QUYỂN 2 – CHƯƠNG 1
Thời gian nhanh như chớp nhảy tới năm 1991, nhưng Giới Phù Thủy đã khác xa so với năm 1991 trong trí nhớ của Harry. Vào đêm trước sinh nhật 11 tuổi, Harry ngồi bên cửa sổ, lẳng lặng ngắm bầu trời đêm, suy nghĩ bắt đầu bay xa.
Trong hai năm này, Bộ Pháp Thuật đã thay đổi rất nhiều, ngay cả Fudge vô dụng trong ký ức cũng càng ngày càng ra dáng Bộ Trưởng. Phong trào cải cách do bốn Nhà Sáng Lập khởi xướng lúc trước đã có hiệu quả không tồi, ít nhất thì toàn bộ Giới Phù Thủy đã tách Voldemort và Slytherin ra mỗi khi có đánh giá. Kế hoạch nuôi dưỡng các phù thủy nhỏ mất gia đình cơ bản đã hoàn thiện, mặc kệ là họ chọn sống ở Giới Phù Thủy hay giới Muggle thì đều sẽ có hoàn cảnh sống tương đối tốt. Về phần các phù thủy nhỏ tuổi sống ở giới Muggle, mỗi quý sẽ có một lần được mời đến Giới Phù Thủy tham quan du lịch, giúp họ hiểu rõ thân phận phù thủy của mình, đồng thời cũng có kiến thức cơ bản về nơi sắp sống và đi học trong tương lai. Đương nhiên, có qua có lại, hoạt động này cũng giúp phần lớn phù thủy hiểu được giới Muggle hiện nay, bao gồm khoa học kỹ thuật, văn hóa, giáo dục thậm chí cả hệ thống chính trị của Muggle, phù thủy đã không còn ở trong trạng thái ếch ngồi đáy giếng nữa. Nhóm Squib từng bị miệt thị đã được sắp xếp đến giới Muggle học tập, hoặc ở lại nơi đó làm tai mắt cho phù thủy, hoặc mang thành quả học tập trở về thay đổi Giới Phép Thuật. Rất nhiều đồ dùng Muggle được nghiên cứu, cải tạo để cuộc sống và công việc của phù thủy càng tiện lợi. Severus rất có hứng thú với đống đồ thí nghiệm hóa học do Lucius mang về, ông cho rằng mấy dụng cụ đo đạc này chính xác hơn cách cũ nhiều, cho nên đã trực tiếp thêm nó vào chương trình học Độc Dược. Ngoài ra, Sư Tổ và Severus đã cùng nhau hợp tác nghiên cứu thành công Độc Dược chuyên chữa trị Lời nguyền Tra tấn, cứu được rất nhiều phù thủy vốn chỉ có thể nằm trong bệnh viện Thánh Mungo chờ chết. Cha mẹ Neville là một trong những người đầu tiên được dùng thử thuốc, hiện tại họ đã về nhà Longbottom, một lần nữa sống cuộc sống của người bình thường.
Tuy nhiên, chuyện làm Harry vui nhất vẫn là gặp được Hermione và Neville. Trong chuyến tham quan Giới Pháp Thuật cho nhóm phù thủy nhỏ Muggle lần thứ hai, Hermione đã được Draco mời đến Phủ Malfoy, đồng thời còn mời cả Neville nữa. Harry đã gặp họ ở trong phòng của Draco. Tuy rằng không tránh được tình huống kinh ngạc cảm thán về “Chúa Cứu Thế”, nhưng Harry vẫn rất vui. Hermione hồi còn nhỏ dù vẫn hoạt bát nhưng đã có manh mối nghiêm nghị, khí thế như trong tương lai và cô cũng không vì tuổi tác mà giảm bớt tình yêu nhiệt tình dành cho sách. Neville vẫn thẹn thùng nhát gan như trong ký ức, nhưng ba người rất nhanh đã trở nên thân thiết, còn liên tục hỏi han Hermione về giới Muggle. Harry đã tặng quyển sách phép thuật cơ bản cho phù thủy nhỏ mà cậu đã chỉnh sửa cho Hermione và Neville, hy vọng có thể giúp họ đề cao năng lực phép thuật. Trong thâm tâm của Harry, Hermione và Neville là bạn thân, nhất là Hermione, cô đóng vai trò quan trọng như chị gái ruột của cậu vậy. Không trông cậy vào chuyện có thể đẩy họ rời xa tai họa, nhưng ít nhất, Harry hy vọng họ có thể tự bảo vệ bản thân. Chỉ trong một buổi chiều, bốn người lại trở thành bạn một lần nữa, còn hẹn viết thư và gặp nhau ở Hogwarts.
Dưới sự trợ giúp của Remus và Narcissa, Sirius đã chỉnh đốn lại sản nghiệp của gia tộc Black, chỉ trong vòng hai năm, gia tộc cổ xưa này đã khôi phục lại danh tiếng ngày trước. Nhà cũ cũng đã có thêm Gia Tinh mới, Harry không cần lo Kreacher phải làm việc vất vả liên tục một mình nữa. Còn Bellatrix, đối với mụ điên kia, Harry trước sau vẫn không yên tâm. Sau khi thảo luận với nhóm chân dung trong gia tộc Black, tên của ả đã biến mất trên thảm treo tường, nhà cũ đã cấm ả bước chân vào. Thậm chí phu nhân Walburga còn dặn Kreacher, chỉ cần thấy ả thì lập tức tấn công, bởi vì bà không thể chịu được Bellatrix đã tàn nhẫn với Regulus ra sao, ả dám xúi giục Voldemort sai Regulus đi chấp hành nhiệm vụ cảm tử. Đương nhiên, so với chuyện này, lão phu nhân càng quan tâm đến chuyện nối dõi cho gia tộc Black hơn, bà không chỉ một lần thúc giục Sirius mau lập gia đình rồi sinh con đẻ cái, thậm chí còn lấy lý do Harry cần một người phụ nữ lớn tuổi chăm sóc để bắt Sirius đi xem mắt. Đối với lý do này, Harry chẳng biết nên khóc hay nên cười, còn Sirius thì lập tức coi chuyện phát triển sản nghiệp gia tộc trở thành cái cớ để trốn đi xem mắt. Thật lòng mà nói Harry cũng hy vọng cha đỡ đầu có thể có bạn đời, chỉ là cậu chưa nghĩ ra người nào thích hợp, ai bảo người mang giới tính nữ mà cậu quen nếu không phải đã kết hôn thì tuổi còn quá nhỏ cơ chứ. Có điều, có lẽ lời gợi ý của Sư Tổ cũng không tồi, bạn đời đâu nhất thiết phải là nữ, dù sao hiện đã có Thuốc Sinh Con có thể giải quyết vấn đề con nối dõi. Thậm chí Severus còn rất hào phóng cung cấp loại thuốc cao cấp này, chỉ cần người sinh là Sirius là được. Ý tưởng này bị Remus trực tiếp bác bỏ, ông nói tính cách của Sirius quá hoạt bác, không thích hợp làm người mang thai.
Theo tình hình trước mắt mà nói, mọi thứ đều rất tốt, Harry rất vui mừng. Có lẽ kiếp này đã có kinh nghiệm nên các phương diện đều được chuẩn bị đầy đủ. Tuy nhiên, Harry vẫn luôn thấy bất an, có thể do có quá nhiều chỗ làm người ta yên tâm dẫn tới lúc nào cũng lo lắng sẽ có sơ hở. Chẳng lẽ tại kiếp trước đã quen gặp xui nên giờ không quen khi thấy mọi việc thuận lợi? Harry không biết có nên cười nhạo bản thân một trận hay không, nhưng duy trì tính cảnh giác luôn là việc tốt, phải không.
Ngày mai chính là ngày sinh nhật 11 tuổi lần thứ hai, đến khi lên giường ngủ, Harry mới nhớ tới. Hagrid sẽ không lại đến đón cậu, cũng sẽ không còn có Hedwig. Giờ Harry đã có một con cú đêm màu xám đậm, giống đực, tên là “Hunter”. Hunter gửi thư rất tốt, chưa từng gửi nhầm, cũng không kén ăn, khuyết điểm duy nhất chỉ có thích làm nũng với Harry. Sirius vốn định mua một con cú tuyết giống Hedwig cho Harry, nhưng Harry lấy lý do cú tuyết quá nổi bật nên đã từ chối. Ở trong lòng cậu, Hedwig là duy nhất, không gì có thể thay thế. Nhớ lại cảnh cậu chơi đùa cùng Hedwig ở trong trường vào kỳ nghỉ Giáng Sinh, Harry hy vọng mình có thể mơ thấy cô bé thông minh và trung thành kia.
Sau khi ăn sáng xong, Sirius và Remus mở hết cửa sổ phòng khách chờ cú mèo của Hogwarts tới. Harry ngồi trên sofa đọc thư, bất đắc dĩ nhìn bộ dạng kích động còn hơn cả mình của hai người kia. Dù sao ngoại trừ địa chỉ ra thì sẽ không còn có chỗ nào khác với kiếp trước, Harry từng làm Hiệu Trưởng nên hoàn toàn không có chút xa lạ với nội dung thư nhập học.
“Harry, Harry, mau xem, cú tới rồi!”
Một con cú nho nhỏ bay vào phòng khách đậu trên bàn, Sirius vui sướng kêu to. Con chim đầu mèo nho nhỏ kia có vẻ rất lo lắng dưới hai cặp mắt chăm chú của Sirius và Remus, nó mở to mắt, vỗ vỗ cánh đầy bất an. Chờ đến khi Harry lấy phong thư, con cú giống như nhìn thấy cứu tinh bay tới đậu trên vai Harry, có lẽ nó cảm thấy Harry là người an toàn nhất ở nhà này?
Vẫn là huy hiệu trường Hogwarts quen thuộc, vẫn là mực nước màu xanh lục, nội dung y đúc với kiếp trước. Sau khi đọc xong, Harry liền đưa cho Sirius, cậu lấy một tờ giấy viết thư hồi âm, đút cho con cú mèo trên vai vài lát thịt, sau đó thả nó đi.
“Xem ra thư nhập học của Hogwarts vẫn chẳng thay đổi gì, y hệt của chú và Remus. Mấy năm nay Giới Phù Thủy đã thay đổi không ít, sao Dumbledore vẫn không chỉnh sửa cái này nhỉ.” Sirius oán giận, Remus bật cười, còn phu nhân Walburga chẳng biết nghĩ tới việc gì mà lại bĩu môi.
“Harry, giờ muốn đi Hẻm Xéo chưa? Chỉ có đũa phép là con phải tự đi mua, mấy thứ khác thì dễ, ít nhất trong nhà đều có đầy đủ vạc vủng.”
Nghĩ đến Hẻm Xéo, Harry lại thấy đau đầu. Nếu vẫn như kiếp trước, bị người ta vây xem như động vật quý hiếm thì quá tồi tệ. “Dạ có, nhưng mà con phải đi hóa trang một chút, con không muốn bị người ta chỉ trỏ.”
“Chỉ sợ con trốn không thoát tiệm của phu nhân Malkin, năm nay con đã cao lên không ít, nhưng mà sao vẫn không thấy con mập lên được nhỉ?” Remus dạo quanh Harry một vòng, rất hoang mang cảm thán. Mấy năm nay, ông với Sirius mất không ít tâm tư về vấn đề dinh dưỡng cho Harry, nhưng Harry trước sau vẫn không béo lên chút nào.
“Ta nhớ James Potter rất cường tráng, khỏe như trâu. Nhưng Harry chỉ có chút thịt trên mặt khiến cằm không còn nhọn hoắc như hồi mới gặp thôi. Mà Draco cũng không mập, Narcissa thường phàn nàn chuyện này với ta.” Phu nhân Walburga đánh giá Harry, cũng tham gia vào đề tài này.
Đầu Harry hiện đầy sọc đen, hoài nghi có phải mình phải mập như Dudley thì Sirius với mọi người mới cảm thấy hài lòng hay không. Tuy nhiên Harry đã rất thỏa mãn khi kiếp này cao hơn kiếp trước tận một cái đầu. Sau khi viết thư hẹn Draco gặp nhau ở Tiệm Đũa Phép, nhìn Hunter bay đi, Harry âm thầm cầu nguyện Narcissa đừng hùa theo Sirius cùng nhau thảo luận làm cách nào để nuôi mập cậu với Draco.
Sau khi nhờ Sirius và Remus đi mua những thứ khác, Harry gặp Draco ở gần Tiệm đũa phép Handmade của Ollivander, đến lúc đó cậu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hẻm Xéo đã đầy kín người, có lẽ toàn bộ phù thủy nước Anh đều đang tụ tập ở nơi này.
“Thế nào, Hẻm Xém thay đổi rất nhiều phải không.” Draco vẫn ăn mặc xa hoa như quý tộc, chỉ là không quá mức chói mắt như trong quá khứ.
“Không tồi, nhưng mà người đông quá, mình cứ lo sẽ bị người ta nhận ra. Cha mẹ bồ đâu? Sao chỉ thấy có mình bồ thế này?” Bước chân đi đến Tiệm đũa phép, Harry có cảm giác kỳ quái mơ hồ nhưng lại chẳng biết miêu tả ra sao.
“Nói đi phải nói lại, bồ trông chả giống như đang đi mua sắm chút nào, ngược lại cứ như đang ẩn núp chuẩn bị làm chuyện xấu vậy.” Nhìn thoáng qua bộ áo choàng màu đen kèm cái mũ choàng kéo cực thấp của Harry, Draco rất muốn nói kiểu ăn mặc này phù hợp đến hẻm Knockturn hơn. “Cũng may là bồ còn nhớ gửi thư cho mình. Biết hôm nay bồ sẽ nhận được thư nhập học nên mình đã cố ý dời ngày mua đũa phép đến hôm nay. Cha và mẹ đã đi mua những thứ khác rồi, bồ cũng biết bọn họ đều không muốn đến tiệm của Ollivander thêm lần nào nữa.”
Tiệm đũa phép Handmade của Ollivander vẫn có vẻ như muốn sập đến nơi kia, Harry đã học được cách lờ đi, nhưng Draco cứ lẩm bẩm oán Ollivander dù có sống thêm một ngàn năm nữa thì chắc cửa hàng của cụ vẫn kiểu này. Vừa mới bước vào cửa, Harry đã cảm giác được có một tia pháp lực dao động, như đang ẩn ẩn kêu gọi cậu. Quay đầu lại thì thấy ánh mắt của Draco cũng có chút kỳ quái, cả hai nhìn nhau, khẳng định ở kiếp trước chưa từng xảy ra chuyện này.
“À, ta nghĩ đây chắc là cậu Potter và cậu Malfoy phải không, ta biết ngay là các cậu sẽ tới mà.” Ollivander đột nhiên xuất hiện trước mặt Harry, vẫn thao thao bất tuyệt như trước, Harry xém nữa đã theo phản xạ quăng một cái bùa chú ra rồi. Mặc kệ đã chuẩn bị tâm lý hay chưa, đối với sở thích cổ quái thích thình lình xuất hiện này của Ollivander, e là chẳng có ai có thể thích ứng được.
“Thưa cụ Ollivander, cháu nghĩ tụi cháu tới đây vì muốn mua đũa phép, đúng không.” Kéo Harry về cạnh mình, Draco không vui nhắc nhở.
Vì thế, Harry và Draco lại bắt đầu gây tai họa. Để tiết kiệm thời gian, cả hai người thử đũa phép cùng một lúc, dẫn tới phiền toái cũng gấp đôi. Bão, gió lốc, bão lửa... Tiệm đũa phép của Ollivander nhanh chóng bị hai người biến thành bãi chiến trường, đáng tiếc cái người chế tạo đũa phép cổ quái kia lại càng ngày càng hưng phấn, hoàn toàn không quan tâm đến tình trạng hỗn loạn không chịu nổi của tiệm. Thử đến gần một tiếng, cánh tay của Harry đã mỏi nhừ, vẻ mặt càng ngày càng không kiên nhẫn. Draco cũng chả khá hơn là bao, thậm chí hắn còn nôn nóng hơn cả cậu.
“Ồ, thật là hai vị khách cực khó tính, đồng thời pháp lực cũng cực kỳ kinh người. Xem ra, ta nên cho hai cậu thử vài cây đũa phép không giống người thường.”
Không giống người thường cái con khỉ! Harry và Draco đồng thời âm thầm mắng tính nhây của Ollivander, ông lão cổ quái này luôn thích dùng cách này để giết thời gian.
“Gỗ cây nhựa ruồi, lõi lông đuôi phượng hoàng, cậu Potter, cậu tới thử xem. Còn cậu Malfoy, cậu thử cây gỗ cây táo gai, lõi lông đuôi bạch kỳ mã xem sao.”
(Lily: thực ra trong raw của truyện viết đũa của Harry là gỗ cây sồi xanh, lõi đuôi phượng hoàng; còn của Draco là gỗ cây sơn tra, lõi lông thú một sừng. Nhưng mà như thế thì không đúng với nguyên tác của JK nên tôi đã tự động chỉnh lại)
Cuối cùng cũng cầm được cây đũa phép định mệnh của mình, hai người thở phào một cái nhưng đồng thời vẫn thấy quái dị, kiếp trước, cây đũa phép trong tay không có cảm giác này. Hai người thấp thỏm bất an nhìn nhau rồi đồng thời phất đũa phép lên. Không có, hoàn toàn không có phản ứng như kiếp trước, dường như chẳng có cảm giác gì khác so với những cây đũa phép vừa thử khi nãy.
“Xem ra không giống như trong tưởng tượng của ta, thật đáng tiếc, chúng không phải là đũa phép của các cậu.” Không để ý đến sắc mặt quái dị của hai người, Ollivander đến thu lại hai cây đũa phép rồi chui vào góc sâu nhất trong tiệm.
Cây đũa phép làm bạn với mình cả đời hiện giờ không còn thích hợp với mình nữa. Harry hoảng hốt nhìn vào tay, tươi cười chua xót. Trong lòng Draco cũng rất không bình tĩnh, tuy đối với hắn, cây đũa phép kia không có ý nghĩa đặc biệt như cây của Harry, nhưng dù sao nó vẫn từng làm bạn với hắn, cùng nhau trải qua nhiều gian khó hiểm nguy.
“Ta sớm nên nghĩ tới hai cây đũa phép này, chúng nó đã cô độc trong tiệm của ta lâu lắm rồi, chưa từng có một ai có thể sử dụng được chúng nó, thế nên ta suýt nữa đã quên mất sự tồn tại của tụi nó.” Ollivander cầm hai cái hộp dính đầy bụi đi ra, lấy giẻ dịu dàng lau thân đũa, ánh mắt phát sáng hơn bất kỳ lúc nào. “Cậu Potter, cậu Malfoy, hai cậu trời sinh đã không giống người thường, ít nhất là ta chưa từng gặp bất kỳ phù thủy nhỏ tuổi nào có thể sánh ngang với hai cậu. Dù là trình độ pháp lực hay là linh hồn.”
Harry và Draco đồng thời cả kinh, tuy họ đã sớm nghe đồn Ollivander có huyết thống của Yêu Tinh, nhưng họ chưa từng nghe nói Yêu Tinh có thể nhìn thấu linh hồn của phù thủy. Không biết bí mật sống lại của bọn họ có phải đã bị Ollivander nhìn ra rồi, càng không biết cụ có thông báo chuyện đã xảy ra ngày hôm nay cho Dumbledore hay không.
“Người chế tạo ra hai cây đũa phép này là tổ tông của ta, đã lâu đến mức ta không còn nhớ thời gian chính xác chúng ra đời. Suốt bao nhiêu năm nay, chúng vẫn luôn ở trong tiệm của ta chờ đợi hai phù thủy trời định. Hôm nay, có lẽ đã đến ngày chúng nó được rời đi.” Đưa mỗi cây đũa phép cho Harry và Draco, khóe mắt của Ollivander hơi ướt át. “Bởi vì tuổi đời quá lâu cho nên ta không biết nguyên liệu làm thân và lõi đũa. Nhưng cha ta từng nói, để dùng được hai cây đũa phép này ngoài chuyện cần phải có pháp lực mạnh mẽ ra, phù thủy dùng nó còn phải có cả linh hồn không giống người thường nữa. Nào, mau thử đi, ta cũng rất chờ mong biểu hiện của chúng.”
Nghi ngờ nhìn cây đũa phép trong tay, Harry phát hiện hình như pháp lực dao động kêu gọi mà cậu cảm giác được khi mới bước vào tiệm là do cây đũa phép trong tay này truyền tới. Draco kinh ngạc phát hiện, đũa phép trong tay rất vi diệu, mang lại cảm giác như nó rất gần với linh hồn của hắn, gần đến mức nó như một phần của linh hồn vậy.
Cùng nhau phất đũa phép lên, ba người lập tức bị hình ảnh trước mắt chấn động.
Từ trên đầu đũa của Harry bay ra một con Griffin cực lớn, đầu đại bàng, cơ thể cường tráng như sư tử, cánh và móng vuốt sắc như rồng, trên móng vuốt còn có vài ngọn lửa quấn quanh. Còn đầu đũa phép Draco bay ra một con Quetzalcoatl, đầu rồng, cánh rồng, mình rắn, trên đuôi cũng có ngọn lửa y đúc con Griffin. Hai thần thú chỉ có trong truyền thuyết xoay quanh đỉnh đầu Harry và Draco, cánh chạm cánh, như thể chúng là hai người bạn đã lâu không gặp. Harry và Draco đều sững sờ tại chỗ, không chớp mắt nhìn kỳ quang này, đồng thời, trong lòng cũng thấy ấm áp và thỏa mãn chưa từng có.
“Quá tuyệt vời, thật sự quá đẹp, ta nghĩ đây là cảnh tượng kỳ lạ nhất mà ta đã từng thấy.” Chờ dị tượng biến mất, Ollivander nhảy dựng lên đầy kích động, quơ chân múa tay cất hai cây đũa phép về trong hộp rồi đưa cho hai người. “Đó là thần thú trong truyền thuyết, cực kỳ phù hợp với pháp lực và linh hồn của các cậu, hai cậu bé, chuyện này quá chấn động! Tin ta đi, các cậu tuyệt đối không phải người bình thường, tương lai các cậu sẽ khiến toàn bộ Giới Phù Thủy phải reo hò vì các cậu! Đương nhiên, ta sẽ giữ bí mật này cho hai cậu, mãi cho đến khi các cậu lấy được thành tựu mới thôi. Luôn có vài phù thủy không hiểu phù thủy và đũa phép có mối quan hệ giống như nửa người của nhau, những kẻ mơ ước đồ của người khác quả thực là đang phá hủy đũa phép mà.”
Thanh toán tiền trong hốt hoảng, Harry và Draco như kẻ mộng du bước ra khỏi tiệm đũa phép. Mà bọn họ không biết Ollivander đã nhìn chăm chú vào bọn họ, mãi đến khi họ đi xa rồi mới mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm.
“Đôi đũa phép kia, chỉ có hai vị phù thủy cùng mạnh mẽ, cùng xuất sắc, cùng bất phàm, hơn nữa cả hai đều có thể sẵn sàng hy sinh tất cả cho đối phương mới có thể dùng được. Không biết bọn họ sẽ trở thành bạn đời linh hồn giống truyền thuyết, hay vẫn bỏ lỡ lẫn nhau, biến thành bạn thân cả đời? Harry Potter và Draco Malfoy, Chúa Cứu Thế và người thừa kế quý tộc bạch kim, thật là một cặp đôi khó tưởng.”
Đêm hôm đó, trong nhà cũ Black và Phủ Malfoy, cả Harry và Draco đều mất ngủ. Rốt cuộc thay đổi đũa phép trời định là có ý gì? Thậm chí Ollivander còn không nhắc tới vết sẹo của Harry và Voldemort. Chẳng lẽ là do họ sống lại nên mới thành kết quả như trên? Draco nhớ tới con Quetzalcoatl, hình tượng mạnh mẽ thần thánh đó như một vết xăm khắc vào lòng hắn. Xà Tổ có một nửa huyết thống của loài đấy, đó là tượng trưng cho một Slytherin chân chính, có lẽ đây là một dấu hiệu tốt, chứng minh hắn và Harry sẽ giành được thắng lợi còn hoàn mỹ viên mãn hơn cả kiếp trước. So với Draco, Harry lại không lạc quan như vậy, thậm chí cậu còn không nhịn được cười nhạo bản thân. Cậu tiếc nuối cây đũa phép lõi lông đuôi phượng hoàng đã không thuộc về mình kia giống như sự chán ghét của mình với cái danh “Chúa Cứu Thế”, ngang bằng nỗi hận của cậu dành cho Voldemort. Nếu cây đũa phép có lõi tương đồng với lõi cây đũa của Voldemort là chứng cứ chứng minh họ là kẻ thù của nhau, vậy cái cây có hình Griffin này mang ý nghĩa gì? Có lẽ cậu thật sự quá bi quan, cho nên mới lo được lo mất như vậy?
Ở Hogwarts, Dumbledore cũng đang bị mất ngủ. Ollivander thông báo cây đũa phép có lõi được làm bằng lông đuôi Fawkes giống Kẻ Kia không thuộc về Harry Potter, nhưng ông ta từ chối lộ ra chất liệu làm nên cây đũa của Harry. Trước kia, cả Dumbledore lẫn Ollivander đều cho rằng cây đũa phép lông phượng hoàng đấy sẽ thuộc về Harry, đương nhiên không phải vì cái danh Chúa Cứu Thế kia, mà là vì vết sẹo của cậu. Vết sẹo được tạo thành do câu thần chú Avada va chạm vào bùa chú bảo vệ huyết thống không hề đơn giản như người ta vẫn tưởng. Tuy Dumbledore không có cách nào xác định, nhưng nó nhất định có tác dụng rất lớn trong công cuộc đánh bại Voldemort. Nhưng mà, đã không có đũa phép có thể địch lại đũa của Voldemort, Harry còn có thể đánh bại hắn sao? Dumbledore lo lắng sốt ruột vuốt ve Fawkes, suy tính đủ loại tình huống.
Căn cứ theo tình huống thấy được ở nhà cũ Black suốt mấy năm nay, trình độ pháp lực và bùa chú của Harry đều rất xuất sắc, không phải phù thủy nhỏ tuổi bình thường nào cũng có thể sánh được. Bốn Nhà Sáng Lập vẫn luôn cực kỳ yêu thương Harry, cho nên có thể khẳng định bọn họ đã tự mình dạy phép thuật cho cậu, đây tuyệt đối là một ưu thế lớn. Ít nhất Voldemort không có thầy dạy nào có thể giỏi ngang bằng bốn Nhà Sáng Lập. Severus cũng nói Harry tuy không kế thừa thiên phú chế Độc Dược của Lily, nhưng tốt hơn James không biết bao nhiêu lần. Minerva yêu thương Harry vượt qua dự đoán của cụ, theo lời bà nói, Harry chẳng những thông minh, còn hiền lành, cẩn thận, thỉnh thoảng có chút nghịch ngợm, nhưng cũng chỉ giới hạn trong vòng người quen, hơn nữa cũng không làm gì quá đáng. So với cha cậu – James, Minerva cho rằng Harry còn xuất sắc hơn, đồng thời cũng làm người ta yên tâm hơn. Nhưng Dumbledore cứ luôn cảm thấy biểu hiện của Harry không giống trẻ con, thiếu mất sự bướng bỉnh, nghịch ngợm đùa dai, ngược lại quá trầm ổn. Đối với việc này, Poppy vô cùng vô tình nói cụ đã quen lũ quỷ con nhà Sư Tử ngày ngày thích gây sự, cho nên mới thấy Harry không giống trẻ con. Dumbledore rất oan uổng, cụ cũng đâu phải đám Sư Tử con đầu óc có bệnh, chỉ thích nghịch ngợm gây sự, cả ngày tăng rắc rối cho cụ đâu. Có thể ấn tượng về James để lại quá sâu, có lẽ thế. Nghĩ tới nghĩ lui, Dumbledore quyết định không rối rắm về vấn đề đũa phép nữa, cùng lắm thì cụ đưa cây đũa Cơm Nguội của mình cho Harry trước dự định, dù sao dựa theo kế hoạch, sớm muộn gì cây đũa đó cũng sẽ phải cho Harry sử dụng.