Chương 5: Em không ngại anh vừa xấu lại mù (Dịch)

Hà Hiểu Thấm nửa ngồi xổm xuống, đối diện với cặp mắt to tròn nói, “Tiểu thiếu gia, Tô Duyệt phu nhân phân phó tôi một việc. Nếu tôi không nghe mệnh lệnh thì phu nhân sẽ sa thải ta, như vậy, về sau sẽ không có người chiếu cố Giang Từ thiếu gia.”

“Không được, cô không thể đi.” Giang Hạo Duyên biết đôi mắt ba ba nhìn không thấy, cần người khác chiếu cố. Bé có điểm sốt ruột, nãi thanh nãi khí nói: “Hiện tại cô không thể đi, Hạo Hạo còn nhỏ, Hạo Hạo sẽ mau mau lớn lên sau đó chiếu cố ba ba.”

“ Tôi đương nhiên không muốn rời đi.”

Hà Hiểu Thấm vươn tay, cách một lớp quần áo đơn bạc, cô ta dùng sức véo thịt bé, “Thiếu phu nhân thực chán ghét cậu, nói cậu không ngoan, để tôi trừng phạt cậu một chút. Đừng khóc nga, nếu khóc tôi sẽ phải lập tức rời đi.” cô ta buông tay, thay đổi một chỗ khác tiếp tục véo, “Đây là bí mật của chúng ta, không thể nói cho người khác, bằng không tôi sẽ bị sa thải.”

Da của trẻ em vô cùng trắng nộn mỏng manh nên cũng vô cùng mẫn cảm, bình thường nhẹ nhàng va chạm vào đâu thì đứa nhỏ đều sẽ đau đến khóc lớn, hiện tại bị người lớn véo, làn da yếu ớt nào có thể thừa nhận được đau đớn như vậy cơ chứ.

Thân thể truyền đến sự đau đớn, cho dù tiểu gia hỏa bình thường lãnh khốc nhưng bé vẫn đau đến rụt rụt bụng nhỏ. Mắt to lập tức tràn ngập nước mắt, Giang Hạo Duyên gắt gao nhấp miệng nhỏ, không thể khóc, nếu khóc ba ba sẽ không có người chăm sóc.

Nhưng là đau quá a!

Hạo Hạo đau quá!

“Miêu, miêu, miêu......” Rau Thơm bất an mà ở bên cạnh kêu lên.

......

Giữa trưa, Tô Duyệt sau khi khám bác sĩ xong thì trở về, kết quả kiểm tra thân thể của cô cũng không có trở ngại gì, còn tiếng chuông nghe được sáng nay bác sĩ nói là cô sinh ra ảo giác, trán chỉ cần bôi thuốc đúng hạn là sẽ bình thường trở lại .

Trong phòng thực an tĩnh, bức màn che đậy kín mít, ánh sáng trong nhà so với bên ngoài ảm đạm rất nhiều. Rõ ràng bên ngoài ánh mặt trời xán lạn nhưng trong nhà lại tử khí trầm trầm, đáng sợ.

Tô Duyệt đánh giá một chút chung quanh, phòng rất lớn, lại cũng vô cùng trống vắng, lấy màu nâu làm chủ đạo, vô cùng đơn điệu, cực kỳ giống phong cách Giang Từ .

Trong phòng, đồ vật thuộc về cô ít đến đáng thương. Nguyên chủ ở chỗ này sinh sống gần nửa năm, rõ ràng là nữ chủ nhân, lại giống như là khách nhân.

Tô Duyệt đem túi xách ném lên trên sô pha, co trực tiếp đi đến cửa sổ sát đất bên kia, đem rèm cửa màu xám đậm nặng nề kéo ra, ánh mặt trời chói chang bên ngoài chiếu vào, trong nhà lập tức trở nên ấm áp, sự âm u lạnh lẽo dần được xua tan.

Lúc này mới như là phòng mà người bình thường ở.

trong mắt Tô Duyệt hiện lên vẻ vừa lòng, cô thấy trên tủ đựng một cái bình hoa sứ thì đi ra ngoài. Khi trở về thì trong tay cô đã có thêm một bó hoa tươi.

Tô Duyệt đem hoa tươi cắm vào trong bình hoa, sau đó đem bình hoa bày ở trên bàn, căn phòng ảm đạm lập tức lại có thêm vài phần sức sống.

“Giang Từ thiếu gia không thích bài trí như vậy .”

Ở cửa, Hà Hiểu Thấm cầm cơm hộp đi đến, thấy Tô Duyệt cười đùa nghịch bình hoa, cô ta nhịn không được mở miệng. Mà phía sau, Giang Hạo Duyên cũng cúi đầu đi theo vào trong, lúc này, trong ngực hắn không có ôm Rau Thơm.

“ Tôi thích là được.” Tô Duyệt cũng không có để ý nhiều lời Hà Hiểu Thấm nói, cô cũng là nữ chủ nhân của nơi này, chẳng lẽ không có quyền cắm hoa sao?

Hà Hiểu Thấm nghĩ đến khi ở phòng bếp Tô Duyệt cường thế nên không có nói thêm gì mà đi đến trước bàn ăn, bắt đầu sắp xếp thức ăn.

“Giang Từ đâu?” Tô Duyệt hỏi.

“Giang Từ thiếu gia ở thư phòng cách vách , để tôi thiếu gia tới đây ăn cơm.” Từ khi cô ta tới Giang gia làm việc thì chưa từng nhìn thấy Giang Từ rời khỏi căn nhà này nửa bước, phỏng chừng là hắn cũng biết mình mắt mù, hơn nữa dung mạo xấu, không muốn đi ra ngoài dọa người.

“Không cần cô, để tôi đi gọi.” Tô Duyệt xua xua tay, nói xong cô lập tức đi về phía thư phòng.

so sánh với phòng ngủ , thư phòng cũng không tốt hơn là bao, thậm chí nơi này ánh sáng càng thêm tối tăm, âm trầm.

Người đàn ông ngồi ở phía sau bàn làm việc, nhắm mắt lại không nhúc nhích, như là bị đóng băng vậy. Bóng tối bao trùm lấy cơ thể anh ta, có loại cảm giác sắp nuốt chửng cả người Giang Từ vậy.

Hắn không phải là từ buổi sáng vẫn luôn ngồi tới hiện tại chứ?

“Giang Từ, ăn cơm.” Tô Duyệt mở miệng kêu một tiếng, thanh âm mềm mại dễ nghe ở trong tối tăm vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh chung quanh.

Tô Duyệt tuy rằng lớn lên khó coi nhưng thanh âm cùng ngoại hình hoàn toàn tương phản, thanh âm thật sự vô cùng dễ nghe. Thấp thấp nhu nhu, giống giọng nói mềm mại vùng Giang Nam, có cảm giác vô cùng sạch sẽ, không thể không thừa nhận rằng cô thực thích thanh âm hiện tại của mình.

Trong bóng tối, nam nhân không có phản ứng gì, giống như là ngủ rồi vậy.

Tô Duyệt đi qua, cô duỗi tay muốn lay anh dậy, giây tiếp theo, anh ta bỗng mở to hai mắt, sợ tới mức tay Tô Duyệt run run.

Cô hoà hoãn lại nhịp tim đập dồn dập, chậm rãi thu hồi tay, “Giang Từ, ăn cơm.”

thanh âm con gái từ bên tai truyền đến, Giang Từ theo bản năng nhíu nhíu mày, “ Ừ.”

Từ trong thư phòng ra ngoài, Giang Từ thuần thục mà đi đến cái bàn bên kia, anh đâu vào đấy mà ngồi xuống ghế. Nhưng mà, thực mau liền phát hiện không thích hợp. Trước đây không khí chung quanh đều là lạnh lẽo, mà lúc này, hắn cảm giác được trong không khí ấm áp, như là...... Ánh mặt trời.

Đồng thời, trong không khí trừ bỏ hương vị đồ ăn , hắn còn ngửi thấy được mùi hoa.

giữa mày Giang Từ nhíu chặt, mà vết sẹo trên mặt bên trái bị lôi kéo càng thêm khó coi, “Đem hoa ném đi.”

trên mặt Hà Hiểu Thấm vui vẻ, lập tức đáp: “Đây là thiếu phu nhân hái về, tôi lập tức cầm đi vứt bỏ đây ạ.” cô ta có điểm đắc ý mà liếc mắt nhìn Tô Duyệt một cái, ngay sau đó duỗi tay đem bình hoa cầm lấy.

“Chờ một chút.”

Tô Duyệt mở miệng ngăn cản, nhưng mà giây tiếp theo, đầu cô nháy mắt trở nên đau đớn, tiếng chuông ồn ào cũng ở trong đầu vang lên.

“ giá trị tức giận: 30.”

Tô Duyệt vẻ mặt ngạc nhiên.

Cái gì?