Người đăng: luubi3112@
Eothur cười tươi khi nhớ lại kỷ niệm đấy, hắn uống lấy một ngụm rồi mới trả lời Theodred.
“ Làm sao em có thể quên ngày hôm đó chứ. Tất nhiên cả ngày hôm sau nữa. “ Nghe được lời đáp tràn đầy trêu đùa của Eothur, Eomer cũng chợt bật cười. Anh cũng làm sao có thể quên được, những ngày tháng tuổi thơ khi chứng kiến cái cảnh thằng anh cả bị ăn đòn đau đớn.
Theodred suýt ném cái ly trúng đầu Eothur, anh ta cười chỉ vào mặt hắn và quát. “ Thằng em khốn nạn. Cuộc đời anh đã bỏ biết bao nhiêu công sức, để chịu đòn cho hai người rồi đấy. “
Hắn nhún vai, tỉnh bơ nói: “ Tất nhiên, bọn em làm sao có thể quên được công lao của anh. Mà nếu em nhớ không lầm thì, người bày trò luôn là anh thì phải “ Theodred tức điên, anh đứng dậy tính xử lý hắn.
Eomer lắc đầu cười, rót bia vào cho hai người kia rồi nói.
“ Được rồi, được rồi,… uống đi đừng nói nhiều nữa. “
Hắn và Theodred quay trở lại bàn, ba người uống cạn ly của mình, Theodred lau bọt trên khóe môi, anh thở dài.
“ Anh đang suy nghĩ gì vậy, Theodred ? “ Eothur nhìn thấy anh ta thở dài liền hỏi.
“ Em không thấy sao. Chỉ mới vài năm, tất cả chúng ta đã trưởng thành hơn nhiều, Eomer thì lên chiến trường, anh thì trở thành cố vấn, còn em,… cũng sẽ chuẩn bị rời khỏi đây. “
Câu nói của Theodred khiến cả hai người còn lại im lặng. Và một khoảng không gian im ắng đã được bắt đầu, tất cả chìm vào ký ức. Mãi đến vài phút sau, Eothur lên tiếng cắt đứt sự trầm tư đó.
“ Phải, trưởng thành,… đó là điều chúng ta không thể tránh khỏi anh trai, nhưng sao anh lại nghĩ nhiều về nó. Đối với em, ba chúng ta mãi là anh em, đó mới là điều quan trọng nhất “
Eomer gật đầu đồng ý với hắn, anh giơ chiếc ly bia mình lên cao tiếp thêm lời.
“ Eothur nói đúng đấy, anh không nên nghĩ nhiều Theodred. Trưởng thành thì sao, chiến tranh thì sao,… quan trọng nhất chúng ta mãi mãi là người thân của nhau. “
Cả ba người họ nhanh chóng bình thường trở lại, họ uống với nhau đến khi trời gần sáng. Lúc đấy việc lết chân vào giường với ba người là một thử thách kinh khủng, Theodred suýt lao vào phòng cha mình,… nếu không nhờ Eomer kéo anh ta lại,… còn hắn thì cũng suýt nằm trước cửa phòng. May mắn có mấy tay người hầu còn thức, họ đưa hắn trở về giường.
…
Vài ngày sau, Eothur tới gặp cha mình, hắn nghĩ đã đến lúc bản thân nên gia nhập quân đội. Và sẽ rèn luyện trong đấy một thời gian. Đứng trước mặt Theoden, hắn thành thật nói ngay ra mục đích của bản thân.
“ Thưa cha, con nghĩ đã đến lúc mình nên tiếp bước như anh trai mình, con muốn gia nhập quân đội một thời gian. “
Người cha già lặng im, đôi mắt ông hiện lên sự suy tư. Trong lòng ông biết rằng ngày này sẽ đến, là những đứa con của Rohan, chúng sẽ tự lớn lên trên lưng ngựa, chúng sẽ rong ruổi ở chiến trường, nơi ngọn giáo sẽ rung lên và chiếc khiên sẽ vỡ. Chúng sẽ trở thành những bản thi ca anh hùng hào kiệt như tổ tiên chúng vậy.
Người cha già Theoden gật đầu:” Ta nghĩ con nên tới gặp Eomer, cậu ấy có thể sắp xếp cho con. “
Eothur cảm ơn cha mình, rồi hắn rời khỏi sảnh chính. Khi này Eomer đang đi đâu đó, phải vài ngày sau anh ta mới trở về, nên hắn cần phải chờ đợi một thời gian.
...
Eomer trở về Edoras, anh vừa bước vào sảnh thì đã thấy có người chờ đợi mình, không phải là Eowyn mà là Eothur. Anh như có linh cảm về điều gì đó nên nhún vai hỏi hắn.
“ Có chuyện gì vậy, Eothur ? “
“ Em đã nói với cha mình. Là sẽ tham gia quân đội, và ông đã bảo em nên tìm đến anh. “ Eomer gật đầu lấy, rồi vỗ vai thằng em của mình bảo.
“ Hãy chuẩn bị đi Eothur, vài ngày sau chúng ta sẽ có chuyến hành trình dài. Em nên kiếm cho mình vài bộ giáp, ngoài ra là lương thực, nước uống,… hãy tự mình chuẩn bị lấy. “ Eothur gật đầu, việc này hắn đã sẵn sàng rồi.
…
Trong chuồng ngựa, Eothur đang chuẩn bị cho con ngựa của mình, hắn xem xét yên cương một cách rõ ràng, để coi những sợi dây còn chắc chắn chứ. Ngoài ra cần kiểm tra chú ngựa này có bị vấn đề gì không.
Trước mặt Eothur, chỉ là một con ngựa bình thường ở Rohan. Nhưng không có nghĩa đối với các quốc gia khác nó là loại bình thường. Nó là một con chiến mã lông nâu với tướng tá uy vũ.
Giống ngựa Mearas, bất kỳ ai ở Rohan này đều biết về nó. Ngay cả Gondor hay vương quốc loài người nào cũng vậy, những chú ngựa nhanh nhất, quý nhất.
Tuy rằng số lượng của chúng rất ít, nhưng người Rohan đã lai giống những chú ngựa này. Vì thế những con ngựa Rohan về sau rất khỏe mạnh, dũng cảm, nhanh nhẹn hơn những giống ngựa của các vương quốc loài người còn lại.
Càng trên hết, chúng chiếm một phần quan trọng của đất nước Rohan. Nếu không có chúng, kỵ binh Rohan làm sao có thể nổi danh đến ngày hôm nay.
Sau một hồi, chú ngựa nâu của Eothur đã được xem xét kỹ lưỡng, hắn nhanh chóng dắt nó ra khỏi chuồng, leo lên lưng nó. Khi này hắn trông thật là oai phong, lẫm liệt. Trên người thì mặc một chiếc giáp xích ở bên trong, bên ngoài là một lớp giáp da che đỡ phần thân của mình.
Eomer mỉm cười nhìn lấy hắn, anh nói.
“ Trong em bắt đầu giống một kỵ sĩ rồi đấy Eothur. Nhưng ta nghĩ, em cần thêm một ít thứ nữa. “
Eothur nhún vai hỏi anh: “ Thứ gì anh trai ? “
“ Một trận chiến thật sự, Eothur. Nơi mà em sẽ thật sự trưởng thành, bằng máu và thép. “ Eomer giọng nói hơi có chút lạnh giá, đôi mắt anh như đang nhớ về một quá khứ. Hắn có thể cảm giác được, anh đang nhớ lại lần đầu tiên cảm xúc giết người của mình. Vì để đánh tỉnh anh trở lại, hắn hỏi tiếp.
“ Chúng ta sẽ đi đâu, Eomer ? “
Eomer quay đầu nhìn lấy hắn, mất vài giây sau anh mới trả lời.
“ Chúng ta sẽ tuần tra khu vực phía đông, ở đó có vài thôn xóm, làng mạc. Rồi tiến về Helm’s Deep pháo đài Hornburg. ” Dừng một hồi Eomer nói tiếp
“ Gần sông Isen có một doanh trại nhỏ, đó sẽ là đích đến của chúng ta. Và giao cho họ lá thư cần gửi đến phù thủy trắng. ”
Cả đoàn phóng ngựa rời khỏi Edoras. Đây là lần thứ 3 hắn rời khỏi nơi này, không giống 2 lần trước, hắn đi theo cha mình tới phía đông nam về thành bang Aldburg. Nhưng lần này sẽ khác biệt, hắn đã tự mình phóng trên lưng con ngựa, và cũng sẽ bắt đầu cuộc phiêu lưu của hắn.
Hành trình bọn họ bắt đầu, cứ việc từ Edoras tới Helm’ Deep chỉ cần mất mấy ngày. Nhưng Eomer thường hay tuần tra các khu vực làng mạc quanh đấy nên chuyến đi kéo dài cả tuần.
Ghé qua làng mạc đầu tiên, hắn thấy được phía xa xa là những cách đồng vàng, hay những khu vực trồng khoai tây... . Cứ việc cách xa trăm dặm, nhưng những ngôi nhà gỗ mái rơm vàng nhỏ bé lại hiện lên đẹp đẽ dưới ánh nắng hoàng hôn. Một cảnh tượng làm hắn ngắm mãi cho đến khi có tiếng của Eomer
“ Đi thôi Eothur, chúng ta sẽ dừng chân ở đó. ”
Tới nơi, lúc này trời đã tối họ mượn người dân một căn nhà trống để nghỉ chân, lũ ngựa đã được dắt ở trong chuồng. Tất cả mọi người ngồi quanh đống lửa, thường thì trước khi ngủ họ sẽ phân công vài người túc trực rồi thay ca.
Eothur trò chuyện cùng một người tuổi trung niên với mái tóc nâu, và ông ta tên Tholr. Ông kể về những nơi đã đi qua, cuộc đời ông, hay trận đánh đầu tiên của ông ta.
…
“ Lũ sói !,… Âm thanh khiến Tholr chợt bật dậy cậu vớ nhanh thanh rìu bên người, thì ra họ đang nghỉ ngơi giữa đêm. Và lũ sói hoang đã tấn công họ.
Tholr nhanh chóng lao ra với người đồng đội. Điều mà cậu đầu tiên bắt gặp là một con sói hoang trước mặt mình, hàm răng nó nhe lên và gần như cậu ta có thể đếm được từng chiếc răng của nó . Nó lao vào với một tốc độ rất nhanh, gần như lúc đó hàm răng nó đã săn sít cách cậu chỉ một bước nhỏ. Nhưng cậu lại ngẩn người.
May mắn người đồng đội đã cứu sống cậu. Anh ta cầm một ngọn giáo đâm thẳng vào bên hông của nó, và xiên thẳng xuống đất và đây là bài học đầu tiên cậu đã học được. ”
Tholr dặn hắn, hãy cẩn thẩn vì kẻ địch chẳng bao giờ chờ giây phút nào để cậu ngẩn người ra đâu. Eothur cũng hơi tò mò với người mà đã cứu ông ấy, nhưng đôi mắt của ông hơi buồn rầu và trả lời.
“ Sau khi ông ấy cứu ta. Hai năm sau, ông ta đã chết vì mũi tên của người Easterl gần khu vực biên giới, tro cốt của ông đã được đem trở về nhà. “ Cái chết, đó là thứ mà ít ai có thể tránh khỏi được, chết trên chiến trường là số phận của những con người như họ.
...
Sáng hôm sau, họ tiếp tục hành trình của mình.
Vài ngày sau đó, bọn họ đang di chuyển trên đồng bằng, thì phát hiện được vài người lính đang di chuyển trên lưng ngựa rất nhanh. Eomer ra hiệu bọn họ dừng lại, nhìn thấy là cờ ký hiệu của Rohan, ba người đó nhanh chóng dừng lại. Eomer lên tiếng hỏi họ.
“ Các ngươi thuộc lực lượng nào, tại sao lại di chuyển trên khu vực này. “
Một người có vẻ là đội trưởng của bọn họ, anh ta nhanh chóng đáp.
“ Thưa ngài, tôi là Thierm, đội trưởng đội trinh sát của quân đoàn ba. Chúng tôi đã phát hiện một nhóm người Easterl, đã vượt qua khu vực canh gác của Rohan. “
Eomer hơi nhíu mày, anh ta nhanh chóng hỏi lấy đối phương.
“ Bọn họ có bao nhiêu người, đang ở đâu ? “
“ Thưa ngài, chúng có khoảng 30 người, cách chúng ta vài dặm, đang chuẩn bị tiến qua khu vực này. Họ sẽ nhắm vào ngôi làng sau lưng của chúng ta. “
Ngôi làng, xem ra là nó, là một khu dân cư nhỏ mà Eothur cùng đoàn người của anh mình vừa đi ngang qua, chỉ cách đây chưa đến 1 dặm.
Eomer hỏi là để chắc chắn thông tin.
“ Đội trưởng, cậu có chắc chắn chúng chỉ có khoảng 30 người không ? “
“ Tôi chắc chắn điều đó thưa ngài, chúng chỉ cách tôi vài trăm bước, nên tôi có thể nhìn thấy rõ ràng. “
Eothur có thể hiểu được ý nghĩ của anh mình, họ sẽ tiếp nhận nhiệm vụ tiêu diệt, và giết chết bọn này.
Eomer quay đầu nhìn lấy Eothur và nói, “ Là lũ cướp của một bộ tộc nào đó người phương đông. Hãy cẩn thận đấy Eothur, chúng không phải bọn Dunland bình thường đâu “
Eothur gật đầu lấy, trong đầu hắn suy nghĩ về người Easterl, hay còn gọi là người phương đông. Bọn họ sống xa tít về phía bên kia, gần với biển Rhun, nơi mà những vương quốc con người phương tây bình thường chưa khám phá tới.
Thật ra bọn họ cũng tồn tại nhiều vương quốc, cho đến nhiều bộ lạc khác nhau. Họ cũng khá giống với hắn ở kiếp trước, tóc đen, mắt nâu hoặc màu đen. Làn da cũng có màu vàng nâu, nhưng ở thế giới này, bọn họ lại là đồng minh của chúa tể bóng tối. Đã từng có một thời, bọn họ cũng là một kẻ thù mạnh mẽ, khiếp sợ của người Rohirim. Không chỉ Rohan, mà ngay cả Gondor cũng từng bị thiệt thòi nặng nề trong tay họ.
À không, Eothur lắc đầu, bọn họ còn đáng sợ và phiền toái hơn thế. Vào những câu truyện truyền thuyết lịch sử, bọn họ cũng từng phản bội lại loài người và Elves, tổ tiên họ đã tham vọng tiền bạc, bán đứng những người anh em của mình, theo Morgoth, chúa tể bóng tối đầu tiên. Họ là nguyên nhân của sự thất bại liên minh trong trận chiến vô vàn nước mắt, hay còn gọi là Arnoediad, một trận chiến thảm khốc nhất trong lịch sử thế giới Arda.
Đến bây giờ, bọn họ vẫn bám theo tên chủ nhân mới của mình. Sauron, một tên chúa tể bóng tối thứ hai của thế giới Arda.
Eothur hít vào một hơi thật sâu, tay của hắn có chút run rẩy, không biết là vì hồi hộp hay là sợ hãi, đây là lần đầu tiên hắn sẽ chiến đấu thật sự, bằng máu và thép, đánh cược cả tính mạng của mình. Cho dù hắn có sống kiếp trước hay coi đủ bộ phim ảnh đi nữa, nhưng thực tế sẽ mãi là thực tế, khác hẳn với giả tưởng.