Chương 1: Cuộc Tấn Công Bất Ngờ

*“Về việc không nghe lời và về

Thứ trái cấm đã mang về cái chết

Thiên đường dành cho con người đã mất

Cho đến khi Con Người vĩ đại kia

Trả lại hạnh phúc sung sướng cho ta.”

--- Trích từ John Milton, Thiên Đường Đã Mất, bản dịch của Hồ Thượng Tuy.*

Tạo hóa đã ban ân cho con người Thiên Đường và trí tuệ để sống, làm việc và hưởng thụ. Nhưng có lẽ loài người tưởng rằng Thiên Đường là vĩnh cửu, hoặc cũng có thể sau những thành tựu kinh người, con người đã dần kiêu căng, ngạo mạn, tưởng mình là số một mà quên mất trần đời có nhiều thứ không nên chọc tới. Cho nên họ hoang phí, thoải mái hưởng thụ tài nguyên, họ chặt rừng, họ xả rác, họ giết chóc, từ động vật cho đến cả đồng loại của mình, chế tạo những vũ khí sinh học, hóa học nguy hiểm... Để rồi, có nhân ắt có quả, gieo gió gặp bão. Thiên Đường dần dần có dấu hiệu sụp đổ, đến lúc này, con người mới nhận ra hậu quả mình gây ra, nhưng hối hận thì đã quá muộn.

Môi trường ngày một ô nhiễm nặng hơn, tài nguyên càng lúc càng cạn kiệt, thiên tai thì gia tăng. Đến năm 2020, một loại dịch bệnh mới chưa từng có xuất hiện, tung hoành càn quét không biết bao nhiêu sinh mệnh trên khắp thế giới. Tuy rằng sau đó, con người đã chế ra được vaccine, kiểm soát và dập được dịch nhưng tình hình càng lúc càng trầm trọng hơn. Thiên tai, ô nhiễm môi trường, dịch bệnh...càng ngày càng đi theo chiều hướng xấu. Năm sau tệ hơn năm trước, nhưng loài người vẫn cố gắng chống chọi, chiến đấu, níu kéo Thiên Đường đang từ từ tuột khỏi tầm tay của họ. Rồi cái gì đến cũng sẽ đến, mất bò mới lo làm chuồng không phải lúc nào cũng kịp cứu vãn.

Đỉnh điểm dập tắt hết tất cả hy vọng của loài người là vào năm 2031, ngày khởi nguồn cho tận thế, người ta thống kê được số thai nhi chết vượt xa số thai nhi sống sót sau khi chào đời. Điểm đáng sợ là tình trạng này càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Nếu không tìm ra được nguyên nhân, sớm thôi, loài người sẽ bị diệt vong. Các chuyên gia, các nhà khoa học hàng đầu trên khắp thế giới bắt tay truy tìm nguyên nhân nhưng vẫn không có chút manh mối gì, không ai có thể giải thích được hiện tượng kỳ lạ này. Năm này qua năm khác, người lớn ngày một già đi, trẻ sơ sinh sống được thì càng lúc càng hiếm, thậm chí còn xuất hiện cả tình trạng cả quốc gia chỉ có một đứa bé ra đời sống sót. Đến lúc này, các nhà tâm linh bắt đầu nhập cuộc hợp tác với các nhà khoa học, họ gạt đi những ý kiến trái chiều về chuyên môn của nhau, nỗ lực tìm cho ra một con đường sống cho nhân loại. Ở một phương diện nào đó, họ thành công. Họ vô tình thành công tìm ra nguyên nhân, nhưng lại không thành công tìm ra cách giải quyết.

Nguyên nhân bắt nguồn cho hiện tượng kỳ quái đáng sợ này chính là do tà ma. Không sai, là tà ma, thứ sinh vật tưởng chừng chỉ có trong thần thoại hay phim truyện kinh dị thì lại thực sự tồn tại. Không biết bằng cách nào, lũ tà ma đã thoát khỏi địa ngục – nơi ở của chúng theo cách gọi của con người, tràn vào nhân gian, cướp đi linh hồn của những đứa bé sơ sinh vô tội. Tin tức vừa nổ ra, niềm tin tuyệt đối vào khoa học bị đập nát, sự tự tôn kiêu ngạo hằng có của nhân loại bị sụp đổ, thay vào đó là sự hỗn loạn, hoài nghi. Nhưng sự hoài nghi dần dần bị thay thế bởi nỗi sợ tột độ khi mà tình huống đang trở nên tồi tệ hơn. Khi mà linh hồn của các đứa bé đang dần dần cạn kiệt, tà ma bắt đầu chuyển mũi giáo về phía người trưởng thành và người già. Chúng tấn công con người, cắn xé, hút linh hồn của họ, biến những người bị tấn công thành những con quái vật vô tri vô giác chỉ biết tấn công những người khác để tìm kiếm nguồn linh hồn mới. Nhân loại gọi những người này là người thoái hóa. Tận thế chính thức bắt đầu.

Để chống chọi lại lũ tà ma và người thoái hóa, các tổ chức tâm linh, những người giỏi về tôn giáo đã tập trung lại với nhau, thành lập nên tổ chức chung, đặt tên là “Giáo Hội”, cùng nhau nghĩ ra cách tiêu diệt chúng. Đồng thời, tổ chức này hợp tác với các chính phủ đa quốc gia dồn hết những người sống sót tới một đại lục hoang, xây dựng bức tường cao chót vót làm tường bảo vệ bao quanh đại lục này. Từ đó, nhân loại có một nơi ở tạm an toàn tên là đại lục “Hy Vọng”. Sau vài năm chiến đấu vô vọng với lũ quỷ, theo diện tích an toàn càng ngày càng thu hẹp, trong lúc ai ai cũng tuyệt vọng cho rằng đây sẽ dấu chấm hết cho loài người, thì Giáo Hội đã nghiên cứu ra được một cách tiêu diệt đám xấu xa kia, họ gọi cách này là “phép trừ tà”. Tuy nhiên, không phải ai cũng dùng được phép trừ tà, những người có thể dùng được nó được sung vào đội quân trừ tà của Giáo Hội, dùng máu, nước mắt và đánh liều mạng sống của chính họ để tìm lại thế cân bằng cho cuộc chiến này. Dần dần, con người lấy lại ưu thế, tin chiến thắng một lúc một dồn dập, theo đó, địa vị và uy thế của Giáo Hội ngày một gia tăng, dẫn tới thế lực của các tổ chức chính trị khác dần dần yếu đi. Kết quả cuối cùng, nhà nước sụp đổ, Giáo Hội trở thành tổ chức lãnh đạo nhân loại duy nhất tồn tại trên thế giới này.

Hy vọng đã tới? Con người có thể tìm lại vị thế ngày xưa? Đúng một nửa. Con người thực sự đã có đội quân bảo vệ cho mình, nhưng Giáo Hội cũng là nguồn gốc của sự độc đoán và đàn áp. Trong lúc nghiên cứu về linh hồn, họ đã phát hiện ra có một loại người có thể cảm nhận được cái chết của người khác khi đang ở gần, có thể dẫn dắt linh hồn, tùy ý đi lại giữa địa ngục và trần gian – những Banshee, hay còn có tên gọi quen thuộc hơn là những Thần Báo Tử. Giáo Hội buộc tội các thần báo tử chính là kẻ gây nên chuyện không có linh hồn mới cho trẻ sơ sinh và cả chuyện tà ma làm thế nào thoát được địa ngục, chỉ vì họ có những năng lực đặc biệt trên. Khi kỳ thị, ghen tị, sợ hãi dị loại vẫn luôn nằm trong máu của loài người, khi sùng bái trở nên mù quáng thì dù thần tượng có làm gì sai, con người cũng sẽ cho là đúng. Nhân loại không quan tâm đến những lời buộc tội kia chẳng có bằng chứng gì xác đáng, họ để mặc cho sự kỳ thị, sự sợ hãi trước năng lực kỳ lạ, sự sùng bái mù quáng dành cho Giáo Hội lấp mất lý trí bản thân. Cuối cùng, họ theo hướng chỉ dẫn của truyền thông và Giáo Hội, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: thần báo tử không được phép tồn tại. Dẫn tới sự kiện “Đại Thanh Lọc” diễn ra.

Các thần báo tử bị truy lùng gắt gao, bị bắt, bị hành quyết công khai hoặc bị Giáo Hội nô dịch hết đời mà không được phép có thân phận công khai. Chỉ còn lại rất rất ít người may mắn trốn được, nhưng họ cả ngày phải sống trong lo sợ bị phát hiện thân phận thật. “Thần Báo Tử” trở thành một từ cấm kỵ và dần biến mất khỏi từ điển ngôn ngữ và lịch sử nhân loại. Nếu chỉ thế thôi thì không đến mức khó chịu vì phần lớn con người ủng hộ cách làm độc ác này. Nhưng theo quyền lực một lúc một lớn, Giáo Hội cũng càng lúc càng quá đáng hơn. Họ cho rằng những từ ngữ tục tĩu, những hành vi trông rất bình thường với con người nhưng lại không nghiêm trang trong mắt Giáo Hội, những hành vi suy đồi đạo đức...cũng là một trong những nguyên nhân trợ giúp quỷ dữ trở nên lớn mạnh. Họ ép dẹp hết các hoạt động vui chơi giải trí, kiểm soát độc quyền truyền thông, bắt mọi người phải mặc đồ kín đáo lịch sự, vào những ngành quan trọng hay dịp lễ tết thì phải mặc cassock. Họ bắt con người phải tôn sùng và tín ngưỡng Giáo Hội vô điều kiện, họ kiểm soát loài người đến mức gần như biến con người thành con rối của họ, họ cấm đoán yêu đương kết hôn mà không được họ đồng ý, ngay cả yêu đương đồng tính cũng bị xếp vào mục cấm... Đến lúc này, nhân loại mới nhìn ra được sự tiêu cực của cái tổ chức này. Tuy nhiên, biết thì biết, nhưng chẳng có ai có can đảm chống lại. Ngoại trừ vì Giáo Hội đang nắm giữ đội quân duy nhất của loài người, mà còn vì một nguyên nhân khác quan trọng chẳng kém...

Đó là tương lai cho con cháu sau này, cho tương lai của loài người. Giáo Hội tuy không thành công tìm được cách sản sinh ra linh hồn mới cho các sinh linh vừa chào đời nhưng họ tìm ra được cách giúp con người trở nên “bất tử”, theo một khía cạnh nào đó thì có thể nói vậy. Sở dĩ nói theo khía cạnh nào đó là vì thân xác con người vẫn sẽ già đi rồi chết, nhưng Giáo Hội – bằng một cách bí mật nào đó mà chỉ có họ và một số người nào đó đang trốn chui trốn lủi kia biết – đã tách được linh hồn con người ra khỏi thân xác đã chết, rồi nhập linh hồn đó vào cơ thể đứa bé mới sinh. Không biết là vì linh hồn bị tách ra khi cơ thể đã chết, hay là vì lý do tâm linh nào đó mà khi nhập vô cơ thể mới, họ không hề nhớ gì đến kiếp trước của mình, hoàn toàn sạch sẽ như cơ thể em bé mới sinh, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới. Cho nên mới có khái niệm “linh hồn bất tử”. Cũng nhờ nghiên cứu thành công này, quyền lực của Giáo Hội cao đến tột đỉnh, không một ai dám cãi lại hay chống đối họ. Nhưng trong thâm tâm mỗi người, ai cũng có tư tưởng “phản nghịch”, chỉ là dám hay là không dám mà thôi. Sẽ luôn có người có can đảm thách thức quyền lực to lớn kia, dẫu lỡ bị phát hiện thì phải nhận hậu quả đáng sợ đến mức nào.

---

Club “Hoan Lạc” luôn là một nơi tuyệt vời để xả stress hay cho những ham muốn cấm kỵ trái ngược với luật lệ của Giáo Hội. Club chỉ hoạt động từ 0 giờ đến 5 giờ sáng, bên ngoài luôn được bảo vệ gắt gao, tránh tai mắt của Giáo Hội, một khi có biến, lập tức bỏ chạy. Trong club, sàn nhảy luôn mịt mù khói băng khô. Những ánh đèn sặc sỡ xuyên qua những luồng khói này, nhảy nhót trên sàn, biến sàn nhảy thành một xứ sở thần tiên nhộn nhịp với những dải màu xanh lơ mát mẻ, xanh lục tươi tắn, hồng đào rực rỡ và vàng kim chói lóa.

Các thanh niên nổi loạn giơ tay lên cao, hào hứng nhảy theo nhạc, tay chân bọc trong bộ đồ jean hay da đen bó sát thấp thoáng, thoắt ẩn thoắt hiện trong các cột khói băng mịt mờ nhảy nhót. Những cô gái hất mái tóc dài đầy kiêu hãnh, uốn éo, quấn lấy cây cột như những con rắn xinh đẹp, các chàng trai lắc hông, cởi áo khoe thân, để lộ làn da trần lấp lánh mồ hôi. Sức sống thanh xuân độc đáo tràn ra người họ làm Sean lâng lâng. Anh đột nhiên có chút ghen tị, hâm mộ và lo lắng. Những thanh thiếu niên kia rất may mắn và họ đang lãng phí nó. Đa phần những người dám vào đây chơi đều là người khá giả, họ không giống Sean phải chật vật duy trì cuộc sống trong cái xã hội u ám ngột ngạt muốn chết này. Thật sự rất đáng để hâm mộ và ghen tị! Nhưng Sean lo vì họ đang đánh liều mạng sống rực rỡ như ánh nến bất cứ lúc nào cũng có thể phụt tắt của mình. Nếu để Giáo Hội biết đến nơi này, biết đến họ... Sean rùng mình trước ý nghĩ này. Sau đó, anh lại cười chua chát. Giờ là lúc nào mà còn lương thiện, giả sử Giáo Hội tìm đến đây, số phận của anh cũng chả khá hơn họ là bao. Ít nhất, nhà họ giàu, có lẽ có thể dùng tiền hối lộ cái tổ chức kia, còn anh, nếu bị phát hiện thì chỉ có cây cột thánh giá ở giữa thị trấn đang chờ mà thôi.

“Hello, chàng bartender đẹp trai.”

Một giọng nói nhẹ nhàng, khàn khàn gợi cảm vang lên kéo anh ra khỏi nỗi sợ hãi mịt mờ kia, Sean nhanh chóng nở nụ cười thương mại, xinh đẹp, không lạnh lùng như có xa cách. Ở ngoài “Hoan Lạc”, anh có thể là một tín đồ ngoan đạo chẳng may bị “điên” nhưng được Giáo Hội “nhân từ” chữa khỏi, nhưng ở nơi này, anh là bartender chuyên nghiệp.

“Tôi có thể giúp gì cho cô nào, quý cô xinh đẹp?”

Vị khách nữ với đôi môi màu đỏ cổ điển mỉm cười quyến rũ, “Anh có thể pha chế cho tôi một loại nước uống phù hợp với tôi không? Tôi không rành về cocktail.”

Sean nhìn kỹ vị khách trước mặt. Cô ấy rất trẻ, khoảng chừng 25-30 và rất rất xinh đẹp. Ít nhất thì cô ấy đẹp hơn so với người bình thường. Cô có mái tóc đen như mực, hai mắt đen như than, làn da trắng nõn hồng hào đầy sức sống. Nhìn xuống, anh bất ngờ khi thấy cô mặc một bộ váy dài chấm đất, kiểu váy cổ xưa và có chút quê mùa. Tay áo viền dentelle ôm lấy cổ tay nhỏ nhắn trắng ngần, thật sự nhìn không ra cái váy này có ăn nhập gì với một nơi đảo điên thế này. Người cô toát nên vẻ quyến rũ kiểu cổ điển, chứ không phải kiểu bốc lửa đầy nhục dục của những cô gái tóc vàng đang uốn éo cây cột đằng kia. Anh nghĩ mình đã có ý tưởng. “Viên ngọc trai” có lẽ hợp với cô. Vị cay chua mát hòa quyện với một chút cay nồng lan tỏa của rượu tequila. Lớp muối trang trí bên ngoài mằn mặn với tỉ lệ thích hợp sẽ đánh mất vị đắng của chanh và tăng thêm vị nồng cho rượu. Thanh mát, nhẹ nhàng nhưng không mất quyến rũ, y như vị khách nữ ở trước mặt anh đây.

“Của cô đây.” Anh nhẹ nhàng đẩy ly cocktail đã pha chế xong đến trước mặt cô gái. Cô nhấp một ngụm, vừa nhấp môi thôi mà hai mắt của cô đã mở to bất ngờ, khẽ thốt lên, “Thật...đặc biệt.”

Sean mỉm cười, “Giống cô.”

“Tên nó là gì thế?”

“Margarita. Các bartender ví nó như ‘viên ngọc trai’ xinh đẹp.”

Vị khách nữ bật cười vui vẻ, “Cảm ơn vì lời khen.”

---

5 giờ sáng.

Thật lòng mà nói, 5 giờ sáng không bao giờ là thời điểm tốt khi băng qua một thị trấn khá đông đúc, nhưng trong 24 tiếng một ngày, 5 giờ sáng lại là khoảng thời gian phù hợp nhất để thực hiện một hành vi trái pháp luật nào đó.

“Sean, nhanh lên đi!” Sarah vừa nhìn thấy Sean liền liếc về phía sau anh, cố dòm cho kỹ cái ngõ tối tăm lạnh lẽo kia, thúc giục anh như thể chỉ cần anh chậm một chút thì sẽ có một đám người mặc cassock màu xanh đậm xông tới túm hết cả hai.

“Đến đây! Đến đây!” Sean nhỏ giọng đáp lại, anh vừa chạy tới điểm hẹn vừa ngoái đầu ra sau lưng canh chừng. “Xin lỗi, vừa nãy có cảnh sát đi ngang qua nên phải núp tạm một chỗ chờ người ta đi.” Thật ra là vì Sean có cảm giác mình bị ai đó bám theo nên phải tìm cách cắt đuôi. Anh thở hổn hển, phả ra từng luồng khói trắng lơ lửng như muốn bao phủ hai người. “Đồ tôi muốn đâu?”

“Đây.” Sarah nhanh chóng đưa cái túi giấy trong tay ra, mặt cô ửng hồng, hai chân cứ dậm dậm tại chỗ, dấu hiệu chứng tỏ cô đã phải chờ ở đây khá lâu trong thời tiết giữa đông này. “Vẫn như cũ: 5 bộ cassock, 2 nam 3 nữ; 5 quần lót, cũng 2 nam 3 nữ; 3 cái ngực của nữ. Tất cả đều đã được tẩy những dấu hiệu đặc biệt, được giặt và ủi sẵn cho anh rồi. Sẽ không ai nhận ra chúng từng là của ai đâu.”

“Cảm ơn.” Sean vội đưa 20 đô cho cô, cầm lấy túi đồ rồi nhanh chóng chạy đi. Đồ Sarah dùng để bán là đồ ăn cắp, Sean biết và anh cũng biết rõ mua đồ của cô chả khác gì tiếp tay ủng hộ cô tiếp tục đi ăn trộm. Nhưng anh từ chối cảm thấy tội lỗi. Vì anh không có nhiều tiền để đường đường chính chính mua đồ trong những tiệm quần áo chính thức, chúng đắt đến cắt cổ. Và anh cũng biết Sarah không trộm đồ người nghèo, chủ cũ của những bộ đồ này đều là những người hoặc là phục vụ hoặc là có liên quan đến Giáo Hội. Bọn họ quá giàu để thèm quan tâm đến vài bộ đồ bị trộm mất, một phần mười số tiền họ kiếm được trong một tháng bằng mồ hôi xương máu của tầng lớp người nghèo như anh và Sarah có thể nuôi hai anh em anh suốt tận ba tháng. Một vài lần mua bán trái phép kiểu này vừa giúp Sarah có tiền bươn chải cuộc sống, vừa cho anh và em gái có đồng phục và đồ sinh hoạt hằng ngày; đồng thời còn tiết kiệm được cả khối tiền để xử lý hóa đơn điện nước. Sean mỉm cười ôm chặt lấy túi đồ như kho báu của mình, ngón tay lướt qua dấu hiệu ngọn lửa thiêng in chình ình giữa tờ tiền bạc màu, nhăn nhúm, cũ rích. Chỉ còn 15 đô, nhưng tiền điện tháng này chắc chỉ tốn 10 đô và anh còn 5 đô dư lại có thể mua chút đồ ngon cho hai anh em. Có sao đâu nếu lừa dối là trái pháp luật? Bạn chả thể nào bị kết án nếu không bị bắt.

Sean lướt nhanh qua các con hẻm tối tăm, đi quanh các hàng rào kim loại lạnh ngắt, trèo rào vào, rón ra rón rén cẩn thận cố không giẫm trúng lớp vôi trắng bao quanh bồn hoa trống không. Đây là sân nhà Martar, một hàng xóm không mấy dễ chịu với nhà Sean, nhà này tuy chỉ cách nhà anh có hơn 1,2 km, nhưng giờ đã khoảng 5 rưỡi sáng rồi, cộng thêm thời tiết lạnh băng hiện tại, anh có ảo giác 1,2 km này y như nửa vòng trái đất. Có điều, đi đường này sẽ giảm khả năng gặp phải cảnh sát đi tuần đến mức thấp nhất, an toàn hơn các con đường khác nhiều. Đó là nếu như nhà Martar chưa có dậy.

Có vẻ hôm nay không phải là một ngày may mắn của Sean. Nhà Martar chưa dậy, nhưng cái nhà cạnh nhà đó thì đã dậy rồi, còn bật đèn sáng choang, làm anh không thể trèo qua nhà đó về nhà mình được. Thế là Sean đành phải quay lại chỗ đã hẹn với Sarah, rồi vòng qua phố Wall, vào sáng sớm thế này, hầu hết các cửa hàng chưa có ai tới, cửa sổ còn tối thui, các bãi đậu xe cũng trống trơn. Chỉ trừ mỗi B’s Mark, siêu thị nhỏ duy nhất luôn mở 24/24. Trong lúc lén lút đi nhanh qua bãi đậu xe rực rỡ ánh đèn, qua cửa kính, Sean thấy cái TV khổng lồ treo trên tường trong siêu thị đang phát tin thời sự nghiêm túc đến nhàm chán, kèm theo thông báo tất cả các giờ làm việc được Giáo Hội cho phép. Tất nhiên với thông điệp là vì lợi ích và an toàn của mọi người.

Cố tình làm trái là một hành vi phạm tội.

B’s Mark vẫn đang phát tin tức chung chung như các tin trong ngày mà thôi. Điểm khác duy nhất là lúc này, nội dung các tin được tóm gọn hơn, lặp đi lặp lại, gây khó chịu hơn nhiều. Sean thật sự thấy tội cho các nhân viên bán hàng ở đó, khách thì ít – thậm chí vắng tanh – mà cứ phải nghe đi nghe lại mấy nội dung giống nhau đến chục tiếng đồng hồ.

Sean chẳng cần nghe cô phóng viên mặc cassock màu đen, viền cổ và tay áo màu tím nhạt, tượng trưng là người của Giáo Hội kia thao thao bất tuyệt điều gì, anh thừa biết tin cô đang thông báo không có gì gọi là hot, chúng y chang như những tin tức do các phóng viên khác đọc mỗi ngày mà thôi. Nào là số trẻ sơ sinh được sống đang tăng cao. Nào là số lượng báo cáo về các vụ bị tà ma chiếm hữu đang ở mức thấp nhất mọi thời đại. Nào là công dân chúng ta đang được bảo vệ an toàn trong cái lồng giam bằng thép – suỵt, Sean tự sám hối một giây vì lại cả gan châm biếm Giáo Hội, ý của anh là, những bức tường. Nào là các trận chiến vẫn đang rất ác liệt, hiện tượng biến thành người thoái hóa vẫn lan tràn, nhưng Giáo Hội luôn cảnh giác, cả trong và ngoài đại lục, vì sự an toàn của chúng ta... Những tin chẳng quan trọng hay đáng được để tâm, đối với một người đầu óc lúc nào cũng lo cơm ăn áo ấm như anh mà nói.

Đã hơn một thế kỷ trôi qua kể từ khi Giáo Hội tuyên bố đội quân trừa tà đã quét sạch phần lớn lũ tà ma đáng sợ nhất khỏi nhân gian – ít nhất là trên các tờ báo chính cống đều đăng thế - nhưng suốt chục năm nay, kể từ khi anh biết đọc đến giờ, mấy tiêu đề này vẫn chưa từng thay đổi. Sean không thể không hoài nghi, cái cuộc “quét sạch” kia có đúng thật là đã quét sạch rồi hay không? Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì anh đã cười nhạo bản thân. Chuyện này có liên quan gì đến anh đâu. Anh chỉ là một người dân bình thường không biết phép trừ tà là cái gì, suốt ngày đau đầu vì vấn đề không có tiền. Thay vì lo cho những chuyện xa xôi vượt tầm với như thế, anh nên lo về những vấn đề thực tế, gần gũi với anh thì hơn. Huống chi, nghi ngờ Giáo Hội là một tội lớn, và những đoạn băng tài liệu phóng sự lần chiến thắng ngày xưa mà anh được xem trên trường là thật. Vậy thì anh nên có niềm tin chứ nhỉ? Anh phải vứt cái suy nghĩ vớ vẩn lớn mật kia đi thôi, trừ phi anh chán sống và khao khát muốn bị đóng đinh trên cái cột thánh giá trước mặt toàn bộ người dân thị trấn.

Sean lần mò trong bóng tối, đi dọc theo những bức tường không có cửa sổ của các cửa hàng tiện lợi. Trên những bức tường gạch không quét vôi hay sơn sủng gì dán nhan nhản các tờ áp phích cũ rích với các nội dung đại loại như “Hãy cống hiến tài năng của mình cho đại lục – Hãy cân nhắc tới việc phục vụ Giáo Hội!”, “Nhanh chóng báo cáo những hành vi trái pháp luật cho Giáo Hội – Giáo Hội cần tai mắt của bạn!” hay “Giáo Hội luôn hào phóng! Người dân nhờ có Giáo Hội sẽ luôn ấm no hạnh phúc!”

Khẩu hiệu cuối đặc biệt buồn cười, Sean nở nụ cười châm biếm. “Hào phóng”, “ấm no hạnh phúc”? Trên thực tế, gia đình anh, gia đình Sarah hay tầng lớp người nghèo đông đảo hiện có không phải là ví dụ điển hình tố cáo sự giả dối của cái tư tưởng vớ vẩn đó sao? Nhưng anh lại không thể vạch trần sự giả dối này, anh không thể cho mọi người thấy tình trạng khốn khó của nhà anh. Nếu để Giáo Hội biết đến món nợ trước khi mất của cha anh hay tình hình trả nợ không nổi của nhà, họ sẽ phái người ập đến, chia tách anh với em gái. Mà với tính cách có phần nổi loạn của em gái anh, anh thật không biết Giáo Hội sẽ dùng biện pháp đáng sợ gì bắt con bé vào khuôn khổ nữa.

Đến cửa sau của cửa hàng cuối cùng, Sean gấp lại chiếc túi cho chặt hơn để bảo vệ quần áo ở bên trong, sau đó ném nó qua hàng rào dây thép cao gần 2 mét trong con hẻm đằng sau thùng rác của cái cửa hàng này, con hẻm này ngay cạnh bãi rác của con phố liền kề, con phố dẫn đến nhà anh.

Bịch!

Cái túi tiếp đất phát ra tiếng động khe khẽ nhưng lại đặc biệt rõ ràng vào giờ tờ mờ sáng vắng tanh này. Sean đặt mũi giày lên bậc hàng rào, ngón tay cuộn tròn thanh kim loại lạnh ngắt, chuẩn bị lấy đà leo lên. Đột nhiên anh nghe thấy có tiếng gì đó sột soạt phát ra từ trong bóng tối sâu thẳm ở đầu hẻm bên kia. Sean sững người lại, dỏng tai lên, nghiêm túc lắng nghe. Hình như có thứ gì đó đang giãy giụa trong đống bê tông bỏ hoang kia.

Sean cảnh giác buông hàng rào ra, lùi lại phía sau một bước, tim đập thình thịch bên tai. Cảm giác bồn chồn không yên đáng ghét quen thuộc ập lại, lồng ngực bắt đầu co thắt như thể bị ai đó hút sạch không khí. Bất an ùa về, càng lúc càng mạnh mẽ hơn, như cơn sóng dữ xâm chiếm khắp người anh. Tự dưng anh cảm thấy buồn, một nỗi buồn khó tả và cũng quá khó hiểu, một sự sầu muộn nào đó dành cho thứ đang giãy giụa kia, một thứ mà anh còn chả biết nó là gì.

Tim anh đập càng lúc càng mạnh, đến mức anh phải ngồi xuống, tự ôm lấy bản thân với tư thế phòng vệ, ôm chặt đến mức các ngón tay trở nên trắng bệch. Đến lúc này, nỗi u buồn vừa rồi bỗng bùng nổ thành niềm tiếc thương vô hạn. Với linh cảm về một điều chẳng lành sắp xảy ra.

Chết tiệt! Lại là cảm giác chết tiệt này! Sean biết việc mình nên làm ngay lúc này là chạy, chạy càng nhanh càng tốt. Nhưng anh không đủ sức làm điều đó. Từ sâu trong lá phổi, một tiếng thét như cơn gió lốc chứa đầy mảnh thủy tinh mon men chạy lên cổ họng anh. Sean dồn hết sức để thở gấp, cố gắng hòa hoãn lại nhịp thở của mình, kìm nén tiếng thét đang gào rú trực chờ đòi thoát ra khỏi lồng ngực. Anh không thể để tiếng thét của mình phát ra ngoài, không thể để cảnh sát tuần tra hay ai đó nghe thấy tiếng thét này, nhất là khi chỗ này không xa B’s Mark, không thể để bản thân bị bắt phải trở lại cái nơi khủng khiếp kia. Nỗi khiếp sợ dữ dội hơn ập đến, bao trùm cả người, như muốn nhấn chìm anh vào sâu trong cơn bão trực giác. Cổ họng của anh bỏng rát, đau đớn và thít chặt lại. Tay anh bám chặt lấy người hơn. Đôi môi cũng bị anh cắn đến chảy máu. Anh đang bị mắc kẹt giữa tiếng thét kinh hãi muốn thoát ra ngoài cùng với cái thứ bí ẩn trong bóng tối kia. Và rồi, anh đã nhìn thấy gì đó.... Anh thấy có một cái bóng đen sì, còn đen hơn cả bóng tối đang quấn quanh cái thứ kia. Anh thấy thứ kia giãy giụa mạnh hơn, rồi càng lúc càng yếu dần, sau đó ngừng hẳn. Lúc này, cơn hoảng loạn của anh chợt tắt. Nhưng anh không thấy may mắn, ngược lại còn thấy bất an hơn. Từ trong bóng đêm, “nó” đang chuyển động.

Chó chăng? Không giống, vì nó quá lớn.

Ăn xin? Không còn nhiều nữa – Giáo Hội vì an toàn của cả ăn xin và người thường, mà cũng có thể vì mặt mũi của chính họ, nên đã bắt hết bọn họ và ép họ phục vụ Giáo Hội hơn thập kỷ nay rồi.

Bệnh nhân tâm thần? Sean chợt thấy khó chịu khi nghĩ đến từ này. Anh từng phải vào bệnh viện tâm thần, anh không bị điên nhưng vẫn phải giả điên vào đó một tuần. Cha anh nói anh phải làm vậy để bảo vệ anh và em gái. Nhưng bảo vệ khỏi cái gì thì ông chưa bao giờ chịu nói ra, kể cả vào giây phút ông hấp hối trên giường. Nhưng cái quá khứ này đã đem lại ký ức không tốt trong anh, làm anh luôn muốn quên đi nó.

Sean không có thời gian khó chịu quá lâu vì cái thứ bí ẩn kia đang nhích lại gần từ phía bên kia hàng rào, anh có thể lờ mờ nhìn thấy nó chuyển động trong bóng đêm. Sean nắm chặt hai tay, tiếng tim đập thình thịch bên tai, anh bỗng thấy hối hận vì chưa xem xét tình hình đã ném túi quần áo qua hàng rào. Anh hối hận vì đã không đi con đường khác. Anh hối hận vì đã xin làm bartender cho “Hoan Lạc”.

Vật đó lại di chuyển về phía trước, hai điểm sáng ổn định xuất hiện trong bóng tối. Sau đó, chúng chợt biến mất, rồi lại xuất hiện trở lại.

Có cái gì đó đang nhấp nháy. Nó đang theo dõi anh.

Khỉ thật! Sean liếc qua cái túi giấy ở phía bên kia hàng rào, cái túi hiện rõ dưới ánh trăng, chỉ cách cái thứ tối đen sâu hun hút kia có vài mét. Cái bóng đen đó...là chó?

Chắc chỉ là một con chó mà thôi.... Nhất định phải như thế. Mắt người không phát sáng trong bóng tối.

‘Sean, anh có biết mắt ai phát sáng trong bóng tối không? Mắt người thoái hóa đó.’ Giọng nói của Lily – em gái anh vang lên trong đầu anh.

Tim Sean như bị đóng băng. Không có một tà ma hay người thoái hóa nào được xác nhận tồn tại trong khu vực có dân cư ở đại lục “Hy Vọng” suốt nhiều năm rồi, lần cuối anh nghe tin có một kẻ thoái hóa vượt qua tường bảo vệ là hồi anh đang học lớp hai, và vụ đó không ở thị trấn này.

Cho nên, đó nhất định chỉ là một con chó.

Không có con chó hoang nào có thể dọa anh sợ đến mức phải bỏ rơi một túi đồng phục đắt hơn số tiền anh có thể kiếm được trong vòng hai tháng. Nhưng nếu anh bị bắt gặp ngay lúc này, nó không những là dấu chấm hết cho công việc chính thức và không chính thức của anh, nó sẽ còn liên lụy đến Sarah, họ sẽ phán hai người tội trộm cắp. Hay nói dối. Hay bất kỳ hành vi tội lỗi nào mà Giáo Hội có thể đặt ra.

Sean bước chân lên nấc hàng rào, thầm phỉ nhổ bản thân là kẻ hèn nhát, có một con chó thôi mà cũng sợ. Tuy nhiên, khi anh leo lên được nửa hàng rào, cái thứ lộn xộn kia lại bắt đầu chuyển động, dáng đi lần này rõ hơn, nó không đồng đều, như thể con chó – hay kẻ điên có đôi mắt sáng chói? – bị thương và đang lết một chân. Bây giờ thì anh đã có thể nghe thấy tiếng hít thở của nó, nghe không khác gì tiếng hít thở bình thường của anh. Sean thở gấp, tay anh nắm chặt hàng rào, mặc cho hơi lạnh từ kim loại truyền vào ngón tay cũng chả thể nào lạnh bằng lòng anh lúc này. Sean sững người, mắc kẹt giữa sợ hãi và quyết tâm. Mấy con chó bị thương sẽ không bao giờ đến gần người lạ trừ phi nó bị ốm hoặc quá đói. Và nó càng không thể vượt qua được hàng rào. Nhưng anh và Lily cần mấy bộ đồ kia!

Két!!!!!!!!!

Tiếng két chói tai như tiếng cây thước kim loại cà vào mặt bảng vang lên, theo tiếng vang, một vết xước hiện lên trên bức tường bê tông và hình dạng của “con chó” từ từ hiện ra dưới ánh trăng. Cổ họng Sean một lần nữa nghẹn lại tiếng thét kinh hoàng. Lần này là kinh hoàng thật sự chứ không phải vì cơn hoảng loạn kỳ quái kia.

Nó không phải là chó. Nó là một sinh vật nửa người nửa quái vật đang nằm rạp trên mặt đất, đầu gối và khuỷu tay chi chít vết cắn xé, cơ bắp nho nhỏ căng tròn dưới làn da xám xịt. Các ngón tay quá dài và quá gầy so với một con người, trên ngón là những móng vuốt sắc bén. Không hiểu sao khi nhìn vào mắt của nó, Sean thấy có phần quen thuộc nhưng cũng xa lạ, đôi mắt của nó tỏa ra ánh sáng không màu, nhìn chằm chằm vào anh như thể đang tìm kiếm điều gì đó mà chính bản thân anh còn không chắc mình có hay không.

Một người thoái hóa.

Không thể nào. Sean từng thấy hình dạng của loài sinh vật này trên tin tức thời sự, nhưng anh chưa từng mặt đối mặt với nó. Chưa từng gần sinh vật đó đến thế. Chưa từng thấy ai trong số chúng ở thị trấn....

Nó có mái tóc dài bù xù màu đen tuyền, hẳn là trước khi biến thành dạng này, chủ nhân của mái tóc rất tự hào về bản thân, xương gò má sắc nhọn như dao, hai tai nhọn hoắc. Nó là nữ. Bộ ngực xám xịt chảy xệ đung đưa dưới mảnh vụn có lẽ đã từng là một chiếc váy. Và... Sean nhận ra nó, hoặc nên nói là anh biết người phụ nữ này trước khi biến thành “nó”. Nó chính là vị khách nữ đặc biệt mà Sean đã phục vụ đêm nay. Cổ họng anh nghẹn lại trong cảm giác bất ngờ, hoảng sợ và tội lỗi. Anh vừa tận mắt chứng kiến một người quen bị quỷ dữ tấn công, bị hút sạch linh hồn và bị biến thành “kẻ thoái hóa” mà chẳng biết hay có hành động gì cứu giúp. Giờ thì cô ấy đúng thật rất “đặc biệt”, hoàn toàn theo nghĩa đen.

Con quái vật gầm lên, miệng nó mở rộng đến mức khó tin, phát ra tiếng rít kinh hoàng làm tai anh ù đi, hai mắt anh nổi hơi nước. Nó đang quan sát anh, anh thì nhìn lại nó, cứng đờ vì kinh hãi.

Chạy mau! Não anh gào lên.

Khoan, đừng chạy. Nên lùi lại từ từ... Lỡ người thoái hóa giống chó, nếu anh chạy, nó sẽ đuổi theo anh.

Sean rón rén rút cái chân phải xuống khỏi hàng rào rồi từ từ, cẩn thận hạ người xuống, mắt không dám rời khỏi con quái vật dù chỉ một giây. Nó vẫn trong tư thế nằm rạp dưới đất kia, trườn lại gần một cách nhanh nhẹn đến kỳ quái, trong khi anh thở gấp mò mẩm tìm lối thoát.

Hiện tại, Sean đã đáp đất an toàn và bắt đầu từ từ lui lại, kẻ thoái hóa chỉ cách anh có 2 mét, giữa họ là cái hàng rào bằng sắt cùng túi quần áo chính thức bị lãng quên. Vào giờ phút này, mạng sống quan trọng hơn cái túi đó. Anh mở rộng hai tay, hai chân cũng mở ra bước về phía sau, tư thế sẵn sàng xoay người bỏ chạy bất kỳ lúc nào.

Con quái vật cũng chỉnh lại tư thế, nó nằm rạp xuống thấp hơn, thấp đến mức khó tin, cả người trở nên căng cứng, nhìn anh như một con báo sắp vồ mồi. Sau đó, bằng một cú nhảy phóc đầy mạnh mẽ, nó lao vào anh như một con cóc xấu xí lao vào nạn nhân xấu số.

Sean hét lên, ngã bật ra đằng sau. May thay con quái vật không vượt qua được hàng rào mà đâm thẳng vào nó. Rầm! Tiếng kim loại va chạm, hàng rào rung mạnh nhưng vẫn đứng vững được. Còn kẻ thoái hóa kia thì ngã xuống đất, mũi bị dập nát, máu chảy giàn giụa, tuy nhiên, cô ta vẫn thèm thuồng nhìn anh như thể đang nhìn món thịt nướng thơm phức. Ả lập tức ngồi dậy, dùng đôi tay và đôi chân bẩn thỉu của mình, đi đi lại lại quanh hàng rào, đầu gối chùng xuống thành những góc kỳ quặc. Đôi mắt sáng không màu của ả nhìn chằm chằm vào hàng rào kim loại lấp lánh dưới ánh trăng như những viên kim cương vô cảm. Sean thì vừa canh chừng cô ta, vừa lùi lại cho đến khi lưng đụng phải cái thùng rác ở đằng sau.

“Grừ!!!” Một tiếng gầm trầm thấp phát ra khỏi cổ cô ta khi Sean bắt đầu di chuyển xung quanh cái thùng rác kia, lòng bàn tay áp lên mặt thùng kim loại, lạnh thấu xương. Người thoái hóa nhìn anh, chớp mắt một cái, sau đó lại liếc lên trên cùng hàng rào. Anh nhận ra ả muốn làm gì ngay cả trước khi ả lại nằm rạp xuống lần nữa rồi nhảy lên không trung.

“Lắc cắc!” Tiếng kim loại vang lên ngay sau khi mấy cái móng vuốt trên tay cô ta mắc vào những cái bậc trên hàng rào, còn mấy ngón chân trần bẩn thỉu kia thì đang tranh nhau đòi trèo xuống. Trong một khoảnh khắc, cô ta giữ thăng bằng như một con mèo quái dị bám trên tường.

Tim Sean đập mạnh hơn, anh lùi lại thật nhanh, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô ta như sợ để mất dấu ả. Cô ta lại nhảy lên lần nữa. “Rắc!!!” Bàn chân phải dị dạng của ả bị bẻ cong một góc kinh khủng, nhưng ả đã thành công vượt qua được hàng rào và chỉ cách anh có vài mét ngắn ngủi. Cô ta lảo đảo tìm tới anh, bất chấp cái chân bị gãy xương kia, còn anh thì sợ hãi, loạng choạng lùi ra sau.

Kẻ thoái hóa lại lao tới, lần này móng vuốt trên ngón tay đã bắt được tay áo Sean. Anh hất mạnh tay ra nhưng không có tác dụng gì, một lần nữa anh lại đụng phải cái thùng rác, đồng thời nhận ra anh đang đứng giữa bóng tối và nỗi sợ hãi của bản thân. Sean đã bị kẹt giữa con quỷ và hàng rào.

Cô ta lại lảo đảo tiến lại gần, nắm lấy mắt cá chân của Sean rồi kéo mạnh xuống. Sean ngã xuống mặt đất, đầu đập mạnh vào cái thùng rác kim loại. Bên tai anh vang lên tiếng rầm chói tai, chỗ xương cụt chắc chắn đã bị bầm dập, đầu hoang mang choáng váng như có ngàn ngôi sao vây quanh. Nỗi sợ hãi bùng cháy như ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ mạch máu.

Cô gái thoái hóa kia mò lên người anh, phả vào mặt anh bằng hơi thở phì phò hôi thối đến đáng sợ của mình. Ả ta cúi đầu xuống, mò đến cổ Sean, há miệng ra, sẵn sàng cắn một ngụm.**