Chương 13: Chương 13

Cạch!

Tôi choàng tỉnh.

Đồng hồ để trên đầu chỉ 2 giờ 35 phút. Hơi lạnh. Ngoài cửa sổ, mưa đang rơi tí tách.

Theo thói quen, tôi nhìn sang Yuji đang nằm bên cạnh.

Thằng bé ngủ say sưa, thở khò khè rừ mũi. Hai tay Yuji giơ cao quá đầu theo kiểu đang hô “Muôn năm”, tôi cho hai tay thằng bé lại vào trong chăn.

Không thấy Mio đâu.

Tôi chui ra khỏi chăn, đi về phía bếp. Mio ở đó, dưới ánh đèn mờ ảo cạnh bồn rửa. Nàng ngồi trên ghế, mơ màng nhìn ngón tay mình.

Nhận ra tôi, nàng ngẩng đầu lên.

“Xin lỗi anh. Em làm anh thức à?”

“Không phải đâu. Có một đứa xấu tính phá hỏng giấc mơ của anh.”

Tôi búng tay bằng ngón cái và ngón giữa nhưng chỉ phát ra âm thanh nghe như hai thứ gì đó sượt qua nhau. Không còn cách nào khác, tôi đành phải tự minh họa bằng tiếng “Cạch”.

“Mỗi lần bị thế này”, tôi nói, “Anh lại mất ngủ một lúc.”

Còn em, tôi hỏi nhưng Mia chỉ lắc đầu.

“Em chẳng biết nữa. Em cứ nghĩ việc này việc kia, thế là không ngủ được.”

Ra là vậy.

“Chỗ này lạnh lắm.”

Tôi bảo nàng sang phòng ngay cạnh bếp. Tôi vỗ vỗ cái gối tựa rồi đưa cho nàng.

“Em ngồi đi.”

“Cảm ơn anh.”

Chúng tôi, mỗi người ngồi tựa lưng vào một cái gối to. Ánh sáng mềm mại từ phòng ngủ bên cạnh hắt vào hai chúng tôi.

“Em không cần phải vội.”

Tôi nói. Tự nhiên tiếng tôi như đang nói thầm.

“Poco poco.”

“Poco poco?”

“Ít một thôi, Chúng mình sẽ cố gắng ít một.”

“Vâng.”

Xen giữa những tiếng tí tách, thỉnh thoảng lại có giọt nước mưa rơi lộp bộp. Tiếng mưa rơi nhịp nhàng, tưởng chừng như không bao giờ ngớt. Mia khẽ rùng mình, hơi thở của nàng cũng lạnh.

“Em lạnh à?”

“Một chút ạ.”

Tôi nhẹ nhàng quàng tay qua vai nàng.

Tôi cảm nhận được cơ thể mềm mại của nàng qua lớp áo ngủ may bằng vải cotton.

“Cảm ơn anh,” Mio nói.

“Ấm quá.”

“Câu nói này”, tôi nói, “Nghe thân thuộc làm sao.”

“Thế ư?”

“Ừ. Hồi xưa em cũng hay nói với anh như thế.”

“Khi anh quàng tay qua vai em à?”

“Ừ. Vào một buổi tối trọng đại.”

“Anh vẫn chưa kể cho em chuyện đó?”

“Chưa.”

“Kể cho em nghe đi. Em muốn biết.”

“Anh sẽ kể.”

Đó là một tối mùa hè năm chúng mình hai mươi mốt tuổi.

Chúng mình gặp lại nhau sau một năm.

“Gặp lại?”

“Ừ. Chúng mình chia tay. Kể từ lần gặp vào mùa hè trước đó.”

“Chúng mình?”

“Ừ.”

“Chúng mình nghiêm túc thế cơ mà.”

“Ừ.”

“Nghe cứ như chuyện đùa.”

“Nhưng lại là sự thật.”

“Có chuyện gì à?”

“Như anh đã nói. Anh có rất nhiều vấn đề.”

“Vâng, anh bảo sẽ kể cho em. Anh vẫn chưa kể.”

“Giờ anh sẽ kể. Vì vấn đề của anh là khởi đầu cho mọi chuyện sau đó.”

Sự khởi đầu này xem ra vẫn còn khá nhẹ nhàng nếu so với tính nghiêm trọng của sự việc.

Anh bị sốt nhẹ kéo dài. Thân nhiệt lúc nào cũng ở mức 37.5 độ, dù anh không bị cảm.

Trên thực tế anh vẫn rất khỏe. Dù không phải mùa thi đấu nhưng ở cự ly tám trăm mét, anh đã rút ngắn được kỉ lục chạy tốt nhất anh lập trước đó. Người anh dài ra, các giác quan trở nên tinh nhạy hơn.

Anh hầu như không ăn uống gì, Tuy thế anh vẫn có đủ năng lượng vô tận từ mặt trăng và mặt trời. Anh cũng không cần ngủ, nghỉ ngơi không khiến anh thoải mái mà chỉ khiến anh thấy khó chịu. Anh cứ mải mê luyện tập như thể bị thứ gì đó thúc ép.

Anh luyện tập tới hơn sáu tiếng một ngày.

Không ăn, không ngủ nhưng từ đầu năm, tính ra anh đã chạy một quãng đường đúng bằng từ đây tới quần đảo Mariana.

Sau đó thì...

Anh đã suy sụp. Như một kết cục tất yếu.

Ngày thứ Bảy của tuần thứ hai của tháng Tư.

Anh có dấu hiệu khó thở nên được đưa đến bệnh viện. Đây là lần đầu tiên công tắc bật lên, van mở ra, kim áp kế vọt đến mức kịch trần.

Vì mọi thứ đều là lần đầu tiên, không có trải nghiệm để đối chiếu nên anh nhìn sự việc nghiệm trọng hơn thực tế. Anh nghĩ mình sẽ chết, điều này khiến anh hoang mang tột độ.

Bác sĩ tạm thời chuẩn đoán anh bị viêm phổi hoặc viêm cuống họng gì đó. Sau khi nhận số thuốc nhiều hơn cả bữa ăn hàng ngày, anh ra viện. Tuy nhiên, ba ngày sau, triệu chứng tái diễn, anh phải hộc tốc quay lại bệnh viện. Mãi sau này anh mới biết, nguyên nhân chính của việc này là sơ đồ thiết kế để làm ra anh có sai sót, một chất hóa học nào đó trong não bộ bị tiết ra quá nhiều.

Anh đi không biết bao nhiêu là bệnh viện, anh thuật lại bệnh tình của mình, tại ngần ấy bệnh viện, anh bị lấy máu, và cũng ngần ấy bệnh viện anh nhận được những cái lắc đầu từ bác sĩ,

Kết luận duy nhất anh dành cho mình là không có kết luận gì chắc chắn. Tên bệnh chưa được tìm ra nhưng sự bất tiện nó đem lại cứ liên tục xuất hiện.

Anh liên tục bị mất ngủ. Anh muốn ngủ để quên đi cái đau nhưng lại mất ngủ, thành ra càng ngày càng đau đớn hơn.

Việc ra khỏi nhà cũng tương đối gian khổ. Hồi đầu anh không thể đi xa hơn hai trăm mét. (Các chuyến viếng thăm bệnh viện là mãi về sau này.)

Từ khoảng cách một trăm mét, ngôi nhà của anh trông chơi vơi như sao Diêm Vương ở tận cùng quỹ đạo. Chỉ cần đi xa nhà quá hai trăm mét là toàn thân anh run lẩy bẩy như nhà du hành sắp phải rời khỏi hệ mặt trời. Để rồi cuối cùng, anh sẽ bật trở lại vị trí cũ, hệt như quả bóng đã bị ném đi,

Dĩ nhiên anh không thể tiếp tục học đại học, tương lai cũng trở nên mù mịt.

Mặc dù đã hẹn được với em cuộc hẹn thứ ba nhưng anh không thể giữ lời hứa. Anh chỉ bảo với em là anh bận, hẹn em đến mùa hè.

“Anh không cho em biết tình hình sức khỏe của anh ư?”

“Ừ. Cũng chẳng biết nữa. Vì bệnh của anh không giống bệnh thông thường. Rất khó để nói với em.”

“Giá anh cho em biết.”

“Nói thật với em...”

“Vâng.”

“Hồi đấy anh đã định chia tay em.”

“Chia tay?”

“Ừ. Tương lai của anh, nói đúng ra là không tồn tại chứ không phải là mù mịt. Giả sử có tồn tại đi nữa thì cũng chỉ là một tương lai trồng mấy cây cà chua, ăn bám bố mẹ.”

“Nhưng...”

“Anh không nghĩ thế. Anh hiểu đang có chuyện không hay xảy ra, Có gì đó đã thay đổi không thể quay trở lại như cũ.”

Bởi vậy, tôi nói.

“Anh không thể bắt em gắn bó cuộc đời với một người như anh. Chúng mình mới chỉ bắt tay nhau. Anh vẫn có thể buông tay em ra được.”

Tôi kể cho Mio nghe những vấn đề hiện giờ của tôi.

Trí nhớ của anh rất kém.

Anh bị suy giảm trí nhớ ngắn hạn, Nghe nói đó là do phần hải hồi mã trong não của anh có vấn đề. Hải hồi mã nghe giống con hải mã, không biết có phải trong não mọi người đều có một con hải mã nhỏ thật không? Thôi, chuyện đó thì sao cũng được.

Có rất nhiều việc anh không thể làm. Những việc bình thường mà người bình thường vẫn làm thì với anh lại không hề bình thường.

Ngay cả việc đi xa nhà cũng vậy. Ban đầu, anh không thể đi xa nổi hai trăm mét, sau đó anh đã cố gắng để kéo dài khoảng cách này. Lúc anh bắt đầu uống loại thuốc có tác dụng với căn bệnh của anh, có thời điểm anh đi được khá xa, tuy nhiên bây giờ bán kính tối đa là một trăm ki-lô-mét.

Nói vậy chứ cũng chẳng có phương tiện nào giúp anh đi được xa thế.

Anh không đi được tàu điện, không đi được xe buýt. Máy bay, tàu ngầm, tàu vũ trụ cũng không. Ngay cả trò Startours trong công viên Disneyland anh cũng không đi nổi. Anh không lên được quá tầng hai mươi cũng không thể xuống dưới lòng đất. Không thể vào rạp chiếu phim, không thể xem kịch, không thể nghe hòa nhạc.

Do mắc chứng lo lắng thái quá nên bất cứ chuyện gì, anh cũng cảm thấy bất an hơn mức cần thiết. Dưới mắt anh, chính những người thản nhiên sống giữa thế giới đầy rẫy nguy hiểm này mới là có vấn đề.

Con người chỉ cần ngừng thở là sẽ chết, ấy thế mà họ bất cần đến mức không bận tâm gì tới việc họ đang thở.

Mỗi ngày có hàng trăm người chết vì tai nạn giao thông, họ cứ nghĩ mình là ngoại lệ, thản nhiên đi ra khỏi nhà, thật chẳng khác gì đang tự sát. Ngay cả việc họ không chịu dắt tay con lúc đi ngoài đường cũng là hành động thật nông nổi, khó tha thứ.

Nói vậy thôi nhưng anh không giống mấy gã say xỉn cứ nghĩ tòa nhà sẽ đổ nếu không có gã dang tay ra đỡ.

“Vậy ư?”

“Tất nhiên.”

“Thế hả?”

“Em không nghĩ thế à?”

Mà thôi, Anh thừa nhận mình phản ứng hơi thái quá. Đó là tại mấy trò quái quỷ của chất hóa học kia.

Anh đang sống với đủ các loại bệnh tật như vậy.

Anh có học tiếp nhưng chưa kịp lên năm thứ ba thì buộc phải nộp đơn xin nghỉ. Nhờ thuốc có tác dụng, hành vi của anh ít bị hạn chế hơn, tuy nhiên anh biết đó chỉ là tạm thời. Vì thuốc sẽ nhờn và giảm công hiệu nhanh chóng. Mỗi lần bị nhờn thuốc, anh lại đổi sang thuốc mới, nhưng rồi anh quyết định không uống thuốc nữa. Các chất hóa học đưa từ bên ngoài vào khiến các cơ quan nội tạng có chức năng phân giải, thanh lọc phải chịu thêm gánh nặng. Chúng nhanh chóng lên tiếng đầu hàng vì vốn dĩ chúng chẳng phải đồ xịn gì cho cam.

Chẳng bao lâu sau thì hè tới.

Hồi đấy, anh di chuyển bằng chiếc xe Scooter 125 phân khối. Anh có bằng lái xe máy hạng trung bình từ năm mười bảy tuổi. Anh hẹn hò em trước cửa ga ở thị trấn nhà em.

Lúc ấy, anh đã phải đấu tranh giữa một bên là mong muốn có được em và một bên là ý nghĩ cho rằng cần phải tránh xa em. Có thể thái độ ngập ngừng của anh đã khiến em hoang mang.

Anh chở em bằng chiếc Scooter yên liền đến công viên gần đó. Đây là lần đầu tiên em ngồi sau xe gắn máy nên em cứ bám chặt lấy anh. Lúc đến công viên, lưng anh và ngực em đều ướt đẫm mồ hôi. Đoạn này nghe có vẻ hấp dẫn nhưng thú thật là anh chẳng nhớ lúc đấy mình cảm thấy thế nào. Chắc chắn là anh chẳng có tâm trạng nào để nghĩ tới chuyện kia.

Bọn mình ngồi ở bậc ở bậc thang của sân vận động trong công viên.

Đúng một năm trước, tại đường chạy này, anh đã lập kỉ lục mới trong một giải đấu truyền thống. Số người chạy nhanh hơn anh trên cả nước đã giảm xuống mức hai con số dự định trong năm tới, con số này sẽ giảm xuống còn một con số.

Thế mà giờ mới đi bộ năm phút, anh đã thở không ra hơi.

Thật hết sẩy!

Anh cố thờ ơ với em. Anh không phải là người có thể lừa dối bản thân đến mức tỏ ra lạnh lùng với em được. Cố đến mấy, anh cũng chỉ làm được việc là cố tình trì hoãn trả lời em, nói thật nhỏ và không nhìn thẳng vào em.

Em nhận ra ngay thái độ khác thường của anh. Nhưng em không thể hỏi anh lý do tại sao. Dần dà, em không nói gì nữa mà chỉ cúi đầu nhìn xuống dưới.

Phải rời xa em.

Nếu có thể, anh mong chính em là người sẽ rời bỏ anh. Chẳng hạn, em sẽ yêu một người khác. Như thế, em sẽ nhanh chóng quên anh hơn.

Không vấn đề gì hết.

Anh sẽ sống một mình.

Không, thực ra thì anh sống thế nào được một mình. Anh sẽ sống lặng lẽ dưới vòng tay của bố mẹ.

Thỉnh thoảng anh sẽ nhớ đến em, tự rằng em đang làm gì giờ này. Cứ thế, theo năm tháng, anh sẽ già đi cùng với lũ cà chua ngoài vườn đang ngày một lớn.

Anh đã nghĩ thế.

Vì vậy, hôm nay sẽ phải là ngày cuối cùng.

Anh tỏ thái độ chán nản khi ở bên em. Anh cố tình thở dài, cố tình để em thấy anh xem đồng hồ, thỉnh thoảng khi em gợi chuyện anh lại miễn cưỡng tỏ ra là có quan tâm.

“Ở ký túc xá của tớ, có bạn gái này lạ lắm.”

“Ồ?”

“Ừ.”

Em ấp úng. Bởi giọng anh nghe miễn cưỡng quá.

“Lạ thế nào?”

“À, bạn ấy muốn trở thành phi hành gia.”

“Hả?”

“Cho nên,” em lại ấp úng.

“Cho nên làm sao?”

“Tối nào bạn ấy cũng đánh răng cả tiếng đồng hồ.”

“Tại sao?”

“Vì sâu răng không trở thành phi hành gia được.”

“Sợ nhỉ.”

Chúng mình nói chuyện kiểu như vậy.

Tiếp theo là im lặng, thở dài và xem đồng hồ.

Anh đúng là một gã khó chịu.

Sau vài lần như vậy thì em nín thinh. Chúng mình cứ ngồi mãi ở bậc cầu thang bê tông mà chẳng nói với nhau câu gì.

Chúng mình ngồi dưới bóng râm của mái vòm sân vận động. Bọn trẻ con đang đạp xe quanh sân.

Anh biết là em đang kìm nén để khỏi bật khóc. Em cúi xuống, mím chặt môi, để lộ chiếc răng khểnh.

Anh lại buông tiếng thở dài. Bản thân anh cũng không ngờ mình làm được đến mức ấy. Nhưng anh đã làm được.

“Về nhé?” anh hỏi.

Em gật đầu mà không ngẩng lên.

Chưa được một tiếng đồng hồ. Giống như lúc đến, anh lại chở em ngồi đằng sau, phóng xe về phía nhà ga.

Em không nói câu gì.

Lúc đến ga anh hỏi.

“Tớ không đưa cậu về có sao không?”

“Không sao đâu!” em nói. “Nhà tớ ngay đây thôi.”

“Vậy hả?”

Chỉ cần anh cứ thế đi là mọi việc sẽ hoàn hảo. Nhưng anh lại không về được. Anh vẫn cần em. Vẫn muốn được bên em. Vẫn muốn được ở bên em. Vẫn hy vọng em sẽ không thay đổi dù anh đã tỏ ra khó chịu, thờ ơ với em.

Con người anh đầy mâu thuẫn. Anh bị phân chia thành hai nửa rạch ròi bởi cái kiểu “tiền hậu bất nhất” này. Vì yêu em nên anh muốn xa em, vì yêu em nên anh muốn có được em.

Chúng mình cứ im lặng đứng ở cửa ga.

“Bao giờ tớ có thể gặp câu?”

Chắc chắn em đang rất lo. Đây là lần đầu tiên em hỏi về lần hẹn tiếp theo.

“Tớ không biết,” anh trả lời. “Tớ còn bận nhiều việc.”

“Vậy sao?”

“Ừ.”

Anh ngẩng lên nhìn bầu trời mùa hạ trong xanh để tránh ánh mắt của em.

“Tớ sẽ viết thư cho cậu.”

Em lấy hết can đảm nói với anh.

Thư là trung tâm vũ trụ của chúng mình. Nếu như chuyện này cũng bị từ chối thì sợi dây tình cảm giữa hai chúng ta sẽ hao mòn dần, em sẽ không còn chỗ bấu víu.

Lẽ ra anh nên từ chối. Anh không xứng đáng với em. Một người tốt bụng, có sức khỏe, mạnh mẽ sẽ xứng đáng với em hơn anh.

Nhưng...

“Tớ sẽ đợi,” anh nói. “Tớ đợi.”

Anh có thể nói được gì hơn?

“Em đã không biết gì cả.”

Vai Mio khẽ rung lên dưới vòng tay tôi.

“Cũng không nhận ra điều gì.”

“Anh đã mong thế.”

“Giá như anh nói cho em. Chắc chắn em sẽ...”

“Em là một người nghiêm túc,” tôi cắt ngang lời Mio.

“Em có thể hy sinh cả cuộc đời cho một người như anh chỉ vì tính trách nhiệm của em.”

“Chuyện đó thì...”

“Anh hiểu. Rằng không chỉ vì trách nhiệm. Anh hiểu dù có cho em biết về những vấn đề của anh thì em cũng vẫn sẽ yêu anh như trước.”

“Em vẫn luôn yêu anh.”

“Ừ. Nhưng lúc đó anh nghĩ thật không phải khi bắt em gắng bó với cuộc đời chẳng mấy sáng sủa của anh. Chỉ yêu thôi không có nghĩa là hạnh phúc.”

“Làm gì có chuyện đó. Chúng mình yêu nhau, và việc chúng mình sẽ yêu nhau đến trọn đời thì không thể gọi là hạnh phúc ư?

“Đúng vậy. Nhưng hồi ấy anh chưa nghĩ được như thế. Anh cho rằng hạnh phúc là thứ hiện hữu ở trước mắt.”

“Vậy sao?”

Thật là buồn, Mio nói.

“Hạnh phúc đâu phải là thứ để cân đo đong đếm.”

“Ừ.”

Giờ thì anh đã hiểu.

Sau khi sống với em sáu năm. Sau khi mất hết những tháng ngày ấy.

“Anh im lặng bước ra khỏi cuộc đời em. Không ồn ào, rất lặng lẽ. Nhẹ nhàng. Như cũng nước mưa dưới ánh mặt trời. Lặng lẽ bốc hơi. Anh đã muốn như thế.”

Việc trao đổi thư với em tiếp tục diễn ra.

Như thường lệ em kể mấy chuyện thường nhật, tầm phào, anh viết thư hồi đáp. Anh trì hoãn việc viết thư trả lời em. Trước đây là một tuần thì bây giờ là mười ngày rồi hai tuần.

Anh sẽ biến mất, từng chút một.

Nếu là Yuji, thằng bé sẽ nói:

Poco poco.

Mùa đông, em về thăm nhà, anh viện lý do để tránh gặp em. Để rồi buổi trưa, anh nằm dài trên giường nghĩ về em. Anh đọc đi đọc lại thư em, tưởng tượng ra khuôn mặt em qua từng nét chữ.

Sức khỏe anh hồi này rất xấu. Anh đã đến một vài bệnh viện nhưng không tìm được bác sĩ nào có thể khiến anh trở lại được như xưa.

Hồi đầu, anh vẫn nuôi chút hy vọng. Rằng chuyện này sẽ không kéo dài. Anh đã nghĩ thế.

Nhưng cùng với thời gian, niềm hy vọng dần dần tàn lụi. Thay vào đó, “Sự tuyệt vọng” là người bạn xấu tính nhất.

Thứ khiến anh đau đớn nhất không phải là những cơn đau anh đang hứng chịu mà là tương lai gắn liền với cơn đau này.

Anh muốn gặp em.

Muốn được ở bên em.

Nhưng anh phải kiềm chế.

Nửa năm như vậy trôi qua.

Em tốt nghiệp cao đẳng, như anh đã nói, em bắt đầu làm giáo viên dạy nhảy ở câu lạc bộ thể dục thẩm mỹ. Anh nghỉ học, đi làm thêm ở một cửa hàng tiện dụng gần nhà. Anh cố gắng để dần dần mở rộng bán kính thế giới của anh.

Những thay đổi trong thư của em bắt đầu xuất hiện trong thời gian này. Giờ em đã ra trường đi làm, nên chuyện này là lẽ đương nhiên, dù vậy thì anh vẫn cảm thấy hơi buồn vì em không còn là người anh biết nữa.

Em vẫn tiến lên phía trước.

Còn anh không thể tiến thêm bước nào nữa kể từ mùa xuân năm mười chín tuổi.

Hình ảnh em nhìn từ phía sau mới hồi nào vẫn còn trong tầm với của anh, thế mà giờ đã xa xôi quá.

Cuộc sống của em dường như rất vui, Nhiều cái tên lạ xuất hiện trong thư em. Những câu chuyện em hồn nhiên kể cho anh giúp anh hình dung dễ dàng rằng anh chàng này đang thích em. Em đang xa anh để dần tiến tới người khác.

Poco poco.

Anh tự nhủ rằng như thế sẽ tốt hơn.

Chẳng phải đây là điều anh mong muốn hay sao?

Đúng thế, anh tự trả lời.

Cho nên, một hôm, anh viết cho em.

Vì lý do bất khả kháng, tớ e rằng không thể viết thư cho cậu nữa.

Xin lỗi cậu.

Tạm biệt.

Sau đó thư của em vẫn đến.

Em không hỏi anh về “Lý do bất khả kháng”. Chỉ có điều, thư của em đến thưa hơn và chuyện của em cũng được kể bằng giọng giữ ý hơn.

Vào thứ Năm của tuần thứ ba của tháng Tám, đột nhiên em tìm tới chỗ làm thêm của anh.

“Cậu khỏe không?” em hỏi.

“Mình khỏe.”

“Trông cậu có vẻ gầy đi.”

“Ừ. Có thể.”

Em giờ đã là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Tóc em dài. Gương mặt trang điểm nhẹ. Quần áo rất người lớn, thanh lịch. Em giống như một người lớn thanh lịch vậy,

Anh chẳng còn biết gì nữa. Anh muốn òa khóc vì nhớ em, vì yêu em, thậm chí còn muốn khóc hơn nữa vì hoang mang bối rối.

Nhưng người khóc trước lại là em.

Rất bất ngờ.

Tớ xin lỗi. Em dùng ngón trỏ để lau nước mắt, chớp chớp hai hàng mi rồi cười bông đùa.

“Chẳng hiểu sao tớ lại khóc? Chắc tại lâu lắm mới gặp cậu.”

“À, ừ.”

Mãi anh mới nói được câu đấy.

“Tớ đến đột ngột thế này có làm phiền cậu không?”

Anh lắc đầu.

Em lại xin lỗi anh tiếp.

“Bởi nếu cứ để thế này...”

“Công việc ở câu lạc bộ thẩm mỹ vui không?”

Anh cố tình chuyển đề tài.

“Có. Rất vui. So với thể dục nhịp điệu thì việc này lại có niềm vui khác.”

“Tốt quá.”

“Còn Aio, chuyện học hành sao rồi?”

Có thể em đã hỏi chuyện mẹ anh hoặc tại em thấy lạ vì anh đi làm vào ban ngày thế này. Trước đây, ngày nào anh cũng đến trường từ sáng để tập chạy, dù hôm đó có giờ học hay không.

“Tớ bỏ rồi.” anh trả lời thành thật.

“Tại sao?” em ngạc nhiên hỏi.

“Vì tớ có nhiều việc phải làm.” anh nói dối.

“Việc phải làm là đi làm thêm?”

“Không.”

Sau khi trấn tĩnh lại, anh chuyển sang đóng vai con người kia của anh.

“Tớ có rất nhiều kế hoạch, rất nhiều.”

“Rất nhiều?”

“Ừ.”

Thế mà tớ không biết...

Em nói, mặt buồn thiu.

Anh chẳng có kế hoạch nào cả, Ngay cả việc trồng cà chua cũng chưa nằm trong kế hoạch của anh, Nhưng anh không thể nói cho em sự thật.

“Có thể tớ sẽ rời khỏi thị trấn này.”

“Cậu đi xa à?”

“Có thể.”

“Ra nước ngoài?”

Anh nhún vai, kiểu như muốn nói “Cũng chẳng biết”.

“Vì vậy mà cậu không viết thư cho tớ nữa?”

Anh gật đầu ba lần bằng một cử chỉ rất giả tạo. Anh diễn kịch theo kiểu rập khuôn, nếu bình tĩnh, em sẽ nhận ra ngay vẻ thiếu tự nhiên trong cử chỉ của anh.

“Xin lỗi cậu.”

Anh nói, cũng tự cảm thấy đó là câu nói lạnh lùng. Tớ không thích cậu, nhưng tớ cảm thấy có trách nhiệm, Vì vậy, tớ xin lỗi.

“Nhưng tớ vẫn đọc hết thư của Enokida. Cảm ơn cậu.”

“Ừ.”

Có vẻ như em hối hận vì đã đến đây. Dù vây, em vẫn lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Chúng ta,” em nói, “Sau này... vào một ngày nào đó...”

Em nhả từng chữ một và nhìn anh bằng đôi mắt buồn bã.

“Gặp lại được nhau thì vui nhỉ. Khi họp lớp chẳng hạn. Lúc đấy cả hai đã có gia đình.”

Anh vẫn nhớ ánh mắt em lúc ấy. Ánh mắt khẩn khoản như chờ đợi điều gì đó.

Em chờ đợi một sự thật. Sự thật khác với những gì em vừa được nghe.

Nhưng anh đã phớt lờ lời khẩn khoản của em.

“Chúc cậu hạnh phúc. Vì cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều, Enokida.”

“Hạnh phúc của tớ...”

Cố gắng lắm em thốt ra được câu này. Em mím chặt môi.

Sau này anh có dịp hỏi em. Rằng lúc đấy em định nói gì.

Em trả lời:

“Hạnh phúc của tớ là làm vợ cậu.”

Nhưng tất nhiên là em đã không thể nói ra điều này.

“Thôi chào cậu nhé,” anh nói, “Tớ phải làm việc.”

“Ừ.”

“Cậu giữ gìn sức khỏe.”

“Ừ.”

Anh quay trở lại cửa hàng, để mặc em đang đứng bên ngoài.

Dường như đang nói với anh: Thế hả?

Lẽ ra anh và em sẽ không gặp lại nhau, mỗi người sẽ có cuộc sống riêng. Mối quan hệ của chúng mình sẽ được điều chỉnh lại. Em sống cuộc đời phù hợp với em. Còn anh, anh có một cuộc đời lặng lẽ, phù hợp với anh ở phía trước. Lẽ ra là thế.

Có lẽ chúng ta đã chia tay vào thời điểm phù hợp. Em có thể bắt đầu một tình yêu mới mà không bị vướng bận quá khứ. Em không có gì phải áy náy hay mặc cảm.

“Xin lỗi. Đây không phải lần đầu tiên tôi nắm tay con trai.”

Nghiêm túc như em chắc không nói câu này đâu nhỉ. Anh cũng có được vài kỉ niệm với em.

Chiếc váy liền màu đậu đỏ. Mái tóc dài được cặp gọn gàng. Chiếc áo len lông dê. Những ngón tay trong túi áo.

Và cả chiếc bịt tai bằng len nữa.

Thật hết sẩy!

Chỉ thôi cũng đủ cho anh không gặp khó khăn gì suốt cuộc đời này.

Đời anh sẽ kết thúc trong nháy mắt nên cũng chẳng cần nhiều kỉ niệm làm gì.

Một tình yêu duy nhất. Một người yêu duy nhất. Những cây chuyện của ba lần hẹn hò.

Thế là đủ.

Tham thì thâm. Câu ngạn ngữ được nhắc đi nhắc lại trong những câu chuyện từ ngày xưa.

Anh nghĩ câu nói này rất có ích cho những người buộc phải từ bỏ tham vọng. Nó là liều thuốc an ủi hữu hiệu nhất.

Những ngày tiếp theo, về cơ bản là giống những ngày trước đó.

Chỉ một điều thay đổi là thư em không đến nữa. Anh đã mong thế, vậy mà khi thư của em không đến thật, cảm giác mong chờ ngày mai của anh giảm hẳn một nửa.

Lý do ngày mai tuyệt hơn ngày hôm nay là bởi thời gian chờ đợi thư em rút ngắn thêm được một ngày.

Anh đã sống trong cảm giác mong mỏi ấy nên không nhận được thư em quả là khó khăn.

Mặc dù thời gian vẫn cứ trôi.

Ngày mai lại đến đều đặn như ngày hôm nay. Anh phóng chiếc Scooter đến bệnh viện, quay về chỗ làm ở cửa hàng tiện dụng và đứng soi mã vạch. Anh đã thành thạo hơn trong việc tìm được các bệnh viện phù hợp. Bác sĩ không còn lắc đầu nữa, thuốc bác sĩ cho anh đã giúp anh trở về giống ngày xưa hơn, dù chỉ là tạm thời.

Một năm trôi qua trong nháy mắt.

Như em đã thấy.

“Rồi bọn mình gặp lại nhau.”

“Ừ.”

“Trước khi gặp lại anh, không biết em sống thế nào? Em có quên anh không?”

Anh không biết, tôi trả lời.

“Em không kể cho anh, và anh cũng không muốn hỏi.”

“Như vậy mà được sao?”

“Chẳng sao cả. Anh có thể hình dung được em đã khổ tâm thế nào, anh hiểu đây là quyết định sau khi em đã suy nghĩ kỹ.”

Nhưng em rất hài lòng, em nói.

“Em có quyết định như vậy nên em mới có cuộc sống như hôm nay đúng không?”

“Đúng rồi.”

Với một cử chỉ thân mật chưa từng có, Mio ngả đầu vào ngực tôi. Một cử chỉ chứa đựng vô số ngôn từ. Tất nhiên là những ngôn từ về tình yêu.

“Anh kể tiếp đi.” Mio nói.

Tôi tiếp tục.

Không biết tại thuốc anh uống hồi ấy có tác dụng, các buổi tư vấn đem lại hiệu quả, hay phương pháp trị liệu theo y học phương Đông mà anh áp dụng thử một thời gian đã thành công và vào mùa hè năm hai mươi tuổi, anh đã gần trở lại như xưa một cách kì diệu.

Anh hiểu, đây có thể chỉ là phản ứng tạm thời, không kéo dài. Giống như tù nhân được ban cho ít thời gian ra ngoài vận động rồi lại phải trở về phòng giam chật hẹp.

Nếu đúng là thế thì anh muốn tận dụng khoảng thời gian này để làm những điều có thể, và anh đã làm một chuyến đi dọc đường bờ biển bằng chiếc Scooter.

Anh đã rất mãn nguyện với cuộc sống trong vòng bán kính một trăm ki-lô-mét.

Tất nhiên anh không thể trở lại giống như hồi xưa. Ký ức về thời kỳ khủng hoảng cũng tạo ra vấn đề rắc rối khác là “Những lo lắng được tiên liệu”. Trong bộ dạng của kẻ dò dẫm tìm đường, anh từng bước rời khỏi nhà để đến những vùng đất xa xôi.

Đi được nửa chặng, anh chuyển lộ trình hướng về nội địa. Anh định sẽ đi vòng theo kiểu số 8 chứ không đi theo hình chữ O.

Rồi một ngày, anh được nghe giọng nói của em sau một năm trời không gặp.

Hàng ngày anh đều gọi điện về nhà. Anh đi trong tình trạng không tốt nên bố mẹ anh rất lo. Hồi đấy, điện thoại di động chưa phổ biến nên anh gọi về nhà bằng điện thoại công cộng theo kiểu người nghe trả tiền để thông báo rằng hôm nay anh vẫn ổn.

Hôm đó, mẹ anh nghe điện thoại và nói với anh.

Em để lại lời nhắn.

Em nhắn có chuyện cần nói nên muốn anh gọi cho em. Theo kiểu người nghe cần trả tiền (thật đúng tính cách của em). Em sẽ đợi đến khi nào anh gọi. Đây là câu em muốn nhắn với anh.

Không được để con gái đợi. Đây không phải là lời nhắn của em, đây là lời của mẹ anh.

Anh đã hiểu.

Không biết em có chuyện gì?

Bao nhiêu ý nghĩ ập đến với anh.

Anh tưởng tượng ra toàn chuyện không hay xảy đến với em. Anh vốn mắc bệnh lo lắng thái quá nên anh chẳng nghĩ ra được chuyện gì tốt đẹp. Anh toàn tưởng tượng ra chuyện xấu, nào là em bị ốm, bị thằng nào đó lừa gạt, giày em đi bị gãy gót.

Nếu em đi tìm sự an ủi ở người yêu đã chia tay một năm trước trong hoàn cảnh như vậy, anh sẵn sàng chìa vai ra cho em. Anh muốn an ủi em. Việc em chỉ có thể dựa vào bờ vai xác xơ này đã nói lên tình trạng khẩn cấp của em, ruột gan anh như có lửa đốt. Anh dốc cạn số tiền xu trong túi, đặt lên bàn điện thoại.

Anh thận trọng bấm từng số điện thoại nhà em. Anh không dùng dịch vụ người nghe trả. Dù sao anh vẫn có lòng tự trọng.

Sau một tiếng chuông, em nghe máy.

Anh hơi bất ngờ vì không nghĩ em lại nghe điện ngay.

“Aio phải không?”

Em hỏi khi thấy đầu dây bên anh im lặng.

“Ừ. Tớ đây.”

“A, đúng giọng Aio rồi.”

Tim anh ấm lại khi được nghe giọng của em sau một năm trời.

“Cậu đợi điện thoại của tớ à? Thấy cậu nghe máy ngay.”

“Ừ. Tớ nghĩ thế nào cậu cũng sẽ gọi.”

“Ồ?”

“Ừ.”

Tiếng em thì thào.

Anh hỏi.

“Có chuyện gì vậy? Cậu nhắn tớ phải gọi ngay.”

“Aio này.”

“Ừ?”

“Giờ cậu đang ở đâu?”

“Tớ đang đi du lịch. Chỗ tớ ở cách nhà cậu khoảng ba trăm ki-lô-mét.”

“Tớ bảo này.”

“Ừ.”

“Tớ... đến chỗ cậu nhé?”

Im lặng.

“A lô.”

“Ừ.”

“Cậu vừa đi đâu à?”

“Tớ vẫn ở đây. Trong buồng điện thoại, tay cầm ống nghe.”

“Vậy trả lời tớ đi.”

“Ừ. Tớ hơi bất ngờ.”

“Bất ngờ, rồi sao nữa?”

“Và vui. Rất vui. Nhưng mà...”

“Không sao đâu.”

“Ừ. Không sao đâu.”

“Không sao hả?”

“Ừ.”

Trước sự tự tin đến khó hiểu của em, chúng mình hẹn gặp nhau hai ngày sau đó tại một thị trấn nọ.

Mãi sau này anh mới biết, hôm đó là ngày nhộn nhịp nhất trong năm của thị trấn nằm ở độ cao bảy trăm mét so với mực nước biển này. Gần năm trăm nghìn người đã kéo đến đây để xem màn pháo hoa được bắn từ giữa hồ. Năm trăm nghìn là con số rất lớn, nhiều hơn cả dân số của Công quốc Manaco hay Công quốc Liechtenstein. Thế có nguy hiểm không cơ chứ.

Em đến gặp anh mà không hề biết điều này. Liệu chúng mình có gặp được nhau không? Anh chỉ còn biết chờ đợi và hy vọng.

Anh chạy khắp thị trấn tìm mũ bảo hiểm xe máy cho em.

Anh sẽ đưa em đội chiếc mũ màu đỏ có kính chắn gió phía trước anh đang dùng, còn anh sẽ tìm mũ khác.

Vì không đủ tiền mua mũ mới nên anh định sẽ thuê ở cửa hàng xe máy. Mãi anh mới tìm được một cửa hàng thì ở đó chỉ còn mỗi chiếc mũ loại nửa đầu cũ rích.

Loại mũ của mấy bà già hay đội đi chợ ấy. Chiếc mũ tơi tả chưa từng thấy. Thật chẳng ra sao nếu đội mũ này đi gặp em, nhưng anh càng không thể để em đội một chiếc mũ như vậy.

Vì sắp đến giờ hẹn nên anh cứ thế nhảy lên chiếc Scooter, phóng ra chỗ đường vòng trước cửa ga – nơi chúng mình hẹn gặp. Trời vẫn chưa tắt nắng nhưng có rất nhiều vị khách sốt sắng đã đến bằng ô tô. Đường xá đông nghịt.

Khi anh đến được chỗ đường vòng thì tàu đã vào ga được mười phút. Trước cửa ga đã đầy ắp khách đến xem pháo hoa bằng tàu hỏa.

Anh đưa mắt tìm em giữa biển người. Có rất nhiều cô gái trạc tuổi em nhưng anh không thấy em. Anh nhìn đồng hồ, đã quá giờ hẹn mười năm phút.

Hay là em không đến?

Không thể có chuyện đó.

Sau khi trấn tĩnh lại anh ngồi thụp xuống.

Anh đang chờ đợi điều gì đây? Gặp lại em, sau đó sẽ thế nào? Tình hình của anh có khác gì so với một năm trước đâu?

Anh đứng bần thần giữa đám người qua lại với chiếc mũ bảo hiểm bẩn trên đầu. Tiếng cười nói của bọn họ dường như đều có chung một ngụ ý:

Chúng ta sắp có một buổi tối tuyệt vời, tuyệt, tuyệt vời!

Tất cả đều hứng khởi. Tất cả đều mong chờ buổi tối tuyệt vời.

Anh cũng thế. Tính cho đến năm phút trước.

“Aio ơi?”

Anh ngẩng lên thì bắt gặp khuôn mặt đầm đìa nước mắt của em giữa đám đông.

“Cái mũ đó,” em thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười với anh, “có vẻ không hợp với cậu lắm.”

“Ừ.” anh nói.

“Bọn mình đi thôi. Một buổi tối tuyệt vời đang chờ đợi.”

Sẩm tối chúng tôi có mặt bên bờ hồ.

Anh không hỏi lý do tại sao em ở đây, em cũng không có ý định hỏi cảm giác của anh thế nào. Anh vui vì được gặp em, nhưng anh cũng hoang mang lắm. Anh không biết, đây chỉ là sự kiện đặc biệt của riêng hôm nay hay sẽ là sự khởi đầu của tương lai sau này.

Trông em khá thoải mái. Nét mặt em như muốn nói: em đã có câu trả lời của riêng mình, không có gì phải lo lắng cả. Việc em đến đây đã là câu trả lời của em rồi.

Chúng mình ngồi xuống bên lề con đường chạy quanh hồ. Sau lưng chúng mình là dãy hàng rào sắt, bên kia hàng rào là thảm cỏ rộng mênh mông. Đang mùa hè mà gió thổi lạnh buốt. Có lẽ tại thị trấn này nằm ở độ cao bảy trăm mét.

Ông trời đã kéo tấm màn sẫm khổng lồ dành cho tối nay. Đèn đường được bật lên, khách bộ hành trông ai cũng như tràn trề hạnh phúc.

Buổi tối tuyệt vời sắp bắt đầu.

“Cậu có lạnh không?”

“Tớ không sao.”

Nhưng người em khẽ run rẩy khi gió từ hồ lùa tới.

Anh quàng tay qua vai em.

“Cảm ơn cậu,” em nói. “Ấm quá.”

Đợt pháo hoa đầu tiên được bắn lên. Vài giây phút sau thì có tiếng nổ. Tiếng nổ dội vào ngọn núi quanh thị trấn, tạo ra những sóng âm phức tạp bao lấy chúng mình.

“Đẹp quá.” em nói.

“Ừ.”

Sau màn dạo đầu, pháo hoa liên tiếp được bắn lên. Cả mặt hồ bao trùm một không khí cuồng nhiệt của buổi tối mùa hè. Mặt ai nấy đều ửng đỏ, miệng liên tục hò hét.

“Chúng mình đi dạo nhé?”

“Ừ.”

Chúng mình đứng lên, đi ra phía ngoài. Quanh hồ đông nghịt người. Anh và em tách khỏi đám đông, đứng ngắm mặt hồ.

“Tớ đã đúng khi đến đây,” em nói.

“Vậy sao?”

“Ừ. Được ở cạnh Aio lâu thế này...”

Em lồng tay vào cánh tay anh. Cánh tay vừa gầy vừa lạnh.

“Tớ sẽ mãi ở bên cậu.”

Em nói, mắt vẫn hướng về phía hồ.

“Nhưng mà...”

“Không sao đâu, tớ chắc đấy.”

Anh quyết định thôi không hỏi thêm nữa. Ánh sáng pháo hoa phủ lên gương mặt em thứ màu sắc kì lạ. Tay em đã ấm trở lại. Chúng mình không nói gì nữa.

Anh thôi nghĩ ngợi, phó mặc bản thân cho niềm hạnh phúc em mang tới.

Hạnh phúc của anh là được ở bên cạnh em.

Sắp đến đoạn cuối.

Trước đợt bắn pháo hoa cuối cùng, không khí tĩnh lặng bao trùm khắp nơi. Gần năm nghìn con người đồng loạt nín thở, đâu đó có tiếng nuốt nước bọt.

Bùm.

Đợt pháo hoa cuối cùng cũng được bắn lên.

Một chùm ánh sáng khổng lồ bùng lên.

Vàu giây sau là luồng gió mạnh ào tới. Làn gió mang theo nguồn năng lượng khủng khiếp. Em vẫn nhìn đăm đăm về phía hồ nước. Khi nhận ra anh đang nhìn em, em liền quay sang mỉm cười.

“Hơi sợ nhỉ?”

“Ừ.”

Tôi sẽ không bao giờ quên tối hôm nay. Em thì thầm.

Chúng mình rời chỗ hồ nước, dự định sẽ đi khỏi thị trấn luôn. Những chiếc đèn lồng cúng tổ tiên treo trước cửa nhà dân hắt ra thứ ánh sáng dịu nhẹ. Anh và em vẫn chìm đắm trong âm thanh ánh sáng. Cảm giác lâng lâng khiến chúng mình liều lĩnh hơn.

Em nói sẽ không về nhà. Anh không phản đối. Với lại, giờ tàu cũng không kịp về trước khi sang ngày mới. Thật ra, em có ý định không về ngay từ lúc quyết định đến gặp anh.

Rất nhiều khách trong số năm trăm nghìn khách đến xem pháo hoa cũng không có ý định về nhà, do vậy các nhà trọ quanh vùng hết sạch chỗ. Chúng mình vượt qua đỉnh núi, phóng sang thị trấn bên cạnh để tìm chỗ ngủ.

Chiếc Scooter phóng chầm chậm trên đường quốc lộ trong đêm tối. Em bám chặt vào lưng anh. Vai em đeo chiếc túi da bóng màu trắng.

Anh kể cho em những vấn đề của anh.

Thật ngạc nhiên là em nghe mà không hề tỏ ra ngạc nhiên.

“Tớ cũng đoán được phần nào. Nếu không thì cậu đã chẳng từ bỏ điền kinh.”

Ra là vậy. Quả đúng là thế, anh nghĩ.

“Đó cũng là lý do cậu lảng tránh tớ?”

“Có lẽ.”

“Cậu có buồn không?”

“Rất buồn.”

Rồi em nói.

“Tớ cũng buồn.”

Chúng mình đi gần đến đỉnh núi thì trời đổ mưa.

Mặc dù biết hôm nay thời tiết xấu vì bầu trời không có sao, nhưng cơn mưa vẫn kéo đến quá đột ngột. Sau vài giọt lộp bộp dạo đầu là cả cơn mưa ập xuống. Vẫn còn đang hè nhưng chỗ này cách mặt biển những bảy trăm mét. Nên mưa cũng rất lạnh.

Anh và em run cầm cập. Vốn mắc bệnh lo lắng thái quá nên anh cảm thấy rất lo. Em càng ngày càng lạnh. Cứ thế này khéo em sẽ bị viêm phổi mất.

Mưa tuôn ào ào như đồng xèng tuôn ra từ máy giặt xèng tự động lúc trúng thưởng, chẳng biết bao giờ mới dứt.

Ở lại hay đi tiếp, cách nào cũng không khả thi. Đôi môi đã hết sắc hồng của em run lập cập vì lạnh, em dùng hai tay ôm chặt lấy người. Áo phông của em ướt sũng, hằn rõ hai quai áo trong. Nước mưa chảy xuống tòng tòng theo mấy sợi tóc phủ trước trán.

Anh nhìn vào mắt em cùng với nỗi lo lắng bóp nghẹt trong lồng ngực, Khi hai ánh mắt gặp nhau, em cố gượng cười đáp lại anh.

“Không sao đâu,” em nói. “Mình đi thôi. Đi tiếp thôi.”

Ai cũng có những khoảnh khắc ý nghĩa trong đời. Với anh đây là chính là khoảnh khắc ấy. Với em, người là vợ anh sau này, khoảnh khắc ấy cũng có ý nghĩa tương tự. Vậy mà hầu như em không còn nhớ mình đã nói gì lúc đó.

Em đã nói ra câu quyết định cả cuộc đời mình một cách hoàn toàn vô ý thức.

Thật buồn cười.

Khi nghe những lời em nói, anh đã tự nhủ rằng anh sẽ bên em suốt đời.

Cuộc đời em do em quyết định. Em chọn con đường đi bên anh. Và thật hỗn xược nếu như anh từ chối bằng mớ lý lẽ vớ vẩn của anh.

Anh không biết chuyện gì đang ở phía trước. Chắc chắn hạnh phúc đang nằm lăn lóc ở đâu đó. Việc hai chúng mình cùng nhau đi tìm thứ hạnh phúc ấy hứa hẹn mang lại nhiều điều thú vị.

"Không sao đâu."

Em nói.

Không sao. Mọi chuyện sẽ ổn.

Anh cảm thấy như em đang nói về tương lai của chúng ta.

Trước mắt, chúng mình cứ đi tiếp.

Sẽ không chỉ có những chuyện không tốt đẹp.

Một người như anh biết đâu vẫn có thể đem lại hạnh phúc cho em.

"Ừ," anh nói. "Đi tiếp thôi ".

Rồi chúng mình phóng như bay trong cơn mưa xối xả.

"Lúc tìm được khách sạn và làm thủ tục nhận phòng, người chúng mình lạnh toát như xác chết ở Morgue[1]"

_ [1] Truyện ngắn trinh thám của Edgar Allam Poe có tên tiếng Anh là "The murders in the Rue Morgue", tạm dịch là "Án mạng ở Rue Morgue". _

"Dù đang trong mùa hè ?"

"Bọn mình đang ở độ cao một nghìn mét."

"Và ướt như chuột lột ?"

"Với cái bụng lép kẹp."

"Thế thì đúng là xác chết rồi."

"Ừ."

"Sau đó?"

"Sau đó?"

"Sau đó thì thế nào? Bọn mình ấy?"

"Nhiều lắm."

"Ví dụ?"

"Bọn mình đi tắm rồi ăn bánh mì."

"Vâng."

"Cả hai cùng xem ti vi."

"Loại phải trả tiền xu à?"

"Ừ. Bọn mình xem chương trình dạy nấu ăn. Anh không nhớ là món gì. Hình như là món có dùng đến xúp lơ xanh."

"Cả hai chúng mình đã xem chương trình đó."

"Ừ. Anh rất thích xem các chương trình dạy nấu ăn. Dù anh nấu rất dở."

"Vậy sao."

"Ừ."

"Sau đó."

"Sau đó, anh gọi em sang phòng anh, bọn mình ôm nhau, rồi hôn nhau."

"Ôi chao!"

"Làm cả chuyện đó nữa."

"Chúng mình cố gắng thật đấy. Rất đáng khâm phục."

"Cũng không đến mức đó đâu."