“Lịch sử là gì? Là lời dối trá mà tất cả mọi người đều đồng ý.” – trích từ Voltaire.
---
“Khụ... Nghe này, phần còn lại là một câu chuyện rất dài và tôi đang chết vì mệt đây. Chi bằng chúng ta qua chỗ đó ngồi nói chuyện?” Yibo hất đầu chỉ vào một góc xa xa trong căn nhà, nơi Sean chỉ thấy lờ mờ chăn gối và vài dụng cụ dùng để cắm trại. “Ở đó có một lối ra khác, phòng trường hợp lại phải chạy.”
Tuy nhiên, Sean vẫn cầm lấy nắm cửa, cảnh giác nhìn cậu. Yibo chỉ có thể bất lực với anh.
“Được rồi. Thế thì... Đây.” Cậu cúi xuống nhặt lấy một thanh gỗ dài ở trên sàn đưa cho Sean. “Nếu anh cảm thấy ở cùng với tôi có cái gì rùng rợn hay nguy hiểm thì cứ cầm lấy cái thanh này đánh ngất tôi rồi trốn đi. Tuy nhiên, nếu anh chịu tin tôi, tôi sẽ coi đó là một ân huệ đối với mình.” Yibo vừa gợi ý vừa nở nụ cười méo méo làm anh gần như muốn mủi lòng tin tưởng. Chỉ là gần như mà thôi.
“Tất cả mọi thứ trong đây, tất cả mọi chuyện tôi vừa trải qua đều có vẻ nguy hiểm và đáng sợ.” Sean không nhận thanh gỗ, chỉ trả lời như thế.
“Tôi biết. Nhưng nếu anh thấy nó trở nên tồi tệ hơn nữa, anh có thể... Đánh tôi một trận.” Yibo chọc cười bằng cách bắt chước động tác vung gậy bóng chày, nhưng khi thấy Sean không cười theo, nụ cười trên môi cậu nhạt dần, cậu thả thanh gỗ xuống rồi nói. “Thôi được rồi, nghe này. Giờ đã là tối muộn và tôi đang đói, tôi sẽ đi nấu một ít súp. Nếu anh cũng thấy đói hoặc muốn nghe tôi trả lời về những gì tôi biết và cả về gia đình anh, thì tôi đang ngồi chờ ở góc đó.”
Tim Sean đau nhói khi nhớ tới Lily và anh thực sự không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn từ việc sẽ nhận được nhiều câu giải thích hơn. Tuy nhiên, Sean không biết cậu thanh niên này, dù cậu ta khẳng định họ đã gặp nhau từ 7 năm trước nhưng anh không nhớ ra lần gặp đó và cũng không có bất kỳ bằng chứng gì chứng minh lời cậu ta nói là sự thật hết. Mặc dù, sâu thẳm trong tim, anh có một niềm tin mù quáng kỳ lạ dành cho cậu ta.
Thấy Sean không trả lời, Yibo thở dài, quay người lại lướt qua đống giấy rác và những lon hộp rỗng nằm la liệt trên sàn, đi tới căn cứ hoạt động chính của cậu ấy. Dù hoạt động đó có là gì đi chăng nữa.
Sau một phút quan sát, cố gắng lên kế hoạch cho bước tiếp theo, Sean dò thật kỹ lối thoát khác mà Yibo đề cập tới, sau đó, cúi người xuống nhặt thanh gỗ lên, rồi theo sau cậu ấy. Anh đã được trang bị vũ khí, có lẽ. Anh đã thấy lối ra gần nhất, tầm nhìn không bị hạn chế và anh đang bị truy nã ở khắp nơi. Anh còn gì để mất đâu nhỉ?
Sean từng bước từng bước đến gần chỗ cắm trại tạm bợ của Yibo, cái trại càng ngày càng rõ ràng như bóng đêm đang càng ngày càng tối hơn. Cậu có một chỗ nhóm lửa, trên đó là một cái nồi móp méo, đống đồ hộp như một kho dự trữ mini được xếp sát vào bức tường sau chỗ nhóm lửa. Ba cái gối được xếp vòng quanh bếp, chắc có tác dụng làm đệm, trên tường treo một cái đèn cắm trại chạy bằng pin. Trong lúc Sean đang tìm đường băng qua đống rác ngổn ngang trên sàn, Yibo bật đèn pin lên, cây đèn chiếu thành một chùm sáng dịu dàng phủ xuống khu vực trước mắt và đẩy phần còn lại của ngôi nhà vào bóng tôi.
Vài cái chăn được xếp cạnh dãy đồ hộp, khi Sean ngồi xuống cái gối đối diện với Yibo, cậu liền với lấy một cái chăn ném sang cho anh.
“Cảm ơn.” Sean bắt lấy, hít một hơi kiểm tra. Không có mùi ẩm mốc gì, sau đó, anh mở chăn ra quấn quanh người. “Cho nên gọi chỗ này là gì đây? Nhà? Nơi cậu có thể thoải mái hâm nóng một hộp súp mà không cần lo sẽ có nguy hiểm ập đến?” Sean pha trò làm dịu bầu không khí cứng ngắc giữa hai người. Anh cần câu trả lời, vì thế cũng nên có qua có lại.
“Theo nghĩa truyền thống? Ừ, có thể cho là vậy. Còn nếu theo nghĩa riêng tư hơn?” Yibo ngập ngừng rồi cau mày như thể đây là một câu hỏi khó đối với cậu ấy. “Thì cũng không có sai.”
Sean không biết ý “riêng tư” trong miệng cậu ta là gì và anh cũng không có ý định hỏi. Bây giờ, tình huống tạm thời không có gì nguy hiểm vì cậu đã cất khẩu súng vào một nơi an toàn. Và giả sử cậu ta có bị điên thì anh cũng không muốn biết cho đến khi anh ăn tối xong và nhận được câu trả lời. Khởi đầu luôn là điều quan trọng.
“Họ sẽ làm gì Lily?”
“Em gái anh ý hả?” Yibo hỏi, Sean gật đầu. “Họ sẽ buộc tội cô ấy vì gian dâm và có thai trái phép. Họ sẽ thẩm vấn cô ấy để tìm ra thông tin về cha đứa bé, nhưng chủ yếu là về anh thì đúng hơn.”
“Thẩm vấn?” Nỗi đau nhói trong ngực anh giờ đã biến thành cơn hoảng sợ nhức nhối, xuyên thấu trái tim không hề cứng cỏi như anh đã tưởng. “Chính xác thì nó mang ý gì?”
Yibo nhún vai. “Tôi cũng không chắc lắm vì cô ấy đang mang thai. Nếu cô ấy không mang thai, thường thì họ sẽ bỏ đói cô ấy hoặc ép cô ấy không được ngủ trong nhiều ngày liên tục, hoặc tiêm thuốc mê, thậm chí có thể sẽ đánh đập cô ấy. Khả năng cuối cùng là lớn nhất.” Thấy Sean cắn răng đầy căm phẫn và lo lắng, cậu nhanh chóng bổ sung. “Nhưng anh và đứa bé đó đã cứu cô ấy. Giờ hành động của họ đã không còn phụ thuộc hoàn toàn vào họ nữa rồi.”
“Ý là gì?”
“Anh đã nói cho cả khu phố biết đến đứa bé, mọi người đều đã biết. Nếu họ dám tổn thương cô ấy, tức họ đang tổn thương đứa bé trong bụng cô ấy. Dù cô ấy mang thái trái phép đi nữa thì người dân cũng sẽ không để yên. Giáo Hội vẫn cần mặt mũi và lòng tin của dân chúng.”
“Vậy có nghĩa là giờ con bé vẫn an toàn?” Hy vọng như ngọn lửa nhỏ sưởi ấm Sean từ bên trong, đánh bay cơn ớn lạnh trong anh. Cho đến khi Yibo thổi tắt nó bằng sự thật tàn khốc.
“Không ai trong chúng ta được an toàn cả, Sean à. Nhất là em gái anh. Cô ấy là con chim đắt giác nhất và duy nhất mà họ có được vào lúc này. Họ sẽ tìm cách thẩm vấn em anh mà không bị vấp phải sự chỉ trích từ công chúng. Họ sẽ tìm kiếm anh, tất nhiên và cả tôi nữa. Bởi vì...”
“Cậu đã bắn một thầy trừ tà.”
Yibo dời mắt khỏi đống đồ hộp mà cậu đang lựa, ánh đèn chiếu xuống nửa khuôn mặt đẹp trai lạnh nhạt như tượng tạc kia. “Ừ. Và tên đó cũng không phải là người đầu tiên bị tôi bắn. Nhưng nếu anh cần một lời giải thích có thể làm anh thấy đỡ áy náy và tội lỗi hơn thì tôi bắn chỉ vì muốn tự vệ. Hoặc nên nói là vì muốn bảo vệ bạn bè. Hơn nữa, họ cũng chẳng phải là những nhà trừ tà thực sự. Họ chỉ là những người lính mặc cassock màu đen và được tôn vinh hóa lên mà thôi.” Cậu cầm hai lon đồ hộp lên, đưa cho anh chọn. “Thịt bò hầm hay mỳ Ý?”
“Thịt bò.” Sean đáp, Yibo cất cái hộp còn lại về dãy đồ dự trừ. “Sao cậu biết đó không phải là những thầy trừ tà thực sự?”
“Tôi biết bởi vì anh là một thầy trừ tà.” Đoạn sau Yibo hạ giọng cực thấp, giọng điệu vô cùng khinh thường và nhạo báng, làm Sean suýt nữa không nghe thấy được. “Và những ‘thầy trừ tà’ đó sợ anh.”
Anh là một thầy trừ tà. Đây là lần đầu tiên có người nói nó ra thành lời. Điều mà anh thậm chí còn chẳng dám nghĩ tới, nhưng khi tận tai nghe cậu ấy nói thế, anh lại cảm thấy... Bình tĩnh. Thậm chí còn coi đó là một lời xác nhận.
Xác nhận rằng anh không bị điên. Và anh không hề tưởng tượng ra mọi chuyện.
Yibo cười khẩy. “Ngoài ra, tôi biết họ là đồ dỏm còn là vì tất cả các phép trừ tà của Giáo Hội đều là giả dối.”
“Chờ chút, thế là sao? Sao tất cả chúng đều là hàng giả được?”
“Họ không thể xua đuổi được một con quỷ.” Trước khi Sean bắt đầu thao thao bất tuyệt về mấy đoạn phim tài liệu quay trên tiền tuyến được chiến trên TV mỗi ngày, những đoạn phim về các thầy trừ tà xông vào trận chiến chống lại Kẻ Ô Uế, Yibo đã cắt ngang. “Bọn họ chỉ là lính. Họ biết bắn súng, nếu họ muốn anh chết, họ sẽ bắn chết anh ngay tại chỗ. Đó là chuyên môn của họ. Nhưng đuổi quỷ thì không đơn giản như vậy. Giết chết vật chủ bị quỷ ám không thể đuổi con quỷ đó về địa ngục được. Hành động đó chỉ tạo điều kiện giải phóng con quỷ đó, giúp nó đạt được tự do để đi tìm vật chủ khác. Một khi quỷ được giải phóng, rất khó để kiểm soát nó. Chỉ cần...” Yibo nhăn mặt kinh tởm. “Chỉ cần một nụ hôn lạnh ngắt là nó đã có thể đi từ cơ thể này sang cơ thể khác. Tôi nghe nói nó khá kinh khủng.”
“Ừ, nó thật sự kinh tởm.” Sean rùng mình nhớ lại cái viễn cảnh mới xảy ra chưa lâu.
“Những con quỷ được giải phóng cần phải tìm gấp một ai đó, có thể bị bệnh, bị thương hoặc chịu một số ảnh hưởng hóa học. Thậm chí là ai đó đang ngủ cũng được. Nếu con quỷ tìm được thể xác mới trước khi bị hút trở lại địa ngục thì... Tada! Chúng ta đã có một công dân mới bị chiếm hữu, đồng nghĩa các ‘nhà trừ tà’ đã thất bại.”
“Thế còn mấy câu thần chú bằng tiếng La-tinh, nước Thánh và các biểu tượng đức tin thì sao?” Các yếu tố liên quan đến thầy trừ tà được đăng nhan nhản trên các tờ áp phích, trên thời sự tin tức, được trang trí trên trang phục cassock màu đen viền bạc mỗi khi họ ra chiến trường, là những biểu tượng đặc trưng chứng minh thân phận của họ. “Còn cả chương trình huấn luyện nữa?”
“Vớ vẩn.” Yibo với lấy một cái hộp chứa đầy thìa đũa. “Thậm chí mấy con quỷ còn chả hiểu tiếng La-tinh, trừ những tên kế thừa ký ức của vật chủ nói được thứ tiếng đó. Đó là lý do vì sao chúng thường nói chuyện bằng ngôn ngữ địa phương. So với việc dùng mấy câu thần chú ngu ngốc chống lại quỷ kia, tôi nghĩ cầu nguyện bằng thứ tiếng La-tinh ngu xuẩn có khi cầu được chút may mắn cũng nên.”
Ồ. “Thế còn nước Thánh?”
Yibo lấy dụng cụ mở cái lon đồ hộp. “Có lẽ thứ đó có tác dụng chọc chúng nổi giận như anh đấm vào mặt chúng. Mà cá nhân tôi cho rằng dùng mấy bình xịt hơi cay có khi còn có tác dụng hơn cái thứ nước vô dụng đó.”
Sean gần như bật cười. Chỉ gần như thôi.
“Các biểu tượng của lòng tin thì sao? Ví như dấu ấn lửa?” Mấy thầy trừ tà luôn đeo dây chuyền mặt hình ngọn lửa ở trước ngực và xăm cái dấu hiệu đó vào má của họ.
“Anh đang nghiêm túc đấy hả?” Yibo cười phá lên, như thể Sean thật ngốc khi tin vào mấy thứ như thế. Sean trừng lại cậu, trách anh sao? Anh đâu có kinh nghiệm hay lý thuyết chính xác gì về mấy lĩnh vực này. “Ha ha, không sao, tôi thích anh như thế.” Sean bắt đầu nhe răng thỏ cảnh cáo. “Anh như thế rất dễ thương.” Thấy Sean đã có ý định đánh người, Yibo vội lảng sang chuyện khác. “Anh quên chuyện sáng nay rồi à? Anh xém chút nữa bị một tên thoái hóa ăn thịt.” Nói đến đây, cậu ngắm kỹ khuôn mặt anh cười toe toét. “May mà anh không bị mất miếng thịt nào, nó mà dám tổn hại đến anh, nhất là gương mặt đẹp trai này, tôi nhất định sẽ làm nó ra đi thống khổ hơn.” Sean cảm thấy hai má mình nóng ra, như thể giữa họ chả có gì đáng thảo luận hơn là việc cậu ta rất vui khi anh không bị thương gì. “Anh thực sự cho rằng cô ta sẽ hét lên thất thanh và bỏ chạy khi anh đeo một cái dây chuyền hình ngọn lửa?”
Sean kéo tấm chăn quấn chặt người hơn. “Tôi đoán nó vô dụng đối với một con quái vật có ý định ngốn mũi của tôi.” Và cả linh hồn của anh nữa.
“Chính xác. Các biểu tượng đức tin chả có tác dụng gì, bởi vì ma quỷ làm quái gì có niềm tin, chưa kể về mặt tâm linh, bọn chúng cũng chả đối lập với bất kỳ niềm tin gì. Đối với những kẻ đối nghịch, tà ma và Giáo Hội sẽ không trở thành kẻ thù của nhau. Nhưng tà ma và nhân loại luôn đối đầu nhau. Cả toàn thể nhân loại. Từ tội phạm đến người thường. Từ đàn ông đến đàn bà. Từ trẻ con đến người lớn. Từ chính phủ đến người dân. Không chỉ mình Giáo Hội chống lại tà ma. Chính xác chúng ta mới là những người đấu với quỷ. Toàn bộ loài người chúng ta.”
“Khoan đã. Vậy thì...” Sean không thể kết thúc câu hỏi. Tâm trí anh như bị gió thổi bay. Toàn bộ thế giới trở nên vô nghĩa.