Chương 6: Pháo hôi tìm đường chết(6)

Editor + Beta: A Lãnh Lãnh Phong


Khi nghe thấy Tần Lệ lại một lần nữa nhắc tới chuyện bản thoại kia, thân hình Tô Đường bỗng cứng đờ, cuống quýt nói câu thần cáo lui, cất bước chạy chối chết.

Nhìn bộ dáng chạy chối chết của nàng, Tần Lệ bỗng nhiên bật cười. Thật lâu rồi mới thấy hắn cười lấy một lần, tiếng cười tuy nhẹ nhưng xung quanh tẩm điện lại cực kỳ an tĩnh, hơn nữa Tô Đường cuống quýt mở cửa, nên những người bên ngoài điện kia đều nghe thấy rõ ràng.

Thái giám tổng quản Chu Nguy vừa thấy tiểu vương gia lảo đảo chạy ra, lập tức cười lên đón tiếp.

"An tiểu vương gia, hiện tại ngài định hồi phủ sao?"

Tô Đường vẻ mặt đau khổ gật đầu, nhìn vào miễn bàn có bao nhiêu ủy khuất. Chu Ngụy vừa rồi chính mình không hề có nghe nhầm, đó là tiếng cười của Hoàng Thượng. An tiểu vương gia thế nhưng lại có thể khiến cho Hoàng Thượng cười lên vui vẻ, nói không chừng sẽ được Hoàng Thượng ban thánh sủng. Thiết nghĩ tới vị chủ tử mới này dù sao cũng vừa mới tỉnh lại, liền tự chủ trương thu xếp tìm người đưa nàng một đoạn đường.

Thanh âm của Chu Ngụy không cao không thấp, lại cố tình để Tần Lệ nghe thấy, nếu Hoàng Thượng không vui nhất định sẽ lên tiếng quở trách. Nhưng Chu Ngụy dựng đứng lỗ tai nghe ngóng cả nửa ngày cũng không nghe ra được bất cứ âm thanh nào phát ra từ trong tẩm điện, tức khắc mặt mày hớn hở bắt đầu chạy đi thu xếp.

Tô Đường lễ phép nói cảm ơn, thưởng cho một túi bạc, ngoan ngoãn ngồi lên xe ngực trở về.

Biệt viện bên kia tất nhiên là không thể trở về đó được rồi, dù sao đó cũng là nơi mà hệ thống kia tự mình an bài sau khi Tô Đường rời khỏi thân thể này. Nhìn từ ngoài vào thì phong cảnh mỹ miều nên thơ, đình mái được trang hoàng đẹp đẽ, nhưng hạ nhân bên trong phủ kia lại toàn là người không rõ ràng, tâm tư sâu nặng.

Vậy nên nàng cũng chỉ có thể trở về An vương phủ mà thôi, dù sao lúc trước chính mình cũng đã đem An vương phủ chỉnh đốn lại một chút. Từ ngoài nhìn vào thì tưởng chừng như lung lay sắp đổ nhưng thật ra rất vững chãi. Nếu có kẻ nào muốn nghe ngóng điều gì đó từ An vương phủ này căn bản là không hề có khả năng.

Bên trong An vương phủ, mọi người trong lòng đều vô cùng run sợ, đặc biệt là vị "tiểu quận chúa" kia, hắn hiện giờ thật vất vả lắm mới có thể tỉnh táo lại, nhưng dù sao thân thể cũng không còn như trước nữa, lúc này lại bị ốm đau nằm liệt trên giường. Vừa nghe thấy tin tiểu vương gia đã trở lại, vội vàng từ trên giường đi xuống, kết quả đi quá nhanh không cẩn thận liền bị ngã.

Tô Đường vừa vặn trở về đã nhìn thấy cảnh tượng đó, chỉ còn biết thở dài, đem người trước mặt nâng lên.

"Ca ca đừng nóng, ta không phải vẫn hoàn hảo đứng trước mặt huynh hay sao."

Tô Đường thả chậm âm thanh, nhìn người thiếu niên mềm mềm mại mại này trước mặt mình. Làm nhiều nhiệm vụ như vậy, ấn tượng của Tô Đường đối với vị ca ca được tiện nghi này cơ hồ bằng không, chỉ nhớ được một chút là khi còn nhỏ hắn đối với mình thật là tốt.

"Ta như thế nào có thể không vội cho được." Tần An Cẩn sắc mặt tái nhợt, nhưng cặp mắt đen kia lại gắt gao nhìn chằm chằm Tô Đường, không thèm chớp lấy một lần: "Sau khi tỉnh lại, ngươi liền một mực ở biệt viện bên kia, ai cũng không muốn gặp. Nghi Bảo, ngươi nói thật cho ta biết, ngươi cuối cùng là muốn làm cái gì? Còn có lá thư kia nữa, là có ý gì?"

Bảo Tô Đường nói thật tất nhiên là không có khả năng, nhưng cũng chẳng thể im lặng mãi như vậy, chỉ có thể hàm hồ nói: "Lúc trước là ta bị bệnh, vẫn luôn ngốc ở trong viện tĩnh dưỡng."

Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, phảng phất như chỉ là bệnh nhẹ, nhưng nếu là bệnh nhẹ thì tại sao lại không muốn gặp người khác.

Tần An Cẩn tất nhiên là không tin những điều mà Tô Đường vừa nói, hắn cảm thấy chính muội muội của mình gặp phải chuyện gì đó không tốt, nhưng lúc hắn đang định tiếp tục truy hỏi thì lão Vương phi tới.

Nói là lão Vương phi, kỳ thật cũng không quá 40 tuổi, vẫn còn giữ được khí chất của một vương phi. Chỉ là mấy năm nay trong lòng đều có tâm sự, vậy nên vẫn có thể nhìn ra được ưu sầu nhàn nhạt giữa mày.

Lão Vương phi lúc trẻ tuổi luôn sống trong phạm vi quanh sương phòng của mình, rất ít khi ra ngoài, nên cũng không rành thế sự. Sau này lúc gả đến An vương phủ, An vương gia lại là người tốt, cực kỳ sủng nàng, ngay cả thị thiếp cũng không có. Chính vì vậy mà khi An vương phủ xảy ra chuyện, nàng căn bản không đứng dậy nổi, nhưng đổi lại nàng lại cực kì yêu thương hai đứa trẻ của mình.

Nhiệt tình đổi nhiệt tình, cho nên Tô Đường cũng đối xử với nàng rất tốt.

"Mẫu thân như thế nào lại tới đây?" Tô Đường cười cười nói, tiến lên đỡ nàng đến bên ghế ngồi.

Tô Đường quá bình tĩnh, mấy năm nay lão Vương phi cũng biết được khuê nữ của mình là người trầm ổn. Người ngoài đều nói nữ nhi nhà mình ương ngạnh, nhưng dù sao đó cũng là nữ nhi của mình, chính lòng mình hiểu rõ nhất, nơi nào có ương ngạnh nha.

"Nghi Bảo nhi, ngươi nói cho mẫu thân biết, hôm nay Hoàng Thượng tự mình tới biệt viện của ngươi chính là làm khó dễ ngươi?"

Trong triều, kẻ âm hiểm nhất vẫn là Hoàng đế, một đám người từng người chết một, lão Vương phi tuy rằng đơn thuần nhưng lại cũng không phải là ngốc, có thể nhìn ra được chút gì đó cũng là điều bình thường.

Hắn đây là định ra tay với phủ An vương!

Tô Đường cũng chẳng thèm giấu giếm, nói thẳng: "Cũng chẳng có gì, chính là phạt ta quỳ mà thôi." Tô Đường nhún vai, vẻ mặt bình tĩnh: "Mẫu thân, người nên biết, nếu hắn muốn giết chết ta thì sao lại dùng hình phạt nhỏ nhoi này làm gì?"

Vốn định an ủi lão Vương phi một câu, nhưng thủ đoạn của Tần Lệ vang danh không ai không biết, lão Vương phi không những không an tâm, ngược lại càng thêm khẩn trương. Đặt biệt là Tần An Cẩn sâu kín nhìn nàng, trầm giọng nói: "Thủ đoạn càng nhỏ tâm cơ càng sâu."

Tô Đường nghẹn lời, tới, cái nhà này đều không một ai đứng về phía nàng nha. Cũng may, lúc này người trong cung liền tới giải vây cho nàng.

Trong cung phái người tới, tuy rằng không phải là thái giám tổng quản Chu Ngụy mà là một vị thái giám khác nhưng lại rất được Hoàng Thượng trọng dụng. Lúc hắn đến, không một ai dám chậm trễ.

Hạ nhân An vương phủ mỗi người đều mang theo tâm sự, cho rằng vị trong cung kia rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được nữa mà bắt đầu động thủ. Nhưng nào ngờ, đối phương mang đến lại toàn là đồ bồi bổ thượng hạng.

Cái đám lễ vật này trực tiếp làm kinh động tới toàn bộ người trong An vương phủ.

Đối lập với vẻ mặt khiếp sợ của người khác, Tô Đường biểu hiện lại cực kỳ bình thường như thể nàng đã đoán trước được. Cũng chẳng thèm để ý đến tên thái giám kia mà lười biếng ngáp một cái, kiêu ngạo trả lời: "Được rồi, bổn vương đã biết, ngươi có thể cút được rồi."

An tiểu vương gia kiêu ngạo thành tính, mọi người ở trong vương phủ đều đã sớm quen, nhưng tên thái giám kia lại không giống vậy, kia chính là tâm phúc của hoàng thượng đó. Vốn tưởng hắn sẽ tức giận khi bị đối xử như thế, lại không ngờ hắn không những không giận, ngược lại còn cười đến vui vẻ, hoàn toàn bày ra vẻ mặt lấy lòng:

"Ai! Xem ra cũng đã không còn sớm nữa, nô tài xin cáo lui, không dám làm phiền An tiểu vương gia nghỉ ngơi nữa, dù sao sai cũng là ở lão nô, mong vương gia hảo hảo nghỉ ngơi cho tốt."

Tất cả mọi người ở đây đều choáng váng một trận, bọn họ cầm nhầm kịch bản rồi sao? Vốn cho rằng tất cả mọi người trong phủ sắp phải trở thành vong hồ dưới lưỡi đao, lại không hề biết mình bị xoay vòng vòng, tất cả người ở đây đều đoán không ra ý đồ của vị Hoàng Thượng này.

Lão Vương phi thần sắc ngưng trọng nhìn khuê nữ nhà mình dường như muốn nói gì đó, kết quả còn chưa kịp mở lời, nàng đột nhiên làm nũng: "Nương, ta rất mệt nha, rất muốn đi ngủ."

Khuê nữ rất ít khi làm nũng, lão Vương phi bên này bị nàng kêu một cái, lập tức đem những lời chuẩn bị nói nuốt vào, đau lòng nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta nghỉ..." Nàng dừng một chút, phát hiện chính mình gọi sai, lập tức sửa lời: "Chúng ta đây lập tức đưa bảo bối đi nghỉ ngơi cho tốt."

Một giấc ngủ này của Tô Đường không biết tới hôm nào, lúc tỉnh dậy cũng chẳng thèm động đậy, lười biếng nằm lăn lộn trên giường cùng hệ thống đấu võ mồm, ai ngờ, ngoài phòng đột nhiên vang lên giọng nói của nha hoàn.

"Tiểu vương gia, người trong cung lại tới." Lần này người tới chẳng phải ai khác, mà chính là Thái giám tổng quản Chu Ngụy.

Tuy Chu Ngụy không có thái độ nịnh nọt giống tiểu thái giám hôm qua, nhưng cái điệu bộ khanh khách cười kia khiến cho người ta liên tưởng tới câu: "Gừng càng già càng cay."

Chẳng phải nói là Hoàng Thượng chán ghét An vương phủ sao? Sao giờ lại càng ngày càng giống một bộ dáng được thánh sủng thế kia.

Đồ bổ ngày hôm qua đã đưa xong, nay lại còn đích thân Chu Ngụy mang theo thái y trong cung cùng tới. An vương phủ suy tàn nhưng tốt xấu gì cũng là vương phủ , cho dù có cầm thẻ bài mang tới, Thái Y Viện cũng không phải là không tiếp nhận. Nhưng cho dù là có tiếp nhận đi chăng nữa thì cũng chỉ là mấy tên Thái Y còn nhỏ tuổi. Nhưng nếu là người Chu Ngụy đưa tới thì lại khác, lần này hắn tới chính là đem theo viện sử Thái Y Viện. Không những vậy, viện sử còn muốn ở lại vương phủ vài hôm để theo dõi tình hình sức khỏe của tiểu vương gia a.

Chân trước Tô Đường nói thân thể chính mình không được khỏe, sau lưng Hoàng Thượng liền đem Viện sử đưa tới. Hơn nữa từ lúc cái bản thoại hương diễm kia xuất hiện, trong một khoảng thời gian ngắn, toàn bộ hướng gió trong triều liền thay đổi rồi. Tất nhiên đó là lúc sau, hiện tại Chu Ngụy đều cung cung kính kính hành lễ trước mặt nàng xong mới nói tới mục đích hôm nay mình tới đây.

"An tiểu vương gia, Hoàng Thượng nói ngài đã nghỉ ngơi một ngày một đêm, thân thể hẳn là đã khôi phục lại không ít. Vậy nên việc ngày hôm qua chưa làm xong, mong ngài vẫn nên tiếp tục."

Tô Đường nghe hiểu được câu đầu, nhưng sau khi đem chúng ghép lại với nhau, nàng liền không quá rõ ràng.

"Ngày hôm qua còn việc gì chưa làm xong?"

Quỳ cũng đã quỳ, chẳng lẽ vẫn còn phải tiếp tục quỳ nữa sao?

Chu Ngụy mỉm cười: "Hoàng Thượng nói ngài vẫn chưa học thành lễ nghi, mong ngài vào cung thêm một lần nữa để học lại."

Tô Đường khóe miệng nâng nâng, vui vẻ. Nàng cũng không hề tức giận, ngược lại bình tĩnh tiếp nhận việc này, bất quá ánh mắt lại quét đến viện sử phía sau: "Vậy viện sử đại nhân thì là thế nào?"

Chu Ngụy vẫn tiếp tục mỉm cười: "Hoàng Thượng sợ ngài lại mệt mỏi như ngày hôm qua, nên để viện sử đại nhân theo sau hầu ngài."

Tô Đường: ...

CMN, thao tác này thật tốt, thế nhưng lại trực tiếp phá hỏng kế hoạch giả bệnh của nàng.