Edit: TrangQA830810
Bàn học của Thiến Lệ mấy hôm nay đều trống, Phương Hân Ngữ lo lắng định chút nữa chạy thẳng đến nhà tìm cô, đúng lúc đó Thiến Lệ bỗng xuất hiện. Nhưng sắc mặt cô có chút không khỏe, lúc ngồi học vẫn úp mặt xuống bàn nhắm mắt nghỉ ngơi, khi tỉnh lại thì như người mất hồn, dù Phương Hân Ngữ có hỏi cái gì, Thiến Lệ cũng lắc đầu không chịu trả lời.
Sau khi tan học, Thiến Lệ tự mình về nhà, Phương Hân Ngữ gấp rút dọn đồ rồi đuổi theo. Đột nhiên một bóng dáng cao gầy ngăn cản Thiến Lệ, kéo tay cô ấy cùng rời đi.
Phương Hân Ngữ bị ánh nắng mặt trời làm chói mắt cố gắng tập trung nhìn, đó là Tương Ngôn Tân em trai của Thiến Lệ mà, mặc dù Thiến Lệ không tình nguyện đi cùng với cậu ấy, nhưng trong lúc lôi kéo Thiến Lệ chậm rãi thỏa hiệp, sau đó không né tránh khi bị dắt đi. Phương Hân Ngữ tựa hồ nghe được Thiến Lệ nói mấy chữ " Phạm tội cưỡng bức " nhưng không biết mình có nghe lầm hay không, nói chung Thiến Lệ bình an là tốt rồi.
Phương Hân Ngữ về đến nhà, không ngửi được mùi thơm của thức ăn như thường lệ, lại thấy một đôi nam nữ đang ngồi trên ghế, Hân Ngữ cảm giác có chút quen thuộc. Người phụ nữ kích động đứng lên, nhào tới ôm Hân Ngữ thật chặt, khóc nức nở nói
" Hân Ngữ, mẹ là mẹ con, con đã lớn như vậy, đến mẹ cũng nhận không ra "
Phương Hân Ngữ bần thần sửng sốt hồi lâu, thì ra cô còn có một người mẹ, thực sự thiếu chút nữa liền quên mất.
Người đàn ông ho khan một tiếng " Con gái trưởng thành thật giống mẹ "
Phương Hân Ngữ hoảng hốt nhìn người đàn ông " Ông là ba ba "
Mẹ Hân Ngữ thở dài nói " Ba ba cũng nhận không ra "
" Cũng không thể trách em ấy nhận không ra hai người, ai bảo đi một cái liền mất mười năm " Phương Tử Ngôn chậm rãi đi tới, con ngươi thâm thúy lạnh nhạt làm người ta phát lạnh.
Phương Hân Ngữ thấy anh trai xuất hiện, tránh thoát khỏi vòng ôm của mẹ nhào vào lồng ngực anh trai, Phương Tử Ngôn thuật thế ôm chặt cô, đưa tay vỗ vỗ tấm lưng đang run rẩy của cô, ở bên tai Hân Ngữ nhỏ giọng nói " Đừng khó chịu, hai người đó trở về cũng tốt, hai chúng ta có thể tiếp tục cuộc sống của riêng mình "
Ba Phương trầm giọng nói " Cuộc sống mấy năm qua dường như cũng rất tốt đi, ba mời mấy người bảo mẫu đều bị con đuổi, vậy công việc trong nhà do ai làm "
Phương Hân Ngữ xoa xoa hai mắt nói " Là một mình anh hai làm "
Mẹ Phương nở nụ cười " Con thực sự rất lợi hại nha, đem công ty ở đây xử lý ngay ngắn rõ ràng, còn đem em gái chăm sóc thật tốt "
Ba Phương nói tiếp " Đúng là một nhân tài, con có thể theo chúng ta qua tổng bộ phát triển "
Phương Tử Ngôn đem em gái ôm vào trên ghế sa lon, cũng không buồn quay đầu lại nói " Như bây giờ vô cùng tốt, ở tổng bộ có hai người quản lý là được rồi "
Ba Phương và Mẹ Phương đưa mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì.
" Ui, chị đã trở về, anh hai thật là, chị về cũng không gọi em "
Âm thanh kia còn chưa qua thời kỳ vỡ giọng, thanh thuý hết sức dễ nghe, Phương Hân Ngữ kinh ngạc quay đầu nhìn, liền thấy một thiếu niên từ trên cầu thang bước xuống, đối mặt với Hân Ngữ cười thật tươi, lông mi dày đậm che đậy đôi mắt đang lóe sáng
" Chị lớn lên thật xinh đẹp, giống y đúc tiên nữ xuất hiện trong giấc mộng khi còn bé của em "