Chương 37: Vùng Hoang Dã (2)

Người đăng: luubi3112@

Elias im lặng, anh ta nhìn Eothur với ánh mắt cực kỳ chăm chú và xen lẫn chút cảnh giác, như muốn nhìn thủng ý đồ của người đàn ông phía trước. Trong một khoảng khắc nhỏ, hắn có thể nhìn thấy, đôi mắt anh lướt qua thanh Bloodblade đang được treo bên hông.

“ Tôi là một người phiêu lưu, đến từ Rohan, tôi đang muốn viết một cuốn sách về Trung địa thời nay. “ Để tránh hiểu lầm, Eothur nói thẳng ra mục tiêu của mình, cảm thấy chưa đủ, hắn bồi thêm một câu nữa.

“ Người Druedain khiến tôi cảm thấy khá tò mò, hơn nữa, bọn họ lại cực kỳ ghét Sauron và lũ Orc, họ cùng phe với loài người chúng ta nên tôi nghĩ họ xứng đáng để được tìm hiểu. “

Elias vẫn chưa nói gì cả, mất vài phút suy tư anh ta mới lên tiếng.

“ Anh là người Rohan ? “

“ Phải, một đứa con lai, mẹ tôi là người Gondor. “ Eothur chém gió đại, dù sao mái tóc người Rohan bình thường là màu vàng, chỉ có một số cá thể con lai mới có mái tóc đen như hắn.

Thấy đối phương nheo mắt lại như đang nghi ngờ. Eothur cười khẽ trong lòng, hắn móc ra một túi tiền, đặt lên bàn, lộ ra những đồng bạc của công quốc Dol Amroth.

Hành vi đó khiến Elias giật mình, anh hốt hoảng thò tay vào chiếc túi, lấy ra một đồng bạc có in hình thiên nga, nhìn chăm chú để xem nó có phải là thật chứ. Nhờ những chuyến đi xa, nên anh cũng học hỏi một chút kha khá về kiến thức phân biệt bạc giả, bạc thật,…

Để anh ta tin tưởng mình thêm, Eothur móc ra sợi dây truyền chứng minh Hiệp Sĩ Dol Amroth và nói.

“ Nếu anh từ Dol Amroth về, vậy thì chắc hẳn anh cũng biết về cuộc tấn công của hải tặc Corsair vài tháng trước ? “

“ Tôi biết, và tôi cũng nghe một tin đồn, về một người Rohan cứu con trai của hoàng tử, vậy anh là,… ? “ Elias thả đồng bạc xuống, nói với cái giọng “ không thể tin được “.

“ Người đó chính là tôi. “ Eothur nhấc miệng mỉm cười một cách thật là ngầu.

Hai ngày sau, Eothur nhìn chiếc xe hàng chứa đầy lương thực, thùng thực phẩm,… mắt hắn hơi căng tròn ra, hàng hóa hình như hơi nhiều quá rồi nhỉ. Elias thì đứng bên cạnh gãi đầu cười cười, sau đấy anh ta lấy tay vỗ mông con bò và nói.

“ Đừng lo Eothur, con bò này khỏe lắm, nó có thể vận chuyển nổi mấy thứ này chẳng nhằm nhò gì đâu. “

Eothur gượng cười gật đầu, rồi leo lên ngồi cạnh Elias hỏi.

“ Từ đây tới khu vực đó có con đường mòn nào chứ. “

“ Chúng ta sẽ di chuyển gần bờ biển, nên anh không cần phải lo lắng về đường xá gì cả. Tôi đã quen thuộc nơi này lắm rồi. “

“ Nhưng tôi nhớ không lầm, người Druedain sống trong rừng thì phải, vậy làm sao ta có thể chuyển được một đống thứ này tới bộ lạc của họ được ? “

“ Không, Không, chúng ta không cần làm điều đó, quanh ở khu rừng đều là tai mắt của bọn họ, chỉ cần chúng ta tới, họ sẽ tự động xuất hiện. Lúc đấy hãy để mọi chuyện cho tôi xử lý. “

Hai người họ bắt đầu lên đường, và họ không biết rằng. Ở phía sau đang có những cái bóng lén lút cạnh một ngôi nhà gỗ, chúng đang quan sát, thì thầm nói chuyện với nhau.

“ Là tên đi cùng Elias đấy, tao từng thấy hắn ở quán trọ, nếu như chúng ta không lầm, số tiền bạc mà Elias có được nhất định là của hắn đưa, tên đấy chắc chắn sẽ mang theo khá nhiều tiền, chỉ cần chúng ta,… “

Nói đến đoạn cuối, tên trông dáng vẻ gầy gò làm dấu hiệu cưa cổ, khiến cả đám nhếch mép.

“ Chúng ta chỉ cần chờ đợi đến đêm, rồi giết chết hai đứa đó, đổ lỗi cho đám người trong rừng, sẽ chẳng ai nghi ngờ chúng ta cả. “ Một tên khác lùn, béo sờ cằm nói ra kế hoạch.

Nghe được điều đó, những tên khác đều gật đầu và cười với cái hình dạng nham hiểm.

Đi trên con đường đầy lớp cỏ già, Eothur nói chuyện với Elias. Hắn biết được ngày xưa khi anh ta từng trở thành một nhà thám hiểm, đi vào khu rừng âm u anh đã bị một con gấu đen khổng lồ tấn công. Lần đó suýt nữa thì anh đã toi mạng, ngay trước lúc hôn mê anh đã nhìn thấy những bóng người mập mạp xuất hiện.

Khi tỉnh lại, anh nhận thấy mình đang ở trong một căn lều bằng cỏ, bằng cây bằng cành,… một căn lều đơn sơ, tàn tạ, và một bóng người mập mạp, lùn đứng trước người anh. Sự xuất hiện của người đó khiến anh giật cả mình,… và ông ta chính là người Druedain.

Từ từ một thời gian sau, anh đã quen thuộc với những con người Druedain đấy, học tiếng của họ, học truyền thống của họ,… họ đã dạy cho anh nhiều thứ, có cả việc ăn uống sinh tồn trong khu rừng này, làm thế nào để phân biệt một con rắn độc, lợi dụng nọc, cơ thể chúng,… khá nhiều thứ hay ho.

Chứng kiến cuộc sống khốn khó của những con người hoang dã, cùng với cái ơn cứu mạng của họ, anh đã lập chí trở thành một thương nhân, nhờ người mẹ quá cố đã dạy chữ cho anh, nên anh nghĩ mình có thể làm được điều đó.

Và đến tận ngày hôm nay, Elias mặc dù chỉ toàn thất bại, nợ nần thì chồng chất nhưng anh vẫn chưa từ bỏ.

Nghe hết câu truyện, Eothur thay đổi một cách nhìn mới về anh chàng này, bên ngoài anh chỉ là một con người bình thường của cuộc sống, một tay nhà buôn thất bại, nghèo đói, một cái gì nhỏ bé tồn tại ở thế giới này. Nhưng trong anh ta, lại là một nhân cách đáng quý, sự tốt bụng, sự kiên trì,… chúng là những thứ phi thường mà không phải ai cũng có được.

Buổi tối, Eothur ngồi cạnh đống lửa, hắn dùng con dao của mình gọt trái táo, rồi cắt nó ra, ném cho Elias một nửa và hỏi.

“ Cứ theo tốc độ chúng ta như vậy, phải mất mấy ngày nữa mới đến khu họ sinh sống, Elias “

“ Có lẽ khá lâu, lần trước tôi phải mất cả gần nửa tháng trời, lần này e rằng chúng ta cần phải lâu hơn thế nữa. “ Anh ta nhún vai trả lời, rồi gặm miếng táo nhai trong mồm.

“ Tôi đi ngủ trước đây. “ Xử lý xong miếng táo, Elias đắp chăn vào nằm xuống đất, chỉ mất vài phút sau, liền có tiếng ngáy của anh. Eothur lắc đầu cười khẽ trước hành động ấy, nhưng chỉ vài giây sau nụ cười của hắn tắt lại, ánh mắt lạnh lùng liếc xung quanh lửa trại, như có thể nhìn xuyên thấu vào trong bóng tối, miệng hơi chút nhếch mép rồi thì thầm trong lòng.

“ Theo lâu như vậy, chắc hẳn không phải có ý đồ tốt đẹp gì rồi. “

Sau đó tắt đống lửa giả vờ nằm xuống đất, nhắm mắt như đang chìm vào giấc ngủ.

Vài tiếng đồng hồ sau, khi mặt trăng đang treo cao chính giữa bầu trời đêm tối, điều đó chứng tỏ lúc này là đã là nửa đêm, một số bóng người ẩn núp trong những tán lá bắt đầu thì thầm với nhau.

“ Hai tên đó ngu ngốc hơn chúng ta tưởng. “

“ Phải,… dám ngủ ngay ở giữa hoang dã thế này mà không có người canh, thật là tay mơ, chắc tên đeo kiếm ấy chỉ là một nhãi ranh con của thương nhân nào đó mơ mộng phiêu lưu đấy mà. “

Hai tên khác gật gù đồng ý, rồi tên mập lùn hối thúc.

“ Chúng ngủ rồi, xử chúng cho lẹ rồi rời khỏi đây, đám muỗi khiến ta khó chịu quá. “

Bốn cái bóng bắt đầu hành động, chúng di chuyển từ từ, thật là chậm chạp và nhẹ nhàng, vượt qua những cây gỗ đang che khuất, trên tay chúng móc ra những vũ khí sắc bén, một trong số chúng tiến lên trước, một tên gầy gò.

Kẻ đấy tiến đến gần chỗ Eothur đang nằm. Và khi đủ khoảng cách, con dao của tên gầy nhanh nhẹn đâm mạnh xuống đến mấy nhát, một tay thì kiềm giữ cơ thể trong cái chăn xuống đất, một nhát, hai nhát, khuôn mặt hắn trong có vẻ dữ tợn và vui sướng.

Nhưng khi đâm đến nhát thứ ba, khuôn mặt đó đơ ra, hoảng hốt vội vàng lật cái chăn lên, không hề có một bóng người, chỉ là một khúc gỗ và những tấm nệm che lên, tên đấy tính thốt lên cho đồng bọn, đáng tiếc là không kịp.

“ Phập. “ Một con dao từ đâu xuất hiện bay tới, đâm thẳng vào đầu tên gầy, giết chết hắn ngay lập tức.

Mấy tên khác lập tức nhận thấy có chuyện không ổn xảy ra, thì từ sau một cái cây cổ thụ cao lớn, đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen lướt về tên mập lùn, lưỡi kiếm trong tay kẻ đó sáng lên nhờ ánh mặt trăng, chỉ với một cái ánh sáng bạc chớp nhoáng, đầu của tên mập đã rớt xuống đất.

Hai tên khác hoảng sợ, nhận ra mình đã bị dính bẫy. Chúng chia ra hai hướng di chuyển khác nhau, một tên thì chui vào rừng, một tên thì chạy tới chỗ Elias đang tỉnh dậy.

Bóng đen ấy như cảm nhận được suy nghĩ của chúng, hắn ném thanh kiếm trong tay, đâm thẳng bắp chân của kẻ đang chạy vào rừng, rồi lộn người một cách nhanh nhẹn với tốc độ của một con thỏ. Rút ra con dao đang cắm trên đầu kẻ đã chết, vung tay phóng một phát.

Con dao xoay tròn, bay thẳng tới kẻ đang giơ rìu ở sau lưng Elias, “ Phập “ cắm thẳng vào ngực tên đó. Elias khi này mới nhận ra mình đang gặp nguy hiểm, anh lăn cái cơ thể mình sang bên phải, tránh xa cái xác đổ ập xuống đất.

Bóng đen đứng dậy di chuyển từ từ tới kẻ đang bò lết, trong mắt kẻ đó, bóng đen khi này như là một thần chết được các Valar cử xuống lấy mạng của bọn họ,... Tên đó cố bò thoát khỏi đây, nhưng cảm nhận được mình không thể làm điều đó, liền khóc nức nở cầu xin.

“ Làm ơn, làm ơn,... cho... “

Bóng đen ấy không ngừng lại, hắn liền rút ra thanh kiếm đang đâm xuyên bắp đùi của tên kia, khiến tên đó phải gào thét trong đau đớn, đám chim ngủ say nghe được liền tỉnh dậy, bay khỏi những cái cây xung quanh đó tạo ra âm thanh “ Phập,.. phập ”. Và lá cây rơi xuống đất, lúc này hắn làm một nhát đâm mạnh, xuyên qua cổ tên kia, âm thanh vang vọng trong khu rừng dừng lại.

Elias nhìn thấy cảnh này anh ta nuốt nước bọt, phát hiện bóng ma ấy quay đầu nhìn về phía mình, anh cố đứng dậy, may mắn thay một âm thanh từ bóng ma khiến anh nhẹ lòng lại.

“ Là tôi, Elias. “

Bóng Đen ấy là Eothur, trong một khoảng khác cảm nhận mình không bị theo dõi, hắn đã lăn người thoát khỏi chăn, rồi làm giả hiện trường. Tiến vào khu rừng gần đó, núp, quan sát cử động của những tên kia, và từ khi chúng rút vũ khí ra, thì hắn biết mình không thể nhân nhượng gì với bọn này được nữa, nên hắn cũng không tha cho tên nào sống sót.

Eothur lấy ra chiếc khăn màu xám, lau vết máu trên lưỡi kiếm. Còn Elias thì nhìn những cái xác và anh ta thở dài khi nhận ra, bốn tên này đều rất quen thuộc với anh.

“ Không thể tin được, bốn tên say xỉn này lại dám làm điều như vậy. “

Eothur ngẩng đầu lên nhìn anh, bồi thêm một câu.

“ Tiền tài động nhân tâm. “

Elias lẩm nhẩm mấy lần lại câu đó rồi nhìn lại xuống mấy cái xác hỏi “ Bây giờ chúng ta tính sao với mấy cái xác này ? “

“ Không cần làm gì cả, chúng ta cần rời khỏi đây, mùi máu sẽ đem lũ thú hoang tới. “

Cả hai người họ dắt con bò rời khỏi khu vực này, họ sẽ tìm một chỗ nghỉ ngơi mới.

Một khoảng thời gian sau, dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời, một chiếc xe bò đang di chuyển từ từ trên đồng cỏ xanh. Núp dưới lớp lều vải che nắng, Eothur lau giọt mồ hôi trên trán, hắn lấy ra bình đựng nước làm bằng vải, da thú,… uống lấy một ngụm, rồi quay đầu nhìn lại Elias đang nằm dựa vào thành gỗ chợp mắt.

“ Chúng ta đã đợi khá lâu, bọn họ sẽ tới chứ, Elias. “

Elias nhắm mắt trả lời, “ Đừng hồi hộp quá anh bạn, cứ nằm đây làm một giấc đi, bọn họ sẽ xuất hiện ngay thôi. “

Eothur xoay đầu, nhìn về cánh rừng đang đứng trước mặt họ, nơi đó chẳng có thứ gì cả, cũng chẳng thấy sự xuất hiện của bất kỳ một bóng sinh vật nào,… Hắn thở dài, tính nhắm mắt lại nghỉ ngơi như Elias, bỗng nhiên từ trong một đống tán lá, một hình bóng mập mạp, lùn xuất hiện, ẩn nấp trong bóng tối nhờ những cây cổ thụ cao khuất che ánh sáng, nếu không nhờ thị giác tốt, hắn có lẽ đã không phát hiện được.

Nhanh chóng vỗ vai lấy Elias, và nói.

“ Người Druedain, họ xuất hiện rồi kìa. “ Vừa hết lời, từ phía cánh rừng dần dần xuất hiện thêm nhiều hình bóng mập mạp, và trong số bóng người đó, có một người đang từ từ bước ra, Eothur có thể nhìn thấy được hình dáng của ông.

Elias bên cạnh đã tỉnh dậy, anh ta vui mừng nhảy xuống xe, rồi thét lớn.

“ Ghun - Hari - Ghun, bạn của ta, đã lâu không gặp ? “ Anh nói bằng ngôn ngữ của người Druedain.