Chương 1: Không Ngừng Sờ Mó

Toàn bộ tỉnh Nam ai ai cũng biết Thiếu soái Hàn Doanh.

Có ông nội là người cầm đầu sáu nhóm quân nhân phản động chống đối chính trị, còn ông ngoại là người nắm giữ hai tỉnh thành chỉ có những quân nhân phản động chống đối chính trị. Ngoài ra hắn còn là con một, không có anh, chị, em tranh giành, phải nói là Hàn thiếu rất biết cách đầu thai, cả người như một cái đùi vàng lấp lánh, gương mặt tuấn mĩ, thực lực mạnh mẽ, là một đối tượng mà ai cũng muốn ôm đùi.

Hàn Doanh nhận được danh hiệu thiếu soái đã được năm, sáu năm. Ông nội của hắn đường đường là một đại tướng, nhưng danh xưng này lại không đến được với người cha háo sắc vô năng của hắn mà lại rơi xuống đầu Hàn Doanh, khi chưa thành niên đã dám xông pha ra chiến trường.

Thiếu soái đại nhân không lo ăn không lo mặc, sống hai mươi mấy năm cũng chỉ có hai việc phiền lòng: Một là làm thế nào để mấy người vợ bé của cha hắn lúc nào cũng âm mưu mò lên giường của hắn cút xa hắn ra, hai là làm thế nào để lấy được "Cái gương nhỏ" mà hắn lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm từ tay ông nội của hắn.

Chính xác hơn thì đó là hộ tâm kính, theo truyền thuyết nó đã được các bậc đế vương dùng qua, là bảo vật gia truyền của Hàn gia. Chuyện này cả nhà họ Hàn từ trên xuống dưới đều biết, nhưng lại không ai biết Hàn thiếu soái tình tình bất kham, một con người máu lạnh, từu lần đầu tiên nhìn thấy đã muốn sở hữu nó.

Năm đó, hắn nhân lúc mọi người trong nhà không ai để ý, đánh bạo lẻn vào phòng bảo tàng của ông nội. Sau một hồi tìm trái tìm phải thì thấy được chiếc hộp đựng gương được đặt trịnh trọng trên bàn. Nhưng không ngờ hắn vừa mở nắp hộp ra thì cửa phòng bảo tàng soạt một cái đóng lại, toàn bộ đèn trong phòng cũng vụt tắt... Là hệ thống bảo vệ tự động trong chiếc hộp được kích hoạt.

Trong nháy mắt xung quanh tối đen như mực, giơ tay không thấy được năm ngón. Bóng tối khiến hắn hốt hoảng, bạn nhỏ Hàn Doanh còn chưa được bốn tuổi, được mọi người nuông chiều từ bé cho nên đâu có rơi vào tinhg huống này bao giờ. Trong lúc nhất thời bối rối, hắn ôm chặt hộ tâm kính giống như sắp phát khóc đến nơi. Đáng tiếc gian phòng này là nơi cấm địa, cho dù có la hét thì đám người hầu cũng không nghe được, có thể nói là gọi trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay. Tại lúc hắn bất lực nhất thì trên mặt hộ tâm kính bé nhỏ phát ra một ánh sáng ôn nhuận.

Ánh sáng ôn nhu, mềm mại như vừa trải qua một giấc mơ ngọt ngào. Trải qua một quãng thời gian dài, Hàn Doanh đối với chuyện năm đó cũng trở nên mơ hồ không rõ. Nhưng vẫn còn nhớ dải ánh sáng nhu hòa làm bạn với hắn trong bóng tối kia. Khung cảnh tựa như mộng ảo vẫn luôn khắc ghi trong lòng hắn chưa bao giờ biến mất.

Đáng tiếc gia huấn quy định loại bảo vật này chỉ có thể đặt ở trong hộp cất giữu ở phòng bảo tàng, không ai được phép lấy ra.Ngày ấy bạn nhỏ Hàn không chỉ bị mắng một trận, mà sau lần đó thì hắn cũng không còn cơ hội nhìn thấy hộ tâm kính lần thứ hai. Chính vì vậy nhớ từ nhỏ cho đến khi lớn vẫn nhớ nhung, thật sự là đau lòng.

Tuy rằng thiếu soái là một nam nhân máu lạnh không hơn không kém, nhưng hắn có một bí mật không muốn ai phát hiện. Đó là... hắn co sở thích đọc truyện cổ tích mang theo một chút sắc thái mộng ảo phương Tây giống như một cô nữ sinh. Giống như những lão đại theo đạo Phật trong xã hội hiện đại, một đằng dính đầy máu tươi, một đằng thành tâm kính Phật, Hàn Doanh cũng có loại mâu thuẫn kì lạ như vậy. Mà ngay từ thời khắc bước ra khỏi phòng bảo tàng của ông nội, cái gương nhỏ đã trở thành câu chuyện cổ tích hay nhất trong lòng hắn, màu lam nhạt, mềm mại, ấm áp, tràn đầy kì diệu cùng thần bí khó mà tin nổi.

Cho dù đó chỉ là ảo giác hay một giấc mộng, hoặc có thể là bởi vì yêu thích nó nhưng lại không thể có được cho nên nó đã trở thành điều tốt đẹp nhất trong lòng hắn.

Thứ gọi là chấp niệm chắc là như thế này.

Mãi đến năm thiếu soái hai mươi tuổi, quốc gia lâm vào tình trạng hỗn loạn, hàn lão gia tuổi già bênh nặng, đã đem Han gia giao cho hắn. Lão gia chiến đấu cả một đời, mắt nhìn người luôn luôn chuẩn, biết rõ khả năng của con trai Hàn Ích Nhất. May mà cháu trai Hàn Doanh giống ông, táo bạo nhưng cũng thận trọng, là một người quả quyết, bởi vậy ông đem mọi thứ giao cho Hàn Doanh.

Ông lại không biết Hàn Doanh nhớ thương nhất không phải quân quyền, cũng không phải vị trí gia chủ, mà là "Cái gương nhỏ".

Thật sự rất đẹp.

Buổi tối hôm đó, Hàn Doanh không màng tói gia huấn, lén lút mang hộ tâm kính từ phòng bảo tàng đến phòng ngủ của mình để thưởng thức. Tuy rằng cái gương nhỏ không phát sáng nhưng hắn vẫn cảm thấy nó vô cùng đẹp, mỗi một hoa văn, mỗi một chi tiết đều lộ ra sự cổ kính và khiến người nhìn cảm thấy rất thần bí.

Loại cảm giác niềm mong ước thành sự thật này thì không cần phải nói nhiều, cầm cái gương nhỏ trong tay, thiếu soái đại nhân vô cùng thỏa mãn.

Thẩm Đồng lại vô cùng phiền muộn.

Vừa mở mắt cậu đã phát hiện mình biến thành một cái gương, còn không ngừng bị một tên biến thái sờ mó từ trên xuống dưới, quả thật là muốn phát điên rồi đây!

Rõ ràng hôm qua Thẩm Đồng còn là một tiểu thiếu gia nhận được vô vàn sủng ái, chỉ là trước khi đi ngủ cậu đọc toàn lôi văn nên không nhịn được mà gõ bàn phím: "Đám yêu tinh hiện nguyên hình đi, thế giới này không có chỗ cho loại não tàn như mấy người!"

Một hơi gõ xong liền ấn xuống nút enter, tâm lí Thẩm Đồng cuối cùng cũng thoải mái một chút, đóng lại notebook chuẩn bị đi ngủ. Cậu có mơ cũng không thể ngờ rằng có một yêu tinh thật sự xuất hiện trong mơ của cậu, nổi giận đùng đùng chỉ thẳng vào mũi cậu: "Một tên nhân loại nho nhỏ cũng dám sỉ nhục yêu tộc ta, quả thực là tội không thể tha thứ. Đã như vậy thì ta sẽ để ngươi trải nghiệm một chút cảm giác khi làm yêu tinh, cho đến khi nào ngươi đạt đủ điều kiện thì mới có thể trở lại cuộc sống bây giờ!"

Kí ức tới đây thì dừng lại, Thẩm Đồng trợn to mắt... Không lẽ cậu thật sự đã biến thành yêu tinh rồi sao?

"Keng--hệ thống bắt đầu khởi động..."

"Keng--bắt đầu ràng buộc cùng kí chủ..."

"Keng--ràng buộc hoàn tất, chào mừng bạn đến với hệ thống yêu tinh!"

Trong đầu liên tục vang lên âm thanh máy móc làm Thẩm Đồng sợ hết hồn, nửa ngày sau mới hồi thần lại "... Ai? Hệ thống yêu tinh?"

"Xin chào kí chủ, tôi là giám sát viên Tiểu Bạch. Hệ thống của tôi chủ yếu là thông qua các loại phương pháp để hướng dẫn kí chủ trở thành một yêu tinh hợp lệ. Một khi kí chủ đã bị ràng buộc thì không thể bị giải trừ cho tới khi kí chủ hoàn thành nhiệm vụ..."

Một quả bóng trắng xuất hiện trước mặt Thẩm Đồng, một luống ánh sáng được chiếu ra quét toàn thân cậu "Keng--hệ thống bắt đầu quét hình... Quét hình hoàn tất, thân phận của kí chủ tại thế giới này như sau:

Tên: Hộ tâm kính

Thể loại: Kính linh

Đặc tính: Trong ngoài sạch sẽ, trung thành hộ chủ

Đẳng cấp: Yêu linh

Kỹ năng cơ bản 1: 【 Người bảo vệ 】-- khi chủ nhân bị công kích hoặc thời điểm gặp nguy hiểm, có thể hi sinh chính mình vì chủ nhân chống đỡ hết thảy thương tổn.

Kỹ năng cơ bản 2: 【 Phục chế ảnh 】-- có thể phục chế ngoại hình giống như đúc mục tiêu , thời gian duy trì ba giờ.

Kỹ năng phụ trợ: 【 Chiếu rọi vạn vật 】-- có thể tùy ý nhìn xuyên tên gọi, nguồn gốc cùng với tác dụng của vật phẩm.

Kỹ năng tất sát: 【 Phổ độ chúng sinh 】--có thể đem linh thể chia ra thành nhiều mảnh vỡ, chống đỡ hết thảy thương tổn cho tất cả mọi người ở xung quanh chủ nhân."

Thẩm Đồng nhéo nhéo cánh tay, phát hiện mình không có nằm mơ, chỉ có thể nhíu mày nỗ lực tiêu hóa âm thanh hệ thống: "Bây giwof tôi sẽ giao nhiệm vụ thế giới này. Keng -- nhiệm vụ chính một : 'Chuyên tâm tu hành' đã mở, mời kí chủ cố gắng tu luyện, nâng cao đẳng cấp yêu tu của bản thân. Ghi chú: Nhiệm vụ này là nhiệm vụ tích lũy, đẳng cấp tu luyện của kí chủ tại thế giới này có thể mang đến thế giới sau tiếp tục nâng lên, mỗi lần thăng cấp đều có thưởng, thăng đến cấp cao nhất mới có thể trở về hiện thực."

"Bổ sung: Phương thức tu luyện tu yêu cùng tu tiên cơ bản giống nhau, tổng cộng có tám tầng, chia ra làm tầng 1 yêu linh: Vừa nảy sinh ra ý thức tự chủ, tương ứng với Luyện Khí kỳ khi tu tiên -- cũng chính là đẳng cấp hiện tại của kí chủ."

Nói tới đây, bạch cầu rõ ràng là quen thuộc nên nói càng thêm lưu loát: "Sau đó là tầng 2 Ngưng hình: Có thể bước đầu hóa ra hình người cùng sử dụng kỹ năng phụ trợ, tương ứng Trúc Cơ kỳ. Tầng 3 Huyễn hình: Có thể mở ra hết thảy kỹ năng, tương ứng Tích Cốc kỳ. Tầng 4 Yêu Quân: Tẩy kinh phạt tủy, kết ra yêu đan, tương ứng Kim Đan kỳ. Tầng 5 Yêu Vương: dựng dục ra nguyên thần bên trong yêu đan , tương ứng Nguyên Anh kỳ. Tầng 6 Yêu Hoàng: Nguyên thần có thể hóa thân ngàn vạn, có thể cải tử hồi sinh, tương ứng Hóa Thần kỳ. Tầng 7 Yêu Tiên: Độ yêu kiếp mà thăng lên tiên, tương ứng Độ Kiếp kỳ. Tầng 8 Yêu Thần: Tu luyện thành thần, có thể đạp phá hư không."

Thẩm Đồng nghe xong, lông mày nhíu chặt hơn, "Ngươi nói thăng lên đến tầng cao cấp nhất mới có thể trở về hiện thực, -- như vậy ta phải tu luyện tới tầng 8 mới có thể trở về nhà?"

"Không sai." Bạch cầu gật gật đầu, tiếp tục thông báo nhiệm vụ: "Keng --, nhiệm vụ chủ tuyến hai : 'Nhân yêu một nhà ' đã mở, phải dùng hết khả năng thu thập độ hảo cảm của nhân loại, ít nhất khiến hai nhân loại có độ hảo cảm đối với kí chủ đạt từ 70 trở lên, không hạn chế nam nữ già trẻ, nhiệm vụ thành công thưởng đĩa quay may mắn X1, thất bại khấu trừ một năm tu vi."

"Ghi chú: Nhiệm vụ bắt buộc tại mỗi thế giới, thêm một nhân loại có độ thiện cảm đạt 70 có thể thu được gói quà sơ cấp, khi một người có độ thiện cảm đầy 100 thì có thể lấy được gói quà cao cấp, gói quà cao cấp gồm có đan dược để tu luyện, pháp bảo, thỉnh kí chủ cần phải cân nhắc."

"Keng --, nhiệm vụ chủ tuyến ba : "Tuân theo bản tính" đã mở, kí chủ cần nghiêm ngặt tuân theo đặc tính yêu loại, xét thấy kí chủ tại thế giới này là một mặt hộ tâm kính, mà hộ tâm kính đặc tính to lớn nhất là hộ chủ, cho nên thỉnh kí chủ phát huy đầy đủ kỹ năng bản mệnh không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ chủ nhân bình an, nhiệm vụ thành công thưởng một lượng lớn kinh nghiệm tu luyện, thất bại khấu trừ hai năm tu vi."

"Ghi chú: Nhiệm vụ này cũng là nhiệm vụ bắt buộc tại mỗi thế giới, căn cứ theo biến hóa yêu loại của kí chủ tại mỗi thế giới mà thay đổi nội dung cụ thể."

"Đây là nhiệm vụ quái quỷ gì?" Thẩm tiểu thiểu gia rốt cục không nhịn được, "Hộ tâm kính đặc tính là hộ chủ liền muốn hộ chủ, nhưng ta cũng không phải nô lệ hoặc là thánh mẫu! Muốn là làm theo thuyết pháp 'Tuân theo bản tính' này, nếu như thế giới sau là miêu yêu có phải là muốn phát huy đầy đủ kỹ năng ngạo kiều, nếu là hồ yêu liền muốn phát huy kỹ năng câu dẫn người, nếu là cái hoa đào yêu có phải là liền giống như nó thành cây lưỡng tính, ngay cả khả năng sinh con đều có?"

"Làm sao ngươi biết?" Âm thanh máy móc của bạch cầu mang theo mấy phần kinh dị, "Ngươi nói vài loại này quả thật là hệ thống đã an bài, xem ra tư tưởng của ngươi giác ngộ rất cao, rất có tiền đồ làm yêu, vậy thì trực tiếp lĩnh nhận gói quà tân yêu sau đó nỗ lực làm nhiệm vụ đi."

"Keng --, đã lĩnh gói quà tân yêu , xin hỏi có mở ra không?"

Thẩm Đồng hoàn toàn tức đến nói không ra lời, bạch cầu lại khôi phục âm thanh máy móc không tình cảm chút nào tiếp tục nói: "Kí chủ trong mười giây không đáp lại, hệ thống ngầm thừa nhận mở ra."

"Keng --, gói quà tân yêu mở ra, kí chủ thu được công pháp tu luyện tầng một yêu linh kỳ một quyển, đan dược sơ cấp tụ khí đan một viên, mảnh vỡ pháp bảo sơ cấp X10, mảnh vỡ trung cấp pháp bảo trang phục tử thụ tiên X5, đĩa quay may mắn một cái. Vật phẩm đã để vào ba lô hệ thống, xin hỏi hiện tại có sử dụng đĩa quay may mắn?"

"Không!" Thẩm Đồng cảm thấy chính mình oan ức không chịu được, lớn tiếng kháng nghị, "Ta không muốn làm nhiệm vụ! Ta phải về nhà!"

Đáng tiếc bạch cầu không dao động chút nào, phi thường bình tĩnh nói: "Không làm cũng được, vậy thì ngươi ở lại chỗ này mãi mãi đi."

"Này!" Thẩm Đồng rất nhanh liền phát hiện bạch cầu sau khi nói xong lời này liền biến mất, gọi làm sao cũng không nhận được hồi đáp, "Này, Tiểu Bạch, ngươi đi đâu, ngươi đi ra, ta không muốn chơi trốn tìm..."

"Ta nhớ nhà..." Thẩm tiểu thiểu gia tâm lý oan ức nhất thời vì vậy mà nặng hơn, quả thực càng nghĩ càng thương tâm, "Ta không muốn ở chỗ này... Ta muốn về nhà..."

"Nha nha, ta phải về nhà..."

Thiếu soái đang ngủ say đột nhiên cảnh giác mở mắt ra.

Hắn mơ hồ nghe thấy có ai đang khóc.

Âm thanh nho nhỏ mềm mại, làm cho hắn cảm thấy được tâm cũng nhói lên một cách khó hiểu.

Thiếu soái từ trước đến giờ không thích có người hầu hạ, cũng không gần nam sắc hay nữ sắc, bởi vậy bên ngoài cùng bên trong phòng ngoại trừ chính hắn thì không có một bóng người, ngắm nhìn bốn phía, bên gối chỉ có cái gương nhỏ hôm qua hắn lấy từ phòng bảo tàng ra.

Không lẽ hắn nằm mơ hoặc là nghe nhầm? Hàn Doanh nhíu mày lại, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, hóa ra là trời mưa, cái gọi là tiếng mưa như tiếng khóc, xung quanh đều là tiếng mưa rơi.

Hàn Doanh không tìm hiểu nữa, quay đầu nhìn đồng hồ còn chưa tới bốn giờ, cách thời gian tập thể dục buổi sáng còn có hơn hai tiếng nữa, hắn quyết định ngủ thêm một lúc.

Vì vậy thiếu soái trở lại giường, cầm lấy cái gương nhỏ giúp hắn có một giấc ngủ ngon hơn. Hộ tâm kính vốn nhỏ, tay của nam nhân rất lớn, lại tràn đầy vết chai, bàn tay phủ lên, cơ hồ bao trùm toàn bộ mặt kính. Cảm xúc ôn nhuận man mát rất thoải mái, làm hắn không nỡ buông tay.

Thẩm Đồng rốt cục bị hắn làm cho quên khóc, trong đầu oanh tạc liên tục, xổ ra một tràng.

Lại sờ!

Biến thái! !

Không cho sờ! !

Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi!

Thời điểm Hàn Doanh một lần nữa dâng lên cảm giác buồn ngủ, thì phát hiện hộ tâm kính trong tay bắt đầu toả nhiệt. Nhiệt độ tựa hồ càng ngày càng cao, cao đến mức khiến cho hắn không thể nào lơ là, cầm gương để trước mắt nhìn một chút, nhưng đáng tiếc trong bóng tối không nhìn ra cái gì, hắn liền đứng dậy mở đèn ở đầu giường, cẩn thân quan sát cái gương nhỏ.

Không nhìn thì thôi , vừa nhìn liền làm cho thiếu soái đại nhân đã gặp qua không ít cảnh tượng hoành tráng cũng ngây ngẩn cả người, chỉ thấy trên mặt kính bóng loáng chậm rãi hiện lên một bóng người nho nhỏ! !