Ánh đèn trong phòng tắm sáng rực, Phương Tử Ngôn cởi áo sơmi trắng, lộ ra vóc người săn chắc, không một chút mỡ thừa nào, lúc này Phương Tử Ngôn đã sớm rút đi vẻ mặt ngây ngô thời niên thiếu, ngũ quan rõ nét như dao khắc, đầu lông mày hơi giơ lên cùng đôi mắt xếch, khí chất hơn người có phần cuồng ngạo.
Phương Hân Ngữ ngưỡng mộ ngắm nhìn cơ ngực cường tráng của cậu, gương mặt hơi phiếm hồng, thân thể thoáng lùi về sau một chút. Cử động nho nhỏ này bị Phương Tử Ngôn phát hiện.
Phương Tử Ngôn cúi thân xuống, khuôn mặt đẹp trai kề sát cô, hô hấp phả ra trên mặt Hân Ngữ
" Em chưa từng thấy anh hai cởi quần áo sao, vậy mà còn xấu hổ?"
Phương Hân Ngữ cúi thấp đầu, ấp úng nói rằng " Không phải, là em..."
Phương Tử Ngôn lấy ra một dây cột tóc che lại ánh mắt Phương Hân Ngữ, cắt đứt lời giải thích của cô
" Xem ra em vẫn thích mang cái này "
Bị bóng tối bao trùm, Phương Hân Ngữ ngược lại càng an tâm, tay cô bị Phương Tử Ngôn cầm lấy, đưa về phía quần cậu.
Phương Tử Ngôn nói " Giúp anh hai kéo khoá xuống ..."
Phương Hân Ngữ ở một chỗ nhô ra sờ thấy khoá kéo, sau đó được Phương Tử Ngôn dẫn dắt, đem quần trong cũng cởi ra.
" Đừng sợ, nó là ' cậu nhỏ ' của anh hai, nó rất thích phía dưới ' động nhỏ ' của em, chờ em trưởng thành thêm một chút, để hai thứ đó kết hợp lại với nhau được hay không? Bé ngoan "
Âm thanh của Phương Tử Ngôn không ngừng đầu độc, dụ dỗ em gái tiếp xúc với vật nam tính.
Phương Hân Ngữ nghe không hiểu được anh trai đang nói cái gì, mơ hồ lên tiếng đáp ứng, hai bàn tay nhỏ bé cầm lấy, mặc dù nhìn không thấy ' cậu nhỏ ' là dáng dấp như thế nào, lại cảm nhận được vật ấy thật nóng rực và cứng rắn, chẳng biết tại sao cô luôn có cảm giác hết sức quen thuộc.
' Cậu nhỏ ' này dài như cây gậy, vừa nóng, còn có thể nẩy lên, Phương Hân Ngữ thấy rất thần kỳ, tay cô tiếp tục thăm dò xuống phía dưới, đụng phải hai quả đào tròn tròn, tò mò đưa tay búng nhẹ một cái.
" Ừm..." Trên đỉnh đầu cô, Phương Tử Ngôn phát ra tiếng kêu rên khó nhịn, trầm giọng ra lệnh cho em gái " Dùng đầu lưỡi liếm nó đi "
Phương Hân Ngữ chần chờ một chút, sau đó nhẹ nhành lè lưỡi liếm đỉnh ' cậu nhỏ '
" Tiếp tục, dùng cả lưỡi liếm toàn bộ ..."
Âm thanh anh trai trở nên kỳ quái, hình như đang chịu một áp lực gì đó, Phương Hân Ngữ ngoan ngoãn nghe lời liếm từ đỉnh xuống phía dưới, đặt biệt hai viên tròn tròn, cô há miệng ngầm nó vào trong, nhè nhẹ mút, cảm nhận được mùi vị tươi mát của anh trai.
Giọng nói của Phương Tử Ngôn càng khàn " ' Động nhỏ ' của em còn bé quá, nên hãy dùng miệng ngậm nó vào "
Phương Hân Ngữ lại không đồng ý " Nó quá lớn, em ngậm không hết "
" Chỉ cần ngậm một chút thôi là được "
Phương Hân Ngữ khổ sở dùng cái miệng nho nhỏ ngậm vào một đoạn, đến khi thấy khoang miệng chẳng còn chỗ tiến vào. Phương Tử Ngôn nhượng hai tay Phương Hân Ngữ nắm chặt hơn nửa đoạn ở phía ngoài, bắt đầu ở trong miệng cô nhẹ nhàng luật động.
Phương Hân Ngữ cảm giác cây gậy thịt cứng rắn ma sát trên đầu lưỡi, rút ra cắm vào đôi môi khiến Hân Ngữ rất khó chịu. Đại khái nửa tiếng trôi qua, mà cây gậy thịt vẫn rút ra đâm vào không có dừng lại, Phương Hân Ngữ rốt cục chẳng chịu nổi, cự tuyệt dùng miệng tiếp tục an ủi nó.
Phương Tử Ngôn khó có được không bức bách cô, cũng vào bồn tắm đôi mặt với em gái, đem hai chân cô kép chặt cây côn thịt, một bên cúi đầu hôn lên đôi môi Hân Ngữ, một bên không ngừng vận động.
Bởi vì không thể gây thương tổn cho em gái, nên động tác hôn môi của anh có phần bạo phát, nước bọt theo khoé miệng chảy ra liên tục. Phương Hân Ngữ ôm hông anh trai, cây côn thịt vô ý tiến sâu vào vùng kín phía trong, ma sát hai cánh hoa vừa tê vừa nhột, khe huyệt run rẩy, chảy ra dịch thể trong suốt hoà lẫn tia máu, nhỏ vào bồn tắm.
Đột nhiên Phương Tử Ngôn đứng dậy, đem côn thịt một lần nữa nhét vào miệng Phương Hân Ngữ, phun ra tinh dịch màu trắng. Miệng Hân Ngữ nhỏ nhắn quá chật hẹp, nên nuốt không kịp, màu trắng từ khoé môi tràn ra chảy xuống.
" Anh hai, xong rồi à?"
Phương Hân Ngữ khó chịu chùi miệng hỏi, ăn ' cậu nhỏ ' của anh hai đúng thật là một loại dằn vặt.
Phương Tử Ngôn không lên tiếng, ôm em gái vào lòng, cảm nhận thân thể mềm mại của cô. Nhưng mà Phương Hân Ngữ cũng không biết, đối với khoảng thời gian kế tiếp, đây chỉ mới là khởi đầu ...