Chương 8: Cái nhìn, dị biến.

" Bạn mua nhiều đến vậy thật sự không có vấn đề gì sao ? "

Nhìn sang chất thành đống các giỏ xách chứa đựng hộp figure tại bên cạnh Emilia, Yukino nhướng mày dò hỏi.

Nàng sẽ không phán xét sở thích của bất kỳ người nào miễn sở thích đó không gây ra ảnh hưởng xấu đến đối phương cùng những người xung quanh. Nhưng là Yukino vẫn không thể lý giải được lý do vì sao lại có người sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn để mua về mấy thứ này.

" Không có vấn đề gì nha, chỉ cần quá trình đi mua hay mỗi khi nhìn vào mấy thứ này mình cảm thấy vui vẻ thì không có gì gọi là phung phí. "

Emilia cầm ly nước hút một hơi thật sâu, thỏa mãn nói.

" Ngoài nhu cầu thiết yếu trong cuộc sống thì tiền bạc chỉ có ý nghĩa nhất khi có thể nhờ vào đó mà bản thân tìm được niềm vui. Chẳng hạn như sưu tầm thứ gì đó, thông qua tiền bạc để giúp đỡ một người nào đó, mua sắm những trang phục yêu thích, cắm trại, du lịch, xem phim,... Khư khư giữ trong người mà không sử dụng thì những đồng tiền ấy trông có khác gì mớ giấy lộn đâu chứ. Chắc hẳn bạn cũng biết giá trị lớn nhất của đồng tiền nằm ở chỗ giá trị lưu thông đi. Đồng tiền phải liên tục lưu thông thì xã hội mới có thể phát triển. "

" Nói nhiều như thế cũng không có cái mới quan trọng nhất vẫn là sự vui vẻ. "

" Vui vẻ sao ? "

Yukino không nói thêm lời nào mà liếc nhìn dòng người tấp nập đang đi qua lại phía bên ngoài cửa tiệm.

Ánh mắt xa xăm thể hiện sự cô đơn, thêm một chút bất đắc dĩ cùng mệt mỏi.

Chắc nàng đang trong lòng tự hỏi, lần cuối cùng mà bản thân mình đã cảm thấy vui vẻ là khi nào. Nói không chừng chính bản thân Yukino cũng không nhớ rõ.

" Thôi không nói đến cái này, Megumi - chan và Yukinoshita - san nghĩ thế nào nếu nhân vật trong anime thật sự tồn tại ? "

Cảm thấy tâm trạng của Yukino có hơi sa sút, Emilia dứt khoát chuyển đi đề tài. Miệng cười tủm tỉm, vẻ mặt tỏ ra thú vị hỏi lấy.

" Nếu nhân vật anime thật sự tồn tại sao ? "

Katou Megumi hai mắt nhìn thẳng, mặt không biến hóa, nghiên đầu giống như là nghiêm túc tự hỏi thứ gì.

Ngồi bên cạnh nàng, Yukinoshita Yukino thì sử dụng ánh mắt như thể đang nhìn thẳng chuunibyou nhìn về phía Emilia.

" Mình cũng không biết nữa. Nói thẳng ra cũng có thể do bản thân mình không có bất cứ sở thích đặc biệt gì liên quan đến nền văn hóa ACG nên không thể hiểu được vấn đề này đi. "

Katou Megumi thành thật trả lời.

" Katou - san cũng không cần nghiêm túc như vậy, đây rõ ràng là một vấn đề thiếu thông minh nghiêm trọng, chỉ có những con người suốt ngày đắm chìm trong thế giới ảo tưởng mới có thể hỏi như thế. "

Yukinoshita Yukino thì thẳng thắn hơn, trực tiếp độc miệng nói ra cái nhìn của mình.

" Nga, là như vậy sao ? "

Katou Megumi cảm thán.

Emilia hai má phồng lên, làm bộ không cao hứng mở miệng.

" Yukinoshita - san cũng quá đáng đi, mình thật sự đang nghiêm túc hỏi vấn đề. "

" Không, mình thì cảm thấy bạn nên ít xem anime một chút. "

Yukino vẻ mặt lạnh băng, trực tiếp phủ nhận Emilia.

" Thời đại này thật đúng là kỳ lạ, mình nói thật tại sao người khác lại không tin đâu ? "

Emilia gương mặt ủy khuất ghim lấy miếng bánh ngọt nhét vào trong miệng.

" Ngô... chỗ này làm bánh ngọt ăn ngon quá. "

" Bạn ăn ít thôi, nếu không bị tăng cân thì làm sao bây giờ. "

Yukinoshita Yukino nhướng mày nhắc nhở.

" Bạn yên tâm, thể chất của mình ăn không béo. "

Emilia vỗ ngực tự hào nói.

" Thật đúng là hâm mộ Emilia - chan đâu. "

Katou Megumi nhìn về đĩa bánh ngọt trên bàn. Nàng thật sự muốn ăn thêm một ít nữa nhưng không thể.

Nhớ đến trước kia có một khoảng thời gian vì tăng cân phải thường xuyên vận động, Katou Megumi cố gắng nhịn xuống ham muốn ăn uống của mình.

" Yukinoshita - san, bây giờ chúng ta mua đồ cho Megumi - chan xong rồi, bạn có dự tính gì tiếp theo cho việc cải thiện khí chất mờ nhạt của Megumi - chan không ? "

Emilia vừa đưa khăn tay lên lau đi phần kem bánh còn sót lại trên miệng vừa hỏi.

Yukino mở ra màn hình điện thoại, kiểm tra thời gian biểu của mình rồi sau đó trả lời.

" Nếu hai bạn đều rảnh thì cuối tuần sau chúng ta lại đi một chuyến đến nơi này. Khi ấy Katou - san sẽ ăn diện bộ đồ vừa mới mua, thử ngẫu nhiên giao tiếp, tiếp xúc với một số người trên đường xem thế nào ? "

" Ngay bây giờ thử luôn không được sao ? "

Emilia dò hỏi.

" Không được, trước đó phải luyện tập cho Katou - san một chút các phương thức biểu cảm cái đã. Giữ gương mặt tam vô như thế này đi lại gần người khác sẽ không có hiệu quả gì. "

" Katou - san sẽ không có chuyện gì bận bịu chứ ? "

" Không có, đại đa số thời gian trừ đến trường thì mình đều ở nhà. "

" Vậy được rồi. "

Rít ~ Ầm !

Emilia, Megumi và Yukino đang nói chuyện với nhau tại cửa hàng ăn gia đình thì bỗng dưng âm thanh ma sát của bánh xe với mặt đường vang lên không xa, ngay sau đó là âm thanh va chạm thật lớn.

Tiếng va chạm khiến cho Megumi và Yukino giật mình đứng dậy nhìn về phía cửa kính. Cả hai quan sát một lúc, rất nhanh liền nhìn thấy một hình ảnh vô cùng quỷ dị.

Một chiếc xe bán tải màu xanh dương chở hàng vừa đâm phải một vật thể gì đó rất to nằm trên đường.

Không nhìn thấy vật thể là cái gì. Nếu miêu tả hình ảnh mà các nàng đang nhìn thấy trước mắt thì đó là một chiếc xe đâm vào trên mặt tường trong suốt.

Đầu xe bị đâm đến biến hình. Tuy tài xế không tử vong nhưng xuất huyết rất nhiều, cả người đều mắc kẹt trong buồng lái. Khói đen bốc lên từ trên xe, người đi đường nhanh chóng lấy ra điện thoại kêu cứu thương và báo cảnh sát.

Lúc này đây, Emilia không có đồng loạt đứng lên quan sát vì nàng vừa mới nhận được nhiệm vụ.

" Đinh, kích hoạt nhiệm vụ khẩn cấp. "

" Nhiệm vụ khẩn cấp: Dị biến.

Thời hạn hoàn thành: 1 giờ.

Yêu cầu:

Tiêu diệt Thú Honkai (0/10).

Phần thưởng: 2500 tích phân, 25 điểm thứ nguyên, Thánh Ngân của Seele Vollerei x 1.

Chú thích: Lần đầu tiên xảy ra không gian dao động, phía bên kia là thế giới Honkai Impact. "

Emilia ngưng trọng nhìn lấy bảng nhiệm vụ. Không cần hỏi nàng cũng biết Thú Honkai sẽ xuất hiện ở chỗ nào.

Liếc nhìn ra phía bên ngoài cửa kính, không kịp suy nghĩ nhiều Emilia liền đứng dậy để lại tiền thanh toán trên bàn.

Nàng nhân lúc mọi người bị hiện trường tai nạn phía bên ngoài thu hút sự chú ý, phất tay lên cất toàn bộ vật phẩm ba người mua ngày hôm nay vào trong không gian chứa đồ.

Còn may cửa hàng không có lắp đặt camera ở khu vực bàn ăn, nếu không Emilia chỉ còn cách để đồ lại, quay lại sau để lấy.

Nàng nắm chặt tay của Megumi cùng Yukino, nhanh chóng bước ra khỏi cửa hàng.

Megumi cùng Yukino bị lôi đi vừa la lên, vừa cố gắng hất ra bàn tay của Emilia nhưng đột nhiên khí lực của Emilia lớn lạ thường, cho dù cố như thế nào cũng không có hiệu quả.

Mãi cho đến khi cả ba đi đến một con hẻm nhỏ vắng vẻ cách xa cửa hàng hơn 200 mét, Emilia mới dừng lại.

" Có chuyện gì vậy Himeji - san ? Làm sao bạn đột nhiên vội vã vậy ? Đồ vật mua vẫn còn để trong cửa hàng đâu. "

Yukino xoa xoa cổ tay, cau mày khó chịu nói. Nàng bị Emilia nắm đau, thậm chí trên cổ tay còn để lại dấu đỏ.

Megumi không nói gì mà im lặng nhìn về phía Emilia, chờ đợi câu trả lời.

" Chỗ đó rất nguy hiểm. Thậm chí nơi này cũng như vậy, hai bạn nên nhanh chóng dọc theo ga tàu điện ngầm lập tức rời khỏi Akihabara. "

Emilia không giải thích cái gì mà trực tiếp yêu cầu Megumi và Yukino rời khỏi.

Nàng lại hất tay, toàn bộ đồ vật mua ngày hôm nay lần nữa xuất hiện trên mặt đất.

" Mình tạm thời không thể giải thích với cả hai. Các bạn nghe lời mình, nhanh chóng rời khỏi khu vực này. Còn đồ vật gửi ở chỗ cả hai, mình sẽ quay lại sau để lấy. "

Dứt lời, Emilia mặc niệm một tiếng biến thành Seele Vollerei, xoay người lại rời khỏi con hẻm.

...

Nhìn thấy Emilia rời khỏi, Megumi và Yukino bốn mắt nhìn nhau, cảm nhận được sự lo lắng ở trong mắt đối phương.

Bầu không khí trong nháy mắt im lặng đến đáng sợ.

Bất quá chỉ vài giây trôi qua, Yukino trước tiên đưa ra đề nghị.

" Tuy không biết Himeji - san gặp phải chuyện gì nhưng trông có vẻ rất nguy hiểm. Hơn nữa Katou - san cũng nhìn thấy rồi đó, bạn ấy vừa biến đổi ngoại hình thành một người khác, mấy thứ này cũng là trực tiếp trong hư không xuất hiện. "

Nàng chỉ tay về phía giỏ đựng đồ của ba người ngày hôm nay.

" Cho nên nói việc của Himeji - san chúng ta không giúp được. Ngay lập tức, chúng ta cần rời khỏi nơi này, tránh cho bản thân gặp nguy hiểm cũng như gây ảnh hưởng xấu đến Himeji - san. Còn mọi thứ cụ thể như thế nào, chờ sau đó Himeji - san quay trở lại rồi hẵn nói. "

Megumi nghe theo Yukino thu hồi ánh mắt của mình. Cả hai người nhanh chóng nâng lên giỏ xách, tăng tốc rời khỏi khu vực.