Chương 10: Hẹn Hò

Tống Nam Xuyên đứng trước xe, anh mặc một bộ âu phục nhạt màu, phía sau là đường phố ngựa xe như nước, thỉnh thoảng còn có những cánh hoa bị gió cuốn tung lên.

Cảnh sắc này hệt như một bức tranh, Bùi Anh nhìn thấy thoáng run người, sững một lúc mới đưa chân bước đi về phía anh.

Tống Nam Xuyên cũng nhìn về phía cô, một bộ áo đầm màu đỏ phối với đôi cao gót đầu nhọn màu đỏ sẫm, hai chân càng thêm thẳng tắp thon dài. Bên eo là mái tóc dài đen đổ dài như gấm vóc, vừa như một thác nước màu mực đậm làm người ta chấn động cả tâm hồn.

Anh nhìn cô rồi cười, thẳng người lên: “Chào buổi chiều”.

“Chào buổi chiều”. Bùi Anh ngượng nghịu trả lời.

Tống Nam Xuyên cười cười mở cửa xe giúp cô, sau khi đợi cô ngồi xuống anh mới đóng cửa xe rồi lên xe bên cửa lái. Dưới ánh mặt trời sau giữa trưa, chiếc xe từ từ tiến lên, Tống Nam Xuyên nghiêng đầu nhìn Bùi Anh, che khóe miệng nói: “Mấy ngày không gặp, hình như cô lại đẹp lên rồi”.

Mặt Bùi Anh hơi đỏ: “Có lẽ là vì hôm nay tôi có trang điểm”. Trang điểm hơn một giờ cuối cùng cũng coi như không phải tay trắng.

Tống Nam Xuyên cười không đáp lại, Bùi Anh chủ động nói: “Đúng rồi, hôm nay chúng ta đi nghe nhạc gì vậy?”

Tống Nam Xuyên lấy hai chiếc vé từ trong túi áo ra, đưa cho Bùi Anh: “Buổi trình diễn của Chu Nghi Nhiên”.

Bùi Anh hơi gật đầu một cái, nhìn giới thiệu trên mặt vé: “Chu Nghi Nhiên, trước kia tôi từng thấy trên weibo tuyên truyền về buổi trình diễn này rồi, hình như anh ấy rất nổi tiếng”.

Tống Nam Xuyên nhướng mi: “Nổi tiếng ở nước ngoài hơn trong nước”.

Bùi Anh ngộ ra đáp lại: “Vé này là vé vip sao, quý lắm ấy, bạn của anh hào phóng thật”.

Tống Nam Xuyên khẽ cười một tiếng, cặp vé này do Tiếu Cố đưa cho anh, còn trước đó nữa là do Chu Nghi Nhiên tự tay đưa cho vợ Tiếu Cố. Ba người này có yêu hận tình cừu gì thì anh khoogn rõ, nhưng cuối cùng hai tấm vé này lại rơi vào tay anh.

Anh mở máy tính ra, tìm tin tức về buổi trình diễn âm nhạc này để giới thiệu qua các tiết mục cho Bùi Anh.

“Trời ạ, có “Thiếu nữ biển sâu” nữa, là nhạc chuông điện thoại của tôi đó”. Bùi Anh không kịp chờ lấy điện thoại của mình ra, mở bài hát đó, “Bài của tôi là bản violon”.

Tống Nam Xuyên nghe xong thì khẽ nhếch đuôi mày nhìn Bùi Anh: “Cô thích bài này lắm à?”

“Vâng, tôi thích nhất là bản violon, nhạc chuông điện thoại này tôi để một năm rưỡi rồi”.

Tống Nam Xuyên nhìn dáng vẻ có hơi trẻ con của Bùi Anh, cười khẽ thành tiếng.

Tiếng cười thấp đến mức khó mà nghe nổi nhưng cũng đủ khiến Bùi Anh ý thức được mình đang thất thố, cô ngượng nghịu tắt tiếng nhạc nơi di động, “Ngại quá…”

“Không sao”. Tống Nam Xuyên cười nhìn cô, “Tôi chỉ thấy cô thế này thật đáng yêu”.

Mặt Bùi Anh lại đỏ thêm mấy phần, cô nhét di động vào trong túi, cui đầu tiếp tục xem giới thiệu buổi diễn tấu.

Lượng xe cộ không đông lắm nên rất nhanh họ đã đến nhà hát Ánh sao, bên ngoài nhà hát đã có không ít xe đỗ lại. Bùi Anh và Tống Nam Xuyên cùng nhau bước vào sảnh trước của phòng nhạc, sau đó đi tới chỗ ngồi của mình, ngồi xuống.

Trước khi buổi diễn tấu bắt đầu, Bùi Anh nhìn thử, trong nhà hát đã chật kín đầy người, mọi người đều ngóng trông xem biểu diễn.

“Cô đã từng nghe Chu Nghi Nhiên biểu diễn piano chưa?” Tống Nam Xuyên đột nhiên hỏi cô.

Bùi Anh lắc đầu: “Thực ra tôi không hiểu nhiều về các nhạc cụ phương Tây, sau khi nghe xong bài Thiếu nữ biển sâu bản violon tôi mới bắt đầu quan tâm tới nhạc cụ phương Tây và nhạc cổ điển”.

Tống Nam Xuyên gật đầu không hỏi nữa, không lâu sau tấm màn che cũng chính thức kéo lên.

Sau khi nhìn thấy Chu Nghi Nhiên thật sự, Bùi Anh thấy người này còn đẹp trai hơn trên tấm áp phích nhiều lần, chẳng trách trên weibo có nhiều cô gái thích anh ta như vậy.

Piano và nhạc cổ điển cô không hiểu nhiều lắm, nhưng lúc diễn tấu cô sẽ chăm chú lắng nghe. Thực ra trước khi cô nghe bản violon Thiếu nữ biển sâu, cô còn tưởng nhạc cụ phương Tây chỉ dùng để diễn tấu nhạc cổ điển, nhưng bài hát này đã thực sự khiến cô ngã gục rồi.

Hóa ra dù có là âm nhạc bình dân đi nữa lúc biểu diễn cũng có thể lãng mạn đến nhường này.

Chú Nghi Nhiên chơi dương cầm rất tuyệt, lúc anh ta diễn tấu Thiếu nữ biển sâu càng khiến Bùi Anh sững sờ hơn nữa.

Thời gian biểu diễn không lâu, chỉ vỏn vẹn nửa tiếng, lúc kết thúc cả hội trường vỗ tay như sấm dậy, còn có khán giả nhiệt tình hô to “bravo”.

Chu Nghi Nhiên mặc áo đuôi tôm đứng trên sân khấu cúi đầu cảm ơn.

Theo dòn người chậm rãi đi ra ngoài, Bùi Anh còn buột miệng cảm thán: “Đúng là một buổi biểu diễn cực kì tuyệt vời, cảm ơn anh đã mời tôi tới nghe”.

Tống Nam Xuyên cười nói: “Có một người nghe nghiêm túc như cô chắc chắn người trình diễn cũng sẽ rất hài lòng”.

Bùi Anh mím môi cong thành một độ cong nho nhỏ, vui vẻ cười khẽ.

Không biết bị người nào lấn lên, đôi cao gót dưới chân Bùi Anh không đứng vững, người thoáng đung đưa. Tống Nam Xuyên kéo tay cô, kéo cô sang bên cạnh: “Cẩn thận”.

“Cảm ơn, cảm ơn”. Như thể có một dòng điện chạy từ đầu ngón tay của Tống Nam Xuyên, nhịp tim Bùi Anh lại bất giác tăng nhanh.

Đi ra khỏi nhà hát Ánh sao, tầm nhìn dần trở nên quang đãng, Bùi Anh cũng hít thở dễ dàng hơn. Tống Nam Xuyên vẫn không buông tay ra, anh cứ nắm tay cô mãi đi thẳng đến xe mình.

Bởi vì anh chỉ hẹn Bùi Anh đi nghe nhạc, cho nên vừa nãy cô vẫn còn suy tư tiếp theo nên làm gì nhỉ? Sẽ tạm biệt rời đi hay là vờ như vô tình tiếp tục đi cùng anh?

Bây giờ Tống Nam Xuyên đã kéo cô đến trước xe rồi, chắc là định đi ăn cơm chung… chứ nhỉ?

Tài xế vẫn ngồi ở ghế lái như lúc họ rời đi, Bùi Anh cũng thấy khá ngạc nhiên, không lẽ anh ta đã ngồi ở đây suốt nửa tiếng vừa rồi. Trước khi lên xe, rốt cuộc Tống Nam Xuyên cũng buông Bùi Anh ra, nghiêng đầu nhìn cô nói: “Mặc dù lúc này vẫn còn hơi sớm nhưng chúng ta cũng nên nghĩ xem tối nay nên ăn gì nhỉ”.

Quả nhiên là muốn ăn cơm tối. Trong lòng Bùi Anh thoáng vui mừng, cô đang định gật đầu đồng ý thì điện thoại trong túi xách reo vang. Bùi Anh lấy ra xem, là Nhậm San San gọi tới.

“Xin lỗi, tôi nhận điện thoại”. Cô nói với Tống Nam Xuyên, đi qua bên hai bước, nhận máy: “San…”

Chỉ mới nói được một chữ, Nhậm San San bên đầu dây đã chặn lời ngay lập tức: “Bùi Anh cô chết chỗ nào rồi, không biết hôm nay là ngày hoạt động đầu tiên à! Chúng tôi sắp bận chết rồi này”.

“Ơ… tôi tưởng không còn chuyện gì cho mình nữa, cho nên mới đi nghe nhạc với Tống Nam Xuyên…”

“Cô còn có tâm tình đi hẹn hò với anh ta hả, tới giúp giao hàng nhanh! Muốn bà đây mệt chết phải không?”

“…Được rồi, tôi tới ngay đây”. Cô tắt máy xong thì nhìn Tống Nam Xuyên xin lỗi: “Xin lỗi anh, bên cửa hàng bận quá, tôi không đi ăn cơm với anh được rồi”.

Tống Nam Xuyên khẽ đảo mắt, cười nói với cô: “Không sao đâu, lần sau có thời gian lại hẹn cô. Bây giờ cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi nhé?”

“À, vậy làm phiền anh rồi”. Bùi Anh theo Tống Nam Xuyên ngồi lên xe, báo địa chỉ cho tài xế, cô lại nhìn Tống Nam Xuyên bên cạnh, lần thứ hai biểu đạt sự áy náy với anh: “Xin lỗi anh quá”.

Tống Nam Xuyên bị cô chọc cười: “Chỉ một bữa cơm thôi mà, có phải chúng ta không còn cơ hội để ăn chung nữa đâu, ngày sau còn dài mà”.

Bùi Anh khẽ gật đầu, vốn muốn nói lần sau cô mời khách ăn cơm, xem như bồi tội, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô mới nhớ mình có thể mời tổng giám đốc như anh ăn cái gì được chứ…orz.

Lời mời anh ăn còn chưa kịp thốt ra đã nuốt lại vào trong, Bùi Anh suy nghĩ hay mình làm cơm nhỉ? Mặc dù không bằng đi ăn ngoài nhưng ít ra cũng đủ thành ý mà. Có điều mời anh đến nhà mình ăn cơm thì nhanh quá phải không?

“Cô đang nghĩ gì thế?” Tống Nam Xuyên thấy lông mày của cô hơi nhíu lại, vẻ mặt đầy khổ não nên không nhịn được hỏi.

“Không, không có gì ạ”. Bùi Anh giật mình vội vàng điểu chỉnh lại vẻ mặt của mình, đáp lại Tống Nam Xuyên.

Khuôn mặt của anh vẫn mang theo ý cười, khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên: “Không hổ là diễn viên chuyên nghiệp, cắt cảnh rất nhanh rất đúng chỗ”.

Bùi Anh: “…”

Cứu với, hình như cô lại mất thể diện rồi.

Trên đường đi, lúc ngang qua một cửa hàng thức ăn nhanh, Tống Nam Xuyên còn nói tài xế đi mua hai chiếc bánh pizza, bảo Bùi Anh mang tới chỗ làm: “Mọi người bận như thế chắc không nhớ ăn tối, pizza cũng tiện cho mọi người ăn cùng nhau”.

“Cảm ơn anh”. Bùi Anh nhận chiếc bánh pizza còn nóng hổi, cảm động vì hành động tỉ mỉ chu đáo của Tống Nam Xuyên.

Sau khi đến phòng làm việc của Nhậm San San, Bùi Anh cầm hai chiếc bánh pizza xuống xe, hơi khom lưng quay về trước cửa sổ nói: “Hôm nay làm phiền anh quá, cảm ơn anh về buổi xem biểu diễn và bánh pizza, lần sau có cơ hội tôi mời anh ăn cơm nhé”.

Nói được rồi.

Bùi Anh cười khẽ, phất tay với Tống Nam Xuyên rồi đi vào cửa hàng theo phong cách Địa Trung Hải nọ.

Tống Nam Xuyên che khóe miệng khẽ bật cười một tiếng, nói với tài xế phía trước: “Đi thôi, về công ty”.

Anh còn rất nhiều việc còn chưa xử lí nữa.

Khi chiếc xe Maybach màu đen rời đi, Bùi Anh cũng nhìn thấy Nhậm San San đang ngồi chổm hổm trên mặt đất xếp túi.

Cô đặt bánh pizza xuống, đi tới giúp cô: “Đã nói cô thuê thêm người rồi mà, sao lại ngược đãi mình thế chứ”.

Nhậm San San liếc cô một cái:” Cô tưởng mướn một người không cần tiền đấy hả? Phòng làm việc bình thường cần ba người là đủ, chỉ có cửa hàng lớn mới vậy thôi”.

Bùi Anh nhíu màu không phản bác cô nữa: “Đúng rồi, tôi có mang hai cánh bánh pizza tới, mọi người còn chưa ăn cơm phải không, ăn trước đi đã”.

Nghe vậy, hai người phụ việc trong cửa hàng nháy mắt đã phấn khích cả lên, Nhậm San San nhìn vẻ thèm thuồng của họ cũng không nô dịch nữa: “Được rồi, mọi người đi rửa tay ăn uống đi đã, mười lăm phút sau chúng ta tiếp tục”.

Mặc dù chỉ có mười lăm phút thở dốc, nhưng hai người vẫn như được đại xá. Nhậm San San và Bùi Anh ngồi xuống ăn pizza, vừa ăn vừa liếc cô một cái: “Tống Nam Xuyên mua?”

“Ừm…” Không biết vì sao, bị Nhậm San San hỏi như vậy, Bùi Anh lại cảm thấy hơi thẹn thụng.

“Ồ, tôi ở đây thì bận bịu kế sinh nhai, cô ở đó như hoa tiền nguyệt hạ”.

“,,,Không phải tôi bị cô gọi về rồi à?”

Nhậm San San nhìn cô, ánh mắt có vẻ gì đó khó hình dung: “Tôi đang giúp cô đấy. Tối nay cô mà đi ăn cơm với anh ta thật, sau đó kết quả có khả năng nhất là sẽ bị người ta ăn đó!”

“Đã nói anh ấy không phải người như vậy!”

“Haha, thiếu nữ à, cô chưa va chạm nhiều đâu”. Nhâm Sam Sam thở dài khoan thai, “Được rồi, xem vận mệnh của cô vậy, tôi giúp cô một lần chứ không giúp được lần hai”.

“…” Bùi Anh trầm mặc nhìn cô, một lúc mới nói: “Cô gọi tôi tới làm culi mà nhất định phải tìm một lí do đường hoàng thế à?”

Nhậm San San: “…”

Cô ăn hai ba miếng đã giải quyết xong chiếc bánh pizza, xoa xoa tay rồi chuẩn bị làm công việc tiếp theo: “Cô đã tới rồi thì thay tôi làm việc đóng gói đi”.

Bùi Anh bĩu môi: “Thế cô làm gì?”

“Tôi đi đóng dấu chuyển phát nhanh và kiểm hàng, cô không quen các mặt hàng như tôi, chỉ thích hợp làm việc tay chân thôi. Nhân tiên nói luôn, cô vẫn tự hiểu mình lắm mà”.

Bùi Anh: “…”

Lúc cô nhìn thấy Nhậm San San gọi điện thoại đã trực tiếp ngủm rồi.