Chương 2: Pháo hôi tìm đường chết(2)

Editor: Nguyệt Dạ

Beta: A Lãnh Lãnh Phong

---------------------------------

Việc làm mà Tô Đường trước kia yêu thích nhất chính là "khi dễ" nam chủ. Lúc rảnh rỗi không có việc làm, thích nhất là việc tóm hắn lại chơi đùa, khiến cho hắn mỗi lần nhìn thấy nàng đều muốn quay đầu bỏ đi. Nhưng Tô Đường lại dường như không hề biết mệt, đùa giỡn hắn tới tận lúc hắn đăng cơ.

Ở thế giới đầu tiên này, cũng vì là lần đầu làm nhiệm vụ còn chưa rõ sự đời, trước khi rời đi Tô Đường vì lương tâm cắn rứt đã dùng tích phân để đổi lấy sự thanh tỉnh cho ca ca. Nhưng dù sao cũng là người đã nằm yên nhiều năm, tuy đã tỉnh lại, nhưng cũng cần rất nhiều thời gian để hồi phục sức khỏe, mà nàng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này. Bất quá trước khi đi, nàng sợ tân đế sẽ làm khó hai người ở An vương phủ, cho nên đã lưu lại một bức di thư cùng một quyển bản thoại hương diễm, đến nay vẫn còn nhớ rõ tên của nó, kêu là: "Ta thấy Hoàng thượng cùng Tiểu vương gia có gian tình."

Trong bản thoại đề cập đến là hai người vô danh, nhưng người sáng suốt đều biết hai người kia là ai, thậm chí Tô Đường vì muốn đem quyển sách này nổi danh thiên hạ mà không hề áp lực dùng toàn bộ nguồn lực mà mình có. Mà ở trong bản thoại đó, vì thêm phần chân thực nàng đã không hề ngần ngại thêm vào mấy sự kiện có thật. Người ngoài cuộc thích xem náo nhiệt, nam chủ lại có thể hiểu được nội dung trong đó, nàng tuy đắc tội với hắn nhưng dù sao nàng cũng giúp hắn. Ưu điểm và khuyết điểm bổ trợ cho nhau, hắn hẳn là sẽ không làm An Vương phủ khó xử. Hơn nữa trước khi đi, nàng cũng đã gửi thư cho ca ca. Tân đế đăng cơ, thế cục ở kinh thành lại hỗn loạn, An vương phủ tuyệt đối không được dính vào, chi bằng giữ lại tước vị, làm một vương gia an nhàn phú quý cũng đã là một kết cục không tồi.

Tô Đường hết thảy đều an bài rõ ràng, thậm chí trước khi đi còn cố ý giữ khoảng cách với nam chủ, nhưng xem ra là do khí vận của chính mình không tốt, không thể tránh thoát được.

Chỉ là Tô Đường không hề nghĩ tới, một ngày kia chính mình lại trở lại nơi này.

Tô Đường nhìn về phía giường ngủ xa lạ, biểu tình sống không còn gì phải luyến tiếc, hỏi hệ thống: "Sau khi ta rời đi, thân thể này hoạt động như thế nào?"

Hệ thống: "Vì đề phòng những việc ngoài ý muốn, sau khi ký chủ rời đi sẽ có hệ thống khác tiếp nhận điều khiển thân thể này, tạo ra một kết cục hoàn mỹ."

Tô Đường kéo kéo khóe miệng, cái này thật đúng là CMN kết cục hoàn mỹ, hoàn mỹ tới nỗi tất cả nam chủ đều hắc hóa!

Bất quá, lời này Tô Đường cũng chỉ dám chửi ở trong lòng.

Thở dài một hơi, Tô Đường tìm được chiếc ghế dựa ngồi xuống, sau đó hỏi: "Hiện tại bây giờ là lúc nào?"

Hệ thống: "Mới qua mười ngày kể từ lúc ngươi rời đi."

Mới mười ngày mà thôi, hẳn là vẫn còn có thể thu hồi lại một số việc, tỷ như bản thoại kia của bổn tiểu thư a!

Ký ức dần dần được khôi phục lại, nội dung của tiểu bản thoại cũng càng lúc càng rõ ràng hơn, Tô Đường trước kia chơi có bao nhiêu vui vẻ thì hiện tại liền có bấy nhiêu hối hận. Nàng vô cùng lo lắng từ trên ghế nhảy dựng lên, cầm quần áo mặc loạn lên người. Kết quả vừa mới chạy tới ngoài cửa phòng, ngẩng đầu liền thấy một đám đen đông nghịt người hướng tới chỗ mình. Đi đầu chính là người kia, một thân long bào khoác lên người, phong thần tuấn tú, khí độ phi phàm.

Có thể trở thành nam chủ của thế giới, khí chất và túi da bọc bên ngoài tất nhiên đều phải là hàng thượng phẩm. Nhưng mà vị này, vì khi còn bé đã trải qua nhiều mặt tối dơ bẩn của lòng người, nên dù cái túi da của hắn có đẹp tới bức người nhưng vẫn không thể ngăn được phần tà khí luôn lộ ra bên ngoài. Tô Đường cùng hắn giao thủ vài lần nên rất rõ ràng tính cách của hắn có bao nhiêu quái đản cùng hung ác nham hiểm. Ngay cả tên của hắn, cũng không hề tầm thường. Hắn lúc trước không được ân sủng, tên cũng chỉ tùy ý lấy một chữ "Lệ", để lộ ra vài phần ác ý. Theo lý thuyết thì người bình thường bước lên được vị trí chí cao vô thượng kia, tên nếu không dễ nghe tất nhiên sẽ sửa đổi một chút. Nhưng hắn không thèm sửa đổi, vẫn giống trước kia kêu một tiếng Tần Lệ.

Tô Đường quỳ trên mặt đất, đầu óc chỉ vang lại một câu.

Mạng ta xong rồi!

Tần Lệ còn cố tình đi rất chậm, hắn đi một bước lại dừng một bước, mỗi bước đi của hắn như chiếc búa mà gõ thẳng vào lòng nàng. Tô Đường nghe thấy hắn kêu tên mình, da đầu kéo căng, tê dại một trận, hận không thể tiến lên cho chính mình một cái chết thống soái.

"An tiểu vương gia thế nhưng lại thật biết hưởng thụ." Tần Lệ nhìn nàng, cong môi cười nói.

Tô Đường quả thực muốn khóc, cố gắng nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

Hoàng thượng đã mở miệng, không trả lời đó chính là tội lớn. Tô Đường chỉ còn cách kéo căng da đầu, vắt hết óc cũng chỉ có thể nặn ra vài câu nịnh hót, cũng không phải là mấy câu mới mẻ nào cả chỉ xoay quanh nào là Hoàng Thượng là người anh minh có tài, nô tài làm sao mà dám hưởng thụ như vậy... Tuy không mới mẻ gì cho cam nhưng cũng chỉ có như vậy mới bảo toàn được mạng chó nhà nàng mà thôi.

Không quan tâm bây giờ là lúc nào, vuốt mông ngựa có lẽ là sẽ không sai. Chẳng qua chờ nàng vuốt lông xong, người nọ lại chậm chạp không lên tiếng.

Tô Đường chờ rồi lại chờ, chờ đến hết kiên nhẫn, trộm liếc mắt về phía Tần Lệ một cái. Nhưng mà hình như đối phương chính là đang chờ cái này, thấy nàng nhìn lại đây, cười nhẹ ra tiếng.

Tần Lệ lại trầm mặc không lên tiếng, cũng không hề có ý cho Tô Đường đứng lên, ngược lại hắn hơi cong lưng, hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn cười như không cười hỏi: "An tiểu vương gia cảm thấy chính bản thân mình là người như thế nào?"

Tô Đường đang cùng hệ thống trao đổi, thình lình nghe được câu này, theo bản năng buột miệng thốt ra: "Thanh thuần không làm ra vẻ." Chờ đến khi phản ứng lại, lời đã nói ra, làm sao mà có thể thu lại.

Thân phận Tô Đường ở mấy thế giới sau đều là có bối phận cao hơn mọi người một bậc, cho dù sau này có trở nên nghèo túng nhưng người khác cũng phải nhìn xem sắc mặt nàng. Bây giờ đột nhiên trở lại thế giới này, tâm thái còn chưa ổn định, chờ đến khi hối hận, cũng không còn kịp nữa rồi.

Tần Lệ đột nhiên nghe được lời này, khóe mắt co giật: "Hay cho một câu thanh thuần không làm ra vẻ, nhưng sao trẫm lại không hề biết, một người thanh thuần không làm ra vẻ như An tiểu vương gia đây thế nhưng lại có thể cùng trẫm có gian tình nhỉ?"

Tới rồi, tới rồi, Tô Đường đợi nửa ngày, rốt cuộc cũng đã nói tới vấn đề này.

Trên người Tô Đường giờ chỉ còn mỗi tước vị, mà đối mặt với nàng kia lại là Hoàng đế, không có việc gì liền có thể đem nàng ném tới ngọ môn làm thịt. Cho nên hiện tại, nàng chỉ cần cắn chết cũng sẽ không thừa nhận nếu không cái đầu này của nàng thực sự sẽ bị chặt mất.

"Hoàng thượng đây là đang nói tới chuyện gì? Vi thần nghe không hiểu a." Tô Đường vẻ mặt mờ mịt, đối với cái kỹ thuật diễn xuất này thật đúng là không thể chê vào đâu được, không nhìn ra được nửa điểm giả dối nào: "Thần đã nhiều ngày bị nhiễm phong hàn, vẫn luôn ở trong phủ nghỉ ngơi, chưa từng bước ra khỏi cửa lớn."

Khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, gần tới mức Tô Đường có thể thấy rõ được trên mặt đối phương có bao nhiêu lông tơ.

Tần Lệ lớn lên quả thật rất đẹp, nhưng nàng đã quen các dạng nam chủ khác nhau, dù cho có là người có khuôn mặt đẹp đi chăng nữa cũng không hề làm nàng cảm thấy đỏ mặt. Bất quá hiện tại Tô Đường vì phải duy trì bộ dạng yếu đuối của người bị bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cả người mềm yếu không có xương quỳ trên mặt đất.

Đã sang tháng 11, trời có chút hàn khí, Tô Đường lúc trước đi vội vàng, chỉ mặc có mỗi bộ kiện áo, tuy bên ngoài nhìn vào rất đẹp nhưng lại không có lấy nửa điểm giữ ấm. Lúc này lại đang quỳ trên mặt đất đã lâu, nơi đầu gối tiếp xúc với nền đất lạnh lẽo, một vài cơn gió lạnh thổi qua, nhìn vào thật có vài biểu hiện của người bị bệnh.

Tô Đường tuy là pháo hôi, nhưng dung mạo lại không hề tầm thường, từ nhỏ luôn được cẩm y chi ngọc nuôi dưỡng, đến tiên đế trước còn kia còn dụng tâm sủng ái. Người ngoài luôn nói An tiểu vương gia so với các cô nương khác lại càng thêm kiều khí, lại không hề biết rằng nàng thật đúng là một cô nương.

Tần Lệ mặt Không biểu tình nhìn người trước mắt lớn lên còn đẹp hơn so với các cô nương khác, lại nhìn thấy một đôi mắt đẹp tựa mặt hồ thu thủy không gợn sóng nhìn mình, trong lòng bỗng nảy sinh một trận tức giận: "Là ai cho ngươi lá gan dám nhìn thẳng dung mạo của trẫm."

Tô Đường lập tức rũ đầu, ngươi là lão đại, ngươi nói gì thì chính là cái đấy.

Tần Lệ vốn tưởng rằng khi nhìn nàng cúi đầu trước mình, trong lòng sẽ thoải mái đôi chút, nhưng mà không những không có. Ngược lại càng cảm thấy tức giận, đặc biệt là khi tầm mắt vô tình quét qua cổ nàng, một mảng da thịt trắng nộn, lại nghĩ tới ngoài hắn ra người bên ngoài ai cũng có thể nhìn thấy, tức giận lại càng lớn thêm.

"Ngươi đứng lên cho trẫm."

Tô Đường không biết vì sao hắn lại nổi giận, bất quá chỉ cần không phải để cho đầu gối của mình bị mệt nữa là tốt rồi, vì thế ngoan ngoãn đứng lên, cảm tạ long ân.

Người cũng đã đứng lên, nhưng Tần Lệ vẫn cảm thấy khó chịu.

Nàng lúc trước đều ở trước mặt hắn kiêu ngạo, nghĩ có người chống lưng cho nên luôn tới khi dễ hắn. Hiện giờ hai người chẳng qua chỉ là đổi lại thân phận cho nhau, hắn cư nhiên lại nhìn thấy biểu tình ủy khuất của nàng.

Nàng còn ủy khuất? Tần Lệ càng tức giận: "Hảo hảo đứng thẳng cho trẫm, mềm yếu như người không có xương sống như thế, lễ nghi lúc trước ngươi học được đều cho chó ăn rồi hả?"