Chương 17: Em không ngại anh vừa xấu lại mù (Dịch)

Cô mơ thấy trước kia ở giới giải trí gặp đối thủ, đều là nghệ sĩ đang hot, cô dựa vào dung mạo xuất sắc, vẫn luôn đè trên đầu tiểu hoa đán kia. Đồng dạng Lưu Đường Tâm dung mạo xuất sắc vẫn luôn không vừa mắt với cô. Ở trong mộng, Lưu Đường Tâm đứng ở của giường bệnh cô, từ trên cao nhìn xuống, thần sắc tràn đầy đắc ý, “ Tôi biết cô vẫn luôn hoài nghi phim trường cháy không phải là chuyện ngoài ý muốn, không sai, là tôi làm, hiện tại nhìn dáng vẻ này của cô, còn muốn lấy cái gì ra so với tôi?”

Tô Duyệt hung hăng mà trừng mắt nhìn Lưu Đường Tâm, thế nhưng lại là cô ta? Cô hận đến mức muốn đứng dậy đánh chết con khọm già khốn nạn này , lại phát hiện toàn thân không thể động đậy.

Lưu Đường Tâm cười càng thêm đắc ý, “Tô Duyệt, cô nhìn mình xem, hiện tại cô vừa đen lại béo, tôi thấy cô là chỉ muốn nôn một trận......”

lông mi Tô Duyệt vẫn luôn run rẩy, ý thức dần dần khôi phục. Cô mở to mắt, thì ra là nằm mơ.

Má nó, ngay cả nằm mơ cũng bị đối thủ cười nhạo miệt thị ngoại hình. Bất quá, cô xảy ra sự cố thật sự là do bà dà Lưu Đường Tâm thiết kế? Tô Duyệt nhíu nhíu mày, cho dù biết được hung thủ thì cô cũng không thể trở về được.

“ Cô vẫn còn luyến tiếc không chịu buông tay?” Người đàn ông lười biếng, thanh âm từ tính mười phần ở trên đầu cô truyền đến, “Muốn đè chết tôi sao?”

Tô Duyệt theo bản năng nâng cằm hướng lên trên nhìn lại, đập vào mắt chính là khuôn mặt kiên nghị, cái cằm với đường cong hoàn mỹ , cô sửng sốt, mình khi nào lại lăn ra đây rồi? Nghe được Giang Từ nói, mặt cô nháy mắt nóng lên, giờ mới phát hiện cánh tay mình vẫn còn đang vòng bên hông Giang Từ, gắt gao mà ôm chặt đối phương.

Tô Duyệt giật mình nhanh chóng buông tay, thân thể nhanh chóng dịch sang bên cạnh. có chút ngượng ngùng, “ Tôi hồi nãy ngủ say quá, không phải cố ý...... ôm anh đâu.”

“ Cô nói, tư thế ngủ của cô rất tốt. Nga, xem ra là nói dối, tay ôm tôi không bỏ, còn nhấc chân quấn lấy tôi.” Giang Từ nhếch mí mắt, đôi mắt đen nhánh không ánh sáng chuyển hướng nhìn về phía Tô Duyệt, rõ ràng biết hắn cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng khi đối diện với ánh mắt ấy đều khiến người nhìn cảm thấy hoảng hốt.

Tô Duyệt thẹn thùng đến tóc con đều dựng ngược lên, cô trước kia ngủ đều có thói quen ôm gấu bông siêu to khổng lồ, tối hôm qua chắc là cô đã coi Giang Từ thành đại hùng mà cô vẫn hay ôm đi ngủ rồi.

Tô Duyệt đuối lý, cô không phản bác lời đối phương nói, chỉ là thấp giọng nói một câu: “Đêm nay sẽ không như vậy nữa.”

Vệ sinh cá nhân xong, Tô Duyệt nhanh chóng đem cân ra, không chỉ chịu đả kích từ Giang Từ mà còn chịu ảnh hưởng từ giấc mộng, cô hiện tại vô cùng mong muốn giảm cân, càng nhanh càng tốt.

Tô Duyệt bước lên cân, một đêm trôi qua, cô có thể gầy đi không?

Cô trừng lớn đôi mắt, khẩn trương mà nhìn con số chỉ thị, vẫn như cũ là 145, cùng ngày hôm qua giống nhau, không có bất luận biến hóa gì.

Tô Duyệt có chút mất mát, cô còn tưởng rằng trời cao cho mình bàn tay vàng, để cô biến gầy biến đẹp.

trước Bữa sáng , Giang Hạo Duyên ôm Rau Thơm đúng giờ xuất hiện ở phòng ăn. Tiểu gia hỏa mông nhỏ dẩu dẩu, ngồi trên ghế, đầu nhỏ nhìn về phía Giang Từ, “Ba ba biến thành gấu trúc rồi.” Tiểu gia hỏa cong miệng nhỏ, cười vô cùng đáng yêu, hàm răng trắng tinh đều lộ ra.

Tô Duyệt nhìn qua, cũng thấy được đáy mắt Giang Từ đậm hơn mọi vòng, hiển nhiên là tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt. Cô cúi đầu, không dám lên tiếng.

“Tối hôm qua có chuột trộm vào trong phòng ba, nháo khiến ba ngủ không tốt.” Giang Từ ngữ khí nhàn nhạt, cười tựa như đang chế nhạo.

“A.” Giang Hạo Duyên trợn tròn mắt, “Ba ba, Rau Thơm cho ba mượn, nó sẽ giúp ba bắt chuột.”

Giang Từ kéo kéo khóe môi, “Nếu đêm nay con chuột kia lại nháo ba......”

“ Vậy Hạo Hạo sẽ để cho Rau Thơm tới giúp ba ba bắt chuột.” Giang Hạo Duyên ngẩng đầu nhỏ, mắt to chớp chớp.

“Ân.”

Tô Duyệt cắn cắn môi, trộm trừng mắt nhìn Giang Từ một cái, người nam nhân thật đáng ghét.

Lúc này, bữa sáng được đưa tới. Người mang bữa sáng tới cũng là một người hầu trẻ tuổi, cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng từ người hầu bị sa thải kia hay không, Tô Duyệt cảm giác được tay người này run đến lợi hại, phảng phất cô ta không phải tới đưa bữa sáng mà là tới chịu cực hình.

Tô Duyệt lại nhìn vể phía Giang Từ, ánh sáng trong phòng sung túc, gương mặt Giang Từ không có bất luận thần sắc gì, quả nhiên vô cùng khủng bố, vết sẹo giống con rết vặn vẹo, cũng khó trách người hầu không dám ngẩng đầu nhìn.

“Giang Từ thiếu gia, Lý sư phó...... Lý sư phó xin nghỉ còn chưa có trở về, hôm nay vẫn không có bánh kem xoài đâu ạ......” Người hầu căng da đầu nói. Cô cũng không nghĩ tới việc mình phải đưa bữa sáng a, kết cục của tiểu Mạt các cô đều biết đến. Nhưng quản gia sai khiến cô tới, thì cô cũng chỉ có thể nghe theo phân phó.