Trong tận cùng màn đêm của vũ trụ, một tia sáng chợt loé lên rồi lan rộng, chỉ trong chớp mắt đã để lại vô vàn những đám bụi lân tinh huyền ảo phủ kín khắp không gian đen tối.
Những đám mây bụi lan tinh rực rỡ đó chậm rãi xoáy tròn theo một nhịp điệu huyền bí.
Các vì sao, các thế giới dần dần xuất hiện, hơn một nửa trong số đó lập tức va chạm vào nhau rồi vỡ vụn thành từng đám bụi lân tinh lớn hơn, sau đó lại tiếp tục xoáy tròn quện vào nhau tạo nên các thế giới một lần nữa.
Quá trình đó cứ lặp đi lặp lại không biết trong bao nhiêu lâu, bởi lẽ lúc này khái niệm về thời gian còn chưa hề tồn tại.
Tại một góc xa xa sâu thẳm của vũ trụ, nơi mà bụi lân tinh thưa thớt và hiếm hoi, có hai ngôi sao đang quay đều quanh một trục vô hình nào đó, nhịp nhàng tự như hai vũ công ballet trong một điệu nhảy hoàn mỹ.
Ở nơi này, bụi lân tinh ít tới mức chỉ vừa đủ để tạo nên một thế giới cùng bốn mặt trăng xoay vòng quanh nó.
Cứ như vậy trôi qua, thế giới dần dần được hình thành. Khác với vùng trung tâm của vũ trụ, tại ngóc ngách hẻo lánh này, thế giới kia vừa tối tăm vừa lạnh lẽo, chỉ có ánh sáng mờ ảo phản chiếu từ các vì sao lên bốn mặt trăng xinh đẹp.
“Nơi này không được!” - một giọng nói chán nản vang lên trong màn đêm.
Chín bóng hình thấp thoáng hiện ra trên không trung, một người lên tiếng.
“Nơi này sẽ không nên tồn tại sự sống. Thật vô vọng” - âm thanh ban nãy tiếp tục.
Chẳng có một giọng nói nào đáp lại, tám cái bóng giống như chìm vào trong màn đêm tĩnh lặng. Họ chỉ nhìn vào mặt đất nứt nẻ của thế giới mới được sinh ra kia, nơi chằng chịt những vết dung nham rực lửa, những cái hố sâu hắt lên màu vàng đồng lâu lâu lại phun ra những cột khói nóng rực.
Đó là các Patheon - The Goddess, những sinh vật thuộc một giống loài huyền bí, thông minh và quyền uy nhất vũ trụ này. Chẳng ai biết họ đến từ đâu, chỉ biết rằng ngay từ khi vũ trụ được thắp sáng lên bởi một tia sáng chói loà, các Patheon đã xuất hiện, trong suốt khoảng thời gian, ngay cả khi khái niệm thời gian còn chưa tồn tại, các Patheon đã dùng quyền uy của minh đi tới từng thế giới và lựa chọn ban phát sự sống cho những thế giới đó.
Các Patheon cứ miệt mài như vậy, họ lựa chọn những thế giới được hình thành từ bụi lân tinh đã ổn định, cải tạo lại hình dáng và gieo lên đó những m Vita Lapis - Mầm sống. Những Vita Lapis này dần dần tiến hoá thành các sinh vật theo ý muốn của họ. Bằng cách ngâm nga những câu thần chú đầy quyền năng, các Patheon đã tạo nên hàng triệu thế giới và vô tận các chủng loài sinh vật khác nhau trong khắp vũ trụ.
Có một sinh vật được ưu ái hơn cả, chúng có mặt trong tất cả các thế giới mà Patheon tạo nên, đa phần luôn là sinh vật đứng đầu cai quản và bảo vệ những thế giới đó.
Sapiens, một giống loài may mắn được thừa hưởng trí tuệ cùng vẻ ngoài xinh đẹp của các Patheon. Tuy nhiên, các Sapiens lại có tuổi thọ thật ngắn so với các Patheon vĩnh cửu và tất nhiên, chúng cũng chẳng có được quyền năng phép thuật cùng đôi cánh trên vai giống như các vị thần tạo ra mình.
Hành trình của các Patheon sắp kết thúc, ở rìa ngoài vũ trụ, một thế giới vừa mới được hình thành. Rất xinh đẹp nhưng chỉ là một thế giới im lặng và chết chóc.
Thật đáng buồn, đây là thế giới ổn định cuối cùng trong vũ trụ, các Patheon hy vọng có thể để những Vita Lapis còn lại tại thế giới này, kết thúc công việc và bắt đầu hành trình tới một vũ trụ khác.
“Có lẽ chúng ta nên tìm một thế giới khác để sử dụng số Vita Lapis còn lại” - một Patheon đề nghị.
Khác với Patheon lúc nãy, vị nữ thần này có đôi cánh đen, đội một chiếc vương miện màu vàng xám và có hoa văn màu xanh dương trên trán, Sophronia - The Thorn Crow.
Patheon lúc đầu nhíu mày suy tư không trả lời.
“Sophronia, chúng ta ở quá lâu tại vũ trụ này rồi. Nên bắt đầu tới một vũ trụ khác thì tốt hơn” - Adelaide, một Patheon với quyền trượng phát ra màu xanh tím ôn tồn nói.
“Chị Adelaide nói đúng, hãy cứ gieo Vita Lapis tại thế giới này đi. Dù sao đây cũng là thế giới cuối cùng của vũ trụ này rồi” - Valerie, Patheon với mái tóc ngắn màu vàng, múa tít ngọn trường thương trong tay sốt ruột giục giã.
Patheon ban đầu thở dài vẫn chăm chú nhìn xuống thế giới khô cằn kia, không chút biểu tình.
Một Patheon khác, người có vẻ ngoài tương đối đặc biệt, đôi chân dài rất gợi cảm, trắng muốt tương phản với cặp sừng cùng đôi cánh da màu đen, nàng khẽ chỉ chiếc quyền trượng hồng ngọc của mình lên bốn mặt trăng mờ ảo sau làn khói bụi. Alethea - The Wicked Witch mỉm cười giảo hoạt:
“Amelinda, thế giới này tuy đơn độc nhưng cũng là một thế giới ổn định. Bốn mặt trăng kia sẽ bảo vệ nó khỏi các thiên thạch lang thang trong vũ trụ, chị vẫn cảm thấy không hài lòng sao?”
“Alethea, em không hiểu sao, Amelinda chính là cảm thấy tài nguyên nơi này quá nghèo nàn. Chị ấy đang sợ nó không đủ cho giống loài con cưng Sapiens của mình phát triển” - Patheon đứng cạnh The Wicked Witch mỉa mai.
“Tryphena, đừng ganh tị với Amelinda nữa, không phải ban đầu chính em cũng cho rằng Sapiens là giống loài hoàn hảo nhất đối với vũ trụ này sao” - Ernesta - The Judge, Patheon công bằng nhất trong tất cả lườm Tryphena, nàng lại khẽ ngân lên một tiếng du dương sầu thảm: “ thế giới này đúng là một nơi rất ổn định, chỉ có điều một thế giới đơn độc lại ở tận rìa của vũ trụ như vậy, tương lai sẽ không đủ tài nguyên cho loài Sapiens tiến hoá”
Ernesta ngừng lại một chút, giọng điệu buồn rầu khi nãy bỗng chuyển biến sang một âm điệu bình thản, nàng bước lại gần Amelinda, Goddess đứng đầu các Patheon khuyên nhủ:
“Amelinda, chị quá cầu toàn rồi, trong hàng triệu thế giới trước kia không phải là đã đủ không gian để cho Sapiens tiến hoá rồi hay sao. Hãy kết thúc chuyến đi này đi thôi”
Amelinda - The Guide, Goddess dẫn dắt các Patheon trong suốt chuyến hành trình xuyên khắp vũ trụ gieo lên những mầm sống Vita Lapis, một Patheon với mái tóc trắng, đôi cánh màu xanh buông dài như những sợi tóc, ánh mắt uy nghiêm và kiên định kia không khỏi ánh lên một chút tiếc nuối chưa trọn vẹn.
Nàng cuối cùng cũng đã quyết định được, quyền trượng màu đen với vân đá lục bảo loé lên những tia sáng huyền ảo.
“ Hãy khoan, Amelinda” một Goddess thân hình nhỏ nhắn với đôi cánh trắng mềm mịn như cánh hoa sau một hồi lâu lưỡng lự bước lên ngăn cản.
“ Laelia bé nhỏ, em có điều gì muốn nói hay sao?” Amelinda mỉm cười hiền dịu nhìn Goddess còn đang rụt rè kia khích lệ.
“Ư...Amelinda, Draco do em sáng tạo, có lẽ...có lẽ...thế giới này phù hợp với chúng hơn Sapiens” - Laelia cúi gằm mặt lúng búng trong miệng.
Draco, loài rồng, một sinh vật nguyên thuỷ trong trí tưởng tượng của Laelia, giống loài được thừa hưởng đôi cánh và khả năng sử dụng pháp thuật của các Patheon - một cách bị động. Các Goddess trước đây đều nhất trí cho rằng sinh vật này quá mức nguy hiểm, Sapiens, một loài khôn ngoan là một lựa chọn hoàn hảo hơn để thống trị vũ trụ này. Do vậy, dù đã trải qua hàng triệu thế giới, Draco - loài rồng vẫn không hề được tạo ra ở bất kỳ thế giới nào trước đây.
“Laelia, ôi em gái bướng bỉnh, chẳng phải chúng ta đều đã nhất trí rằng một sinh vật pháp thuật không nên tồn tại ở vũ trụ này hay sao” Amelinda mỉm cười miễn cưỡng khuyên nhủ.
“Nhưng chúng...chị Amelinda, vũ trụ sẽ như thế nào nếu thiếu đi một sinh vật biết sử dụng phép thuật giống như chúng ta. Hơn nữa, thế giới này nằm ở tận cùng của vũ trụ, dù tương lai Draco tiến hoá đến mức độ nào cũng sẽ rất khó ảnh hưởng tới phần còn lại.” - Laelia liến thoáng, hai mắt nàng long lanh như hai giọt sương khi nhắc đến một tiếng “Draco”.
Ernesta vốn không đồng tình ngay từ lúc các Patheon phác thảo các sinh vật khi vũ trụ còn mới hình thành, nàng bước lên với ý định phản đối nhưng Laelia đã nhanh hơn nàng. Goddess bé nhỏ nhất trong các Patheon nắm lấy tay Amelinda nài nỉ:
“Amelinda, xin chị đấy, chúng ta đã sáng tạo nên biết bao nhiêu thế giới, hình thành nên vô vàn những vũ trụ, các chị luôn là người sáng suốt khi lựa chọn các sinh vật số mệnh cho những vũ trụ đó. Nhưng lần này, có thể cho em một cơ hội được không?”
Amelinda thoáng chút lưỡng lự, giọng nói ngọt ngào kia nhanh chóng thuyết phục vị thần đứng đầu, ánh mắt lấp lánh sương mai kia khiến cho nàng khó lòng mà từ chối một lời cầu khẩn từ em gái của mình.
Ernesta là một Goddess nguyên tắc nhất trong các chị em của mình, nàng tất nhiên lên tiếng phản đối. Đối với The Judge, việc thay đổi một chi tiết nhỏ trong kế hoạch được định sẵn ban đầu sẽ khiến cho cả kế hoạch có nguy cơ bị sụp đổ. Những lý lẽ mạnh mẽ của Ernesta khiến cho Amelinda rơi vào một tình huống khó xử, nàng không biết nên nghe theo ai trong hai người em gái của mình.
Đúng lúc này, Alethea bỗng nhiên đưa ra một đề xuất, một giải pháp cho tình thế hiện tại. Do tính cách bất đông, nàng ta vốn không thoải mái với hai người chị của mình là Amelinda và Ernesta, nhưng với cương vị là một Patheon, Alethea cũng không muốn kế hoạch ban đầu sụp đổ, nàng nói:
“ Amelinda, Ernesta, hai chị lo lắng việc loài Draco được thừa hưởng phép thuật sẽ gây mất cân bằng trong vũ trụ, vậy hãy ban cho loài Sapiens, ồ, chỉ riêng Sapiens ở thế giới này mà thôi, một chút phép thuật nho nhỏ. Như vậy, hai giống loài sẽ tự kiềm chế lẫn nhau và cân bằng của vũ trụ này vẫn sẽ được duy trì”
...