Edit:
thattinhchoimotminh
Beta: Sơ Nặc
Mục Đông Dương không để ý tới hai người mắt đi mày lại, mặc dù ông không thích niềm vui mới này của con, nhưng nếu người ta đã vào cửa nhà, ông còn không nhỏ nhen đến mức đem người ta đuổi ra ngoài.
“Được rồi, đừng đứng ở đằng kia nữa.”
Mục Vân Tu ngồi xuống, thân mình dựa vào sô pha, chân dài tùy ý mà gác lên, tư thái thả lỏng mang theo vài phần lười biếng.
Mấy anh em Mục gia diện mạo đều rất ưu tú, nhưng phong cách lại không giống nhau, hơn nữa tướng mạo có một chút khác biệt, thoạt nhìn càng khác nhau như trời với đất, mặc dù lão tứ lão ngũ là sinh đôi, cũng có thể làm người liếc mắt một cái liền nhìn ra sự khác biệt.
Mục Vân Tu không phải là người có diện mạo tinh xảo nhất trong mấy anh em, nhưng tuyệt đối là đặc biệt nhất, đôi mắt hẹp dài, khi không cười làm tăng thêm cảm giác sắc bén, khi cười thì phong lưu tà mị, có diện mạo hút đào hoa trời sinh.
Sự thật đúng là như vậy, bên người Mục Vân Tu cũng không thiếu nữ nhân.
Mục Đông Dương cùng Kiều Hân sớm đã thành thói quen.
Cho nên, ngoại trừ lúc đầu có nói một chút, về sau thì không nói thêm gì nữa.
Lưu Giai Di cũng ngồi xuống theo, chỉ là nhìn qua hơi mang vẻ câu nệ, phải nói là không được tự nhiên, nụ cười trên mặt nhìn thế nào cũng có điểm cứng nhắc.
Ánh mắt Mục Vân Tu đảo qua, lười nhác hỏi, “Mẹ, em gái nhỏ kia của con đâu rồi, sao lại không thấy bóng dáng đâu?”
“Đại ca con mang bảo bảo đi ra ngoài chơi, một lát nữa liền trở về?”
Bảo bảo?
Á à, cũng đã bao lớn rồi còn gọi bảo bảo, ghen tị.
Từ từ!
Mục Vân Tu theo trực giác cảm thấy có chỗ không đúng, là hắn nghe lầm?
Đại ca cuồng công việc kia của hắn vậy mà không ở công ty?
Còn mang em gái ra ngoài chơi?
“Mẹ, có phải mẹ nói sai rồi không?”
Kiều Hân nghi hoặc, “Mẹ nói sai cái gì?”
Mục Đông Dương biết con trai có ý tứ gì, nói thẳng, “Chính là anh cả con, mẹ con không nói sai.”
“Mặt trời mọc hướng tây sao?” Mục Vân Tu có chút không thể tin được, thẳng đến khi mẹ Kiều gật đầu, quản gia cũng không chịu cô đơn xem náo nhiệt, lúc này mới tin tưởng mặt trời xác thật mọc lên từ phía tây.
Mục Vân Tu đầu tiên là nhướng mày, sau đó đột nhiên cười.
“Ha ha ha ~ rốt cuộc ai ra chủ ý cho đại ca mang em gái nhỏ kia ra ngoài chơi, với cái tính cách kia của đại ca, còn trưng ra cái bộ mặt than kia, không dọa em gái nhỏ khóc mới là lạ, ba, mọi người có phải cũng không hài lòng với cô bé kia có đúng không?”
Kiều Hân trong lòng lộp bộp một chút, thật lòng có chút lo lắng.
Tiểu đại sẽ không thật sự dọa cho bảo bảo khóc đi?
Sớm biết vậy vừa rồi gọi điện thoại đã cẩn thận hỏi tình huống của bảo bảo một chút, không, hẳn là phải cho bảo bảo tiếp điện thoại.
Bảo bảo hiện tại có thể đặc biệt bất lực hay không, giống như, giống như năm đó vậy.
Kiều Hân đột nhiên có chút nôn nóng, còn mang theo vài phần tuyệt vọng cùng tự trách.
“Ngày hôm qua hai anh em vẫn luôn ở chung không tồi, em không phải còn ghen sao, em xem, sáng nay hai người bọn họ cũng khá tốt, anh thấy tiểu đại rất thích Y Y, Y Y cũng yêu chết muốn dính lấy tiểu đại, hẳn là không có việc gì, đừng nghĩ nhiều.” Mục Đông Dương ôn nhu an ủi vợ, tìm khe hở hung hăng trừng mắt nhìn đứa con thứ hai đang vui sướng khi người gặp họa.
Mục Vân Tu cũng ý thức được cảm xúc của mẹ, đột nhiên ngậm miệng, giữa mày lộ ra vài phần hối hận.
“Mẹ, là con tùy tiện nói vớ vẩn, mẹ đừng nghĩ nhiều, đại ca chăm sóc cho em gái vẫn không tồi, trừ bỏ con ra, mặc kệ tiểu tam hay là tiểu tứ tiểu ngũ, đều đã từng được đại ca chăm sóc cho.”
Lưu Giai Di nhìn quý phụ nhân cao quý ưu nhã kia, đột nhiên trở nên tố chất thần kinh, trong lòng nhịn không được nói thầm, cái tin đồn kia không phải là thật sự đi?
Vợ của cựu tổng giám đốc Mục thị, mẹ của tổng giám đốc Mục thị đương nhiệm, sẽ không thật sự là bị bệnh tâm thần đi?
Về cái tin đồn này, là cô một năm trước từ trong miệng của một vị tiền bối biết được, đây cũng không coi là bí mật gì trong giới.
Đến nỗi thật giả không ai có thể xác định, mọi người đều có suy đoán này, nhưng ai cũng không dám nói ra, rốt cuộc Mục gia cũng không phải ai cũng có thể đắc tội đến.
Nghe nói các bảo bảo nhà tui muốn chương mới~~