Chương 22: Cố gắng giao tiếp.

" Rác rưởi. "

Kasumigaoka Utaha vo tròn tờ giấy thành một đoàn rồi vứt ra phía sau.

" A, bảo bối của em. "

Aki Tomoya hoảng hốt chạy đến nhặt tờ giấy lên, cố gắng vuốt lại cho thẳng.

" Này nhé Rinri - kun, cái cách suy nghĩ của em ngay từ đầu liền rất sai lầm. "

" Chả có người nào thật sự yêu công việc mà lại đem hết phần quan trọng trong dự án tâm huyết của mình đẩy sang cho người khác. Chỉ suy xét ở góc độ đó thôi cũng đủ cảm thấy em không nghiêm túc. "

" Em thật sự rất nghiêm túc. "

Aki Tomoya ngay lập tức phủ nhận.

" Thật vậy sao ? Thử nói cho chị nghe xem em nghiêm túc ở chỗ nào ? "

Nàng im lặng nhắm lại hai mắt, có chút mệt mỏi dựa vào trên hàng rào chờ đợi câu trả lời đến từ Aki Tomoya.

" Thật ra em đã có một cuộc gặp gỡ định mệnh. "

" Ồ. "

Kasumigaoka Utaha lại mở mắt ra, gương mặt tỏ ra hứng thú.

Aki Tomoya chậm rãi ngồi xuống trên băng ghế, bắt đầu tưởng tượng tình huống bản thân đã trải qua vào vài tuần trước.

" Cô ấy mặc một chiếc đầm màu trắng, đội mũ beret cùng màu trông cực kỳ dễ thương. Đứng trên đỉnh đồi với những cánh hoa anh đào tung bay giữa bầu trời xuân. Cái cách mà cô ấy xuất hiện cứ như là định mệnh sắp đặt. "

" Và rồi ? "

" Chị không cảm thấy cảnh đó quá ảo sao ? Giống như trong anime, manga hoặc khung cảnh mở đầu của một light novel hay gal game nào đó vậy. "

Kasumigaoka Utaha nhắc nhở hắn ta.

" Nhưng là cái cảnh đó đã được người ta sử dụng không biết bao nhiêu lần rồi. "

Aki Tomoya lắc đầu không cho rằng khung cảnh này đã lỗi thời, nói.

" Thì chính vì được nhiều người ưa thích nên mới dùng đi dùng lại. Chị thử nghĩ xem, nếu không thích người ta vẫn sẽ dùng sao ? Thứ mà em muốn làm là thông qua chế tạo trò chơi để diễn tả ra cảm xúc của mình khi đó. "

Nghe Aki Tomoya nói vậy, Kasumigaoka Utaha cảm giác có một cỗ cảm xúc không vui dâng lên.

" Nói tóm lại em muốn chị giúp đỡ em làm ra trò chơi về cuộc gặp gỡ của em và một con nhỏ nào đó đi ? Vậy sao lúc đó làm sao em không trực tiếp chạy đến trước mặt cô ta bày tỏ ? "

Aki Tomoya vẻ mặt thản nhiên, có chút ngu ngơ hỏi lại.

" Em tại sao phải bày tỏ với một cô gái 3D chứ ? "

Kasumigaoka Utaha lấy tay che mặt, trong lòng không biết rốt cuộc nên vui hay nên buồn.

Bảo là vui vì tên này hoàn toàn không nhận ra bản thân mình vừa trúng phải tiếng sét ái tình đi ?

Nhưng nghĩ đến Aki Tomoya thuộc về thể loại sắt thép thẳng nam, đầu óc có hố suốt ngày chỉ biết nhớ đến nhân vật nhị thứ nguyên, nàng lại không cao hứng nổi.

" Và thế là em tìm cách kéo chị vào trong cái thế giới ảo tưởng của em, để tự thỏa mãn bản thân mà không quan tâm đến cảm nhận của người khác. Em không cảm thấy mình làm như thế rất quá phận sao ? "

Aki Tomoya khó hiểu.

" Quá phận ? Điều này không phải hiển nhiên sao ? Chị là người có khả năng viết ra câu chuyện tốt nhất mà em quen biết, em không nhờ chị thì đi nhờ người nào ? "

Utaha đen mặt.

" Rác rưởi là rác rưởi, tro tàn là tro tàn, cát bụi là cát bụi. Chị quả thật không nên hi vọng vào một tên chỉ biết nhìn vào kết quả trong tương lai, không trông thấy lượng công việc phải gánh nặng ở hiện tại như em thì có thể cho ra ý tưởng tốt đẹp gì. "

" Rinri - kun. Cái đam mê lệch lạc, cái bản mặt giả bộ ngây thơ khi xin lời khuyên và cả cái sự hăng hái đặt không đúng chỗ của em nữa, em cho chị xin đi. "

" Đó không phải là cùng một vấn đề lại sử dụng ba cách nói khác nhau sao ạ ? "

Aki Tomoya chen vào.

" Im lặng. "

Nàng cầm lên quyển sổ tán vào đầu Aki Tomoya.

" Nếu nói về đề xuất dự án thì em xứng đáng nhận được điểm không. Mở miệng ra toàn một mớ ý tưởng hỗn độn. "

Một thanh kiếm đâm vào.

" Chị nhìn vào liền rõ ràng chú em lấy những thứ này ra từ đâu, một chút sáng kiến đều không có. "

Hai thanh kiếm ngang lưng.

" Bắt chước ý tưởng thì thôi đi, đã thế cái thứ chú em đưa cho chị còn không bằng một bản sao tệ hại của tác phẩm chính gốc. "

Ba thanh kiếm xuyên tim.

" Trông chả khác gì một tên lừa đảo tự nhận mình là nhà sản xuất nhưng lại chỉ chăm chăm quan tâm đến lợi nhuận cả. "

Bốn thanh kiếm bạo kích. Aki Tomoya ngã gục ra đất.

Cảm thấy mắng cũng đã mắng đủ, trong lòng thoải mái hơn một phần, Kasumigaoka Utaha liền đứng dậy bỏ lại Aki Tomoya chuẩn bị rời khỏi.

Nàng sợ hãi bản thân còn tiếp tục nán lại một hồi sẽ bị tên này chọc cho tức chết.

" Chú em tự mình nghĩ cách. Nhìn mớ ý tưởng không ra gì này chị đây liền không muốn tham dự rồi. "

...

Emilia núp vào phía sau cửa sắt, không ngừng cảm thán trình độ độc miệng của Utaha.

" Mắng thật nặng đâu ? Bất quá, đáng đời. "

" Hơn nữa nghe Utaha mắng chửi người quả thật là trường thêm không ít kiến thức. "

Lạch cạch ~

Lúc này đây, cửa sắt bỗng dưng mở ra.

Kasumigaoka Utaha đang chuẩn bị xuống nhà ăn thì đột nhiên trông thấy một vị mỹ thiếu nữ tương đối " quen thuộc " đứng chắn ngay tại sau cửa.

Nếu là ở trường hợp bình thường, Utaha đã sớm trở nên không vui, mở miệng ra muốn mắng chửi người. Nhưng rất tiếc, đây rõ ràng không phải thuộc trường hợp như vậy.

Kasumigaoka Utaha hai mắt trợn tròn, nhìn chòng chọc vào Emilia, cả người đều đông kết trong không khí.

Emilia không có gì bất ngờ trước tình huống hiện tại. Ban nãy nàng còn nghe chính miệng Utaha nói chuyện muốn rời khỏi đâu.

Lại nói, nàng cảm thấy ngoại hình của bản thân cũng không có gì đáng sợ đi. Làm sao mỗi lần gặp mặt, Utaha đều một dạng như lâm đại địch ấy ?

" Chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện một chút sao Kasumigaoka - senpai ? "

Nàng tỏ ra thân thiện hỏi. Có điều, Utaha trông có vẻ không giống như là đang muốn nói chuyện.

" Chúng... chúng ta có gì để nói sao ? "

Khả năng hành động của Kasumigaoka Utaha ngay cấp tốc khôi phục lại. Nàng nhìn tới nhìn lui, hai mắt né tránh gương mặt của Emilia nói.

" Có nha. Cơ mà đây không phải là địa điểm phù hợp để nói chuyện, tiền bối đi theo em một chút. "

Emilia nắm tay Utaha kéo đi. Người sau tuy không quá tình nguyện nhưng cũng không nhấc lên được sóng gió gì.

Utaha đành phải thành thành thật thật phó mặc cho bản thân bị Emilia kéo đi vào trong một căn phòng câu lạc bộ trống trải.

Nơi đến chính là Câu lạc bộ tình nguyện.

Yukino đã đưa cho Emilia một cái chìa khóa dự phòng, phòng ngừa những lúc nàng có việc không đến.

Hiện tại trong phòng không có người.

Nàng đẩy ra một cái ghế đưa đến ra hiệu Utaha có thể ngồi. Đối phương nhận ra bản thân chạy không thoát cũng đành thở dài một tiếng rồi ngồi xuống.

Trông thấy Utaha phối hợp, Emilia gật đầu lấy ra một cái điện thoại đặt lên bàn.

" Trước tiên em xin phép trả lại điện thoại cho Kasumigaoka - senpai. Ngày hôm qua tiền bối chạy nhanh như thế em cũng không có biện pháp nào trả lại, đành phải trì hoãn đến bây giờ. "

" Cảm ơn. "

Kasumigaoka Utaha lúng túng đưa tay nhận về điện thoại và nói lời cảm tạ. Tuy rằng nàng có hơi sợ sệt Emilia nhưng không có nghĩa nàng sẽ không hiểu chuyện.

Tố dưỡng cơ bản vẫn phải có.

Emilia thở dài.

" Kasumigaoka - senpai đừng căn thẳng như vậy. Nếu em muốn làm gì thì ngày hôm qua tiền bối liền không có cơ hội để trở về. "

Emilia tin tưởng Utaha biết mình có năng lực đó. Rốt cuộc muốn bất chấp hậu quả lưu lại một người vẫn là rất dễ dàng. Utaha chạy nhanh thế nào cũng không thể nhanh hơn được ma thuật của nàng a.

Nhưng là Emilia sẽ không làm như vậy.

" Sẽ không giống như trong light novel, giết người diệt khẩu sao ? "

Kasumigaoka Utaha ngồi trên ghế chột dạ hỏi thăm. Mấy quyển sách trinh thám, tội phạm nàng đọc qua toàn diễn theo như thế.

Emilia phì cười. Thật không ngờ một người hay phúc hắc, độc miệng như học tỷ lại có suy nghĩ ngây thơ như vậy. Đây là hậu quả của việc xem sách quá nhiều đi ? Vừa nhìn thấy liền đem nàng xem như tội phạm đối đãi.

Nàng không nhớ mình đã làm gì vi phạm luật pháp nha.

Huống chi, giả sử như Kasumigaoka Utaha chạy thoát thì có làm sao ? Nói chuyện ra cũng phải để cho người khác tin tưởng mới được. Nàng còn không có kịp quay chụp video xuống đâu.

Trường hợp tệ hại nhất xảy ra đơn giản là Utaha bị mọi người xung quanh xem như chuunibyou thời kỳ cuối, còn Emilia thì hỏng mất một nhiệm vụ mà thôi.

" Sẽ không ? Kasumigaoka - senpai suy nghĩ nhiều. Cũng không phải chỉ có mỗi tiền bối mới biết bí mật đó. "

" Vậy sao ? "

Nghe Emilia cam đoan như vậy, tâm trạng Utaha mới tốt hơn nhiều. Nàng đỏ mặt ngại ngùng tự nhủ bản thân từ nay về sau nên hạn chế đọc sách trinh thám.

" Hì hì, hồi đầu em còn tưởng mình trông rất đáng sợ hù dọa tiền bối đâu, cũng may là hiểu lầm mà thôi. "

" Được rồi, em xin tự giới thiệu. Em là Emilia Spencer Himeji, chị họ cùng tuổi của Eriri, học năm hai lớp B. "

Nghe Emilia giới thiệu, Utaha nhướng mày.

" Spencer ? Eriri ? Không lẽ... "

" Ừ, em chính là chị gái của con tóc vàng bại khuyển mà chị biết. "

Emilia thản nhiên gật đầu, không ngại khẳng định đem biệt danh " tóc vàng bại khuyển " gán cho Eriri.

Dù sao nếu con bé còn như vậy không thay đổi thì tương lai trở thành " tóc vàng bại khuyển " là chuyện khẳng định xảy ra. Đi theo Aki Tomoya hoàn toàn không có kết cục tốt gì để nói.

Ân, trước mặt đang ngồi lại là một con khác " bại khuyển ", có điều đổi một cái tóc đen mà thôi.

Được rồi, nói như vậy hai người này cũng hơi quá nhưng tóm lại bám theo tên kia sớm muộn gì cũng có chuyện không hay xảy ra.

Nơi đây là thế giới hiện thực, Aki Tomoya sẽ phải tự gánh chịu hậu quả bởi những hành vi sai trái của bản thân. Vai chính quang hoàn ở đây không có tác dụng mạnh như trong nguyên tác.

Bằng chứng rõ ràng nhất là từ sau việc bắt nạt Katou Megumi, danh tiếng trong trường của Aki Tomoya vào thời gian này không thể nào tốt lắm, hơn nữa còn không phải Katou Megumi đã bị nàng ngoặc chạy rồi sao ?

Còn kém hai cái Eriri và Utaha mà thôi. Nàng không tin Aki Tomoya làm gì cũng sẽ được hai người kia tha thứ.

...

...

Thời gian sắp tới đi làm lại, sẽ có gắng tiếp tục đổi mới.