Mặc dù đang hôn mê, Phương Hân Ngữ vẫn cảm nhận hạ thể bị một vật nóng rực xỏ xiên ra vào, hung tợn không ngừng khuấy động tiểu huyệt mềm yếu.
Âm thanh cơ thể va chạm xem lẫn tiếng nước tinh tế vang vọng ở bên tai, thân thể cô bị đè nặng, mơ hồ có bàn tay ở trước ngực xoa bóp kích thích tiếng thở dốc khó nhịn của cô.
Đến khi Phương Hân Ngữ từ từ mở mắt, liền thấy một lồng ngực cứng rắn trần trụi đang vững vàng giam cầm cô, che khuất ánh đèn trong phòng, nhìn một chút xuống phía dưới, lại thấy hai chân mình bị tách dang rộng ra, cự vật đỏ sẫm đang kịch liệt ma sát khe huyệt, lực đâm vào ngày càng điên cuồng, u cốc trải qua tàn phá co rút run rẩy, không tự chủ thắt chặt lại, chèn ép côn thịt thô cứng ở bên trong rong ruổi.
" Ừm..."
Phương Tử Ngôn kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay nắm chặc eo Hân Ngữ, đem lửa nóng xâm nhập vào tận chỗ sâu nhất, quy đầu phồng lớn phun ra tinh dịch màu trắng, Phương Hân Ngữ tựa hồ có thể nghe được âm thanh cây côn thịt lúc phun dịch thể.
Phương Hân Ngữ bị ép phải liên tục đón nhận thật nhiều tinh dịch, bụng có hơi phình, u cốc căng đầy, tinh dịch theo khe huyệt chảy ra không ngừng, xung quanh vùng kín trắng nõn một mảnh ướt át hỗn độn.
Phương Tử Ngôn áp lên cơ thể ấm áp nho nhỏ của em gái, cả người đầy thoả mãn hôn nhẹ lên môi cô, vật nam tính mềm nhũn vẫn chôn trong động nhỏ của Hân Ngữ.
" Em biểu hiện thật tốt, anh rất hài lòng " Vẻ mặt Phương Tử Ngôn đầy ưu nhã, nở nụ cười ái muội.
Phương Hân Ngữ đột nhiên nhớ lại việc phát sinh trong rừng cây, sau đó cô hôn mê, thế nào bây giờ lại nằm trong phòng ngủ của anh trai, nhất thời dâng lên cảm xúc bản thân cô giống như một món đồ chơi để anh trai phát tiết.
Phương Hân Ngữ quay đầu qua chỗ khác, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nổi giận đùng đùng nói " Đừng đụng em..."
Phương Tử Ngôn ngây người, có chút ngoài ý muốn lên tiếng " Em giận sao? "
Phương Hân Ngữ đẩy mạnh anh trai ra, đem thân thể trần trụi của mình co thành một đoàn, vẫn không tìm thấy cảm giác an toàn, liền kéo chăn trùm kín người lại. Phương Tử Ngôn đưa tay đụng nhẹ vào lưng Hân Ngữ, cô liền nhích ra xa hơn, luôn bảo trì một khoảng cách nhất định với anh.
Phương Hân Ngữ đang buồn rầu nằm trong chăn, nghe thấy tiếng anh hai đứng dậy mặc quần áo vào, sau đó anh bước ra khỏi phòng ngủ, cửa nhẹ nhàng đóng. Phương Hân Ngữ như lò xo bật dậy, anh hai thấy cô giận dỗi vậy mà chẳng an ủi, ngay cả xin lỗi cũng không.
Đáng ghét, thật đáng ghét muốn chết, đáng ghét a...
Phương Hân Ngữ tức giận thở phì phò, ở trên giường lăn qua lộn lại, phát tiết quơ lấy mọi thứ trên tủ đầu giường, từng món một ném về phía cửa phòng, phát ra tiếng vang ầm ầm thật lớn, nhưng Phương Tử Ngôn dường như chưa từng nghe thấy, hoàn toàn chẳng bước vào trong xem xét xảy ra chuyện gì.
Phương Hân Ngữ càng nghĩ càng giận, từ trên giường đứng dậy, đem tất cả đồ đạc trong phòng đập mạng vào tường.
Cửa phòng lúc này mở ra, một bóng dáng cao lớn đi vào, linh mẫn chụp được chiếc giày em gái ném tới.
" Động tác của anh mà chậm một chút xíu, thì thức ăn này sẽ dính đầy bụi giày " Phương Tử Ngôn nhíu mày nhạo báng, đem khay thức ăn đặt trên tủ đầu giường trống trơn.
Phương Hân Ngữ quay lưng về phía anh trai, khuôn mặt nhỏ nhắn nhếch miệng phát ra tiếng hừ nhẹ.
" Buổi tối em chưa ăn cái gì, lại vừa mới ' vận động ', nên ăn một chút đi "
Phương Hân Ngữ vẫn giữa thái độ hờ hững với anh trai.
Phương Tử Ngôn cuối cùng cũng hiếm khi thấp giọng nhẹ nhàng an ủi " Là anh hai sai rồi, ai biểu em gái anh nhìn quá hấp dẫn, nên động tác có hơi mạnh một chút, trên người còn đau nhức hay không"
Chỗ kín của Hân Ngữ quả thật đau nhức như bị lửa thiêu vậy vừa sưng vừa khó chịu, mặt cô có phần dịu bớt chu mỏ nói " Anh hai hư ..."
Phương Hân Ngữ đồng ý đáp lời, nói lên cô đã mềm lòng, Phương Tử Ngôn liền dùng đũa gắp một khối trứng cuộn đưa tới bên miệng em gái, lời nói nhỏ nhẹ " Há miệng, ăn một miếng nào "
Ngửi được hương vị thơm phức, Hân Ngữ theo bản năng hít hít cái mũi, nuốt một ngụm nước bọt, dáng dấp vừa muốn ăn lại không của cô, đấu tranh tư tưởng hồi lâu, Hân Ngữ cắn miếng trứng vào miệng.
Tài nấu nướng của Phương Tử Ngôn đã đến cảnh giới đã ăn vào liền không thể ngừng miệng, kết quả là, dưới sự chăm bón của anh trai, Hân Ngữ đem khay thức ăn quét sạch.
Ăn uống no đủ sau, Phương Hân Ngữ ợ một cái rõ to, cảm giác cả người mồ hôi nhớp nháp, khó nhịn mà xoay người uốn éo. Phương Tử Ngôn đương nhiên nhìn ra tâm tư của cô, nên vào phòng tắm chuẩn bị đầy bồn nước ấm, gọi em gái tiến đến tẩy rửa.
Dựa theo kinh nghiệm của Hân Ngữ mà nói, anh trai gọi cô đi tắm, chuẩn bị làm cái gì, bản thân cô đều tự hiểu. Phương Tử Ngôn kéo cô vào phòng tắm, nhưng lần này lại không tắm cùng cô, chờ cô tắm xong anh mới đi vào.
Buổi tối lúc đi ngủ, Phương Tử Ngôn tiến vào chăn ổ chăn cùng với cô, Hân Ngữ đối với anh vẫn còn nhiều mâu thuẫn.
Phương Tử Ngôn giơ tay kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn trán cô một cái nói " Đêm nay không động vào em "
Phương Hân Ngữ khó tin chớp mắt mấy cái nói " Vì sao vậy? "
Phương Tử Ngôn ngả ngớn cười đùa "
Em cảm thấy có điểm tiếc nuối nên hỏi đúng hay không? "
Phương Hân Ngữ vội vã phủ nhận " Không có, dĩ nhiên là không ..."
Phương Tử Ngôn xoa bóp chóp mũi của cô " Lần sau đừng xem loại sách này, sẽ học cái xấu ..."
" Dạ..."
" Còn có, đừng chơi với cô bạn kia nữa "
" ...Dạ "
" Trả lời chậm một nhịp, có đúng hay không chỉ đáp ứng cho có? "
" Nào có, em thực sự sẽ không để ý đến bạn ấy "
" Bé ngốc ..."