Chương 8: Em không ngại anh vừa xấu lại mù (Dịch)

“Làm sao vậy?”

Tô Duyệt ánh mắt rất tốt, trẻ con lại là sinh vật đơn thuần nhất nên không thể giấu giếm gì, sự sợ hãi trong mắt tiểu gia hỏa cô nhìn thấy rất rõ ràng.

“Vừa rồi trong toilet không biết sao lại có gián, tiểu thiếu gia bị dọa sợ rồi. Được rồi, tiểu thiếu gia, không có việc gì, con gián đã bị tôi đuổi đi, cậu nhanh ăn cơm đi.” Hà Hiểu Thấm dùng tay lơ đãng mà đẩy đẩy lưng Giang Hạo Duyên.

Giang Hạo Duyên cúi đầu nhỏ trở về chỗ ngồi.

“ Con là tiểu nam tử hán, không cần sợ con gián, trực tiếp dẫm chết nó thì tốt rồi.” Tô Duyệt duỗi tay đến đối diện muốn sờ sờ đầu nhỏ, giây tiếp theo, tiểu gia hỏa trực tiếp vươn tay nhỏ đánh bay tay cô.

trong mắt Giang Hạo Duyên không chỉ có chán ghét mà còn có sợ hãi, bất quá nhóc quá nhỏ, sợ hãi chiếm thượng phong, mắt to nháy mắt trở nên hồng hồng.

Tô Duyệt thu hồi tay, nhưng thật ra không có tức giận, cô biết nhóc con chán ghét mình, muốn thay đổi không phải chuyện một ngày hai ngày. “Buổi chiều dì sẽ bảo mọi người dọn dẹp nhà cửa một lượt, con không cần sợ hãi. Tôm dì đã lột xong rồi, mau ăn đi.” Tô Duyệt đem chén nhỏ đặt ở trước mặt Giang Hạo Duyên .

Đôi mắt Giang Hạo Duyên ướt át nhìn cô một cái liền cúi đầu không nói gì mà tiếp tục ăn cơm, mà chén tôm kia bé không chạm vào dù chỉ một lần.

“ Lát nữa ở lại.” Âm thanh lạnh lùng đột nhiên vang lên, Tô Duyệt nhìn qua, Giang Từ là đang nói với thằng nhóc con.

Giang Hạo Duyên nâng đầu nhỏ, đôi mắt đen nhánh ngơ ngác mà nhìn Giang Từ.

Tô Duyệt cho rằng cha con bọn họ muốn tâm sự nên phân phó Hà Hiểu Thấm nhanh chóng thu thập đồ ăn trên bàn rồi ra ngoài, mà cô cũng có chuyện phải làm.

Cửa phòng bị đóng lại, trong phòng lập tức trở nên an tĩnh, bởi vì rèm đã bị Tô Duyệt kéo ra nên trong không khí phiêu đãng mùi hương ánh mặt trời.

“Lại đây.” Giang Từ ngồi ở trên ghế, hắn dáng người cao lớn, cho dù là ngồi thì cũng làm người khác có cảm giác áp bách.

Tiểu gia hỏa ở ghế trên cọ xát một chút, sau đó nhảy xuống ghế, bước chân ngắn nhỏ đi tới bên cạnh Giang Từ , tay nhỏ mập mạp thật cẩn thận mà lôi cầm lấy vạt áo Giang Từ, “Ba ba.” bé ngẩng đầu nhỏ, mắt to chớp chớp.

Giang Từ cúi đầu, một đôi mắt đen nhánh không có tiêu cự gì, “Vừa rồi phát sinh chuyện gì?” Giang Hạo Duyên cái gì cũng không sợ, như thế nào sẽ sợ gián?

“Ba ba......” Giang Hạo Duyên nhíu chặt mày, miệng nhỏ nhấp nhấp, bé không biết có thể nói cho ba ba hay không nữa.

“Nói đi.”

Tiểu gia hỏa nào biết nói dối, hiện tại ba ba hỏi nên Giang Hạo Duyên thật cẩn thận mà nhìn Giang Từ, nãi thanh nãi khí mà trả lời: “Hạo Hạo đau.”

Vốn dĩ, bé muốn làm một nam tử hán dũng cảm, nên gắt gao nghẹn lại không khóc, nhưng là đối mặt với ba ba mình thích nhất, tiểu gia hỏa lập tức cảm thấy ủy khuất, cho dù biết ba ba nhìn không thấy nhưng vẫn nhấc áo lên, chỉ chỉ vết bầm trên người bị niết đến đỏ lên, “Ba ba, Hạo Hạo đau.”

lông mày anh đĩnh của Giang Từ hơi nhíu, “Nơi nào đau?”

“Bụng, chị véo......” nhóc con tuy rằng chỉ có ba tuổi nhưng là thực thông minh, trí nhớ cũng rất tốt, hắn đem những lời Hà Hiểu Thấm nói, nãi thanh nãi khí mà tường thuật lại cho Giang Từ nghe.

Bên kia, Tô Duyệt rời khỏi biệt thự thì liền chạy tới biệt thự bên kia tìm Giang lão gia tử.

" Con nói, muốn đem hoa trong hoa viên hoa toàn bộ nhổ đi sau đó trồng cây trúc?” Giang lão gia tử ngồi sau án thư, tóc trắng bệch, lúc này đôi mắt tinh lợi đang nhìn kỹ Tô Duyệt.

Đối với người cháu dâu này, ông ta là không hài lòng, nếu lúc trước không phải bởi vì gây ra gièm pha như vậy, Giang gia lại bị gây áp lực, thì cô ta căn bản là không có khả năng gả cho Giang Từ.

“Đúng vậy, ông nội, trồng hoa ở đó có rất nhiều muỗi, con muốn sửa thành một rừng trúc, ưu nhã biết bao a.” chuyện Giang Từ dị ứng phấn hoa cô không tin Giang lão gia tử không biết, nhưng ông ta biết mà vẫn như cũ mặc kệ một sân hoa tươi kia, nên Tô Duyệt không thể không nghĩ nhiều.

Trong sách miêu tả lão gia tử thực coi trọng nam chủ, cũng thực vừa lòng với nữ chủ, mà Giang lão gia tử đối với người vẫn luôn ở biệt thự Tiểu Dương tĩnh dưỡng là Giang Từ chưa từng có nhiều đề cập tới, dù sao cũng ở trong sách, Giang Từ chỉ là một nam xứng pháo hôi mà thôi.

“ lão nhân gia yên tâm, cháu sẽ để nhón công nhân làm việc nhẹ chân nhẹ tay một chút, sẽ không ảnh hưởng tới việc Giang Từ tĩnh dưỡng. Hơn nữa Giang Từ cả ngày ngốc ở trong phòng sẽ không ra ngoài, mà cháu sửa thành rừng trúc thì anh ấy hẳn cũng sẽ không có ý kiến.”

Giang lão gia tử đánh giá Tô Duyệt xong, trên mặt nhiều thêm vài phần ý cười, “Nếu cháu thích thì phân phó quản gia an bài nhân thủ đi.”

“Đa tạ ông nội. Khi nào rừng trúc hoàn thành sẽ mời ông nội tới uống trà.” Tô Duyệt mặt có thịt, tương đối tròn, hiện tại cười híp mắt, nhìn có vẻ ngu ngốc.

Giang lão gia tử cười gật gật đầu, “ Được được.”

Sau khi Tô Duyệt rời đi cô liền đi tìm quản gia để hôm nay ông ấy liền an bài công nhân tới khởi công.

Sau khi lo liệu mọi việc xong xuôi, tâm tình Tô Duyệt trở nên tốt hơn rất nhiều. Giang Từ người này cả ngày chỉ có thể ngốc ở trong phòng, khẳng định buồn muốn chết rồi, hiện tại cô nhọc lòng như vậy, không cầu hắn hãnh diện, chỉ hy vọng hắn tâm tình tốt một chút, sau này bớt tức giận lại thì cô cũng bớt phải chịu tội.

Nhưng mà, còn không có chờ Tô Duyệt đi trở về Tiểu Dương lâu, nàng đầu liền bắt đầu phát đau, tiếng chuông lại vang lên.

“ giá trị tức giận: 40.”

Tô Duyệt đau đến hút một ngụm khí lạnh, Giang Từ nam nhân kia, cô mới rời đi trong chốc lát, ai chọc hắn tức giận vậy?

Trong nhà, bên ngoài ánh mặt trời lung linh phủ đầy trên mặt đất, nổi lên từng vòng ánh sáng nhu hòa. Mà lúc này đứng ở trước mặt Giang Từ - Hà Hiểu Thấm lại cảm thấy cả người lạnh lẽo, ngay cả tay cũng là không thể ngăn lại mà run rẩy.

Cô ta không nghĩ tới sẽ bị Giang Từ phát hiện.

Ở Giang gia làm việc một đoạn thời gian, cô ta biết Giang Từ cũng không để đứa con trai này ở trong lòng, có thể nói là nuôi thả. Mà Tô Duyệt thì càng không cần nhiều lời, Tô Duyệt đối với Giang Hạo Duyên chán ghét muốn chết, vài lần cô ta có thể nghe thấy Tô Duyệt mắng đứa con riêng này là con hoang. Cho dù Tô Duyệt biết chuyện này thì đối phương đại khái sẽ coi thường, làm bộ không biết.

Cho nên, co ta mới không sợ hãi.

Rốt cuộc nơi nào xảy ra vấn đề? Giang Từ như thế nào sẽ phát hiện?