Chương 14: (Fanfic Harry Potter) Sau Khi Ván Cờ Lại Bắt Đầu Lần Nữa (Dịch)

Q2 – CHƯƠNG 4

Từ sau khi bắt đầu đi học, ỷ vào bản thân biết mọi ngóc ngách trong lâu đài, lần nào Draco và Harry cũng mang theo nhóm Slytherin năm nhất đến phòng học nhanh nhất. Ngoại trừ ngày đầu do đám người vây xem Chúa Cứu Thế nên mất thêm chút thời gian ra, mọi chuyện còn rất thuận lợi. Peeves cũng không dám trắng trợn chọc bọn họ, bởi vì Nam Tước Đẫm Máu thường xuyên xuất hiện gần đội ngũ học sinh mới. Những cầu thang thích gây sự kia cũng không gây khó dễ, chỉ cần Harry và Draco vừa xuất hiện, chúng nó sẽ ngoan ngoãn di chuyển về hướng chính xác.

Bởi vì phần lớn chương trình học của Slytherin là học chung với Gryffindor, cho nên không thể tránh được sẽ có một vài ma sát, mà lần nào cũng có Ron Weasley. Tuy Harry vẫn luôn làm lơ, nhưng hiển nhiên Draco và các Slytherin khác không có tính tình tốt đến như vậy. Dù Draco không như kiếp trước sỉ nhục y bằng mấy từ “nghèo hèn”, “đông con” hoặc là “kẻ phản bội huyết thống”, nhưng ánh mắt lạnh băng cùng lời nói bén nhọn của hắn làm đám Sư Tử con và Rắn nhỏ như được thấy giáo sư Độc Dược phiên bản nhỏ tuổi. Blaise và Pansy rất thích tìm lỗ hổng trong lời của Ron cà khịa lại, hoặc là trên lớp dùng vẻ mặt và ánh mắt khiêu khích, hại y gần như môn nào cũng bị giáo sư trừ điểm. Lúc ra khỏi phòng học, sẽ luôn có một hai Rắn nhỏ lén ngáng chân Ron, nếu không làm y vô duyên vô cớ ngã thì cũng bị lầm đường. Harry biết hết mấy chuyện này, nhưng cũng không làm gì cả, trước sau duy trì vẻ mặt hiền hòa làm lơ những chuyện xảy ra chung quanh mình. Thái độ thờ ơ bình thản này, cộng thêm Harry đối với ai cũng hiền hòa lịch sự, cho nên rất nhiều Sư Tử con đều cảm thấy thân thiết với Chúa Cứu Thế đang ở Slytherin kia, dẫn tới dần dần không còn ai theo Ron đi khiêu khích cậu nữa. Ron Weasley tứ cố vô thân xui xẻo phát hiện, chỉ có mấy ngày, ngay cả các anh trai cũng không còn ủng hộ y, thậm chí lúc y nói xấu Chúa Cứu Thế trong đại sảnh đường thì luôn bị họ ngăn cản. Nhóm Sư Tử con vốn phụ họa y cũng sôi nổi phản chiến, nhiệt tình chào hỏi cười nói với Chúa Cứu Thế.

Dưới tình huống Ron Weasley gặp xui không ngừng, hơn nữa còn chẳng có ai giúp đỡ, tiết học môn Biến Hình do Chủ Nhiệm Gryffindor – giáo sư McGonagall giảng dạy – đã tới. Hôm đấy, sau khi bước vào phòng học, Harry và Draco liền cúi chào giáo sư McGonagall trong hình dạng một con mèo đốm, rồi mới tìm chỗ ngồi xuống. Dưới tiền đề của Thủ Tịch và Phó Thủ Tịch, các Slytherin năm nhất cũng cúi chào con mèo, cho dù trong lòng rất không hiểu vì sao phải làm vậy. Nhưng khi thấy trên mặt con mèo đốm lộ ra nụ cười rất nhân tính, bọn họ đã hiểu được nguyên nhân, hơn nữa còn thầm nhủ sau này bản thân càng phải chú ý thêm hành động của Thủ Tịch và Phó Thủ Tịch, miễn ném thể diện của Slytherin. Còn nhóm Gryffindor ồn ào nhốn nháo lại không được sáng suốt như thế, bọn họ lục tục chạy vào trong phòng, hầu như ai cũng vội vàng hết. Nhìn đám Sư Tử con, Harry nhịn không được cảm thấy thất vọng thay Sư Tổ, xem ra Sư Tổ lúc nào cũng duy trì ưu nhã cũng bó tay, không có cách nào dạy được đám Sư Tử con hiểu cái gì gọi là lễ nghi.

Khi giáo sư McGonagall đang chuẩn bị biến trở lại bắt đầu dạy học, Ron Weasley vội vã chạy vào phòng, miệng còn ngậm một khối bánh bí đỏ, áo chùng còn chưa cài nút đàng hoàng. Y chạy quá nhanh, căn bản không chú ý tới giáo sư McGonagall trên bục giảng, đương nhiên, cho dù có chú ý tới thì y cũng sẽ không ngờ đó là Chủ Nhiệm Nhà mình.

“May quá, giáo sư còn chưa tới, thật đáng ăn mừng.” Vừa tìm chỗ ngồi vừa cảm thán vận may của mình, Ron Weasley không hề chú ý tới ánh mắt đồng tình của đám rắn nhỏ Slytherin.

“Nếu trò cho rằng đến trễ không phải việc gì lớn, vậy có cần tôi biến trò thành đồng hồ báo thức, để trò nhớ phải tuân thủ thời gian không? Do trò đến trễ, Gryffindor trừ 2 điểm.” Giáo sư McGonagall biến hình trở về nhìn Ron Weasley trợn mắt há mồm, nghiêm khắc răn dạy đứa Gryffindor làm bà khắc sâu ấn tượng này.

“Xin lỗi, giáo sư, con... Con chạy nhầm lầu...” Bị Chủ Nhiệm Nhà mình trừ điểm, Ron Weasley uể oải ỉu xìu, nhưng vẫn đứng lên giải thích. Đáng tiếc y không phát hiện ánh mắt rõ ràng không vui của giáo sư McGonagall.

Gật đầu ra hiệu cho y ngồi xuống, giáo sư McGonagall trở về bục giảng bắt đầu tiết học. Sau khi giới thiệu sơ lược về môn Biến Hình, giáo sư McGonagall biến bàn học thành một con lợn con ngây thơ chất phát, rồi trước vẻ mặt cuồng nhiệt của nhóm học sinh, bà biến nó trở về hình dạng ban đầu. Harry và Draco cùng mỉm cười, mở màn y như kiếp trước, làm họ cảm thấy thật ấm áp.

Nhìn que diêm trước mặt, Harry và Draco lại thấy nhàm chán, nhìn thoáng qua nhau, rồi lại nhìn đám rắn nhỏ chung quanh lặp đi lặp lại “Que diêm ⸺ kim ⸺ que diêm”. Hiển nhiên Harry biết nhiều loại kim hơn Draco, bởi vậy mỗi lần cậu biến kim đều khác loại. Draco thì chú trọng vào hoa văn và độ to nhỏ của kim hơn, mỗi lần hắn biến ra kim đều trông đẹp hơn so với lần trước, đương nhiên giá trị cũng cao hơn. Blaise trợn mắt nhìn hai người chơi vô cùng vui vẻ, Pansy thì tự hỏi sau này có nên nhờ Draco biến mấy món đồ trang sức cô không thích sang hình dáng đẹp hơn không.

“Slytherin thêm hai mươi điểm, cậu Potter và cậu Malfoy mỗi người mười điểm, vì các trò đã thành công.” Giáo sư McGonagall vẫn luôn âm thầm quan sát Harry, lo cậu sẽ bị Slytherin bắt nạt, nhưng khi bà thấy trò nghịch nhỏ của hai đứa kia, một bên cảm thấy buồn cười vì cái trò trẻ con của hai đứa, một bên không chút bủn xỉn khen thưởng. “Cậu Potter, tôi chú ý thấy trò biến ra rất nhiều loại kim khác nhau, sức quan sát và trí nhớ thật ghê gớm. Mà cậu Malfoy hiển nhiên hiểu được làm cách nào để khiến một cây kim bình thường trở nên đẹp hơn và có giá trị hơn, tính tỉ mỉ, khả năng giám định cùng mắt thẩm mỹ của trò rất đáng được khen ngợi. Đương nhiên, trình độ bùa chú của hai trò cũng cực kỳ xuất sắc.”

Bất ngờ trở thành tiêu điểm của toàn bộ lớp học, Harry mỉm cười thẹn thùng, còn Draco hơi nâng cằm lên một chút.

“Hừ, có gì đặc biệt hơn người cơ chứ.”

Giọng nói đột ngột phát ra làm giáo sư McGonagall chú ý, vừa liếc qua, phát hiện lại là Ron Weasley. Thấy y cầm đũa phép dùng sức chọc chọc, que diêm vì bị ma sát liên tục xuất hiện tia lửa, giáo sư McGonagall lại thấy đau đầu: “Cậu Weasley, tiết này là dạy các trò biến que diêm thành kim, chứ không phải để trò trình diễn cảnh làm thế nào dùng đũa phép thành bậc lửa cho diêm.”

Suốt cả một tiết Biến Hình, mặt Ron Weasley đỏ y chang mái tóc của mình. Giáo sư McGonagall gần như chỉ cần thấy y sai là hoàn toàn phê bình và chỉnh sửa không chút lưu tình, đám Sư Tử con cùng Rắn nhỏ xung quanh vì thế mà cùng nhau cười nhạo y. Nhất là tên Malfoy đáng ghét kia, toàn nhân lúc giáo sư không thấy liền nhìn y một cách khiêu khích. Oán hận và bực bội suốt mấy ngày nay cuối cùng cũng khiến Ron bùng nổ. Sau khi tan học, Ron là người đầu tiên lao ra khỏi phòng, chặn Harry đang rời đi.

“Harry Potter, đừng tưởng mày có người che chở thì tao sẽ sợ mày! Hừ, tưởng tao không biết chắc, mấy ngày nay tao xui xẻo như vậy đều do mày phá đám, tao nhất định sẽ tìm ra bằng chứng! Chúa Cứu Thế gì chứ, mày vốn là kẻ phản bội Gryffindor! Đừng quên cha mẹ mày đều xuất thân từ Gryffindor, gia tộc Potter nhiều thế hệ đều là Gryffindor, mày lại ở trong bầy Rắn độc ra vẻ ghê gớm lắm, thật ghê tởm! Mày là kẻ lừa đảo, đồ phản bội, giả nhân giả nghĩa, sớm muộn gì tao cũng sẽ vạch trần gương mặt thật của mày!” Ron kích động hoàn toàn không để ý đến tình huống xung quanh, lớn giọng gầm rú, làm mọi người chú ý tới, ngay cả Ravenclaw và Hufflepuff đi qua hành lang cũng phải nhìn về phía bên này.

“Ron Weasley, mày thật quá đáng!” Không chờ Harry kịp mở miệng, sau lưng Ron vang lên một giọng nữ chỉ trích, nhìn qua người lên tiếng, thì ra là Hermione vô tình đi ngang qua. “Còn không phải chỉ vì Harry ở trên xe lửa không bắt tay làm bạn với mày sao, đó cũng là do mày vô duyên xông vào hàng ghế của tụi tao trước, còn nhắc tới chuyện đau lòng của Harry nữa. Harry không truy cứu, đó là do bồ ấy không muốn so đo với mày. Mày chẳng những không xin lỗi, mà còn ở lễ phân Nhà nhục nhã mẹ Harry, đồ không biết xấu hổ. Mấy ngày nay, tao ở Ravenclaw đều nghe nói mày luôn khiêu khích Harry, còn nói xấu bồ ấy ở khắp nơi. Hành vi của mày mà được gọi là phù hợp với tinh thần kỵ sĩ chính trực của Gryffindor sao? Thật không dám tin, mày còn có mặt mũi nói năng lung tung ở chỗ này, gia tộc của mày sẽ hổ thẹn vì mày! Harry ở Slytherin thì làm sao, ít nhất tao cảm thấy Slytherin hiểu được cái gì gọi là lịch sự và tôn trọng hơn mày đó.”

Nữ phù thủy tóc nâu tức đến mức tóc cũng dựng lên, ánh mắt nghiêm khắc phẫn nộ làm rất nhiều Sư Tử con liên tưởng tới giáo sư McGonagall. Neville tới bên cạnh Hermione cũng phẫn nộ đến mức khuôn mặt mập mạp trở nên vặn vẹo, ánh mắt luôn vui tươi hớn hở trở nên lạnh băng. “Ron Weasley, tao đã gặp cha mẹ mày, ở trong ấn tượng của tao, bác Arthur và bác Molly đều không phải dạng người ngang ngược vô lý như mày, các anh trai của mày cũng rất thân thiện. Vậy tao có thể cho rằng mày là dị loại của gia tộc Weasley hay không? Harry là bạn của tao, cha mẹ bồ ấy là bạn của cha mẹ tao, bà nội tao cũng rất thích Harry. Nếu mày còn dám nhục nhã Harry lần nữa, tao đại diện cho gia tộc Longbottom chính thức cảnh cáo mày.”

Đang lúc những người ở đây kinh hô vì lời nói của Neville, giáo sư McGonagall đi ra khỏi phòng học, nghiêm khắc nhìn chằm chằm vào Ron Weasley luống cuống tay chân. “Ron Weasley, làm Chủ Nhiệm của Gryffindor, tôi cho rằng cậu Harry Potter không có bất kỳ hành vi nào để trò phải dùng từ ‘kẻ phản bội’ này để đánh giá trò ấy. Tôi mong trò chính thức xin lỗi với cậu Potter, hứa sẽ không phạm sai lầm như thế lần nữa. Ngoài ra, trò cũng phải xin lỗi tiểu thư Hermione Granger và cậu Neville Longbottom, vì trò dùng ngôn từ và hành động ác ý tổn thương bạn của hai trò ấy. Tôi sẽ trừ trò 50 điểm và phạt trò lao động tay chân một tháng, vì hành vi của trò làm Nhà Gryffindor hổ thẹn.”

“Tại sao con phải xin lỗi! Các người toàn che chở nó, vì sao! Bởi vì nó là Chúa Cứu Thế, cho nên được đối xử đặc biệt à! Con không sai, con từ chối xin lỗi.” Hiển nhiên, Ron đã hoàn toàn phát khùng, mặt đỏ lên cãi lại.

“Ron, câm miệng!” Nghe được tin, Percy và cặp song sinh chạy tới bắt lấy Ron sắp nhảy dựng lên, hạn chế hành động của y. Percy bịt chặt miệng Ron, không cho y tiếp tục nói thêm gì nữa.

“Anh rất xin lỗi, Harry, anh thay mặt cho em trai anh xin lỗi em. Cho tụi anh thêm chút thời gian, tụi anh nhất định sẽ bắt nó đi xin lỗi em, nhưng giờ e là nó cần chút thời gian để bình tĩnh lại.” Một trong cặp sinh đôi chân thành xin lỗi Harry, đồng thời xin lỗi cả giáo sư McGonagall.

Lãnh đạm nhìn mọi việc xảy ra, Harry miễn cưỡng khống chế cảm xúc, hiện tại cậu chỉ muốn rời khỏi chỗ này. “Không sao đâu, anh Fred, anh không cần phải gánh trách nhiệm thay cho em anh. Nhưng nhờ anh chuyển lại lời này với em anh, em không hy vọng sau này sẽ còn có chuyện như thế xảy ra. Tiếp theo em còn có tiết, xin lỗi, em phải đi trước.”

Sau khi xin lỗi và tỏ lòng biết ơn với giáo sư McGonagall, Harry lập tức rời đi. Bởi vì Draco vẫn luôn đứng im, cho nên đám Rắn con năm nhất sau lưng hắn cũng chỉ dám đứng tại chỗ, trên mặt mỗi người tràn ngập tức giận. Nhục nhã một Phó Thủ Tịch của Slytherin, chẳng khác nào làm nhục toàn bộ học sinh năm nhất, huống chi đây còn là chốn công cộng, tình huống này khiến chúng không có cách nào chỉ coi là khiêu khích đơn giản để xử lý nữa.

Draco giờ đang mất khống chế cảm xúc, tuy trên mặt vẫn miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, nhưng vài con Rắn con ở gần hắn đều cảm giác được áp lực trên người hắn. Vừa nãy hắn vẫn luôn nắm chặt tay Harry, chỉ có hắn biết, Ron Weasley đã làm ra chuyện không thể tha thứ đến cỡ nào. Kẻ phản bội Gryffindor? Đây quả thực là lời chỉ trích độc ác nhất và vớ vẩn nhất đối với Harry. Draco nhớ Sư Tổ đã từng đầy thương tiếc nói, Harry là một Gryffindor chân chính, một Gryffindor khiến ngài ấy không thể không thích và cũng không có cách nào không thấy đau lòng. Mà cái tên tóc đỏ đáng chết kia, có tư cách gì mà đi chỉ trích Harry?! Nhớ tới bàn tay lạnh băng run rẩy của cậu, Draco quả thực muốn Avada Ron Weasley ngay lập tức.

“Blaise, bồ dẫn mọi người đến phòng học tiếp theo đi, lát nữa mình sẽ đuổi theo mọi người sau.” Nhờ Blaise dẫn học sinh Slytherin đi, Draco không định dễ dàng cho qua mọi chuyện như vậy, đôi mắt màu xanh xám lạnh băng liếc qua Ron Weasley, “Ron Weasley, tao cần nói cho mày hiểu một chuyện, hành vi vừa rồi của mày nghiêm trọng đến mức nào. Harry là Phó Thủ Tịch năm nhất của Slytherin, bồ ấy với tao cần phải trở thành gương tốt cho các học sinh năm nhất, cho nên bồ ấy mới không đáp lại hành vi khiêu khích của mày, bởi vì bồ ấy không hy vọng hai Nhà vì hành động của mày mà nảy sinh xung đột. Mà mọi Slytherin năm nhất đều sẽ chủ động bảo vệ và nghe lời Thủ Tịch với Phó Thủ Tịch của họ, đây là nguyên tắc mà mọi Slytherin đều phải tuân thủ. Slytherin tôn trọng kẻ mạnh, không e ngại bất kỳ kẻ nào hay bất kỳ hình thức khiêu khích gì. Nếu mày còn tiếp tục vô tư chửi bới và nhục nhã Harry như vậy, tao đại diện cho toàn thể học sinh năm nhất của Nhà Slytherin chính thức khiêu chiến với mày. Nếu mày thắng, tụi tao sẽ không tiếp tục nhúng tay vào chuyện giữa mày và Harry nữa; còn nếu mày thua, mày nhất định phải xin lỗi Harry và toàn thể học sinh năm nhất của Slytherin ngay trên đại sảnh đường, hơn nữa còn phải thề sẽ chú ý đến lời nói và việc làm của mày. Nhớ kỹ, Ron Weasley, Harry không nổi giận không có nghĩa là bồ ấy sợ mày, trên thực tế, mày căn bản không có năng lực gánh nổi lửa giận của bồ ấy.”

Bỏ lại mấy cậu bé tóc đỏ trợn mắt há mồm, Draco xoay người rời đi. Hắn sợ nếu mình không đi ngay bây giờ thì sẽ Avada cái tên khốn kiếp đáng chết kia, hơn nữa hắn thật sự rất lo cho Harry. Sau khi tới phòng học, nhờ Blaise thay Harry xin giáo sư nghỉ một bữa đi. Vội vàng dặn dò vài câu, Draco cũng xin nghỉ về phòng.

Lúc về phòng ngủ, Draco không thấy Harry đâu. Nôn nóng, lo lắng, tức giận chưa tiêu, Draco bị đủ loại cảm xúc bao phủ, căn bản không thể bình tĩnh suy nghĩ. Ngồi xuống giường Harry, Draco muốn ép mình bình tĩnh lại, đáng tiếc hiệu quả quá thấp. Cong khóe miệng lên đầy mỉa mai, Draco vô cùng hận bản thân bất lực, cho dù không thể để Ron Weasley cách xa Harry thì ít nhất cũng không nên để y có cơ hội tổn thương đến Harry ngay trước mặt nhiều người như vậy. Biết rõ Harry vẫn luôn yêu thương thật lòng với Gryffindor, tựa như hắn kiêu ngạo vì bản thân là Slytherin vậy, nhưng hắn lại quên mất chuyện này, quên mất không đi ngăn cản mấy động tác ngầm của các học sinh năm nhất kia. Hắn rõ ràng biết một khi Ron Weasley chịu không nổi Slytherin trả thù, y chỉ biết phát tiết oán hận lên người Harry, nhưng hắn đã không diệt tai họa ngầm từ trong trứng.

“Draco, Harry đang ở ven Hồ Đen.”

Một giọng nói đột ngột vang lên làm Draco từ trong tự trách ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Sư Tổ trong Gương Hai Chiều đặt ở đầu giường Harry, sắc mặt nghiêm túc, giữa hai hàng lông mày ẩn ẩn tức giận.

“Godric, ngài biết rồi sao?”

“Ừ, các chân dung trên hành lang đã kể lại mọi chuyện cho ta. Có bức tranh thấy Harry đi Hồ Đen, Salaz đã sai Basilisk đến bồi Harry rồi, đừng quá lo lắng. Draco, nhóm chân dung trong phòng Hiệu Trưởng nói với ta, Dumbledore đã biết chuyện này, cũng không cần lo, ta sẽ đi tìm ông ta nói chuyện. Con thay ta chuyển lời này cho Harry, không cần để ý lời lẽ lung tung của tên khốn nạn kia, nó là Harry Potter mà Godric Gryffindor luôn lấy làm niềm tự hào, vĩnh viễn.”

Draco gật đầu, cầm Gương Hai Chiều đi đến Hồ Đen.

“Harry.”

Tìm được Harry, cuối cùng Draco cũng trút được gánh nặng, cảm giác như vừa qua một trận chiến kịch liệt. Ngồi xuống cạnh Harry, Draco mới phát hiện thú cưng của Xà Tổ - Basilisk đang lười biếng nằm trên đùi cậu. Rõ ràng là một con Tử Xà sống hơn ngàn năm, thế mà giờ lại ngoan ngoãn như mèo con, dùng đầu cọ cọ áo chùng của Harry.

Cẩn thận quan sát sắc mặt của cậu, Draco nắm tay Harry, thấy không còn lạnh nữa. “Godric nói với mình bồ đang ở đây. Ngài ấy nhờ mình chuyển lời, nói bồ là Harry Potter mà ngài ấy luôn lấy làm tự hào, vĩnh viễn.”

“Ừ, mình biết rồi. Giờ mình không sao nữa rồi, trò chuyện với Basilisk một hồi thấy đã khá hơn nhiều.” Nhẹ nhàng vuốt ve Basilisk, Harry mỉm cười với Draco.

Không nói thêm gì nữa, Draco chỉ nhẹ nhàng ôm vai Harry, làm bạn với kho báu của mình. Về phần lão Ong Mật, đến trưa rồi nói cũng không muộn. Harry dựa vào người Draco, nhìn Basilisk quấn lấy đùi mình như bánh quai chèo, bỗng nhiên nhận ra không có đau khổ gì là không buông xuống được. Cho dù Draco cũng không biết bí mật cậu ẩn giấu sâu nhất trong lòng, nhưng ít nhất vẫn có thể nhận được an ủi và bầu bạn từ hắn, dù cho hắn chỉ xuất phát từ quan tâm đến bạn bè, cũng đã đủ để cậu có dũng khí đối mặt với đau khổ. Huống chi, còn có cha đỡ đầu, giáo sư, Remus cùng bốn Nhà Sáng Lập cổ vũ, ủng hộ mình, Hermione và Neville cũng đã ở bên cạnh cậu rồi. Thế là đủ rồi, như vậy đã là đủ rồi.

Đến đêm, bốn anh em Weasley bị giáo sư McGonagall dẫn tới văn phòng Hiệu Trưởng, thì thấy cha mẹ họ bước ra từ lò sưởi trong tường. Phu nhân Weasley nghiêm khắc răn dạy Ron, còn bắt y phải hứa sẽ đi xin lỗi Harry. Còn ngài Weasley thì nghiêm túc dặn ba người anh phải làm tròn trách nhiệm của anh trai, quản lý lời nói và việc làm của Ron, hơn nữa mỗi tuần phải viết thư về nhà báo cáo một lần. Hiệu Trưởng Dumbledore cười ha hả nhìn Ron bị mẹ rống không tình nguyện nghe lời đi xin lỗi, sau đó an ủi y rằng cụ sẽ ra mặt thuyết phục cậu Malfoy và cậu Longbottom không cần tiếp tục truy cứu nữa.

Giáo sư McGonagall trước sau vẫn không nói gì, dù vợ chồng Weasley hối hả xin lỗi vì đã tăng thêm phiền toái cho bà, bà cũng chỉ gật đầu. Dumbledore nhìn ra được Chủ Nhiệm Gryffindor luôn che chở trẻ con này không hề tha thứ cho Ron, nhưng cụ cũng hết cách. Trong lòng cụ hiểu, cho dù Harry vào Nhà Rắn, Minerva vẫn yêu thương Harry như cũ. Từ khi Harry rời khỏi Privet Drive, bà vẫn luôn thương Harry như chính con đẻ của mình. Trước khi bắt đầu khai giảng, lúc cụ mang Hòn Đá Phép Thuật vào trường, Minerva đã nghiêm khắc cảnh cáo cụ, nếu để Harry bị bất kỳ thương tổn gì vì chuyện này, bà sẽ cùng Poppy đình chỉ nguồn cung bánh kẹo cho cụ. Chỉ sợ Severus cũng sẽ không để Ron sống tốt, ai biểu giáo sư Độc Dược nổi tiếng bênh vực người của mình cơ chứ, huống chi Harry không những là Slytherin mà còn là con trai của Lily. Hơn nữa, sau khi xảy ra chuyện, Sư Tổ là người đầu tiên vọt vào phòng Hiệu Trưởng, tỏ vẻ phẫn nộ và bất mãn khi thấy Harry được bốn Nhà Sáng Lập thương yêu bị bắt nạt như thế. Dumbledore bất đắc dĩ thở dài trong lòng, cậu Weasley này, giờ trò đúng thật đã đắc tội hết tất cả những người không nên đắc tội rồi.

Sự thật chứng minh, lo lắng của Dumbledore hoàn toàn chính xác. Tuy sáng sớm hôm sau, Ron cùng ba người anh đã đến dãy bàn Slytherin xin lỗi Harry nhưng đến tiết Độc Dược, y vẫn bị Xà Vương theo dõi. Suốt một tiết học, vì một mình Ron mà Gryffindor bị trừ 30 điểm, còn bị phạt lao động tay chân một tháng. Chờ đến khi y đầu nặng chân nhẹ bước ra phòng học Độc Dược mới nhớ ra mình đã bị trừ 80 điểm, ngoài ra trong một tháng tới, thời gian rảnh vào chiều lẫn tối đều bị hai vị Chủ Nhiệm chiếm mất. Giờ phút này y mới thực sự hối hận, không nên vì sướng miệng nhất thời mà đồng thời đắc tội tới cả hai vị Chủ Nhiệm. Tuy rằng không rõ vì sao giáo sư McGonagall rõ ràng là Chủ Nhiệm Gryffindor mà lại bảo vệ Chúa Cứu Thế đang ở Slytherin như thế, nhưng giờ dù biết nguyên do thì cũng đã muộn rồi. Lần đầu tiên, Ron Weasley ý thức được quản tốt miệng của mình là việc quan trọng cỡ nào.