Chương 20: Em Là Của Tôi - Hướng Dương - Chương 20

Cẩm Tiên nâng ly rượu lên, xoay xoay rồi lại đưa lên miệng uống, ko biết cô đã uống bao nhiêu ly rồi.

M.Hoàng đi về để cặp lên bàn làm việc, thở dài. Anh lại ngồi đối diện với cô, anh cũng rót cho mình 1 ly, uống ực.

  • Lại rượu à?

  • Nếu ko uống thì anh bảo tôi phải làm sao? Công việc mất, ngay cả chồng cũng sắp mất rồi.

  • Xằng bậy.

  • Xằng bậy, anh nói tôi xằng bậy ư. Tôi hi sinh mọi thứ làm anh hài lòng, tôi đã đi học nấu ăn để mình xứng với 1 người vợ. Còn anh thì sao, anh chà đạp lên mọi thứ, anh chà đạp lên lòng tự tôn của tôi. Anh lại dành hết yêu thương cho con Mận.

  • Tôi ko có.

  • Vậy sao anh lại nhớ mà tặng quà sinh nhật cho nó hả? Anh nói đi.

    Cẩm Tiên dằng ly rượu lên bàn, nói trong nước mắt, nói trong tức tối.

  • Cô nghe lén tôi?

  • Vô tình thôi.

  • Tôi chỉ xem cô ấy là em gái.

  • Em gái? Nực cười, trong khi tôi là vợ anh, hôm qua sinh nhật tôi mà, sao anh lại ko nhớ chứ. Tôi đã nghe thấy cuộc nói chuyện của anh với nó, tôi đã cố an ủi mình rằng, đợi đến sinh nhật mình, anh ấy sẽ nhớ đến thôi. Nhưng tôi đã đợi suốt đêm mà anh ko về.

  • Vì tôi ko nhớ sinh nhật của cô.

  • Ko nhớ? Lý do đó thật nực cườ, thật trẻ con. Anh ko yêu thương tôi thì ít ra anh cũng nên chúc 1 câu mừng sinh nhật tôi chứ.

    M.Hoàng đứng lên lấy chìa khóa xe và ra khỏi phòng. Cẩm Tiên ném ly rượu xuống đất.

  • M.Hoàng anh đứng lại cho tôi. Để xem tôi sẽ khiến người anh yêu đau khổ thế nào.

    .....

    Cẩm Tiên thấy Mận đang ghi ghi chép chép gì đó, cô chạy lại ngó ngó.

  • Em làm gì đó Mận?

  • Em chỉ đang luyện chữ thôi.

  • Vậy à.

  • Chị tìm em có gì ko chị.

  • À, bên công ty cũ họ cho chị 4 vé du lịch nha trang đà lạt, nên chị rủ em với cả M.Phúc nữa.

  • Thôi em ko đi đâu chị, chị với mấy cậu đi đi.

  • Nè, mình là người 1 nhà mà, đi chung cho vui, nha nha. Năn nỉ đó.

  • Ơ, dạ.

    Với tình huống này, M.Hoàng và M.Phúc đều ko thể từ chối được. Cả 2 "bất đắc dĩ" phải đi theo thôi.

    .....

    Họ chạy xe tới nha trang, nhận phòng ở resort lớn. Tất nhiên vé cho cũng chỉ có 2 phòng.

  • Lấy thêm 1 phòng nữa.

    Cẩm Tiên ngăn cản.

  • Vợ chồng mình 1 phòng, còn để M.Phúc với Mận 1 phòng. Dù sao Mận cũng theo chăm sóc cho M.Phúc cho dễ.

  • Nhưng...

  • Nhưng sao chồng, ko lẽ chồng muốn em ở cùng Mận mà xa chồng à, em ko chịu đâu.

    Nó chen vào.

  • Thôi, em sao cũng được mà. Chỉ là chỗ ngủ thôi, ngủ với ai chả được.

    M.Phúc, M.Hoàng trợn tròn mắt nhìn nó. Nó ngây ngô ko hiểu thái độ đó là gì, thì nó nghĩ đơn giản là ngủ thì leo lên giường rồi ngủ, có sao đâu mà.

    .....

    Phòng khá đẹp, đúng chuẩn 5 sao, tầm nhìn còn hướng ra biển nữa. Nó chạy lăn xăng khắp nơi nhìn mọi ngóc ngách.

  • Cậu ơi, đẹp chưa này, biển kìa.

  • Ờ.

  • Cậu ơi, giường này to quá, to bằng giường của cậu ý, lại êm nữa chứ.

  • Ờ.

  • Cậu ơi, phòng tắm gì lạ thế, ko che chắn sao tắm hả cậu?

  • Thì ai tắm thì kẻ còn lại ra ngoài, hỏi nhiều.

    Xong nó không hỏi nữa, hắn thấy nó chóc ngóc ngồi ngay góc tủ, hắn tiến lại chỗ nó.

  • Mày nhìn gì đó Mận.

  • Cái gì đây cậu ơi?

    Nó giơ mấy cái " ba con sói" vẩy vẩy trước mặt hắn.

    Hắn mặt đỏ lên như gấc.

  • Con kia, mày lục ở đâu đó hả.

  • Em có lục đâu, có sẵn trong này này, nó còn ghi là CHÚC HẠNH PHÚC nữa này. Mà cái này để làm gì mà hạnh phúc hả cậu.

    Hắn im lặng, mặt đầy máu lửa, tự dưng lôi ra, làm cho sinh lý của hắn trỗi lên.

  • Ơ, cậu ơi, cậu bị sao mà mặt cậu nóng thế hả, trong này nóng lắm à.

  • Mày... mày... cất vào ngay. Khi nào có người yêu thì mày sẽ biết thôi.

  • Ơ dạ.

    .....

    Sau mấy ngày đi thăm đây đó, rồi ăn hải sản các kiểu thì hôm nay họ đi vinpeal chơi. Họ ko tắm biển vì biển ở đây ko nhiều người tắm như lúc họ đi đà nẵng nên họ ko thích. Họ đi cap treo qua vinpeal, cap cao lắm, nhìn thấy xe container trên cảng mà có chút xíu.

    Nó từ khi lên cáp cứ ôm cứng lấy hắn mà thôi. Hắn thì ái ngại với 2 người kia nên cứ đòi gỡ tay nó ra.

  • Con này buông ra coi, mọi người nhìn kìa.

  • Em sợ lắm cậu à, cậu ko thương em à, nhỡ nó rớt xuống thì sao.

  • Mày đừng trù ẻo nha, buông ra.

  • Ko, nhất định ko.

    Cẩm Tiên nhìn đôi trẻ cười khúc khích.

  • 2 người đáng yêu quá, sao ko thành 1 cặp vậy?

    M.Phúc phân bua.

  • Ko phải đâu, Cẩm... à, chị dâu đừng hiểu lầm.

    Hắn lại kéo tay nó ra.

  • Buông ra, mày qua ôm chị dâu kìa.

    Cẩm Tiên tránh né ôm tay M.Hoàng.

  • Ko đâu, tôi cũng sợ lắm đó.

    M.Hoàng mặt nhăn lại, chưa hề nói gì.

    .....

    Đặt chân lên đến vinpeal, điều đầu tiên nó làm là nó nhảy cẫng lơn, mặt vui vẻ hết cỡ.

  • Chị Cẩm Tiên ơi, đây là nơi nào đây, sao mà nó to quá đi mất. Đằng kia kìa, chị xem có phải là lâu đài của hoàng tử ko?

    Cẩm Tiên chỉ cười, còn M.Phúc phán cho nó 1 câu.

  • Lâu đài đó, mày vào đó mà tìm hoàng tử.

  • Thật á.

  • Này, mày chạy đi đâu đó hả?

  • Em đi tìm hoàng tử mà.

  • Bước lại đây, mày muốn bị họ bán sang Trung Quốc rửa chén ko hả.

  • Sao ghê quá vậy, em ko thèm hoàng tử nữa.

    Bọn họ đi chơi rất nhiều trò chơi, chụp rất nhiều hình kỷ niệm. Họ nghĩ ngơi đến chiều.

  • Mận, Mận, chúng ta qua kia chơi đi.

    Cẩm Tiên níu tay nó rồi chỉ về đống nhà phao đang nổi lờ lờ trên mặt nước. Nó xua tay lia lịa.

  • Em ko chơi đâu, em ko biết bơi mà em cũng ko mang theo đồ tắm.

  • Dễ òm, mình đi thuê.

    Cẩm Tiên níu tay nó chạy đi đến chỗ thuê đồ. Xếp hàng chờ đến lượt.

  • Chị ơi hay là thôi đi, mình ko chơi nữa, mặc thế này kỳ quá à.

  • Kỳ gì chứ, rất đẹp luôn đó.

  • Nhưng nó hở hang thế này à.

  • Ơ, con bé này, đồ tắm ko hở hang, ko lẽ nó giống đồ mấy bà đẻ ở cử à.

  • Chị ơi có cái khăn che bớt lại ko.

  • Ko có, đi thôi.

  • Chị... khoan...

    Con bé tội nghiệp bị Cẩm Tiên kéo đi ko thương tiếc.

    Cẩm Tiên bước ra, 2 tên kia mặt đỏ lửng, ái ngại quay đi. Có nhiều người chụp hình vì biết cô là người mẫu, 1 số khác thì thấy body cô quá đẹp.

    Chỉ tội cái người đi sau cô, đi cũng ko dám đi, cứ phải lấy tay che bớt đi những chỗ bị hở. Chỉ muốn có cái lỗ nào chui xuống cho rồi.