Chương 12: Ăn Và Phát Triển 5

Everybody Loves Large Chests - Chương 11 - Ăn Và Phát Triển 5

Team Just T

Chú ý: Đây là truyện có nội dung người lớn, người đọc cần cân nhắc trước khi xem. Nếu việc đọc truyện này có ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần của bạn thì chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.

Lylandros chưa bao giờ muốn quá nhiều thứ trong cuộc sống. Chỉ muốn trở nên thật sự nổi tiếng và có được tất cả gái đẹp. Một giấc mơ đơn giản và thẳng thắn. Nhưng điều đó là trước kia, còn đây là hiện tại. Những suy nghĩ về danh vọng và tiền tài đã đi xa khỏi ý thức của anh mà anh tự hỏi liệu anh có thật sự cần đến chúng ngay từ lúc ban đầu không.

“Oy, tên ma cây,” một giọng nói phát ra từ bên ngoài buồng giam của anh. “Chỉ huy sẽ gặp cậu ngay bây giờ.”

Lylandros chậm rãi ngồi dậy từ đống rơm mà làm giường ngủ cho anh đêm qua. Không có vẻ gì là anh có thể ngủ được. Những cơn ác mộng khủng bố về đêm không hề từ bỏ anh. Cảnh tượng kinh hãi của cô gái mà anh có cảm tình nổ tung ngay trước mắt anh vẫn còn hiện rõ trong tâm trí của anh. Anh vẫn nhớ nó một cách sống động như đó mới là ngày hôm qua. Mặc dù bị như thế cũng không có gì quá ngạc nhiên khi xem xét đến những gì đã xảy ra trước đó.

Anh đi đến sát những thanh sắt tạo thành cánh cửa buồng giam và đưa hai tay ra ngoài khoảng trống của những thanh sắt dọc. Người lính gác ở phía bên kia liền còng hai cổ tay của anh chàng Elf lại với xiềng xích sắt đặc kết nối với nhau bởi một sợi xích dày. Lylandros đưa cổ tay lại vào bên trong để người lính gác có thể mở khóa và mở cửa buồng giam. Ông ta liền túm lấy anh chàng Elf đã bị xích lại ở cánh tay và gần như kéo lôi anh ta đi.

Tất cả việc này diễn ra quá suôn sẻ và bài bản, người ngoài nhìn vào có thể hiểu lầm đây là một vở kịch được dựng lên kỹ càng. Chỉ có điều là, giống như hầu hết các tên du côn, Lylandros vốn không xa lạ với việc bị còng. Những người bắt giữ anh vẫn sẽ lăng mạ và đối xử tệ bạc với anh như mọi lần, nên việc bị đối xử như thế chẳng có gì mới.

Anh thậm chí còn thấy vui khi được ở đây. Nó an toàn và yên tĩnh. Họ thậm chí còn tịch thu bộ quần áo và giáp trụ đã vấy bẩn của anh. Và chàng trai Elf này có thể sẽ chẳng bao giờ thấy chúng lại lần nữa, nhưng điều đó không ngờ lại là một điều tốt đẹp cho tâm trí cần sự thanh thản của anh. Ngay bây giờ thứ duy nhất anh đang mặc là một cái quần thô cứng và rách rưới mà ít nhiều gì cố giữ lấy phẩm giá của anh. Vải nâu quá thô và có đầy lỗ rách mà cũng chẳng có gì ngạc nhiên nếu những cái quần như này được khâu lại với nhau từ những bao tải đựng khoai tây cũ kỹ.

Người lính gác được trang bị đầy đủ thô bạo hộ tống anh qua một hầm ngục ẩm ướt, đầy chuột. Khoảng chục cái buồng giam nhỏ bé gần giống như cái mà anh vừa bị nhốt, hiện ra trên hành lang u ám. Những ngọn đuốc được gắn lên tường chiếu sáng những bức tường dày làm từ đá đẽo. Những tiếng gào khóc nấc lên từ những từ nhân khác có thể nghe thấy vang vọng xung quanh anh. Lylandros và người quản ngục cuối cùng đã đến cái cầu thang dốc mà là lối ra vào duy nhất của nơi sầu não này. Họ đi ra khỏi hầm ngục và vào nơi giam giữ chính.

Bức tường thì trông khá giống nhau, nhưng ít nhất ở đây có cửa sổ. Lylandros bị dẫn qua nhiều hành lang, đi lên vài nấc thang nữa và cuối cùng đến được văn phòng của chỉ huy lính gác địa phương. Người hộ tống anh gõ hai lần lên cánh cửa gỗ dày. Sau khi nghe câu “Vào đi,” ông ta mở cửa ra và kéo người tù nhân vào bên trong. Ông ném anh ta một cách thô bạo lên sàn.

“Hey, nhẹ tay thôi!” người chỉ huy phàn nàn. Người chỉ huy dáng người hơi bụ bẫm, đầu hói mà dường như đã trải qua thời kỳ hoàng kim của cuộc đời. Ông ta đứng dậy phía sau một cái bàn nặng đặt ở giữa căn phòng. “Mày còn làm thế nữa mà dơ tấm thảm thì coi chừng tao đấy!”

“Xin ngài thứ lỗi,” người lính gác nói. “Gã này hôm qua còn hung tợn lắm, nên tôi-”

“Đủ rồi! Tao không quan tâm! Đặt nó lên ghế để tao còn thẩm vấn nó.”

Càu nhàu đáp lại với một câu đơn giản “Vâng, thưa ngài,” trước khi kéo chàng trai Elf gầy yếu kia lên rồi đặt anh ta vào chiếc ghế đơn giản kế cái bàn. Người chỉ huy nhìn người tù nhân từ trên xuống. Anh ta trông giống với những tên Elf lưu manh điển hình - khuôn mặt ốm yếu và hốc hác và nhiều vết sẹo từ các vết đâm khác nhau. Ông ta chắc chắn rằng anh ta còn có nhiều vết roi đánh ở trên lưng, nhưng điều đó không quan trọng.

Con chuột hôi hám này đã tiến vào thành phố này vào chiều ngày hôm qua. Dù gì, ‘tiến vào’ có lẽ là từ quá mạnh. Anh ta chạy đến cánh cổng thành phố với bê bết đầy máu và bắt đầu la hét về một thứ gì đó như nổ tung, não và một ‘thứ quái dị đáng sợ’. Vì anh ta gây ra một sự hỗn loạn như thế và không chịu bình tĩnh nên những người lính gác tại hiện trường phải đánh ngất và giam giữ anh lại.

Đó là cùng ngày với một biến cố lớn tại khu phức hợp hầm ngục gần đó được phát hiện. Chỉ Huy Reeves biết tốt hơn nên giả định đây chỉ là tình cờ. Mặc dù sẽ mất nhiều thời gian để ông ta đọc hết tất cả báo cáo, nhưng kinh nghiệm của ông mách bảo rằng chàng trai Elf này và sự mất tích của đội tuần tra của ông phần nào có liên quan đến nhau.

Khi đơn vị 5 người không trở về báo cáo theo đúng thời gian, Reeves đã gửi thêm một đội ngũ gồm 30 người lính gác để tìm kiếm họ. Và đội ngũ đó đã khám phá nhiều điều còn đáng lo lắng hơn nữa.

Đầu tiên họ phát hiện ra 4 đóng tro trong quần áo. Nhìn qua thì như những gì còn sót lại của những nhà thám hiểm. Thẻ tên còn sót lại từ đó tiết lộ danh tính của họ cũng như họ thuộc về hội nào. Sử dụng thông tin đó, những người lính gác liền biết ra rằng bốn người họ đang đi đến Khu Vực Vàng của khu phức hợp. Điều đó có nghĩa họ hoàn toàn không phải những tân binh và có Cấp Độ giữa 5 và 10. Nếu không thì họ vẫn còn ở Khu Vực Xanh Lá hoặc di chuyển đến Khu Vực Đỏ để đạt được Cấp Độ 15.

Bằng chứng thứ hai mà cuộc điều tra phát hiện ra là trên đường đi đến khu vực bị cách ly phong tỏa của Khu Vực Xanh Lá. Các bức tường và sàn của một đoạn đường hầm nhất định nhuốm đầy máu. Những con quái vật đã chết và chất dịch cơ thể của chúng sẽ bị hấp thụ ngược lại bởi hầm ngục như là một dạng tái chế Mana. Điều này có nghĩa những vết máu này đến từ những người ở bên ngoài hầm ngục. Và phán đoán theo những mẩu giáp đầy máu bị bỏ lại ở khắp nơi, thì đống máu đó là từ đội tuần tra của Reeves.

Điều thứ ba và có lẽ là điều đáng lo ngại nhất là khu vực cách ly phong tỏa kia đã bị phá thủng. Những người lính gác của ông đã mang về phần thép tròn được cường hóa mà đã bị cắt qua gọn gàng. Mức độ chính xác và sức mạnh này vượt quá những gì mà vị chỉ huy kỳ cựu này từng chứng kiến. Người Dwarf chịu trách nhiệm tạo ra phần song sắt đó kết luận rằng phải có một thứ gì đó trên Cấp Độ 70 mới có thể tạo ra vết cắt như thế được.

Hoặc một ai đó, Reeves nghĩ thế. những tên khủng bố người Elf cấp độ cao vẫn còn nhiều. Mức độ phá hoại như thế này rõ ràng là nằm trong khả năng của chúng và cũng phù hợp với mục đích và xu hướng của chúng. Ông cũng giả định rằng chúng nghe về sự xuất hiện của một Sweeper (Quái vật quét sạch hầm ngục) và cố giải phóng cho nó để gieo rắc sự khủng bố và nỗi kinh hoàng trong dân chúng. Người chỉ huy ước tính bản thân con Sweeper là một mối đe dọa ở giữa Cấp Độ 20 và 30. Nếu nó yếu hơn thì nó không thể nào giết được nữ Chiêu Hồn Sư kia hoặc hạ gục 5 người lính gác của ông cùng một lúc. Nếu nó mạnh mẽ hơn thì nó đủ sức phá hủy song sắt bằng thép chỉ với sức lực của nó trong vài ngày thay vì hơn 2 tuần qua.

Và giờ, chàng trai Elf đầy khả nghi này lại ở trong văn phòng của ông. Kiểm tra lý lịch của anh ta tiết lộ rằng anh chỉ mới gia nhập hội của anh như là một sự khởi đầu chỉ gần đây thôi. Đó là lý do đủ tốt để giả định rằng anh ta không phải là người phá hoại việc phong tỏa cách ly. Trên hết, những việc như các nhà thám hiểm ‘che giấu sức mạnh thật sự của họ’ là bất khả thi. Các tổ chức được biết đến như các bang hội đều để cho tất cả các thành viên của họ trải qua quá trình quan sát Thẩm Định thường xuyên để theo dõi sự phát triển và tiến trình của họ. Nếu có một người vô danh Cấp Độ 70 xuất hiện chẳng biết từ đâu đến và đề nghị gia nhập một hội, thì điều đó sẽ gây ra một sự náo động khổng lồ. Họ chắc chắn sẽ không để một người như thế như là một tân binh được - làm thế sẽ thiếu tôn trọng đối với những thành viên cao cấp hơn của họ.

Tuy nhiên, hội của Lylandros từ chối nói cho Reeves bất cứ điều gì khác ngoại trừ thứ hạng của chàng trai Elf trong tổ chức của họ. Tất cả các bang hội thu thập và ghi lại các thông tin liên quan đến Nghề, Chỉ Số và Kỹ Năng của tất cả các thành viên của họ. Tuy nhiên, những điều đó được giữ bí mật rất nghiêm ngặt. Yêu cầu cung cấp những dữ liệu đó cho một người như Reeves được xem như một trường hợp bình thường và thường bị từ chối. Cũng không có gì lạ khi các nhà thám hiểm trở thành tội phạm, nhưng các bang hội của họ cần thêm nhiều thứ hơn nữa chứ không phải chỉ là sự nghi ngờ để đáp ứng cho những yêu cầu như vậy.

Nhưng lần nữa thì ngay cả với thực tế là anh ta chỉ mới là một người mới cũng đủ tốt cho Reeves rồi - chừng đó là quá đủ với những gì ông ta nhận được từ những người đó. Chừng đó cũng đủ căn cứ để loại bỏ chàng trai Elf này khỏi thủ phạm chính, mặc dù vẫn có khả năng anh ta có thể là đồng phạm.

Sau những suy nghĩ như thế, vị chỉ huy bắt đầu thẩm vấn. Ông ta hỏi tên, tuổi và nghề nghiệp của chàng trai để ghi nhận lại, rồi hỏi về những sự kiện của chiều hôm qua. Chàng trai Elf trả lời các câu hỏi của ông mà không giấu giếm gì. Anh nói về cuộc săn con Janther của họ, về cá chết đột ngột và đáng sợ của đồng đội anh, về cách thức mà ‘con sinh vật đáng sợ’ kia đã tra tấn đến chết con quái thú đang bị họ săn và cuối cùng là về anh ta đã la hét bỏ chạy để tự cứu lấy mạng sống của mình như thế nào. Cách thức mà anh nói về những sự kiện khủng khiếp đến vậy với giọng nói thẳng đơn điệu và trống rỗng, đôi mắt đơ khiến tâm trí của vị chỉ huy có phần nghi ngờ chút ít. Chàng trai trẻ trước mắt ông đã bị suy sụp bởi những gì anh đã chứng kiến.

“Cảm ơn cậu,” vị chỉ huy nói, kết luận lại buổi thẩm vấn, “Binh nhất, dắt chàng trai này về buồng giam. Lần này nhẹ nhàng thôi đó. Ý tao là nhẹ nhàng thật sự đó nha. Cũng đừng có dùng uyển ngữ để gây khó dễ cho cậu ta, hiểu chưa?”

Người lính gác hô vang với câu “Vâng thưa ngài!” trước khi quay về phía người tù nhân. “Đi nào, tên ma cây, nhanh lên!” ông ta ra hiệu. Rồi ông liền nhấc anh ta lên từ phần vai và dẫn chàng trai ra khỏi văn phòng của vị chỉ huy.

“Oh!” Reeves kêu lên. “Gửi lời đến Trung Sĩ Hargan là tao cần nói với ông ta khi mày xong việc.” Người lính gác gật đầu với thêm một câu “Vâng thưa ngài!” rồi đóng sầm cửa lại. Giờ chỉ còn lại một mình, Reeves thở dài mệt mỏi. “Mẹ nó,” ông chửi thề và đưa tay đến một trong những ngăn kéo. Ông lấy ra một bình rượu, khui nó và uống một ngụm từ bình rượu. Ông đang dần dần trở thành một người nghiện rượu từ khoảng vài tuần trước đến giờ. Tất cả cũng bởi vì cái con Sweeper khốn nạn này.

Một Sweeper là một thuật ngữ được dùng để mô tả một con quái vật bất thường đặc biệt bên trong một hầm ngục. Một con quái vật vượt qua được Cấp Độ Tối Đa của Quái Vật. Nó sẽ đi lang thang khắp nơi trong hầm ngục và tiêu diệt mọi người và bất kỳ ai nó đi ngang qua. Cô lập và cách ly con Sweeper thì nó sẽ chết vì cơn đói là một cách để xử lý nó. Cách rẻ tiền nhất, lười biếng nhất và tệ hại nhất. Nhưng đó là cách thích hợp hoàn hảo với tên thị trưởng đần độn. Nếu hắn ta chịu nghe lời Reeves và chấp thuận cho một nhiệm vụ tiêu diệt hợp lý ngay lập tức, thì mọi chuyện sẽ khác. Lính của ông và nhiều người khác nữa có lẽ vẫn sẽ còn sống sót.

Ông uống thêm một hơi nữa.

Trên hết, có rất ít nhà thám hiểm ở xung quanh quận này một khi họ đạt Cấp Độ 20 hoặc hơn. Một số ít ở lại thì lại là những người đã ‘về hưu’. Các nhà thám hiểm chỉ làm những nhiệm vụ đơn giản dưới mức thu nhập của họ để họ có thể sống yên bình và khiêm tốn. Rất nhiều lính gác của ông cũng là những nhà thám hiểm đã ‘về hưu’ khoảng Cấp Độ 15. Nhiều người trong số họ chỉ đơn giản là vỡ mộng khi ước mơ hồi nhỏ của họ đâm vào một bức tường bất khả xâm phạm được gọi là thực tế. Họ chỉ đơn giản là từ bỏ và chịu an phận. Đó không hề là một cách tệ để sống cuộc đời này, Reeves nghĩ thế trước khi ực thêm một ngụm rượu nữa.

Nhưng giờ, ông sẽ phải hành động. Ông nhúng tay vào vụ này. Mặc dù ông vẫn gửi đội lính gác trang bị đầy đủ đến do thám hang ổ của con Janther và kiểm chứng lại câu chuyện của chàng trai Elf kia, nhưng ít nhiều gì ông cũng đã bị thuyết phục. Con Sweeper kia đã phá vỡ- à không, đã được thả tự do từ chỗ cách ly phong tỏa và đang chạy vòng quanh khu rừng gần đó. Đánh giá theo những lời kể nhiệt tình của Lylandros thì dường như nó là một loài Mimic. Vì rõ ràng là nó có thể hình thành được một dạng ma thuật đứng thứ hạng cao về độ hắc ám, Reeves có thêm một kết luận khác. Con Sweeper này là một loài biến dị hoặc loài hiếm mà xuất hiện ở hầm ngục gần đó. Nhiều khả năng là nó được triệu hồi bởi những kẻ phá hoại mờ ám kia để gieo rắc nỗi sợ và sự khủng bố trong dân chúng. Đó là một chiến thuật thông thường của những người Elf trong suốt cuộc đại chiến, nên điều đó là hoàn toàn có thể.

Ngày hôm sau, Trung Sĩ Hargan trở về với những kết quả từ cuộc điều tra của ông. Reeves đã gửi ông ta đi do thám xung quanh bãi chiến trường giữa Lylandros với con Janther. Người trung sĩ báo cáo có 3 đống tro hiện diện ở đó. 2 trong số đó được bao bọc trong quần áo và giáp trụ còn đống tro thứ 3 dường như của một người to lớn hơn rất nhiều. Không hề có dấu hiệu của cái xác không đầu, nhưng ông ta định vị được một đống máu khổng lồ đã qua 1 ngày trên đám cỏ.

Vậy là nó định cư lại đó, Reeves nghĩ vậy. Con Sweeper chắc chắn sẽ nương náu trong khu rừng đó. Ông ra lệnh triệu tập một lực lượng thanh trừng đặc biệt để xóa sổ mối hiểm họa này. Cấp Độ yêu cầu tối thiểu là 20 và tiền thưởng sẽ được chia cho những người tham gia dựa trên thành tích. Còn với riêng bản thân phần thưởng, tổng số tiền được chi ra là một con số khổng lồ 860 Đồng Vàng (G). Đó là một số tiền cực kỳ lớn mà cho phép một người bình thường quẩy phủ phê suốt tận 6 tuần liền. Quẩy như vậy hoặc sống an nhàn với đống tiền đó suốt cả một năm. Ngay cả khi nó có phải bị chia ra cho nhiều người, nó vẫn là một phần thưởng cực kỳ hấp dẫn cho một ngày làm việc.

Vị thủ lĩnh không muốn giải quyết vụ này mà dính dáng đến tên thị trưởng đê tiện kia, nên ông tự gom góp phần thưởng. Hầu hết số tiền này đến từ 500G của tiền săn thưởng con Janther, vì giờ nó đã chết. 360G còn lại được tích góp từ những người lính trong doanh trại. Tin tức đã lan truyền trong Đội Lính Gác Thành Phố chặt chẽ này rằng mục tiêu cần tiêu diệt là con khốn nạn đã sát hại 5 người trong số họ. Một vài người có Cấp Độ trên 20 còn tình nguyện tham gia. Còn hầu hết những người không thể hoặc không tham gia đều trực tiếp móc hầu bao ra. Một phần thưởng lớn hơn đồng nghĩa với việc tăng cả chất lượng lẫn số lượng của những nhà thám hiểm sẵn lòng nhận nhiệm vụ này. Đó là cách riêng của họ để trả thù cho cái chết của những người bạn và những người đồng đội.

Và như thế, sau khoảng 4 ngày, một lực lượng 23 người được tập hợp. 8 người là lính gác. 15 người còn lại là những nhà thám hiểm. Đúng như yêu cầu của nhiệm vụ, họ đều ít nhất đã đạt Cấp Độ 20, một vài trường hợp còn đạt đến Cấp Độ 27. Đây là những gì tốt nhất họ có thể tập hợp được trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, nhưng thời gian là điều mấu chốt. Họ cần giẫm chết con Sweeper đó trước khi nó trở thành một mối hiểm họa quá lớn. Gần 2 tá đàn ông và phụ nữ được tập hợp bên ngoài cổng thành phố, chuẩn bị khởi hành. Reeves xuất hiện trên lưng ngựa và trong bộ giáp nghi lễ chỉnh chu và đứng trước họ. Ông giơ tay lên để ra hiệu im lặng và bắt đầu nói.

“Cảm ơn các bạn đã tập hợp tại đây. Giờ tôi sẽ tiết lộ những gì chúng tôi biết về con Sweeper. Chủng loài của nó bị tình nghi là loài Mimic biến thể. Chúng tôi dự đoán Cấp Độ của nó vào khoảng trên 20 và chắc chắn dưới 30.” Hầu hết những nhà thám hiểm thấy thông tin này khá kỳ lạ. Thực tế là chừng này người được tập hợp chỉ vì một cái hộp tệ hại thôi ư, nói cách khác, là quá mức cần thiết. Một vài nhà thám hiểm còn khịt mũi thích thú trong những người còn lại ném cho vị thủ lĩnh một cái nhìn như muốn nói ‘Cái gì, thế thôi à?’

Reeves thấy được bầu không khí khác thường và ngay lập tức xử lý nó. “Đây chắc chắn không phải, như các bạn đang nghĩ, là quá mức cần thiết,” ông tuyên bố. “Con quái vật này độc ác và thông minh một cách bất thường. Nó đã giết hơn 50 người trong suốt 2 tháng qua, có thể còn hơn thế nữa. Chúng tôi cũng có lý do chắc chắn để tin rằng nó sở hữu một Nghề Phụ liên quan đến Niệm Phép tấn công.”

Ánh nhìn của mọi người trở nên sắc lạnh. Với chừng này người, ngay cả khi con quái vật có Cấp Độ 50 họ cũng có thể hạ gục nó được nếu họ tấn công theo dạng sóng (tấn công từng đợt). Đó là giả định khi nó không thể niệm được các Phép. Những con quái vật có khả năng sử dụng ma thuật thì lại nguy hiểm hơn những con không có khả năng sử dụng ma thuật rất nhiều. Nếu con quái vật Cấp Độ 50 trong ví dụ trước đó có thể sử dụng ma thuật, thì có khả năng cao lực lượng thanh trừng sẽ chịu tổn thất nặng nề. Đó thậm chí còn có thể là hoàn toàn quét sạch.

“Chúng ta sẽ tiến hành đợt càn quét qua khu rừng. Chúng ta sẽ chia thành 4 tổ đội 6 người. Hãy chú ý đến bất cứ thứ gì có dạng hình hộp dù ở khoảng cách xa, ngay cả đá và thân cây ngã! Tìm kiếm những vết máu tươi, trang bị bỏ lại hoặc những đống tro xám! Nếu bạn tìm thấy con quái vật, đảm bảo rằng bạn phải bắn pháo sáng ngay lập tức để báo hiệu cho những tổ đội khác về vị trí của bạn!”

Vị thủ lĩnh giơ cao một ống gỗ nhỏ. Nó có đường kính 5cm và dài 20cm. Một sợi chỉ kéo dài ra bên ngoài ở phần cuối của nó. Mọi người có mặt đều được trao một cái như vậy trước đó rồi. Những ai không quen thuộc với thiết bị này cũng đã được chỉ dạy ngắn gọn về cách sử dụng nó. Người hướng dẫn cũng nói như vầy “Kéo sợi chỉ và thứ sáng chói sẽ nhảy từ đầu bên kia, dễ như ăn kẹo!” Người ta sẽ nghĩ như thế quá rõ ràng, nhưng những người lính gác biết rõ hơn về suy nghĩ thông thường từ những nhà thám hiểm. Một vài người còn tỏ vẻ ngạc nhiên kỳ lạ về cách bắn pháo sáng lại đơn giản đến thế.

“Đừng có quá tự mãn rồi cố hạ gục nó một mình,” vị thủ lĩnh cảnh báo trước. “Chúng ta đã mất quá nhiều người tốt cho con quái thú ngu xuẩn đó rồi! Nếu các bạn chết nữa thì đừng có mong mà còn lại xác để những người thân yêu chôn cất! Hiểu chưa?!”

“Rõ, thưa ngài!” câu trả lời đến ngay lập tức. Lời đáp đầy tinh thần từ 8 người lính dường như tiếp thêm sinh lực cho những nhà thám hiểm còn lại. Họ nhận ra rằng, với những người lính gác này, đây không chỉ đơn thuần là một công việc nữa. Đó là trách nhiệm cá nhân là bổn phận. Và nếu ngay cả những tên lười biếng thích công việc nhàn hạ còn sẵn lòng hoàn thành nhiệm vụ này hết sức mình, thế còn họ thì sao, như những thợ săn chuyên săn quái vật, liệu có thể thua kém hơn chăng? Vậy sẽ như thế nào nếu các bang hội và những người thi hành pháp luật không phải lúc nào cũng sẵn lòng báo thù? Thì chẳng phải họ vẫn còn đồng minh trong kế hoạch lớn như thế sao.

“Tốt!” vị thủ lĩnh hét lên. “Trung Sĩ Hargan sẽ đảm nhiệm mọi thứ từ giờ! Tôi giao quyền chỉ huy cho ông cho cuộc thanh trừng này! Chúc may mắn và bình an trở về!” ông ta chào và cưỡi ngựa vào bên trong thành phố mà thậm chí không trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Những việc đó đã được giao phó cho Hargan kể từ đó. Bên cạnh đó, câu hỏi duy nhất mà những nhà thám hiểm muốn hỏi vị thủ lĩnh đại loại là “Cái quái gì thế?! Ông không đi cùng à?! Thế cưỡi ngựa rồi mặc giáp hào nhoáng như vậy để chi?! Mà sao ngay từ đầu ông còn ra đây làm gì, tên béo!?”


Team Just T