiếp nhận sự thật đó. Vào khoảng thời gian đấy, mình vẫn luôn điên cuồng và tuyệt vọng, thậm chí không có ai dám tới gần mình. Là Blaise phá cửa phòng mình, bồi mình uống rượu suốt một đêm. Bồ ấy nói bồ ấy hiểu tình huống của mình, bởi vì bồ ấy biết mất đi người mình yêu là nỗi đau lớn cỡ nào. Harry, mãi đến lúc ấy mình mới phát hiện, thì ra mình đã sớm yêu bồ, nhưng lại ngu đến mức chờ đến khi bồ không còn nữa, mình mới nhận ra. Xin lỗi, Harry, mình biết mình đã bỏ lỡ suốt cả một kiếp. Nhưng hiện tại chúng ta vẫn còn sống không phải sao, mặc kệ Voldemort hay mấy thứ khác đi, chúng ta có thể thắng lại lần nữa. Cho nên, đừng đi, đừng rời khỏi mình, đừng khiến mình không thấy bồ đâu... Mình yêu bồ, Harry... Ở lại bên cạnh mình, có được không?”
Xảy ra chuyện gì? Đây là mơ sao? Harry cảm thấy hồn của cậu đã tách ra khỏi cơ thể, không biết hiện tại là thực hay là giả. Giọng nói của Draco nghe như đang ở một nơi rất xa, khiến cậu không thể tin được lời vừa nghe thấy có phải là thật hay không. Nhưng cậu đúng là được Draco ôm lấy, còn dùng sức ôm, cậu có thể cảm giác được mái tóc của Draco cọ vào gáy cậu đến phát ngứa, có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào tai cậu, nó nóng, còn có chút ướt át. Như vậy, đây là thật sao? Cậu thật sự không phải đang nằm mơ?
“Draco, bồ vừa... Nói gì đó? Bồ nói bồ... Mình...”
Cẩn thận quay đầu lại nhìn Draco, Harry không biết hiện tại trong đôi mắt cậu lộ ra tia sáng không dám tin rồi lại mừng như điên và chờ mong đến mức nào. Draco nhìn vào đôi mắt màu lục sáng rực hơn bất kỳ lần nào hắn từng thấy, dùng hết sự nghiêm túc trong đời trịnh trọng lặp lại lời tỏ tình: “Mình nói mình yêu bồ, Harry. Mình nói mình yêu bồ, Đầu Thẹo mắt xanh của mình...”