Chương 7: Chương 7

- Không phải.

Tôi trả lời cho qua chuyện rồi đứng dậy thu bát đĩa. Anh cũng vội vàng thu phụ tôi, tình cờ ngón tay chạm vào bàn tay tôi. Tôi rụt lại, lảng đi. Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc.

Trước khi tiễn anh ra về, tôi hỏi:

- Anh còn muốn đi đâu nữa không?

Anh lặng im một lúc, rồi nói khẽ.

- Đi ăn mấy món Hà Nội, được không?

- Vậy hẹn anh ngày kia.

Anh đi rồi, tôi vẫn tựa cửa nhìn theo bóng anh dần khuất sau dãy hành lang vắng lặng. Cuối cùng, là cảm giác gì….


Lại hai ngày nữa, tôi gặp lại anh, anh có vẻ đã dần quen được với cái lạnh miền Bắc, không còn hay xuýt xoa nữa. Má anh hơi ửng lên, nhưng đôi môi lại nứt nẻ. Tôi nhìn dáng anh đứng chờ ở bên xe buýt mà lòng bỗng thắt lại.

Hôm nay, chúng tôi được bữa ăn thỏa thuê những món được cho là đặc sản Hà Nội, như bánh cuốn Thanh Trì, bánh tôm Hồ Tây, giò chả Ước Lễ, chả cá Lã Vọng,…Trong tất cả, món anh khen không ngớt là món canh chua, tôi thì ghét đặc món này, vì nó có cá, từ nhỏ tôi đã không thích ăn cá, anh thì ngược lại. Một ngày đông Hà Nội nữa lại trôi qua, tôi đếm từng ngày cho đến khi anh phải trở về.

- Em dẫn anh đi gặp một người. – vừa xuống xe buýt tôi vừa nói với anh.

- Ai thế, bạn em à?

- Uhm, từng là bạn anh.

Anh thoáng chựng lại, chắc anh đã đoán được đó là ai. Anh ngập ngừng hỏi lại tôi.

- Là cậu ta à? Cậu ta cũng ra Hà Nội rồi!

- Anh ấy ra từ ba năm trước.

Đó là một người bạn, một người anh, một người quan trọng đối với tôi, không có anh, không biết tôi còn thoải mái mà sống đến bây giờ không. Dù vậy, tôi đã làm anh thất vọng rất nhiều. Giữa ba chúng tôi đã từng có một sợi duyên nợ, từng quen, từng thân, rồi từng xa, những gì còn lại của năm năm trước không dễ gì xóa nhòa.

Tôi bấm chuông cửa lần thứ ba thì bên trong có tiếng làu bàu quen thuộc, một lúc cửa mới mở. Đón tôi và anh là một người quần áo xộc xệch, đầu tóc như mới bị ai đó vò lên, ngửi thấy đâu đó còn thoảng thoảng mùi giường chiếu.