Chương 13: Em Là Của Tôi - Hướng Dương - Chương 13

Nó đứng ngay trước cửa phòng M.Hoàng, định gõ cửa rồi lại thôi. Nó bước đi, rồi dừng lại, và định gõ cửa lần 2. Bất ngờ cánh cửa mở ra.

  • Ủa Mận, em tìm anh à?

  • Em...em... cậu.

  • Em có chuyện gì muốn nói với anh sao.

    Nó hít hơi thật dài, dùng hết dũng khí mà hét to.

  • Em sẽ yêu cậu...

  • Thật ko Mận.

  • Thật, cậu em nói, khi bên nhau thì cảm xúc yêu thương sẽ xuất hiện nên... nên em sẽ thử yêu cậu.

    M.Hoàng trong lòng rộn ràng lắm, tim anh nhảy múa lung tung, anh kéo tay ôm Mận vào lòng.

  • Cảm ơn em, cảm ơn em rất nhiều. Nhất định, nhất định anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em.

    Nó cũng đưa tay ôm lấy M.Hoàng. Hắn thấy hết cảnh đó, nhưng sao hắn lại ko có chút vui.

    .....

    Hắn định đi ra ngoài, hắn thấy nó đang ngồi dựa lưng nơi cái cổng thềm nhà, tay bấm bấm điện thoại.

  • Mày làm gì đó Mận.

  • A, chào cậu. Em đang tập dùng điện thoại mới.

  • Điện thoại mới?

  • Dạ, cậu M.Hoàng mới mua cho em nè. Cậu ấy bảo em tập dùng rồi nhắn tin với gọi facetime cho cậu ấy.

    Nó đưa điện thoại lên khoe với hắn.

  • Vậy điện thoại tao mua cho mày đâu.

  • Em cất rồi cậu ạ, cái gì mới thì nên mới luôn,với lại cậu M.Hoàng nói là cái gì của mình thì tự khắc sẽ là của mình, cái gì ko phải của mình thì có dành dựt cũng ko phải của mình.

    Ko gian có sự im lặng, có 1 chút không khí khó chịu, khó diễn tả bằng lời.

  • Em... em đã nói với cậu M.Hoàng rồi, em nói sẽ thử yêu cậu ấy đó cậu à. Em ko muốn vì em mà cậu khó xử, với lại cậu M.Hoàng tốt như vậy em sẽ ko thiệt thòi phải ko cậu.

  • À... um...

    .....

    Chuyến bay kéo dài khiến cho người phụ nữ bước vào nhà thật sự mệt mỏi, bà ta ngã người ra ghế sopha.

  • Bà chủ, bà về rồi à, bà mệt ko ạ?

  • Ta hơi mệt, 2 đứa con của ta đâu rồi?

  • Dạ trên lầu, bà có cần con gọi xuống ko ạ.

  • Um, gọi cho ta.

  • Dạ.

    Mận đi lên lầu, bà Đoan Trang với tay uống nước, bà thấy quyển tạp chí trên bàn. Mắt bà tròn lên, vì trang nhất là hình của Mận.

    2 chàng trai đều chạy xuống, M.Hoàng lên tiếng.

  • Mẹ về rồi a, sao ko gọi con ra đón.

  • Thôi, mẹ tự về được. Đây có phải là Mận ko?

    Bà Đoan Trang chỉ vào hình trên tạp chí. Nó ngoái cổ nhìn theo.

  • Dạ là con đó bà, vừa rồi nhé con làm người mẫu cho từ thiện nhé, sau đó có người còn mời con làm người mẫu nữa đó.

  • Ai chà, con bé này lớn rồi lại xinh thế này đây. Hay ta kiếm chỗ tốt gã chồng cho con nhé.

  • Không được đâu mẹ.

    Cả M.Hoàng và M.Phúc đều đồng thanh.

  • Ây chà, có cần 2 đứa có cần căng thẳng vậy ko?

    M.Phúc nhăn mặt.

  • Mẹ về có gì ko?

  • Ây chết, ta sắp quên chuyện chính rồi.

    Bà Đoan Trang lấy trong túi ra 1 cái hộp nhỏ, trong cái hộp nhỏ là 1 cái nhẫn.

  • Gì vậy mẹ.

  • À, giờ ta kể chuyện cho các con nghe nha. Ngày xưa ấy, cái thời chiến tranh loạn lạc, ông nội của các con bị án oan, xém mất mạng, mất hết tài sản, thì có 1 vị đã đứng ra giải cứu cho ông nội của con, minh oan cho ông nội con. Ông nội con mang ơn vị quan gia kia nên đã hứa rằng sau này bên nào sinh con trai hay con gái sẽ định hôn cho các con. Đây là nhẫn định hôn, nhưng có cái khổ là nhà người ta có 1 thiên kim duy nhất, nhà chúng ta lại là 2 chàng trai, vậy ai sẽ nhận vụ này đây.

  • Ko phải con.

    Cả 2 chàng trai lại đồng thanh, khiến người làm mẹ như bà thật khó xử.

  • 2 đứa có cần phải như vậy ko?

    M.Hoàng lên tiếng.

  • Mẹ ơi, con có người yêu rồi, con ko thể.

    M.Phúc cũng chen vào.

  • Con cũng có người để thương rồi, con cũng ko thể.

  • Như vậy có phải 2 đứa làm khó mẹ ko? Hai đứa tự bàn bạc đi, nói chứ đến lúc đó con gái người ta từ chối thì 2 đứa cũng chịu thôi, mà con gái người ta chọn 1 trong 2 cũng ráng chịu vì ông bà tổ tiên nhé. Mẹ đi nghĩ đây.

  • Mẹ..

    M.Phúc nói với theo.

    .....

    Cuộc nói chuyện của 2 thằng đàn ông coi ra khá là căng thẳng, giờ có ai chịu nhường ai đây.

  • Phúc nè, anh biết là sẽ rất khó cho em, nhưng... nhưng anh đã có Mận rồi.

  • Em thì có Cẩm Tiên rồi, em cũng ko thể được.

  • Vậy, thì tùy cơ ứng biến thôi, anh cũng ko hiểu thời đại nào rồi còn định hôn kiểu này.

  • Ko sao anh 2, đến lúc đó chúng ta cứ từ chối là được mà.

  • Em ko nghe mẹ nói là hi sinh vì ông bà tổ tiên sao hả.

    Hắn gác chân lên bàn, ngã người ra sopha.

  • Mệt thật đó.

    .....

    Nó khoác áo, đi ra sau hồ bơi, nó tiến lại nơi có người đang chờ nó.

  • Cậu ơi, sao giờ này cậu chưa ngủ vậy.

    M.Hoàng lại ôm chầm lấy Mận, hít hà mùi thơm trên tóc nó.

  • Anh nhớ em nên anh chưa ngủ được

  • Nhớ.. nhớ... em sao.

    Được ai đó nhớ thương, tim nó cũng biết rung rinh chuyển động.

  • Um, chuyện hồi chiều em cũng nghe rõ rồi phải ko?

  • Dạ, nghe rồi.

  • Em đừng suy nghĩ gì nha, anh nhất định sẽ chỉ yêu em thôi, nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em, em tin anh nha.

  • Em tin cậu.

  • Mà nè, gọi anh là anh, ko được xưng là cậu nữa xa cách lắm.

  • Ơ, dạ.

    Tuy là nói yêu M.Hoàng, nhưng nó lại lo cho M.Phúc, lỡ như cậu nó lấy người ko iu thì sao, cậu nó nhất định sẽ buồn và đau khổ lắm.

    .....

    Rồi cái ngày đi xem mắt, M.Hoàng ăn mặc lịch sự, vest màu xanh kiểu Hàn quốc, còn M.Phúc thì khác.

  • Em ăn mặc kiểu gì vậy?

  • Em phải ăn mặc kiểu dân giang hồ thế này họ mới sợ, mới ko chú ý đến em. Nè, anh nhìn xem, em còn dán cả hình xăm đây này.

    Nói rồi M.Phúc đưa cái tay ra cho M.Hoàng xem. Nghe M.Phúc nói thật là có lý, anh xông vào M.Phúc.

  • Cởi ra ngay, đưa cho anh.

    Miệng thì nói tay thì lột đồ.

  • Anh 2, buông ra nào, buông ra, em còn, em còn.

    Con Mận đi lên phòng gọi M.Phúc thì thấy bọn họ trông rất dữ tợn.

  • 2... 2 cậu định đi đánh nhau ở đâu à.

  • ko phải đâu,Mận lại giúp anh gỡ cái này, M.Phúc nãy giờ gỡ mãi ko ra.

  • Gỡ gì hả cậu... anh.

  • Cái dán hình xăm nè.

  • Đây đây để em.

    Nó ngồi tỉ mẫn gỡ hình xăm cho M.Hoàng, còn M.Hoàng nhìn nó rất tình. Chỉ là M.Phúc phải cố nhìn đi chỗ khác thôi.

    Sau tầm hơn 1 giờ sữa soạn, nhìn 2 chàng ngầu số zach, giang hồ mà có cần đẹp trai vậy ko chứ.

  • Mận... Mận.. em nhìn gì vậy.

  • Cậu đẹp trai quá ạ.

  • Phải gọi là anh chứ, anh đi chút anh về, ngoan ở nhà chờ anh nha.

    Nói rồi M.Hoàng hôn lên trán nó, mặt nó nóng lên,đỏ bừng.

    Còn M.Phúc thấy hơi khó chấp nhận vì câu đó nó luôn dành cho hắn.

    .....

    Nhà hàng sang trọng kiểu Pháp, nhạc nhẹ du dương, cô tiểu thư kiêu sa trong váy 2 dây màu xanh nhạt, đang chưng ra bộ mặt cau có khó chịu.

  • Mẹ à, con có thể nào về được ko, con có người con yêu rồi mà.

    Bà Thu Thảo nhẹ nhàng nói với cô con gái cưng.

  • Con gái cưng à, chúng ta đến đây để hoàn thành xong sứ mệnh này, lúc gặp người ta xong rồi con hãy từ chối thẳng, để hủy bỏ cái hôn nhân này mới được.

  • Vậy thì sao ko để con hủy ngay từ đầu luôn mẹ.

  • Chưa gặp mặt sao mà nói hủy là hủy hả con.

    Cô gái ngã người ra sau.

  • Thật là bực bội chết mà.

    Cánh cửa phòng vip mở ra, đi đầu là mama nhà người ta, bà Đoan Trang, dáng vẻ thần thái đúng theo tên gọi. Tất nhiên đi sau là cặp sinh đôi đẹp trai khó cưỡng rồi.

  • Xin chào mọi người, xin lỗi vì mẹ con tôi đến trễ rồi.

  • Ko sao, ko sao, do mẹ con tôi đến sớm thôi mà. Cẩm Tiên đây là...

    Khi bà Thu Thảo nhìn qua đã thấy Cẩm Tiên mồm há hốc to lắm, và cả cặp sinh đôi kia cũng vậy.

  • Mấy đứa làm gì mà ngạc nhiên vậy, biết nhau sao?

    Cả 3 cùng gật đầu.

  • Biết nhau là tốt rồi, dễ nói chuyện rồi.

    .....

    2 bà bạn ngồi nói chuyện với nhau, còn 3 con người họ thì cứ nhìn nhau trân trân, cho đến khi bà Thu Thảo lên tiếng.

  • Cẩm Tiên, vậy con chọn ai trong anh em này?

    Cẩm Tiên e ngại, thẹn thùng.

  • Con... con chọn M.Hoàng ạ.

  • Ko được..

    M.Hoàng phản ứng ngay, M.Phúc thì đá chân M.Hoàng, ra ý là bĩnh tĩnh có gì sẽ bàn bạc.

    Bà Đoan Trang khó hiểu.

  • M.Hoàng, sao vậy con.

  • Con... con... thấy ko khỏe, con xin phép về trước.

    M.Hoàng bỏ về, còn Cẩm Tiên cứ réo gọi theo.

  • M.Hoàng, M.Hoàng...

    M.Phúc cũng đã thấy tình hình nên cũng đứng lên về luôn. Cẩm Tiên cũng ko chịu ngồi lại đó

    Bà Đoan Trang thật khó xử, khi bị 2 thằng con đẩy vào cảnh này.

  • À.. 2 đứa nó chắc chưa chấp nhận được tin vui này á mà, ko sao chị ha.

  • Ờ, tôi cũng vậy. Thôi kệ bọn trẻ, tụi mình cứ ngồi hàn huyên, tuổi trẻ nông nổi, hơi đâu mà mình lo.

  • Chị nói phải.