Cô nằm thẫn thờ nhìn trần nhà. Căn phòng dần chìm trong im lặng, thậm chí có thể nghe thấy nhịp thở của cô.
Bỗng cô nhếch mép hình bán nguyệt, đưa tay vào trong hư vô, nắm chặt.
- Thú vị rồi đây!
- Người đâu! Gọi Trần Hi đến cho ta!!
- Tuân lệnh!
Nếu muốn đứng trên đỉnh cao, thì phải xử lí rác rưởi xung quanh trước đã.
Trần Hi này vốn là tâm phúc bên cạnh nguyên chủ nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm (biết người biết mặt khó biết lòng). Khi nguyên chủ bị gả sang nước Yến, cô ta lợi dụng nguyên chủ để leo lên giường phu quân cô, à nhầm phu quân nguyên chủ rồi trở thành thiếp của hắn ta. Nhưng ả ta vẫn không thỏa mãn, một mặt thì xưng tỷ tỷ muội muội nhưng sau lưng thì âm thầm hãm hại khiến phu quân chán ghét nguyên chủ. Nguyên chủ suốt phần đời còn lại sống trong cô độc.
Thực ra, lúc nguyên chủ bị lạc trong rừng, nói ả ta không liên quan cũng không đúng. Ả là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến bi kịch sau này của nguyên chủ.
-Công chúa, người gọi nô tỳ?
- Dạo này ta thấy đồ trang sức của ta ít đi, cho nên hôm nay ta mới gọi ngươi đến hỏi xem sao!?
Nghe vậy, sắc mặt ả hết xanh rồi lại trắng, ả túm chặt gấu váy, thầm nghĩ ' Chẳng lẽ cô ta đã biết gì rồi!!? '
- Nô tỳ không biết gì cả...
- Ngươi đang nói dối.
Giọng cô vang lên phá vỡ bầu không khí. Đôi mắt cô dần chuyển sang màu đỏ rực như muốn ăn tươi nuốt sống ả.
[ Nguyên tắc của cô : Không được nói dối ]
- Nô... nô tỳ không dám!!
- Người đâu!!! Lục soát phòng cô ta.
Một lúc sau,
- Bẩm công chúa, chúng thần phát hiện trong phòng Trần Hi có mấy rương châu báu ở dưới gầm giường.
- Trần Hi, giờ ngươi tính thế nào đây ?~
' Xong rồi, xong thật rồi ' Ả ta ngã phịch xuống đất, khuôn mặt giàn giụa nước mắt, miệng còn lẩm bẩm cầu xin.
- Công chúa, người... xin người hãy tha cho nô tỳ lần này, nô tỳ biết sai rồi, là do nô tỳ nhất thời bị ma xui quỷ khiến nên mới trộm đồ. Xin công chúa niệm tình lần đầu nô tỳ làm sai mà tha thứ.
- Ha~ Ngươi mơ cũng thật đẹp. Ngươi có lần đầu thì cũng có lần tiếp theo. Ta tha cho ngươi một lần thì lần sau ta cũng có thể tha thứ. Ngươi...
Cô từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt thờ ơ như nhìn một vật vô chi không đáng kể, đưa tay chỉ lên trán ả, khẽ nói:
- Ngươi không thắng được bản năng con người.
- Dẫn ả xuống. Phạt theo quy định.
Trộm đồ công chúa chính là tội chết.
' Không, ả không muốn chết. '
Ả cố túm lấy góc váy của cô, nài nỉ cầu xin tha thứ nhưng thị vệ đã lôi ả đi. Tiếng gào ầm ĩ như con lợn bị chọc tiết vang khắp cả phủ công chúa.
' Con người thật phiền phức a~'
' Nếu là hồi trước, không cần cô động thủ bọn chúng cũng tự sát trước rồi. '
Lại nghĩ đến phải dọn mấy cái rác nữa, tinh thần cô lại về con số 0.
Nào việc bây giờ là đi ngủ lấy sức còn làm việc.
Ở phía xa, nam nhân hắc y với chiếc mặt nạ thiên cẩu lẻ loi giữa bầu trời vô tận. Hắn cứ đứng đấy cho đến khi ánh sáng của những ngôi sao dần mờ đi. Ánh nắng bắt đầu xuất hiện trên những vòm lá. Hắn biến mất như chưa từng có một cái gì.
' Đi rồi? '
' Ngay từ lúc hắn xuất hiện cô đã biết, cảm giác hắn mang cho cô thật khó chịu. Giống như.... kẻ mạnh gặp kẻ mạnh? '
' Trời ạ!!!! Hắn khiến cô mất ngủ cả một buổi đêm lận! '
Ai khóc nỗi đau này!!
Cô đứng dậy thay bộ thường phục, vệ sinh cá nhân rồi bắt đầu một ngay mới...