Chương 5: Chương 5

Những đóm nắng vàng nhạt của buổi chiều lọt qua ô cửa sổ , chiếu từng tia li ti vào mái tóc đen dài của cô gái đang say giấc nồng , bỗng có một chiếc lá từ đâu bay đến chen vào mũi cô khiến cô tỉnh giấc , Nhã Nghiên khẽ chau mày, khi nãy cô mơ thấy một giấc mộng quá đổi là ngọt ngào, trong mơ cô thấy có một người kẹo bông khổng lồ đang hôn lên môi cô , nhìn sang đồng hồ đã điểm năm giờ chiều , cô nhanh chóng vươn vai rồi vào phòng tắm.

Kì lạ là trên môi cô vẫn còn vương vấn một mùi hương quen thuộc, cô ngâm mình vào bồn tắm gột rửa hết bụi bẩn trên người. Có lẽ là dạo này cô gặp phải một số áp lực nên sinh ra tình trạng hoang tưởng, nhưng mà cảm giác khi ngủ hồi nãy như có người thật sự đã hôn cô .

∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽∽

Tám giờ tối , cô có hẹn với lũ bè bạn tập trung ở hộp đêm nhưng tên anh trai đáng ghét cứ đứng canh ở cửa phòng làm cô không tài nào đi được, vì cha cô và Xảo Vân đã đến Nam Thành thăm người bà con phải hơn nửa tháng nữa mới về , đáng lẽ cô có thể đi được một cách dễ dàng nhưng mà lại vướng phải anh trai , hức , càng nghĩ càng tức chết cô mà .

Duy Nhất biết thế nào tối nay cô cũng sẽ đến đó , anh không muốn cô đi nên đã đem đồ ăn lên tận phòng cho cô , cô tuyệt nhiên nhận đồ ăn nhưng không cho anh vào phòng

" Anh biết là em đang cảm thấy anh rất rất là phiền phức, nhưng có thể là vài năm sau em lại cảm thấy biết ơn anh đấy " ,

Anh nói rất đúng , chẳng những cô cảm thấy anh rất phiền phức mà còn rất rất là ghét anh , cô rất ghét người khác quản chuyện của mình , hai người đàn ông hiện tại cô ghét nhất chính là cha cô và Duy Nhất anh .

" Đồ ăn anh đem lên tôi ăn xong rồi , bây giờ tôi buồn ngủ , tôi muốn đi ngủ ".

Thực ra mâm đồ ăn anh đem lên cô không chạm vào dù chỉ là một miếng , thực ra cô chẳng hề buồn ngủ, cô lấy cái cớ ấy chỉ vì muốn lừa anh , để anh tránh xa khỏi tầm mắt của mình . Anh thừa biết , cô nhóc này đang đói bụng, nhưng vì ghét anh nên sẽ không ăn đồ ăn mà anh đã chuẩn bị, anh thừa biết , thói quen thức khuya để cày game của cô nhóc này , làm sao cô có thể buồn ngủ vào lúc tám giờ chứ !

Ấy vậy mà anh vẫn lặng lẽ đi xuống lầu với một khuôn mặt buồn bã , cô ở trong phòng không còn cảm nhận được động tĩnh nào từ anh nữa ! có lẽ anh ta đã tự đi rồi . Cô gấp rút lấy sợi dây thừng trong hộc tủ , mốc vào cái chân giường và thòng qua cửa sổ, cửa sổ nhà cô bằng kính không có khung cửa nên việc cô từ tầng hai trèo xuống dưới rất dễ dàng.

Cô không quên tắt đèn trong phòng để anh nghĩ là cô đã ngủ rồi , không biết tại sao ? hôm nay sau khi lừa anh xong cô cảm thấy bản thân mình có lỗi , cô lại sợ anh buồn ? Tại sao lại như vậy nhỉ ? anh ta buồn thì mặc xác anh ta . Cô lập tức ngưng suy nghĩ về anh và hướng về phía hộp đêm

Tại hộp đêm R&F

Cô mặc một chiếc áo vây ngắn khoảng một gang tay màu đen , phối với một chiếc quần short denim ngắn tôn lên vòng ba tròn trĩnh , khoác thêm một chiếc áo khoác jeans bụi bặm, còn đôi chân thì đang mang một đôi giày boot cao hơn năm phân kết hợp với đôi tất lưới,  đi vào bên trong .

Tiếng nhạc xập xình , những ánh đèn xanh đỏ mờ mờ ảo ảo chiếu rọi vào mắt cô khiến cô bị chói phải dùng tay che mắt lại , trên sân khấu có hai cô gái sở hữu ba vòng bốc lửa đang uốn éo cơ thể với những chiếc cột , xung quanh đều là những cô cậu thanh niên ăn mặc sành điệu, đang đung đưa theo điệu nhạc.

DJ bắt đầu cất giọng lên , cả bọn ở dưới đều hò hét . Một giây sau , cô cũng phiêu mình với điệu nhạc , bọn Đại Cường nhìn thấy cô liền ngoắc ngoắc cô về phía bọn họ , nhóm bọn Đại Cường có bốn người, ba nam một nữ , Đại Cường chính là tên cầm đầu , tiếp theo là Tiểu Hổ , Lang và Tiểu Quỳnh , trong đó chỉ có Lệ Quỳnh chưa vị thành niên .

Cô quen bọn nó vào một dịp tình cờ khi cô đang bị bọn khóa trên dọa đánh giữa đường, lúc đó Tiểu Quỳnh đã đem theo Đại Cường đến để giải vây cho cô , Đại Cường, Tiểu Hổ và Lang đều là đàn anh khóa trên bị lưu bang hơn ba năm rồi, nên mỗi khi nhắc đến băng nhóm Đại Cường toàn lũ học sinh trong trường đều phải run sợ , cũng nhờ vậy mà không ai trong trường còn ức hiếp cô nữa .

Còn một điều là Đại Cường thích cô nhưng cô chỉ xem hắn là bạn ... Nhưng không vì thế mà hắn từ bỏ , kể đến đây , phục vụ đem đến bàn của cô đang ngồi một ly rượu màu đỏ , cô liền xua tay

" Không , cảm ơn ".

Tụi Đại Cường thấy cô từ chối liền ép cô uống , cô từ nhỏ đến lớn tuy có mang danh ăn chơi thật nhưng tuyệt đối không đụng đến một giọt rượu, vì tính cô vốn ghét rượu, cô đành nói dối để bọn nó không ép nữa

" Tao đang đến tháng , không thể uống rượu, bọn mày phải thông cảm cho tao  "

Bọn Đại Cường cũng không ép buộc cô nữa , nhanh chóng rời khỏi bàn hòa mình với đám đông đang điên loạn ngoài kia , cô ngồi tại bàn chăm chú nhìn vào Bartender đang pha chế bên trong quầy rượu , anh ta tạo ra những ly cocktail với màu sắc thật đẹp mắt , cô thích thú đến không rời mắt. Bỗng đột nhiên có một người đàn ông lạ mặt tiến đến ngồi gần cô , ông ta lấy trong túi của mình ra một viên màu trắng đưa cho cô

" Lính mới phải không ? Nhai thử một viên đi , tôi bảo bảo cô bé sẽ muốn nhai viên thứ hai ".

" Xin lỗi , tôi không thích "

Cô gạt tay hắn ra , biểu tình không vui vẻ , nhưng hắn ta vẫn ngoan cố dụ dỗ cô với viên màu trắng nhìn như viên kẹo đó , cô nghĩ có chuyện chẳng lành nên vội đi ra ,

" Tôi đã bảo là không thích , sao ông lì quá vậy ?"

Cô hét lên , bọn Đại Cường đang nhảy nhót điên loạn cũng phải bỏ điệu nhạc giữa chừng để tiến đến phía cô . Người đàn ông lạ mặt đó vừa thấy Đại Cường đã vội xanh mặt, ông ta tính chuồn đi nhưng lại bị Tiểu Hổ và Lang tóm gọn lại .

" Xin lỗi anh Cường , em không biết cô bé này là người của anh ".

Lão ta mếu máo, Đại Cường trừng mắt , ánh mắt như muốn xé xác lão ta ra thành trăm mảnh.

" Chẳng phải tao đã cảnh cáo là mày dừng cái trò này lại sao ? hôm nay còn muốn dụ dỗ bạn bè của lão tử , mày chán sống rồi ".

Hết chương 5