Phương Hân Ngữ lúc ngủ có thói quen hay đá chăn, đều là Phương Tử Ngôn nửa đêm tỉnh lại giúp cô trùm kín, để phòng ngừa cơ thể cô bị lạnh.
Buổi sáng Phương Hân Ngữ tỉnh lại, nặng nề hắt hơi một cái, cúi đầu nhìn xuống cơ thể, phái hiện chăn bị đá dưới chân từ lúc nào.
Lúc ngồi ăn điểm tâm cùng Thiến Lệ, Phương Hân Ngữ ngơ ngẩn như người mất hồn. Thiến Lệ đưa cho cô tờ khăn giấy hỏi
" Này, cậu sao lại bị cảm? "
Tương Ngôn Tân nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Hân Ngữ, trách cứ Thiến Lệ nói. " Có phải đêm qua cướp chăn của cô ấy, làm người ta bị cảm? "
" Nào có, chị và cậu ấy không đắp chung chăn, tại cậu ấy hơi khó ngủ, buổi tối còn nói mớ "
Tương Ngôn Tân hiếu kỳ hỏi. " Nghe được cô ấy nói cái gì? "
" Khanh khách, gọi khanh khách, chị cũng không nghe rõ ..."
Phương Hân Ngữ mặt ửng đỏ, cả người vô lực mềm nhũn, im lặng không lên tiếng. Ánh mắt của Tương Ngôn Tân cứ liếc qua đây khiến cô không được tự nhiên.
Chờ đến khi hai người vào lớp học, Thiến Lệ còn cố ý thì thầm bên tai cô " Em trai mình là người biết thương yêu cây cỏ, học giỏi, chơi bóng rổ cũng giỏi, thấy em ấy không hứng thú với con gái mình còn tưởng nó là gay, thì ra em ấy thích loại ngoan ngoãn hiền lành như cậu "
Phương Hân Ngữ chỉ qua loa chống đỡ, nói bản thân rất mệt, gục xuống bàn nghỉ ngơi.
Thiến Lệ không buông tha vẫn vỗ vỗ lên vai cô tiếp tục nói. " Cậu đêm qua hẳn là gọi anh trai đi, nếu nhớ anh ấy như vậy thì về gặp một chút, nói một câu xin lỗi là xong thôi "
Phương Hân Ngữ nhăn mặt nói " Bằng cái gì mình phải xin lỗi, rõ ràng là anh ấy làm sai "
Thiến Lệ ghét bỏ cắt ngang lời cô " Thôi đi, nhất định là lỗi của cậu, mình đây là người ngoài còn nhìn thấy rất rõ, anh ấy đối với cậu tốt biết bao nhiêu, ngày đó tan học mưa xối xả, anh ấy đem dù toàn bộ che cho bạn, trong khi bản thân anh ấy ướt nhẹp, nhìn thật đáng thương. Đúng là một người anh tốt, khẳng định sau này đối với vợ cũng rất tốt, ngẫm lại đã cảm thấy thật hạnh phúc a..."
Phương Hân Ngữ đầu gục xuống bàn, tay đè lên vị trí trái tim, ức chế thống khổ đang không ngừng dâng lên.
Anh hai sớm muộn gì cũng không thuộc về mình, sẽ có người con gái khác thay thế vị trí của mình, được anh hai xem như tri kỷ chiếu cố cả đời, nếu như cô có thể sống cùng anh hai đến hết đời thì tốt rồi, vì sao anh em lại không thể bên nhau chứ?
Mỗi một tiết tựa như một năm, thật vất vả đến khi tan học, Thiến Lệ có việc bị gọi lại, nói Phương Hân Ngữ về nhà trước.
Phương Hân Ngữ ngơ ngác một mình bước ra khỏi cổng trường, lòng vô vọng nhìn bốn phía xung quanh, nhưng trong dòng người tấp nập ồn ào, thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia.
" Nè, tan học hả, có muốn đi về cùng nhau? " Một giọng nói con trai dễ nghe vang lên.
Thấy người đang đi tới là Tương Ngôn Tân, Phương Hân Ngữ lúng túng muốn nói lời cự tuyệt, thắt lưng đột nhiên bị một lực nắm lấy kéo vào trong một lồng ngực nóng rực .
" Xin lỗi, em ấy có hẹn "
Phảng phất giống như đã trôi qua mấy thế kỷ, Phương Hân Ngữ mới được nghe lại âm thanh quen thuộc trên, cô kinh ngạc nâng đầu nhìn lên khuôn mặt mình mong nhớ .
Hai mắt tối đen của anh khoá chặt lên người Hân Ngữ, nhếch miệng cười vui vẻ.
Tương Ngôn Tân ở trước mặt người đàn ông này có phần bị lấn át, anh nhíu mày nói
" Anh là gì của cô ấy?"
Phương Tử Ngôn lười trả lời, nắm tay Phương Hân Ngữ bước về phía chiếc xe màu trắng, chỉ để lại tên con trai đứng trợn mắt há mồm.
" Thắt dây an toàn vào " Đây là câu đầu tiên anh mở miệng nói với Hân Ngữ, nếu là trước đây đều tự anh cài cho cô.
Phương Hân Ngữ có chút chưa kịp thích ứng, không có anh trai, cô ngay cả chút việc vặt cũng làm không xong, cầm dây nịt an toàn loay hoay một hồi chưa cài được.
Phương Tử Ngôn khẽ xì một tiếng, cúi người giúp cô cài vào, da thịt chạm nhau thân thể cô không tự chủ sợ run...