Chương 98: Quyển 5 Chương 57: Hiện Đại (13) Hối Hận Rồi?

Editor: Dương Gia Uy Vũ

Ngay lúc Mộc Khanh Khanh nghe được Dung Tự mở miệng, trong nháy mắt căng chặt hô hấp, tận lực thu hẹp cảm tồn tại của bản thân. Cô thật sự rất vô tội mà, người thông đồng với gian phu là nguyên nữ chính chứ đâu phải cô, cái nồi này cô không cõng!

"Ngốc nghếch nghe lời?" Ngữ khí của Dung Tự hơi giương cao, tỏ vẻ khinh thường, nhưng khuôn mặt tuấn tú kia vẫn là vẻ hờ hững như cũ.

"Vậy nếu bây giờ cô ấy bảo anh cút, anh sẽ nghe lời chứ?" Dung Tự liếc mắt nhìn Mộc Khanh Khanh đang co đầu rụt cổ, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

"Đúng đúng đúng! Đi mau đi mau đi!" Ánh mắt Mộc Khanh Khanh sáng lên, liều mạng bắt lấy cơ hội cuối cùng này, lời nói trong miệng như đạn pháo liên thanh: "Sau này anh cũng ngàn vạn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, những chuyện ma quỷ tôi nói trước kia đều là nói giỡn, ngàn vạn đừng có tưởng thật!"

"Tôi yêu chồng tôi nhất, thích người đàn ông tốt như chồng tôi nhất!" Nói năng có khí phách, cực kỳ nghiêm túc. Mộc Khanh Khanh tuyệt đối không thừa nhận cô đang vuốt mông ngựa.

"Nữ thần..." Lý Kim bi thương nhìn cô gái đầu tiên mà mình si mê, trong lòng vừa lạnh vừa đau: "Anh, anh vẫn còn chưa được biết tên của em, không thể... Không đúng! Hai chúng ta rõ ràng đã nói tốt, sao có thể là vui đùa được chứ! Nhất định là em đang lừa anh! Nhất định là như vậy!"

Mộc Khanh Khanh liên tục lắc đầu, nói với Lý Kim đã trở nên có chút dữ tợn: "Tôi không hề lừa anh, tôi thật sự hy vọng sau này sẽ không gặp lại anh nữa. Hơn nữa tất cả những gì tôi làm trên mạng đều là vì muốn làm chồng tôi ghen mà thôi, tất cả đều là vì tôi yêu chồng của tôi..."

Lý Kim vẫn bướng bỉnh không chịu tiếp nhận sự thật này, la lớn: "Anh không tin!"

Rốt cuộc Dung Tự cũng nhăn hai hàng lông mày, trong giọng nói mang theo cảnh cáo và ý lạnh: "Mặc kệ anh có tin hay không, cút khỏi tầm mắt của tôi ngay đi."

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Để vợ mình và gian phu tiềm ẩn Lý Kim nói chuyện lâu như vậy đã làm hắn rất bất mãn, huống chi Lý Kim người này hiện giờ còn luôn mang bộ dạng động dục ghê tởm bệnh hoạn đối với vợ hắn, cho nên Dung Tự một chút cũng không muốn duy trì phong phạm cao lãnh thanh nhã của mình nữa.

Mộc Khanh Khanh tin chắc rằng, nếu Lý Kim còn tiếp tục ngu ngốc nữa, chỉ sợ Dung Tự sẽ không nhịn được muốn giết y, có điều, chắc chắn không chỉ vì sự việc hôm nay.

Lý Kim đối với Dung Tự trước khi trọng sinh mà nói, mối hận đoạt vợ, mối thù giết bản thân, hơn nữa Dung Tự cũng không phải loại người khoan dung rộng lượng gì, thậm chí có thể nói là có thù tất báo, trời sinh đã mang theo tính tình tính toán chi li được mất của thương nhân. Mối hận của Dung Tự đối với Lý Kim tuyệt đối không ít hơn đối với cô cách đây một tháng, Dung Tự vẫn luôn ẩn nhẫn không giết y chỉ sợ là sẽ làm ra sự tình càng khủng bố quá phận hơn...

Nhưng chuyện này, cô không cần phải dính dán vào, càng không thể dính dán.

Các loại cân nhắc trăm chuyển ngàn hồi trong lòng Mộc Khanh Khanh, đợi đến khi hoàn hồn đã nhìn thấy hình ảnh Lý Kim yên lặng xoay người. Tuy biết Dung Tự lợi hại nhưng Mộc Khanh Khanh cũng không khỏi cảm thấy hơi giật mình, sao anh ấy có thể đuổi được người được kịch bản cho là "Fan cuồng nhiệt" thế?

Nhưng bộ dạng sững sờ này của cô dừng trong mắt Dung Tự lại trở thành người vợ dâm đãng của hắn đang nhìn bóng dáng gian phu, không muốn buông bỏ.

Dung Tự khom người, thì thầm bên tai Mộc Khanh Khanh: "Hối hận rồi? Muốn đuổi theo à?" Giọng nói dễ nghe của hắn mang theo sự mê hoặc mà hắn cố tình tạo ra, xoay quanh nở rộ bên tai.

"Không, không phải..." Mộc Khanh Khanh không thể nói hết lời, bởi vì trên cổ cô bất thình lình trở nên đau đớn.

Cánh môi mềm mại của Dung Tự dịu dàng dán lên làn da cô, nhưng hàm răng sắc nhọn của hắn lại không chút lưu tình đâm thủng da thịt yếu ớt, mùi máu tươi lập tức tràn vào khoang miệng Dung Tự nhưng hắn vẫn không dừng lại, vẫn như cũ dùng hàm răng gặm cắn nhẹ cọ miệng vết thương của cô, đầu lưỡi linh hoạt ái muội nghiêm túc liếm đi màu máu đỏ tươi, chỉ có một hai giọt máu chảy xuống cái cổ trắng nõn của cô.

Đây rõ ràng là một sự trừng phạt nhưng lại mang theo vài phần dâm mị.

Mộc Khanh Khanh vẫn luôn ngoan ngoãn để mặc động tác của Dung Tự, không giãy giụa, không phản kháng. Thẳng đến khi Dung Tự rốt cuộc cũng bỏ qua cho cần cổ cô ngẩng đầu lên, Mộc Khanh Khanh mới cười nói: "Đi vào trước đã."