Chương 17: Giải Lao - Thức Uống Rẻ Tiền

Everybody Loves Large Chests - Chương 15.1 - Giải Lao - Thức Uống Rẻ Tiền

Team Just T

Chú ý: Đây là truyện có nội dung người lớn, người đọc cần cân nhắc trước khi xem. Nếu việc đọc truyện này có ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần của bạn thì chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.

Lylandros chưa bao giờ muốn quá nhiều thứ trong cuộc sống. Chỉ muốn trở nên thật sự nổi tiếng và có được tất cả gái đẹp. Một giấc mơ đơn giản và thẳng thắn. Nhưng điều đó là trước kia, còn đây là hiện tại. Những suy nghĩ về danh vọng và tiền tài đã đi xa khỏi ý thức của anh mà anh tự hỏi liệu anh có thật sự cần đến chúng ngay từ lúc ban đầu không.

Bây giờ thứ duy nhất trong tâm trí của anh là liệu anh có đủ khả năng chi trả cho sổ nợ của anh trong quán bar hay không. Đó là tất cả những gì anh muốn suy nghĩ đến. Điều đó và thứ ngay trước mắt anh - một ly Rotgut (loại rượu chất lượng kém và nồng độ cồn cao). Thức uống độc hại màu nâu đậm này là một loại rượu mạnh đến mức có thế đủ sức làm gục ngã một người Dwarf sau khoảng 4 ngụm. Nó cũng cực kỳ rẻ tiền, thứ mà vô cùng tiện loại cho một chàng Elf nghèo khó này. Nhược điểm của nó là mùi vị cực kỳ kinh tởm. Chừng đó là những gì có thể kỳ vọng về nó khi mà sử dụng tai của Goblin như là một nguyên liệu. Hương vị tệ đến mức mà chẳng có một người tỉnh táo nào dám thử dù chỉ một lần. Chỉ cần ngửi thấy mùi thôi cũng là quá đủ để làm nản lòng rất nhiều người.

Tuy nhiên, Lylandros đã biết mùi vị của bộ não của Raela. Trong quá khứ anh đã từng đùa rằng anh muốn nếm thử mùi vị của nàng Elf Druid (Tu Sĩ) bụ bẫm, nhưng anh không hề muốn điều đó theo nghĩa đen. So với thứ đó thì hỗn hợp này lại ngon ngọt như mật ong vậy. Và anh chỉ nhớ đến điều đó, thứ đã khiến anh thậm chí còn chán nản hơn. Giá như có gì đó xung quanh để giúp anh quên đi.

Oh đợi đã, có chứ.

Anh lấy hết lòng can đảm và lòng quyết tâm, rồi nốc cạn ly rượu trong một lượt. Hương vị cay nồng và nồng độ cồn cao xộc vào miệng gần như ngay lập tức. Nó cảm giác như một con ngựa vừa đá hậu vào đầu anh.

Bạn đã xỉn. Tác dụng của các Chỉ Số AGI, DEX và WIS bị giảm đi phân nửa.

Anh ta đập cái ly xuống bàn một cái ầm trong khi thở hổn hển, nhưng đó vẫn chưa đủ. Anh vẫn đang suy nghĩ về chuyện đó.

Trong tâm trí anh, anh biết rằng bản thân anh đã làm điều đúng đắn. Suy nghĩ thông thường của anh mách bảo anh rằng anh chẳng có chút cơ hội nào khi chống lại con quái vật đó. Nó có ma thuật đủ mạnh mẽ để giết một người trong một đòn. Chẳng có cách nào mà anh có thể đọ sức với một sinh vật như thế. Ngay cả khi bốn người họ đã được nghỉ ngơi hoàn toàn và chuẩn bị đầy đủ, thì họ chưa bao giờ có thể hy vọng hạ gục được nó. Và sau khi nghe nhiệm vụ tiêu diệt mà anh yêu cầu kết thúc như thế nào, anh chắc chắn rằng mình đã đúng.

Tâm trí anh biết thế nhưng trái tim từ chối chấp nhận điều đó. Những suy nghĩ tâm tối cứ len lỏi khắp tâm trí anh vào mỗi lúc anh ở một mình. Điều mà tình cờ, là toàn bộ thời gian.

Mày đã bỏ rơi họ.

Tại sao mày lại người duy nhất còn sống sót?

Mày đáng lẽ nên chết cùng với họ còn hơn.

“Ah, khốn khiếp,” anh lẩm bẩm. Tâm trí anh lại rẻ vào lối mòn đó nữa.

Chàng Elf cực kỳ nghi ngờ không biết tối nay anh có ngủ lại được không nếu như anh tỉnh rượu. Ngay cả khi anh xoay sở để bình tĩnh lại đủ để ngủ thiếp đi thì anh vẫn luôn bị những cơn ác mộng bủa vây và thức dậy vài giờ sau đó với mồ hôi lạnh. Và cứ thế ngay cả khi nó dở như cứt, ngay cả khi nó đang từ từ đầu độc anh, ngay cả khi nó khiến hơi thở anh kinh tởm đến mức làm bong lớp sơn trên tường - anh vẫn sẽ uống ‘thuốc an thần’ của anh.

Nhưng trước hết, anh phải rót đầy lại. Anh lười biếng giơ tay lên về phía người chủ quán bar. Người đàn ông thô bạo với cái đầu hói và chòm râu dê màu đen đi đến chỗ khách hàng của mình.

“Để tôi đoán,” người chủ quán bar nói, “lại một ly Rotgut nữa?”

Lylandros đơn giản gật đầu đáp lại với “Vângh”. Hình ảnh đáng khinh bỉ của một con nghiện rượu đã từ bỏ cuộc đời này. Người chủ quán bar không phán xét hay cũng chẳng xem người chàng Elf đó, mặc dù - ông ta biết rõ hơn ai hết. Những người này sẽ bám lấy ông ta ngay tức khắc khi mà ông lại xem họ chẳng khác gì ngoài một nguồn thu nhập. Họ cứ luôn tự họ lảm nhảm lẩm bẩm về những câu chuyện đáng buồn của họ và cứ thế chiếm hết thời gian quý báu của ông, mà cũng chẳng sao khi mà ông ta cứ cố gắng phớt lờ họ. Giải pháp tốt nhất cho những tình huống chán nản như thế là tránh hoàn toàn việc tạo ra chúng. Người đàn ông này đã làm công việc này quá lâu đến nổi ông chả thèm quan tâm cái đếc gì đến những chuyện đó, nên ông luôn giữ những mối quan hệ giữa bản thân ông và khách hàng chuyên nghiệp đến mức nghiêm khắc.

“Xin lỗi nha ma cây,” ông nói, “nhưng cô gái đằng kia đã mua chai cuối cùng rồi.” Ông chỉ tay về cô gái đang ngồi trong một góc. Cô đang mặc một chiếc áo choàng màu xanh dương và có mái tóc thẳng dài màu đen chạy xuống đến lưng. Bộ ngực có kích cỡ của cô có thể thấy được từ phía sau, hiện ra rõ ràng từ hai bên phía của tấm lưng nhỏ của cô.

“Nếu mày muốn uống thêm thì cứ qua mà lấy của cô ta.”

“Hổng còn… Hổng còn trai nào hết hả? Chai nào?” Lylandros hỏi. Anh đã phải rất cố gắng để nói cho chuẩn một câu chỉ sau một ly rượu.

“Không. Đó là chai cuối cùng rồi.”

Mặc dù Rotgut về mặt kỹ thuật là một loại rượu, nhưng nó chỉ được kêu như một trò chơi khăm, như một kiểu hình phạt, hoặc trong vài trường hợp, là vì sự tò mò bệnh hoạn. Nhưng ngay cả khi nó chỉ được kêu một lần - thì người ta cũng hiếm khi gọi đến ly thứ hai hoặc ly thứ ba, cực kỳ hiếm. Với ít nhu cầu như thế nên người chủ quán bar chỉ để một hoặc hai chai dự trữ phòng cho lúc cần thiết mà thôi. Nên giữa việc lựa chọn bán cho một cô gái xinh đẹp trả tiền tươi và một tên ma cây bẩn thỉu luôn ghi sổ thì đã quá rõ ràng về ai là vị khách hàng giá trị hơn.

“MMMMmmmmá nóooooo,” Lylandros hét lên. Anh dựng dậy khỏi chỗ ngồi và loạng choạng đi đến hướng của cô gái đó. Chàng Elf chỉ có một mục tiêu vào ngày hôm nay - là say sưa cho hết đêm dài. Ngay cả khi cô ta không muốn chia sẻ chai rượu, thì anh vẫn sẽ tìm ra cách để hoàn thành mục tiêu đó. Còn có nhiều cách hơn để người ta bất tỉnh nhân sự!

“Ê thằng kia,” người chủ quán bar gọi anh ta. “Đừng có giở trò bạo lực với cô ta, hiểu chưa? Đừng để tao ném mày ra khỏi đây với hai cái chân què nếu mày thử gì đó hề hước nha!”

Lylandros lảo đảo quay người lại và lảm nhảm chế nhạo ông ta.

“Dồi, dồi, thưa ngài!”

Người chủ quán bar chỉ thở dài với bản thân rồi lẩm bẩm ‘tên ma cay chết tiệt’ trước khi ra hiệu cho người bảo vệ mà ông đã thuê để mắt đến chàng Elf. Tên bất lương cao hơn 2 mét đang dựa vào một trong những bức tường chỉ đơn giản gật đầu đáp lại rằng hắn đã hiểu. Việc của ông ta là giữ không cho chàng Elf gây ra bất kỳ tổn hại nào cho cơ sở của người chủ quán.

“Sin nổi,” người đang bị nghi ngờ nói với cô gái trong bộ đồ xanh dương, “Cô có phiền không nếu coh - cho tôi uống nó?!”

Cô gái xinh đẹp tóc đen quay đầu lại. Đôi mắt đỏ của cô khóa chặt vào đôi mắt màu xanh lục nhạt của anh. Sau đó, chúng nhìn vào cánh tay dang ra mà đang chỉ vào chai rượu trên bàn của cô.

“Haaah. Cứ tự nhiên.” cô nói với một tiếng thở dài. “Mời ngồi, người lạ.”

“Ohhh! Cảm ơn lòng tốt, quý cô!”

“Không sao đâu mà,” cô nói với nụ cười có chút cay đắng. Đó là kiểu gương mặt nói lên rõ ràng rằng cô còn có một vấn đề còn lớn hơn nhiều để phải lo lắng so với một chàng Elf bất ngờ xin cô chút rượu. Cô đổ một chút Rotgut vào ly phía trước mặt cô và đưa nó cho Lylandros với câu nói “Của anh đây.”

“Cảm ơn,” anh ta trả lời trong khi hai mắt chỉ dán vào ly rượu.

Nốc cạn thứ này không phải là một việc dễ dàng gì. Bạn phải nuốt xuống thật nhanh để lưỡi và mũi của bạn không kịp phản ứng. Một kỳ công như thế đòi hỏi rất nhiều nghị lực tinh thần và lòng can đảm. Nên khi chàng Elf đưa mắt nhìn và thấy cô gái đó đang trực tiếp tuôn từ bình với từng ngụm lớn, cơ thể anh phản ứng trước khi tâm trí đang bơi trong hơi men kịp phản ứng. Và anh ngã ra sàn.

Tên du côn thấy thế và, sau khi lặng lẽ xác nhận với người chủ quán, vào làm việc. Chưa đầy một phút sau, Lylandros đã bị ném vào con hẻm dơ bẩn qua lối vào bên hông. Anh ngã mạnh xuống đất, như một đống đồ giặt lâu ngày. Người bảo vệ quán bar hét lên gì đó về ‘lời cảnh báo cuối cùng’ với chàng trai đáng thương trước khi đi ngược lại vào quán bar.

Lylandros chỉ biết cười thầm với bản thân mình. Đêm nay dường như lại là một thất bại. Đây là nơi duy nhất anh biết mà vừa phục vụ Rotgut vừa cho phép anh ghi sổ. Anh thật sự chẳng còn nơi nào để đi, nên anh chỉ nằm đây trên con hẻm lát đá cuội. Anh quyết định anh phải cố ngủ ngay tại đây. Mặt trời cũng đã lặn từ lâu, nên chẳng có ai xung quanh làm phiền anh nữa.

Hoặc là anh nghĩ thế. Chưa đến một phút sau anh nghe thấy vài tiếng bước chân và cảm thấy có ai đó lờ mờ kế bên anh.

“Anh sống ở đâu thế?” giọng nói dịu dàng nữ tính hỏi. Đôi mắt anh cố mở to nhưng hầu như không thấy rõ gương mặt của cô gái trong bóng tối. Đó chắc hẳn là cô gái xinh đẹp quá tốt bụng khi tặng cho anh chút rượu. Cô cúi người xuống và đưa tay về phía anh. Bộ ngực của cô lắc lư thật nguy hiểm như con lắc khi cô làm thế.

“Dậy nào,” cô mời gọi. “Để tôi đưa anh về nhà.”

“Cảm ơn,” anh nói, một cách yếu ớt. Anh thật sự không ngờ rằng cô ấy lại quan tâm tốt bụng đến thế, nhưng anh không đủ ngu ngốc để từ chối sự giúp đỡ khi mà nó được đề nghị. Trong thực tế, đây là lần đầu tiên kể từ ngày đó, có người đối xử với anh và không xem anh như một gánh nặng. Anh nắm chặt bàn tay mềm mại của cô với không chút chần chừ. Sau khi giúp đỡ chàng trai tội nghiệp đứng dậy, cô cho anh mượn bờ vai của mình. Hai người họ liền bước đi trong đêm.

Không biết có phải do rượu hay không, hay bầu không khí lãng mạn kỳ lạ dưới ánh trăng, hay rất có thể, là bộ ngực mềm mại đang áp vào một bên của anh, Lylandros cảm thấy khá ái mộ cô gái này. Anh đưa đẩy nhẹ với cô, khen ngợi về vẻ đẹp của cô đến nhường nào. Cô gái chỉ đơn giản mỉm cười dịu dàng và gương mặt hơi ửng đỏ, nói rằng bản thân anh cũng khá đẹp trai. Người đưa kẻ đẩy thì cuối cùng họ cũng đến được căn nhà lụp xụp của Lylandros, họ đang hôn nhau một cách say đắm. Họ gần như chỉ mới đi qua cửa trước nhưng quần áo đã bắt đầu tuột khỏi người họ. Thậm chí đến đồ lót cũng chẳng còn khi họ đến được chiếc giường.

Chàng Elf bị đẩy xuống giường bởi cô gái mà tên gì anh cũng còn chưa biết. Cô chậm rãi bò lên người anh, để cho hai núm vú của cô chạm vào da anh. Bị mê hoặc bởi tình cảnh dâm đãng đó, chàng trai tơ tội nghiệp không thể làm chút gì khác ngoài hy vọng không ngay lập tức bắn ra. Cơ thể trần trụi trước mắt anh mang đến cảm giác như nó tồn tại chỉ duy nhất một mục đích là để thỏa mãn dục vọng của đàn ông. Dù gì thì anh cũng chẳng phàn nàn gì với điều đó.

Cô kéo chặt eo của anh và siết chặt môi dưới của mình vào thành viên đã cứng ngắc của anh. Cô thốt nên những tiếng rên rỉ mà tích cực tăng thêm sự hưng phấn. Sau khi chắc chắn rằng hai ‘người họ’ đã kích thích nhất có thể, cô đưa tay xuống và tóm lấy nó. Chàng Elf quan sát trong sự phấn khích khi cô nâng hông lên và dẫn đường cho chàng trai kia vào nơi đặc biệt của cô. Cô cắn chặt môi và đập hông xuống, để toàn bộ chiều dài vào bên trong cô trong cùng một lúc, lấy đi trinh tiết của chàng trai Elf.

Nhưng thôi rồi chàng trai trẻ không thể cưỡng lại sự sung sướng dữ dội và đến ngay tức khắc. Anh túm lấy cặp đùi đầy đặn của cô và đẩy hông cao lên mà không hề suy nghĩ. Anh đã phun đã bắn hết lần này đến lần khác vào chỗ tận cùng sâu thẳm nhất của cô trong khi người bạn tình của anh chỉ rên rỉ trong thích thú.

Sau khoảng 15 phút cơn cực khoái của anh cuối cùng cũng đã kết thúc. Cô gái chỉ đơn giản thở dài nhẹ đầy thỏa mãn. Đây là ‘bữa ăn’ đầu tiên thật sự của cô kể từ khi cô được khế ước với chiếc hộp biến thái kia. Cô leo khỏi bạn tình của mình và rời khỏi giường. Mặc dù tiếp nhận một lượng lớn chất dịch cơ thể, nhưng không một giọt nào rơi xuống đùi cô.

Xera búng tay. Chiếc áo choàng màu xanh dương bị vứt bỏ trên sàn nhảy lên trong không trung và bay đến cô như thể được kéo bởi một sợi chỉ vô hình. Chúng quấn lấy cơ thể trần trụi của cô như một thứ chất lỏng mềm và bắt đầu biến đổi và biến hình thành vẻ ngoài vốn có của chúng. Sau khi đã hoàn tất việc ‘mặc đồ’ trong giây lát, nàng Succubus liền lấy ra chai rượu Rotgut mà cô mang theo bên mình và uống hết phần còn lại trong một hơi.

“Trời ạ, dạo gần đây chúng thật sự đã pha loãng thứ này rồi,” cô phàn nàn một mình sau khi đã uống cạn. “Thứ rượu nhạt này còn không đủ để khiến mình say! Đôi lúc mình cực kỳ ghét thể chất của cái cơ thể này!”

Vì da thịt của cô là một cấu trúc ma thuật, nó thật sự không cần thức ăn hay nước uống. Ngay cả việc ‘ăn’ vừa rồi của cô cũng chẳng hơn gì việc gãi ngứa. Về mặt kỹ thuật thì nó có tác dụng phục hồi HP và MP, nhưng vì cô đã đầy cả hai rồi nên toàn bộ việc này chỉ hơn bữa ăn nhẹ buổi khuya một chút.

Mặc dù nó không thật sự thỏa mãn như cô hy vọng. Cô vẫn thích hương vị của những người đàn ông to lớn vạm vỡ hơn những chàng trai tân gầy gò này, nhưng ăn mày mà còn đòi xôi gấc thì đâu có được. Bây giờ chủ nhân của cô đang ngủ do quá trình Tiến Hóa, nhưng cô chẳng biết kỳ nghỉ ngắn này sẽ kéo dài bao lâu. Trong tình cảnh như thế này, liệu cô thật sự có quyền kén chọn cho nạn nhân thích hợp đầu tiên của mình mà cô tìm thấy hay không? Chàng Elf đó chẳng có chút kháng cự nào với Demon Quyến Rũ bất kể thế nào, và chẳng ai thèm để ý đến mà cũng chẳng màng đến việc liệu anh ta sống hay chết. Anh ta không lý tưởng, nhưng đủ dùng.

“Khốn khiếp. Mình thật sự cần thứ gì đó đậm hơn, nặng đô hơn. Mình tự hỏi liệu mình có thể tìm được Brandy Rượu Mạnh ở gần đây không nhĩ?”

Cô ném chai rượu Rotgut giờ đã trống rỗng và đi ra khỏi căn nhà lụp xụp bẩn thỉu này để tìm kiếm nạn nhân tiếp theo cho bản thân.

Còn với Lylandros, tất cả những gì còn sót lại của anh là một cái xác chết khô khốc. Một xác chết chỉ còn da bọc xương với nụ cười rộng và ghê rợn trên khuôn mặt rỗng tuếch.


Team Just T