Chương 20: Em không ngại anh vừa xấu lại mù (Dịch)

ở hoa viên biệt thự Tiểu Dương, thanh âm tiểu hài tử non nớt vui sướng đánh vỡ sự vắng ngắt chung quanh , gió đêm thổi qua, hàng trúc xanh biếc vang lên những tiếng “Rào rạt rào rạt”.

Khi mở cửa phòng, bên trong tối tăm một mảnh, chỉ có thể nhìn ánh trăng xuyên thấu từ ngoài cửa sổ, ẩn ẩn nhìn thấy bên cạnh bàn là thân ảnh cao lớn đứng sừng sững ở đó.

Đối với người khác mà nói, khi ăn cơm tất nhiên là phải bật đèn, nhưng mà Giang Từ lại có thể ở trong bóng tối ăn cơm một cách vô cùng tự nhiên.

Tô Duyệt thấy vậy thì bật đèn lên , Giang Hạo Duyên ôm Rau Thơm vọt tới bên người Giang Từ , “Ba ba, Hạo Hạo vừa rồi được chơi xích đu.” đôi mắt Tiểu gia hỏa vẫn như cũ lấp lánh, hiển nhiên vẫn còn đang trong trạng thái hưng phấn.

Tô Duyệt có điểm chua xót, chỉ là chơi xích đu mà nhóc có thể vui vẻ thành như vậy. Bất quá ngẫm lại cũng đúng, trong sách miêu tả bé từ nhỏ đến bây giờ đều sinh hoạt ở Giang gia, còn chưa được đi ra ngoài du ngoạn lấy một lần, càng không có tiểu đồng bọn để chơi đùa cùng, làm bạn với bé chỉ có Rau Thơm, còn có người có cảm giác tồn tại thấp là Giang Từ.

Một con mèo, một người mù, nào có thể bồi bé chơi cơ chứ?

“Giang Từ, anh không chờ chúng tôi đã ăn cơm rồi.” Tô Duyệt đi qua, cố ý trêu chọc anh, “ Thật không có lương tâm.”

“ Tôi cho rằng hai người sẽ ăn ở đó xong mới trở về.” Giang Từ nhướng mày. Tô Duyệt luôn luôn thích ở biệt thự bên kia dùng cơm, mấy ngày nay cũng không biết làm sao, giống như đổi tính đổi nết vậy.

“ Để anh một mình ăn cơm tôi cảm thấy quá đáng thương.” Tô Duyệt nhìn anh một cái, rõ ràng biệt thự bên kia ấm áp hòa hợp, mà anh lại một mình ở trong bóng tối dùng cơm, cô ngẫm lại cũng cảm thấy anh đáng thương muốn chết.

“Đáng thương?”

sắc mặt Giang Từ nháy mắt trầm xuống, đuôi lông mày nhuốm sự lạnh lẽo, “Thu hồi những cái gọi là đồng tình của cô đi, bởi vì, người cô cho rằng đáng thương là tôi, tùy thời có thể khiến cô chết mà không thể làm gì được.” Đáng thương là cái quỷ gì? Hắn khi còn nhỏ bị lạc, thẳng đến khi được tìm trở về, mọi người đều nói anh đáng thương. Nhưng khi hắn cầm quyền tập đoàn Hằng Nguyên, những người lúc trước nói hắn đáng thương chỉ có thể hèn mọn mà ngước lên nhìn hắn, phát run mà sợ hãi hắn, rốt cuộc ai mới là người đáng thương!

Tô Duyệt đối diện đôi mắt đen nhánh , trong lòng hoảng hốt, phần lưng rét run, cô tựa hồ quên mất Giang Từ là kẻ điên trong mắt mọi người.

Cô hít sâu một hơi, thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng, “ Là tôi nói sai lời, anh mới không phải người đáng thương.” anh ta nào sẽ đáng thương, người đàn ông này cho dù mù thì cũng làm người khác cảm thấy sợ hãi, là cô bị ấm đầu nên mới có thể cảm thấy hắn đáng thương.

Bóng đêm dần buông, ánh trăng treo cao trong màn đêm, đặc biệt sáng tỏ.

Trong nhà tắm, Tô Duyệt nhìn mặt mình trong gương, lúc này, cô không hề hoài nghi đây là ảo giác hoặc là hoa mắt. Trong gương, mặt cô ngày hôm qua còn tròn tròn thế nhưng bây giờ gầy hơn không ít, ngay cả màu da cũng trắng hơn một chút, mụn hôm trước mọc trên trán cũng đã biến mất.

U là trời!

Tô Duyệt nhanh chóng mặc quần áo, vội vội vàng vàng mà đi tìm cân.

Khi đứng trên cân cô theo bản năng nhắm mắt lại. Một hồi lâu sau mới chậm rãi mở ra, nhìn con số hiện lên, cô kinh ngạc há to miệng.

140 cân!

Lại gầy hơn!

lúc này trái tim Tô Duyệt hưng phấn mà nhảy lên, nhịn không được mà kích động, đây là có chuyện gì?

Cô không dám tin tưởng, lại cân lại mấy lần, vẫn như cũ là 140 cân. Tô Duyệt che miệng lại, nhìn nhìn Giang Từ ngồi ở mép giường , hận không thể thét chói tai. Một hồi lâu sau, Tô Duyệt mới bình phục tâm tình, cô ngồi trên sô pha lâm vào suy nghĩ sâu xa, chuyện cân nặng đột nhiên giảm xuống là như thế nào.

“ Tôi muốn uống nước.” thanh âm Giang Từ đột nhiên vang lên.

Dừng lại một chút, hiện tại Giang Từ sai sử cô một cách vô cùng tự nhiên!

Tô Duyệt không tình nguyện mà đứng lên đi lấy nước, trước kia, cô cũng là người đi sai sử người khác, được che chở, được chúng tinh phủng nguyệt, hiện tại thì không còn gì cả. Khi xoay người đưa cho Giang Từ, nháy mắt, một ý tưởng không thể tưởng tượng được hiện lên trong đầu cô.

Hình như mấy lần cô sụt cân, đều là khi sau khi Giang Từ tức giận, không đúng, hẳn là khi Giang Từ tức giận mới đúng.

Ý nghĩ vừa mới loé lên, Tô Duyệt liền ngây ngẩn cả người, có lẽ là cô bị điên đi, bất quá Giang Từ có giá trị tức giận, chẳng lẽ còn không cho phép cô cũng có được bàn tay vàng sao?

Ý nghĩ đó có thể là đúng hoặc sai, nhưng cô chỉ cần chứng minh một chút là được.

Tay Tô Duyệt nắm cái ly thật chặt, ánh mắt sáng quắc mà nhìn về phía Giang Từ.

“Giang Từ, nước của anh đây.” Tô Duyệt cười gian xảo mà đi qua, khi sắp đi tới trước mặt Giang Từ, cô “A” một tiếng, sau đó cả người như là té ngã, nhào về phía Giang Từ, ngay cả nước trong tay hắt về phía Giang Từ.

“Tô Duyệt!”

Tay Giang Từ đỡ phần thịt eo mềm mại của cô, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, anh siết chặt eo Tô Duyệt, “ Cô đang làm cái gì?”

Vừa rồi cô nhất thời không có dừng kịp và khống chế tốt lực độ, Tô Duyệt không nghĩ tới cả người mình nhào vào trong lòng Giang Từ. Cô hoảng loạn mà dùng tay chống ở trước ngực Giang Từ, “Thực xin lỗi, tôi...... Tôi không cẩn thận té ngã.”

Cô ngẩng đầu nhìn Giang Từ, đầu của anh bị xối đầy nước, ngay mảng áo trước ngực cũng bị ướt đẫm, dị thường chật vật. trong lòng Tô Duyệt khẽ nói, anh như thế nào còn không tức giận a?

“ Thật béo!”

Giang Từ cười lạnh một tiếng, nhéo thịt bên eo Tô Duyệt “ Béo như vậy, khó trách bưng cốc nước thôi mà cũng chân tay vụng về.”

Tô Duyệt: “......”

Cô tức giận a, làm sao bây giờ!

“Còn không đứng lên? Muốn đè chết tôi à?” Chóp mũi đều là mùi sữa thoang thởng, thịt eo mềm không thể tưởng tượng, cằm Giang Từ căng chặt, một bên mặt bị xối nước càng thêm xấu, “ Nặng muốn chết!”

Tô Duyệt cắn chặt răng, cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào độc mồn đến như vậy!

Tô Duyệt không có đứng lên, một tay cầm ly, một cái tay khác ôm quanh eo Giang Từ, ngồi ở trên đùi Giang Từ cố ý ngọ nguậy, “Thực xin lỗi, chân mềm, đứng dậy không nổi.”

“Tô Duyệt!” Giang Từ sắc mặt vô cùng khó coi.

“ giá trị tức giận: 10.”

Tô Duyệt sửng sốt, đôi mắt lập tức trở nên sáng lấp lánh.