Chương 2: Cô em gái ngại ngùng !

Linh vội vã trở lại căn phòng của mình, trái tim cô vẫn còn đang loạn nhịp. Cô đang nghĩ cái gì kia chứ, cô không nhận ra rằng hắn ta đang ở trong đó. Linh cảm giác mọi thứ như sụp đổ trong đầu mình, thế này đối mặt sao với hắn ta, hắn ta sẽ nghĩ mình ra sao, mặt mũi của cô sẽ mất hết !

Linh hít một hơi thật sâu, đè xuống sự xấu hổ của mình, việc quan trọng của cô bây giờ là lấy lại con chip, phải, đó là thứ cô cất giấu bấy lâu nay, không thể vì một chuyện nhỏ nhặt như thế là đánh mất được...

Về phía Đức, cậu vẫn còn sững sờ trong nhà tắm, chợt, cậu bất giác mỉm cười, lắc đầu, lần đầu tiên cậu thấy vẻ ngại ngùng của Linh, trước giờ, ngoài trừ sự lạnh lẽo, vô cảm ra thì thực chất Linh vẫn là một cô gái, vẫn có trái tim trong sáng, và sự e thẹn tuổi mới lớn !

Thứ gì đã khiên Linh phải tỏ ra khó chịu với cậu như thế, điều này là thứ mà cậu vô cùng tò mò...

Đức mặc lên người một bộ quần áo khá sáng sủa, chải chuốt lại tóc tai, cậu ngắm mình trong gương, chà, cũng đâu đến nỗi nào, ở trường, cậu đi đến đâu cũng có ánh mắt dõi theo, vậy mà cô em gái khó chiều kia thì chả thèm liếc mắt :((

Chuẩn bị xong xuôi, cậu bước ra khỏi căn phòng với hai tờ giấy mời tham gia sự kiện, nói là hai tờ vì một tờ là của Linh, nhưng vì cô không muốn đến nên cậu đành mang theo để trả lại ban tổ chức. Vừa ra đến cầu thang, cậu đã bắt gặp bóng dáng của Linh. Linh cũng vừa ngước đầu lên đã hiện ra trong mắt tên anh trai đáng ghét trong nhà tắm kia.

Cô ngây người, những hình ảnh "khỏa thân" của hắn lại trở về trong tâm trí cô. Vốn dĩ định coi như không biết chuyện gì để trở lại phòng hắn tìm lại con chip, ấy thế mà vừa gặp mặt, cô đã lúng túng không biết làm thế nào...Khuôn mặt Linh lại ửng hồng, trông vô cùng đáng yêu.

Đức mỉm cười, haha, lại gặp rồi, trông cô bé này giờ khác xa so với lúc sáng, không biết vừa rồi Linh như thế nào. Thấy hắn nở nụ cười xấu xa nhìn mình, Linh xấu hổ không thể tả được, nhưng cô cũng lắp bắp lên tiếng: "A...anh, anh có thể cho tôi vào...phòng anh một chút được không !?"

"Cô em muốn tìm thứ gì à ?" Đức khoanh tay hỏi lại, vẫn giữ nụ cười trên môi.

Thấy thái độ trêu tức này của hắn, Linh chỉ muốn đấm hắn một phát. nhưng rốt cuộc cô cũng phải cầu xin : "Cho tôi vào đi, tôi có chút chuyện !"

Đức ngiêng đầu, tiến lên một bước, giả vờ phân vân :"Ái chà, lần đầu tiên cô em xin xỏ anh, nhưng hình như vừa rồi, cô em không phải hùng hổ lắm sao, đột ngột mở tung của phòng tắm, thứ gì lại khiến cô em không tiếc mặt mũi xông vào chỗ anh đang hành sự thế !?"

Đức càng nói, Linh càng lúng túng, lần đầu tiên rơi vào hoàn cành này, cô quá yếu thế, trời ơi cô đang tự trách bản thân sao vừa rồi không để ý, tự nhiên thất thố rồi bị hắn trêu đùa, nhưng nhất định cô phải lấy được con chip kia, bằng mọi giá...

"Thôi được, giờ tôi phải làm gì anh mới cho tôi vào ?" Linh chịu thế hạ phong, đành nhún nhường tên đáng ghét này.

Đức nghe thế thì tỏ ra bất ngờ, chà, Linh chưa từng xin hắn cái gì à nha, trò chuyện còn không được, thứ đó quan trọng đến thế sao !?

Đức mặc dù rất hứng thù với việc trêu chọc Linh, nhưng lúc này cậu cũng không còn nhiều thời gian nữa, Đức chép miệng, rồi chợt nói :

"Nếu em muốn vào thì không phải không được, chỉ là...em phải hứa với anh muộn chuyện ?"

Nói xong thì Linh lập tức trả lời : "Được, chuyện gì cũng được, miễn là cho tôi vào phòng ?" Giờ cô không nghĩ được gì nữa, con chip kia là cả dự án của cô, nếu mất thì mọi thứ sẽ xuống sông xuống biển !

"Được, chỉ cần em hứa nói cho anh biết vì sao em lại khó chịu với anh thì anh sẽ cho em vào ."

Đức nhân cơ hội này, cũng muốn giải tỏa nghi vẫn trong lòng, vậy nên trực tiếp hỏi luôn, cậu cần biết cô ấy không vừa lòng với cậu ở điểm nào.

Linh tỏ ra băn khoăn, không biết có nên nói hay là không, đành hứa hẹn :"Thôi được chuyện này tối tôi sẽ nói cho anh, giờ cứ đưa tôi chìa khóa trước đã !"

Linh đã hứa hẹn thì Đức cũng đành buông tha, móc trong túi ra chìa khóa phòng cậu đưa cho Linh. Cô mừng rỡ nhận lấy, thấy thế, Đức cũng chỉ biết cười trừ rồi nhanh chóng chạy xuống để đi khỏi nhà.

Linh thở dài sau khỉ mở được cửa, tâm trạng vô cùng thoải mái, lo âu đã tan biến. Nhưng dường như cô nhớ ra một điều...ngôi nhà này là nhà cô, cô ở đây bao nhiêu năm, tại sao phải xin xỏ để hắn cho cô vào phòng chứ, cô có quyền tự do ra vào mà !! Trời ạ, vậy mà không nghĩ ra, để rồi bị hắn trêu chọc !

Linh lắc đầu ngán ngẩm, thôi, đằng nào cũng lấy lại được con chip, nó không bị mất là mừng rồi !@

.....

Hiện tại, Đức đã đến nơi tổ chức sự kiện, điều đầu tiên hiện ra trong mắt cậu là một khung cảnh vô cùng tráng lệ, với cửa ra vào được trang trí rất trang trọng, đi qua đi lại toàn là ôtô, xung quanh là cờ của rất nhiều quốc gia, người đến từ đủ các nước, đủ các nền văn hóa, do sự kiện này quy tu rất nhiều các trường đại học, các nhà đầu tư nổi tiếng trên thế giới, nên thu hút rất nhiều người muốn được đổi đời. Đức thấy phần lớn là các bạn trẻ cũng có giấy mời như mình, người thì đi thành đoàn, người thì đi theo trường, theo nhóm, cùng với đó, không ngoại trừ các giáo sư, tiến sĩ nổi tiếng cũng được mời đến, thư mời sự kiện có ghi là, học sinh, sinh viên sẽ được khảo sát từ những người đứng đầu trong lĩnh vực bản thân muốn tham gia, vì thế, đây là cơ hội cực tốt để cọ xát và rèn luyện cùng những người cực giỏi.

Đức đến đâ cũng là để trau dồi kiến thức, cho dù phần thưởng của những cuộc khảo sát kia là học bổng nhưng cậu cũng chưa có ý định chuyển trường...

Đức cũng thôi suy nghĩ linh tinh, đi lòng vòng tham quan nơi tổ chức sự kiện, phải nói là nơi đây quá rộng rãi, chắc phải bằng 2 săn bóng cộng lại, cho nên dù nhiều người, cậu vẫn chiêm ngưỡng được những thứ xung quanh. Ở chính giữa là một sân khấu lớn, chắc để chút nữa khai màn sự kiện, cái chính là những tòa nhà xung quanh sân khấu, đó là những tòa nhà đại diện cho các trường đại học và chia theo khu riêng, mỗi khu là những lĩnh vực khác nhau, có lẽ đó chính là nơi khảo sát của lễ hội này và là phần được đón chờ nhất. Không thể tin nổi, chỉ trong thời gian ngắn mà có thể xây dựng được như thế, chứng tỏ các nhà đầu tư rất kì vọng vào những nhân tài đang có mặt tại đây. Ngoại trừ khu khảo sát, thì xa xa còn có bảng điểm rất lớn, dùng để ghi lại thành tích khảo sát xem ai là người có điểm số cao nhất, người càng có thứ hạng cao thì phần thưởng càng lớn, Bảng Xếp Hạng này cũng chia thành nhiều hạng mục khác nhau do có rất nhiều lĩnh vực, không thể lấy một loại điểm số để đánh giá được.

Mới sơ qua như vậy mà Đức cảm giác tính chất quan trọng còn hơn nhiều so với thi đại học, quy mô sự kiện này rất lớn nên cũng được truyền thông chú ý đến rất nhiều, mọi người được tham dự sự kiện đều vô cùng vinh dự, ai nấy cũng đều thể hiện quyết tâm. Đức chỉ coi đây là một lần thử sức nên khá thoải mái, cậu vẫn thong dong giữa sự nghiêm túc xung quanh....

....

(Tất cả địa điểm, nhân vật, sự kiện, hiện tượng trong truyện đều do trí tưởng tượng của tác giả dựng lên, không có ý bôi xấu, ảnh hưởng tới hình ảnh của bất cứ ai, mong mọi người thông cảm !)