Đại sảnh lại một lần nữa trở nên ầm ĩ. Không ai ngờ được Roderick lại bạo gan thách thức gia tộc Stormwinds như vậy. Tiếng leng keng phát ra từ vỏ những thanh gươm của các cận vệ, tiếng xột xoạt của những cánh tay xắn cao tay áo chực chờ tung ra như đòn phép. Tất cả cùng lúc vang lên át cả đi tiếng xì xào bán tán của đám quý tộc nhiều chuyện.
Edna, đương nhiên là không hề có chút sợ hãi, cô chỉ cẩn thận dò xét như muốn đoán ra ý đồ thật sự của Roderick.
Không để cho Edna lên tiếng, Edmond đã rút gươm chen vào giữa khoảng trống hai người. Anh gằn lên từng tiếng: “Roderick, nếu muốn thể hiện bản thân. Sao không tìm đến một người cùng giới với ngươi. Nào, ta cũng muốn biết, Tử tước Hiddlestone có gì ghê gớm.”
Roderick mỉm cười bí hiểm, hắn nhanh chóng đáp lại: “Ngài Edmond, ngài đang khiêu chiến ta ư? Lý do của ngài là gì? Vì ta, một người có danh dự đang tự bảo vệ tôn nghiêm của mình ư”
Edmond lập tức như bị dính bùa cấm khẩu. Khuôn mặt cứng ngắc giật lên từng hồi. Liên đoàn Pháp sư Allianza nghiêm cấm việc các Praefator thành viên xảy ra tranh đấu không có lý do chính đáng.
“Edmond, đừng xen vào nữa” Edna vỗ vai em trai rồi quay về phía Roderick cao giọng nói: “Roderick Hiddlestone, Tử tước xứ Widika; ta, Edna Stormwinds, Công nương vùng Elanradis chấp nhận lời thách đấu của ngươi”
Edna kiêu hãnh tiến tới trước mặt hắn. Dừng lại khi hai người con cách vài bước chân, cô vén cao tay áo để lộ ra đôi tay mảnh khảnh và trắng đẹp như bạch ngọc. Các Triệu hồi sư thường mất nhiều thời gian hơn các Phù thuỷ (Witch) khi thực hiện thần chú của họ. Việc thu ngắn khoảng cách sẽ đem lại lợi thế cho Edna mỗi khi cô tung ra một câu thần chú nào đó.
Edmond đút kiếm vào vỏ, anh kéo tay Elysia về vị trí mà các đứa con nhà Stormwinds đang tụ tập.
Maximus thở ra nột hơi dài phiền muộn, ông nhìn Devlin đang đứng cười quái dị bên cạnh. Lão không có chút ý định nào biểu lộ rằng sẽ ngăn cản cuộc chiến này.
“Devlin, ông không định bảo chúng dừng lại sao?” Maximus trừng mắt hỏi lại lần cuối.
Khiêm cung đầy giả tạo, Devlin mỉm cười: “Thứ lỗi cho tôi, thưa ngài, làm sao tôi có thể giáo dục con mình trở thành một kẻ hèn nhát, một kẻ không dám đứng ra chiến đấu để bảo vệ danh dự của mình”
“Kể cả khi điều đó gây ra nguy hiểm cho hắn” Maximus thấp giọng nói.
“Kể cả như vậy, thưa ngài” Devlin thản nhiên trả lời. Tuy nhiên, hắn nhanh chóng nói thêm, lần này, lại lớn giọng để người khác nghe được: “Và thưa ngài, tôi tin rằng, Lãnh chúa Stormwinds sẽ đảm bảo quyền lợi được bảo vệ danh dự của các bề tôi trung thành vùng Elanradis, trong một trận thách đấu công bằng”
Đôi mắt từng trải và kiêu hãnh loé lên một tia giận dữ, Maximus trầm giọng: “ Đương nhiên”
Ông quay xuống nhìn toàn thể các quý tộc, nói lớn: “Với tư cách Lãnh chúa Stormwinds, ta sẽ không cho phép bất kỳ ai sỉ nhục hay lăng mạ những người đã phục vụ và cống hiến hết mình cho gia đình ta hay Đức vua cao quý...”
Các quý tộc “ồ” lên, họ gật đầu tán thưởng sự công minh của Maximus.
Mỉm cười hài lòng, Maximus, với chất giọng vang dội tới tận ngoài đại sảnh, ông nhấn mạnh từng chữ:
“Vậy nên, Devlin Hiddlestone, ta thách đấu với ông trong một trận chiến bảo vệ danh dự. Nhân danh Lãnh chúa vùng Elanradis, Công tước Maximus Stormwinds”
Giật nảy mình một cái, không lường trước được điều này, Devlin bất ngờ lùi lại một bước. Lão kinh hãi hỏi lại: “Vì lý do gì, thưa ngài?”
“Lý do?” Maximus giận giữ gầm lên “Ngươi đã nhục mạ con gái ta Elysia L. Stormwinds ngay trong buổi sắc phong. Ngươi đã sỉ nhục gia đình ta khi dám gọi con gái ta bằng cái tên Đứa con côi - con của không ai cả. Ngươi đã coi thường Alva và Helena Lagvine, những chiến binh, bề tôi trung thành của ta, hai người đã dùng mạng sống để bảo vệ vùng đất này. Như vậy đó, đã đủ lý do cho ngươi chưa?”
Tiếng nói lớn và vang dội như tiếng kèn đồng làm cho tất cả đám quý tộc đều cảm thấy run sợ. Chỉ có những đứa con nhà Stormwinds là thấy hả hê. Nhất là Elysia, hai mắt của cô có chút hoen đỏ.
Devlin, người đứng gần với Maximus nhất trong tất cả, hai chân lão có chút muốn mềm ra. Hắn khẽ khom người nói, cố hết sức ra vẻ kiên cường nhưng lễ độ: “Đức ngài cao quý, ngài đang phán xét kẻ bề tôi trung thành của mình với sự thiếu công bằng như vậy sao?”
“Công bằng? Công bằng” Maximus gầm lên: “Sẽ là không bằng đối với Elysia yêu quý của ta, sẽ là không công bằng với linh hồn hai chiến binh quả cảm của ta nếu như ta để ngươi xấc xược sỉ nhục danh dự của họ như vậy”
Nén lại cơn giận, ông cao giọng nói tiếp: “Và để công bằng, ta sẽ không giết ngươi, Bá tước Huddlestone xứ Widika, nhưng một trận quyết đấu là không thể tránh khỏi”
Bước lùi lại vài bước để tạo khoảng trống giữa hai người. Maximus với sự công bằng và chính trực cùng niềm tin tuyệt đối với quyền phép của mình, ông khẽ vẫy tay: “ Submotis”
Nội lực mạnh mẽ truyền vào câu thần chú đẩy lùi Edna và Roderick về phía đám quý tộc đang run sợ, một cách nhẹ nhàng không làm tổn thương đến chúng.
“Ne quis ergo aliqua vis et conteram spatium mihi” Maximus tạo nên một kết giới vô hình không cho phép bất kỳ ai tham dự vào trận đấu của mình.
Nhìn thẳng vào Devlin, Maximus cao ngạo ra lệnh: “ Nào, xắn tay áo của ngươi lên đi Devlin. Ta muốn biết một Pháp sư bóng tối (Warlock) mạnh mẽ tới mức nào”
Devlin đưa mắt nhìn mục sư, một Tu sĩ (Priest) do nhà vua phái tới chủ trì buổi lễ. Mục sư chỉ lặng lẽ quan sát, ánh mắt hờ hững đáp trả cái nhìn của lão. Từ trước đến giờ, những gia tộc cựu triều như Huddlestone vốn luôn không nhận được sự ủng hộ từ Hoàng tộc.
Nghiến răng vì tức giận, Devlin chậm rãi kéo tay áo lên cao, để lộ ra làn ra nhăn nheo nhưng ẩn chứa cơ bắp mạnh mẽ của mình. Lão không cho rằng mình có thể chiến thắng Maximus, một Thuật sư (Wizard), trong một cuộc so tài pháp thuật. Lão chỉ hy vọng mình đủ khả năng cầm cự cho đến khi mục sư can thiệp. Bởi lẽ, dù không ưa thích cựu triều, Hoàng tộc cũng không ủng hộ những tranh đấu không chính quy ngoài mong muốn của họ.
“Tới đi” Maximus kiêu ngạo, ông không vội tấn công mà chỉ lầm rầm những câu thần chú để bảo vệ mình.
“Virtutem ignis” Devlin triệu hồi ba quả cầu lửa lập loè bay xung quanh hắn. Là một người bi khiêu chiến, Devlin có quyền tấn công trước nhưng hắn lại lựa chọn phòng thủ như một cách kéo dài trận đấu.
“Praemium caeli” Maximus tung một câu thần chú về phía Devlin, không khí trong đại sảnh lập tức cuồn cuộn chảy về phía lão. Một quả cầu không khí mạnh mẽ nện tới.
“Angustos esse” một khối cầu lửa dưới sự điều khiển của Devlin lao ra chặn lại đòn đánh của Maximus. Cả hai nổ tung kéo theo một cơn bão lửa làm sáng rực cả căn phòng.
“Exsecti, tiếp tục đi” vị mục sư phất tay, đem toàn bộ năng lượng dư thừa làm cho tan biến rồi châm chọc. Đương nhiên, là châm chọc Devlin.
“Caeli Mutatis” Maximus xoè hai bàn tay rắn chắc, không khí trong sảnh lại một lần nữa cuộn trào. Hai cột lốc xoáy cao sát trần nhà thoát khỏi sự kiềm chế lao thẳng về phía Devlin.
“Angustos esse” Devlin vội vã ra lệnh, một lần nữa. Hai quả cầu lửa thoát ra khỏi quỹ đạo quanh thân thể lão, lao thẳng vào đường đi của 2 cơn lốc xoáy.
“Annexamus“
Không như lần trước, năng lượng từ hai khối cầu lửa lập tức bị vòi rồng nuốt lấy. Hai cột lửa rừng rực bốc cháy không hề suy giảm quấn lấy Devlin.
“Daemonium in gehénnam, protegere me” Devlin hoảng sợ thét lên khi những lưỡi lửa đang liếm vào áo choàng của hắn. Một sinh vật quỷ dị tách ra từ trong cột lửa, đem toàn bộ ngọn lửa nuốt vào trong bụng. Hai cánh tay đỏ rực của nó đồng thời tóm lấy vòi rồng. Nó mạnh mẽ đem cột khí xoáy tròn ấy xé làm mảnh vụn rồi tiêu biến.
Ngay khi sinh vật kia biến mất, Devlin hổn hển ôm lấy cánh tay trái. Máu tươi nhuộm đỏ cả chiếc áo choàng bằng gấm mà lão đang mặc.
Trên mặt lão, ngay sát chiếc mũi khoằm khoằm hung dữ, một vết cắt sắc lẹm kéo dài từ môi cho tới sát mí mắt.
“Dừng lại. Đến đây thôi” vị Tu sĩ ra lệnh.
Ông ta dễ dàng vượt qua kết giới của Maximus tiến vào giữa hai người. Bằng một giọng bình thản, Tu sĩ hỏi:
“Maximus Stormwinds, Lãnh chúa vùng Elanradis, danh dự của ngươi đã được bảo toàn”
“Vâng, thưa ngài” Maximus thở ra một hơi dài, đem phép thuật thu hồi lại đứng đợi phán quyết tiếp theo.
Vị Tu sĩ tiếp tục, ông ta quay sang nhìn Devlin lạnh lùng bảo: “Devlin Huddlestone, Bá tước xứ Widika, ngươi được phép chữa lành vết thương trên mặt. Nhưng, như một minh chứng cho trận đấu hôm nay, và nhờ có lòng khoan dung của Nhà vua cùng Lãnh chúa nhân từ của ngươi, vết thương trên cánh tay trái phải để cho tự nhiên chữa lành”.
“Vâng, thưa ngài” Devlin cúi đầu với một vẻ bất phục.
Quay lại nhìn toàn thể giới quý tộc với ánh mắt nghiêm nghị, vị Tu sĩ cao giọng: “Các ngươi, những bầy tôi trung thành của nhà vua, những con chiên ngoan đạo của Cửu thần. Hãy xem đó như một bài học đích đáng dành cho những kẻ dám xem thường bề trên của mình”
“Vâng, thưa ngài” tất cả đồng thanh đáp lại. Riêng mình Evan Drwagger bước ra khỏi đám đông, gã cúi đầu và đặt một tay lên ngực: “Thưa Đức Tu sĩ Gwyn và Lãnh chúa đáng kính, chúng thần thề rằng mãi mãi trung thành, kính trọng và phục vụ Đức vua và Lãnh chúa cho đến khi các Sứ giả tuyên gọi vào cõi vĩnh hằng”
Gã quỳ xuống như một cách nằm tăng thêm sự chân thành trong câu nói của mình. Các quý tộc khác cũng làm theo gã, cả cha con nhà Huddlestone và đám con cái nhà Stormwinds cũng vậy.
Tu sĩ Gwyn mỉm cười hài lòng. Ông ta chỉ ra lệnh cho mọi người đứng dậy rồi quay trở lại vị trí ban đầu, bên cạnh chín bức tượng các vị thần tạo hoá. Im lặng và kính cẩn như thể những bức tượng thực sự là các vị thần vậy.
Maximus nhìn Roderick nói: “Tử tước Hiddlestone, còn trận quyết đấu của ngươi và con gái ta thì sao?”
Roderick hoảng hốt nhìn Devlin. Thấy lão lắc đầu ra hiệu, Triệu hồi sư mũi khoằm vội vã đáp: “Thưa đức ngài và Công nương Edna kính mến, hãy thứ lỗi cho thần vì những hành động và lời lẽ nông nổi. Danh dự và lòng trung thành của tôi đều thuộc về ngài và đức vua tôn quý.”
“Vậy được rồi” Maximus nghiêm túc gật đầu, ông nhìn Edmond và nói: “Edmond, con hãy đưa những vị khách của chúng ta ra về”.
Vốn sau buổi lễ là yến tiệc chúc mừng Elysia. Nhưng sau chuyện vừa rồi, Maximus cảm thấy không cần thiết nữa. Ông cùng Tu sĩ Gwyn đi tới thư phòng nói chuyện. Mấy chị em nhà Stormwinds đều chia nhau trở về phòng của mình.