Chương 2: Eothur Xứ Rohan (2)

Người đăng: luubi3112@

“Chào buổi sáng, Eothur.”- Một giọng nói của người đàn ông vang lên phía sau Eothur. Âm thanh người đó có chút khàn khàn, mạnh mẽ và chứa đầy nam tính.

Eothur không quay đầu lại, nhưng khóe môi hắn nhấc lên. Hắn biết rất rõ về người phía đằng sau. Thậm chí, việc thân thiết là một chuyện khác nữa, hắn, Theodred cùng người phía sau là bộ ba hoàng tộc của xứ Rohan này.

Và người đằng sau hắn chính là Eomer. Hiện nay là tướng quân, chỉ huy quân đội của xứ Rohan, được vua cha rất trọng dụng. Đặc biệt, trong quân đội, có hàng tá người thề nguyện sống chết theo anh, một chiến binh dũng cảm, mạnh mẽ, lãnh đạo bọn họ trên chiến trường.

Có khi chỉ cần thêm một khoảng thời gian nữa, chức thống soái, nó chắc chắn sẽ là của anh.

Eothur quay người lại nhìn anh ta. Mái tóc màu vàng ánh kim, dưới cằm là bộ râu quai nón đang mọc. Tướng người săn chắc, và luôn mặc trên mình bộ giáp da màu nâu.

Cả hai người họ nhìn nhau, Eothur mở lời chào hỏi lại anh.

“ Chào buổi sáng, Eomer. Anh về lúc nào vậy ? “ Eomer nhún vai nói

“ À,... mới sáng nay. “

“ Chuyến đi của anh lần này thế nào, lại là lũ người phương đông nữa à ? “ Eothur tiếp tục mở lời hỏi về nhiệm vụ của anh ta.

Eomer gật đầu lấy, rồi đáp. “ Phải, là bọn người Easterl. Chúng tính vượt qua lãnh thổ. May mắn tính báo chúng ta đã biết trước, kết quả như em biết đấy, phục kích, đá đít lũ chúng bỏ chạy. “

Eothur mỉm cười rồi hắn trêu anh: “ Chị Eowyn chắc đang lo cho anh đấy. “

Eomer là con trai của Eomund và em gái Theoden là Theodwyn, cha anh là một thống chế nổi tiếng của xứ Rohan. Nhưng ông tử trận trong chiến tranh, mẹ anh là Theodwyn đã đau lòng sinh bệnh rồi qua đời theo.

Anh còn một em gái là Eowyn, cả hai từ nhỏ đã sống với chú của mình, Theoden. Ông đã không xa lánh hai người họ, thậm chí xem họ như những người con ruột mình.

Cái tên của hắn là Eothur, cũng bắt nguồn từ dòng họ nhà Eo mà ra. Vì tưởng nhớ người anh em mình, cha hắn đã đặt cái tên như vậy.

“ Em không cần nhắc đâu, anh đã gặp nó lúc nãy rồi. “ Eomer vỗ lấy vai hắn.

“ Vậy hôm nay anh sẽ nghỉ ngơi chứ, hay phải đi tuần tra nữa đây ? “

“ Sáng nay anh tạm nghỉ, chiều thì bọn anh sẽ rời Edoras để tới Aldburg. “ Nói xong, Eomer cầm lấy thanh kiếm gỗ trên giá, tiến đến trước mặt hắn và khiêu chiến.

“ Chào hỏi như vậy là đủ rồi. Nào hãy tới đây, đánh một trận với anh, để xem em tiến bộ đến đâu rồi. “

“ Hãy cẩn thận, em sẽ không nhường tay đâu. “ Eothur mỉm cười chấp nhận rồi thủ thế.

Cả hai nhanh chóng bắt đầu vào trận chiến, những đòn kiếm Eothur nhanh mạnh cấp tốc lao về phía Eomer. Anh ta cũng cảm thấy được sự nguy hiểm từ vết chém, thế nên anh vừa lùi vừa đỡ đôi lúc phản đòn một cách nhanh chóng.

Nhìn từ ở bên ngoài những đòn đánh hắn như đang theo nhịp của một bài hát. Chúng cứ liên tiếp và dồn dập, bước chân di chuyển của hắn thì nhẹ nhàng như một vũ công đang múa. Nhưng Eomer không phải thuộc hạng cùi gì, anh ta là một chiến binh giàu kinh nghiệm, mạnh mẽ, và luôn giữ được bình tĩnh.

Khuôn mặt anh ta lạnh lùng, không biểu lộ cảm xúc. Anh bắt đầu nghiêm túc chiến đấu với hắn, cứ cho là hắn tấn công mạnh mẽ, đòn nguy hiểm. Tuy nhiên Eomer luôn cảm nhận được trước điều đó, anh ấy né trái né phải, xem ra anh ta muốn hắn hết thể lực và kết thúc trận chiến một cách dễ dàng.

Eothur buộc phải chuyển phương pháp, đòn thế hắn bình tĩnh lại, nhẹ nhàng hơn chút, hạn chế những đường kiếm dư thừa. Việc tấn công vũ bão, đánh nhanh thắng nhanh với một chiến binh lâu năm, giàu kinh nghiệm là không có hiệu quả tốt.

Eomer bắt đầu lấy nhịp, anh bắt đầu tấn công mạnh lấy hắn. Cả hai cứ thế giằng co lấy nhau, đến khi Eothur buộc phải tạo ra một đòn nhử, làm mồi cho Eomer, một đường kiếm vung ngay cổ. Eomer nhận thấy khe hở của hắn, anh hụp đầu xuống để đâm kiếm vào bụng Eothur.

Nhưng đây là một đòn nhử, hắn sớm đã giữ lực, nhảy lùi một bước, chĩa thanh kiếm vào trước mặt đang cúi xuống của Eomer, đầu kiếm chỉ sát lấy trán của anh. Eothur mỉm cười và dừng lại.

Eomer cười khổ, anh biết mình đã bị lừa, thả thanh kiếm xuống đất, giơ hai tay lên nói: “ Được rồi, anh thua. Không ngờ mới có bao lâu, mà em lại thông thạo kiếm kỹ như vậy. “

Eomer trong lòng khá khốn khổ, anh đã trải qua nhiều chiến trường. Vậy mà giờ lại thua bởi một tên tay mơ, chưa trải qua máu và cái chết như Eothur.

Eothur mỉm cười nhìn anh, may mắn hắn có bàn tay vàng. Nếu không Eomer đã đập nát đòn đánh, và hành hạ hắn từ đời nào rồi. Dù sao, anh ấy là người trải qua nhiều chiến trường, cũng là chiến binh tài năng nữa.

Nụ cười hắn tắt dần đi, rồi lắc đầu nói: “ Không, em chỉ là may mắn thôi, dù sao anh có thể đã nhường em mà. “ Eothur nói thật, trên chiến trường, không phải kiếm thuật mạnh là có thể giết được hết tất cả người khác, với những kẻ chiến binh giàu kinh nghiệm, họ biết làm thế nào để hạ lấy hắn.

Eomer nhìn lấy hắn, suy nghĩ một chút rồi nói: “ Có kiếm thuật như vậy, cũng là một cơ sở vững chắc để sống sót trên chiến trường. “

Nói xong anh vỗ vai hắn, rồi nhét vũ khí trở lại trên giá, lúc này cũng có một người vừa đến.

“ Sáng sớm chưa gì mà cả hai khởi động rồi à ?! “ Là Theodred, anh ta vừa thức dậy. Dù sao anh không quen thức đêm như hắn, chính vì thế hôm nay dậy có chút khá trễ hơn mọi ngày.

Theodred tiến tới bẻ lưng, cầm cây rìu gỗ trên giá, nhìn lấy hai người và nói.

“ Nào, cả hai đánh nhau rồi, đến lượt anh chứ, ai muốn tập luyện với anh không. “

Trong bộ ba, Theodred là người lớn nhất, rồi đến Eomer, cuối cùng là hắn. Tuy nhiên, nếu thật sự xét về tuổi tác, Eomer lớn hơn Theodred một chút, cái này cũng xét về khía cạnh dòng họ, mẹ của Eomer là em gái của Theoden, nên Theodred lớn nhất là chuyện bình thường. Hơn nữa, chính Eomer cũng tự nguyện gọi Theodred là anh.

Cả ba người họ cầm vũ khí lên tập luyện với nhau, Theodred thì thường hay sử dụng vũ khí là cây rìu, đơn giản và mạnh mẽ, với sức lực to lớn, anh có thể bổ đôi kẻ thù nhanh chóng.

Thật ra Theodred là người yếu nhất trong bộ ba, chính anh cũng từng tham gia nhiều chiến trường nhỏ, nhưng vẫn không giỏi và mạnh bằng em mình là Eomer. Dù sao anh là một hoàng tử, kẻ sẽ trở thành vua.

Và Theodred đã chứng tỏ mình là một hoàng tử xứng danh, anh hay theo cha mình, học cách để trị vì quốc gia. Anh ta thường xuyên xem xét thuế hay lang thang một số thị trấn để khảo sát lương thực, anh cũng thường xuyên khuyến khích phát triển kinh tế. Ngoài ra, tính cách anh cũng nhân hậu, hiền hòa, yêu người dân của mình. Quả thật cha nào con nấy, anh nhất định sẽ như cha mình, là một vị vua tài ba.

Tất nhiên, bàn về chiến tranh, anh cũng từng trải qua nhiều. Mặc kệ là chức danh hoàng tử, với bản tính của người Rohan, không bao giờ sợ hãi chiến trường.

Anh và Eomer thường dẹp loạn lũ mọi rợ Dunlend hay đám người phía đông Easterl, dám xâm lấn qua lãnh thổ Rohan. Tuy nhiên anh đa số chỉ tham gia chiến trường nhỏ, họ không dám mạo hiểm để vị vua kế vị đánh một trận huyết chiến như cối xay gió hút máu được.

Cả ba tập luyện một chút, rồi chuẩn bị trở về thay quần áo, tắm rửa và thưởng thức lấy bữa sáng họp mặt gia đình.

Sảnh Medusel, hành lang của các vị vua, nó đứng trên cao nhất của thủ đô Edoras, thậm chí người ta có thể nhìn thấy nó từ phía xa hàng chục dặm.

Medusel được làm từ loại gỗ tốt nhất của Rohan, nó vững chắc bền bỉ và có tuổi thọ lâu đời, phía trên mái nhà được làm từ rơm vàng, và thường xuyên được thay đổi sữa chữa.

Medusel có chung nguồn gốc với thành phố Edoras này, cũng là do nhà vua Brego hoàn thiện. Truyền từ đời này sang đời khác, và nó chỉ có một lần duy nhất bị chiếm lấy bởi người Dunlend, dưới thời nhà vua Helm. Nhưng chỉ một thời gian sau, dòng dõi hoàng tộc đã xuất binh từ Dunharrow chiếm giữ lại.

Thật sự mà nói, nếu là một người từ Gondor, hay các vương quốc khác. Medusel như một chiếc sảnh bình thường trong vương quốc họ, nhưng với người Rohan, nó là niềm tự hào lớn nhất của quốc gia này, các đời nhà vua có thể chuyển sang Aldburg, lập thành thủ đô, nhưng chưa có ai bao giờ làm vậy cả.

Ở trong đây, các nhà vua mới thấy được những nỗi khổ, sự can đảm, kiên trì của người Eorlingas. Họ cảm nhận được lịch sử thời gian khó khăn của dân tộc mình, và điều quan trọng nhất, họ mãi mãi luôn giữ tâm trí mình khỏi sự sa đọa. Mãi mãi luôn tự nhắc nhở bản thân, phải yêu người dân, lo cho đất nước, dù cho bữa cơm đến cả giấc ngủ.

Ba người bọn họ tiến vào sảnh, lúc này có một người con gái đã đứng trước đó, nàng có mái tóc vàng nâu, làn da trắng,… chứa đầy đặc điểm của hoàng tộc Eorlingas. Cô mỉm cười nhìn ba người họ và nói.

“ Em đang tính gọi ba người, chú đang đợi chúng ta đấy, hai anh hãy mau nhanh lên đi, cả em nữa, Eothur. “

Bốn người họ nhanh chóng tiến vào bên trong, Eothur đi ngang qua sảnh trưng bày, tự dưng từ từ giảm tốc độ. Hắn lướt nhìn những bức tranh, những chiến tích của các vị vua, mặc dù hắn đã quan sát cả ngàn lần. Nhưng không hiểu sao, mỗi lần nhìn thấy chúng nó, hắn vẫn muốn dừng chân ngắm nghía một chút.

Những chiến tích, những bộ áo giáp, thanh kiếm, chúng mang trên mình âm thanh hào hùng, những tiếng ca sau mỗi chiến thắng, hay những mất mát đau đớn của dân tộc,… Eothur có thể lắng nghe được nó, chúng vang bên tai hắn. Khiến hắn như đang lạc vào dòng thời gian, như hắn đang tham gia cùng họ.

“ Eothur,... ! “ Eowyn kêu lấy hắn, ba người họ đang đứng chờ đợi. Hắn nhìn lại họ, mỉm cười, tăng nhanh bước chân tiến vào phòng ăn.

Trên bàn ăn, có người đã đợi họ. Một người đàn ông già, với mái tóc màu vàng ngang tới cổ. Khuôn mặt có thể nhìn thấy các nét nhăn chứng tỏ tuổi tác đã lớn, và dù ông đã già nhưng vẫn có sự hào hùng, chiến tích lưu trên khuôn mặt, một nét đặc trưng riêng biệt.

Người đó không là ai khác, nhà vua Theoden, người cai trị Rohan hiện nay. Một vị vua nhân hậu, sáng suốt và cũng là một chiến binh vĩ đại trên chiến trường. Người ta từng nói, dưới thời của ông, kỵ binh Rohan dũng mãnh, oai hùng chưa từng thấy trong lịch sử.

Lúc này, Ngài đang chờ đợi những con người, mà ngài luôn tự hào nhất. Đôi mắt ngài sáng lên khi thấy 3 người họ thân thiết với nhau, cùng với đó là đứa cháu gái xinh đẹp của mình. Ngài đứng dậy nói:

“ Nào, vui đùa vậy đã đủ rồi mau vào bàn ăn thôi. Hôm nay sẽ có nhiều việc đây. “

Cả bốn người nhanh chóng tiến vào bàn ăn. Họ chào lấy Theoden, chờ đợi các đầu bếp, người hầu dâng đồ ăn lên bàn.

Từ từ, trên bàn cũng dọn đầy đủ thức ăn, những miếng bánh mì trắng tinh khôi, những miếng pho mát vàng, hay là loại mật ong thơm tho ngọt ngào nhất của Rohan. Cùng với đó là đồ ăn mặn như thịt bò hầm, thịt xông khói, xúc xích,…. Ngoài ra còn có nước trái cây, mỗi người sẽ được một ly.

Trước khi ăn, mọi người nhanh chóng mời Theoden thưởng thức trước. Sau đó họ sẽ bắt đầu, sự lẽ phép, điều quan trọng đầu tiên của Theoden dạy lấy họ.

Trong bữa Theoden và Theodred nói chuyện với nhau, chủ yếu là những thứ cần bàn bạc trong cuộc họp lát nữa. Ngoài ra ông còn hỏi Eomer một số tính báo quanh quốc gia họ, ông cần phải biết nơi nào thường gặp cướp để tăng quân lực phòng thủ.

Một lát sao, Theoden nhìn vào người con trai nuôi của mình là Eothur, ông mỉm cười và nói.

“Chỉ còn vài hôm nữa sẽ đến lễ trưởng thành của con đấy, Eothur.”

Sẽ vài ngày nữa là lễ trưởng thành của hắn, cũng là ngày mà Eothur được Theoden nhận nuôi, khi ông đang tham gia một cuộc đi săn.

Theo lời kể vua cha, hắn được nhặt khi ông đang trong một cuộc đi săn, có lẽ số phận đã đưa đẩy họ đến với nhau. Ông giết chết một lũ sói bao quanh một đứa trẻ sơ sinh, đứa trẻ nằm trong một chiếc giỏ được bọc quanh một tấm khăn màu trắng.

Khi ông nhấc hắn lên, đập vào đôi mắt ông là một đôi mắt mở ra, nó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ông. Sự bình tĩnh, trí tuệ hiện lên từ trong đôi mắt trẻ thơ ấy. Chính là vào lúc đó ông biết rằng hắn không phải là một kẻ bình thường.

Và Eothur đã không làm ông thất vọng. Từ nhỏ hắn đã thể hiện sự thành thục của bản thân mình, khi mà những đứa con nít còn quậy phá, lang thang chơi bời mà cần đến những câu chuyện hù ma, hay cổ tích dỗ dành của người lớn, thì hắn đã tự mình cầm cuốn sách, đọc về lịch sử thế giới này.

Hắn luôn được ông gọi là niềm tự hào bản thân. Tất nhiên nói vậy thôi, người con nào cũng là niềm tự hào của ông, kể cả Eomer lẫn Eowyn.