Trong tiết học thứ ba, Lý Lôi bước vào lớp vào lúc tiếng chuông vừa reng lên.
Vừa bước vào lớp, mặt mày hớn hở, cười tươi đến nỗi thấy rõ những nếp gấp.
Kỷ Cửu thản nhiên ngẩng đầu nhướng mày, trong lòng không khỏi nghĩ, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao? Làm thế nào mà người có tính tình như biển Địa Trung Hải cười tươi như hoa mới nở?
Địa Trung Hải là biệt danh mới được các bạn trong lớp đặt cho Lý Lôi, không mang ý nghĩa khen ngợi hay chỉ trích mà hoàn toàn là để giải trí.
"Bài tập hôm qua thầy giao, câu cuối cùng tương đối khó. Đó là câu trong đề thi tuyển sinh đại học mấy năm trước. Thầy muốn cho các em luyện tập, làm thử một chút, không ngờ tới trong lớp có năm bạn học giải được, hôm nay thầy muốn khen ngợi các bạn học đó." Thầy Lý nhìn mấy cuốn sách bài tập: "Ôn Mặc, Kỷ Cửu, Triệu Ngâm Kỳ, Chu Tư Dĩnh, Lâm Thiệu."
Thầy ấy lại nói: "Tiết học này, chúng ta sẽ chủ yếu giải bài tập, thầy muốn mời một trong năm bạn này lên viết cách giải lên trên bảng cho mọi người xem."
Nói xong, ông ta nhìn quanh toàn bộ lớp học, ánh mắt không ngừng đảo quanh năm người.
Cuối cùng, ông chỉ vào một người: "Triệu Ngâm Kỳ, mời em."
Triệu Ngâm Kỳ sau lưng toát mồ hôi lạnh, đôi tay nắm chặt, suýt chút nữa vùi đầu vào trong học bàn, vừa khẩn cầu ngàn vạn lần đừng bị gọi tên, cô thầm hối hận tối hôm qua tại sao lại lười biếng, nhất thời có lòng tham sao chép quá nhiều đáp án...
Tuy nhiên, sợ cái gì thì gặp cái đó.
Một giây tiếp theo, khi nghe thấy Lý Lôi gọi tên mình, trong lòng hoảng hốt lỡ một nhịp rồi đột nhiên trở nên bối rối.
Ngày đầu tiên bước vào lớp chuyên, khi mở cuộc họp lớp, Khúc Tình đã đặc biệt nhấn mạnh đến ba đường dây cao thế của Mẫn Xuyên đó là: sao chép đáp án bài tập về nhà, gian lận trong thi cử và yêu sớm.
Chỉ mới là ngày thứ ba đi học thôi mà cô đã phạm phải một điều cấm kỵ lớn.
Triệu Ngâm Kỳ càng nghĩ càng lo lắng, nuốt nước bọt, Lý Lôi lại thúc giục cô bước lên bục giảng, Triệu Ngâm Kỳ biết mũi tên đang ở trên dây cung và phải bắn đi, đành phải căng da đầu, chậm rãi bước lên bục giảng.
Triệu Ngâm Kỳ dành vài phút đứng trước bảng đen cầm phấn viết một vài bước đơn giản dựa vào trong ký ức của mình, sau đó như thể máy móc bị kẹt, đầu óc cô trống rỗng, cô không thể viết ra được một chữ nào nữa.
Tuy Lý Lôi là một tên thô kệch to lớn, suy nghĩ chậm chạp đến đâu cũng sẽ cảm thấy có gì đó không ổn.
Vẻ ngoài vặn vẹo này rõ ràng là nói dối mà bị vạch trần.
Ông còn tưởng lớp chuyên sẽ không giống như lớp thường là học sinh sẽ không sao chép bài tập của nhau, nghe cô Khúc nói, cô ấy đã nói kỹ hết những nội quy của trường trong ngày khai giảng rồi, bài tập về nhà nhất định phải tự mình làm, không thể copy của người khác, càng không thể lên mạng tìm đáp án, không nghĩ đến ngay tại lúc này, nhanh như vậy liền xuất hiện một cái ví dụ đầu tiên.
Lý Lôi sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, hai tay chống sau lưng, khóe miệng thẳng tắp, hiển nhiên là đang kiềm chế cơn tức giận.
Sau một lúc chờ đợi, các học sinh bên dưới đã bắt đầu xì xào.
Những hạt mồ hôi trên trán Triệu Ngâm Kỳ liền thành dòng, từng giọt không kiểm soát được chảy xuống, Lý Lôi thở dài, sau đó ngắt lời cô: "Được rồi, đi xuống đứng đi."
Triệu Ngâm Kỳ run rẩy đứng tại chỗ, có chút luống cuống tay chân.
"Em còn thất thần làm cái gì? Đi xuống." Lý Lôi nổi trận lôi đình, giọng điệu trở nên cứng rắn hơn, hôm nay ông phải nghiêm khắc dạy dỗ một phen những ai sao chép đáp án bài tập không lành mạnh này.
Quả thật, ông muốn tức chết, đám trẻ con đầu gấu này nếu không trừng trị là không được.
Nước mắt của Triệu Ngâm Kỳ từng vòng mà đảo xunh quanh trong hốc mắt, môi dưới bị cô gắt gao cắn chặt, nước mắt lưng tròng mà đi xuống, cô nhìn thấy ánh mắt khinh thường của đám bạn cùng lớp xung quanh, trong chốc lát, nước mắt ao ào xôn xao mà rớt xuống.
Hoa lê đái vũ*, khóc không thành tiếng.
*Hoa lê đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Lý Lôi lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, có chút không vui, hiện tại ông còn chưa nói cô một chữ mà đã khóc rồi, thật giống như là giáo viên đang bắt nạt học sinh.
"Kỷ Cửu, em lên đây." Ông đổi người khác.
Kỷ Cửu chớp mắt, chỉ vào chính mình, thầm hỏi Lý Lôi, chỉ thấy Lý Lôi kiên định gật đầu.
Kỷ Cửu vô thức liếc nhìn Triệu Ngâm Kỳ đang thút tha thút thít nức nở, lần đầu tiên cảm thấy mình va phải vào trường hợp này thật xấu hổ, nếu như đi lên viết, có thể sẽ bị Triệu Ngâm Kỳ ghét bỏ, nếu không viết, phía Địa Trung Hải nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Kỷ Cửu đánh đánh vào hai má, có chút phiền muộn, cô có chút buồn bực, sao cô có thể luôn gặp những trường hợp tiến thoái lưỡng nan* như thế này chứ?
*Tiến thoái lưỡng nan: Tiến thoái lưỡng nan nghĩa là "tiến cũng không được mà lùi cũng không xong". Đây là một thành ngữ để chỉ tình trạng, trạng thái mà khi con người không biết chọn quyết định nào cho đúng, muốn làm tiếp cũng không thành mà buông bỏ cũng không thể, chỉ biết chờ đợi cơ hội khác.
Do dự hồi lâu, cô thở dài trong u sầu, quên đi, cô vẫn là nên chọn cách đắc tội với Triệu Ngâm Kỳ.
Đắc tội cô ấy còn hơn là đắc tội với Địa Trung Hải.
"Kỷ Cửu, viết tiếp theo vào chỗ của Triệu Ngâm Kỳ."
Kỷ Cửu cầm phấn bắt đầu viết từng bước, may mà tối hôm qua cô đã nghe kỹ bài giảng và hiểu cặn kẽ toàn bộ các bước, nếu không cô có thể sẽ là viên đạn thứ hai dưới họng súng của Lý Lôi.
Bởi vì chữ viết của Kỷ Cửu trôi chảy, cách giải ngắn gọn, trả lời chính xác, hoàn thành tốt toàn bộ bài giải, cuối cùng Lý Lôi cũng nở một nụ cười nhẹ.
"Không tồi, về chỗ đi." Giọng điệu nhẹ nhàng hơn so với lúc nói chuyện với Triệu Ngâm Kỳ.
Kỷ Cửu ngượng ngùng cười cười, quay người bước về chỗ ngồi.
"Kỷ Cửu giải rất hay a! Ý nghĩ rõ ràng và các bước đơn giản hơn so với cách giải trong đáp án chuẩn. Mọi người có thể xem qua sách bài tập của em ấy sau giờ học và noi gương theo. Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu giải thích bài tập này."
Một tiết học kéo dài bốn mươi phút, Triệu Ngâm Kỳ đứng phạt trong ba mươi lăm phút.
Sau giờ học, đôi mắt của Triệu Ngâm Kỳ đã sưng lên thành quả óc chó to vì khóc, Lý Lôi tức giận không thu dọn tài liệu giảng dạy mà bảo cô ấy đi theo đến văn phòng, chủ yếu là dạy dỗ cho ra hồn.
Ngay khi hai người lần lượt đi ra khỏi phòng học, thân thể của Kỷ Cửu liền mềm nhũn, úp mặt xuống bàn, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Buổi học thực sự rất mệt mỏi, đừng nghĩ rằng cô không thể nhìn thấy đôi mắt hình viên đạn của Triệu Ngâm Kỳ gần như muốn giết chết cô (Kỷ Cửu), thật sự không hiểu được người này đến từ đâu mà trong mắt cô ta lại nhìn cô (Kỷ Cửu) như kẻ thù không bằng. Trước mặt mọi người cũng chưa thấy qua, cứ như vô duyên vô cớ mà sinh ra.
"Kỷ Cửu, cậu với Ôn Mặc đang quen nhau sao?" Quan Lộ Lộ đi lấy nước trở lại, vừa thấy Kỷ Cửu trằn trọc mãi không ngủ, liền nói chuyện phiếm.
Hôm nay đến phiên Quan Lộ Lộ trực nhật, cô đã đến từ sáng sớm, ai biết rằng cô tình cờ nhìn thấy Kỷ Cửu và Ôn Mặc cùng nhau bước vào cổng trường, nhìn từ phía sau lưng hai người cực kỳ xứng đôi, khung cảnh ngập tràn bong bóng màu hồng phấn, làm cho cô cảm thấy trái tim của lão a di thiếu nữ này đều trở nên ngọt ngào.
Kỷ Cửu quay đầu, híp híp mắt, nhìn qua ba cái bàn, tầm mắt trực tiếp rơi vào sườn mặt Ôn Mặc, chỉ sau một giây liền thu lại, mơ hồ nói: "Còn có thể."
Dù sao thì sau này sẽ biết, cô ấy nói đùa cũng không sao.
Quang Lộ Lộ nghe vậy, càng ngày càng thêm thích thú: "Cậu đoán xem, sáng nay tớ đã thấy gì?"
"Cậu thấy cái gì?"
Cô thần thần bí bí nói: "Tớ thấy cậu và Ôn Mặc bước xuống cùng một chiếc xe."
Trong đầu Kỷ Cửu như có người dùng lực búng vào dây gân, cô giả vờ bình tĩnh giải thích: "Gia đình tớ và gia đình cậu ấy quen nhau từ nhỏ. Mấy ngày nay nhà cậu ấy có chuyện nên tạm thời ở nhà tớ."
Quan Lộ Lộ phát ra âm cuối thật là dài, giọng nói có chút trêu chọc: "Ồ ~ Hóa ra là thanh mai trúc mã! Hehehe!"
Kỷ Cửu không nói nên lời, thanh mai trúc mã cái rắm, thanh mai trúc mã thật sự của nhà người ta còn chưa có online đâu! (Ý chỉ Quý Nhã Nam - nữ chủ).
Quan Lộ Lộ tiếp tục sử dụng trí tưởng tượng hoang đường của mình: "Nhìn xem, hai người đều có điểm số tương đương nhau. Vài năm nữa, hai người sẽ được nhận vào cùng một trường đại học trọng điểm. Sau khi tốt nghiệp, có thể cân nhắc làm giấy đăng ký kết hôn không?"
"Bạn học Quan Lộ Lộ, cậu không đi mà sáng tác ra chuyện cổ tích đi, thật sự là có trí tưởng tượng phong phú, có tài đấy!"
"Tớ nói cho cậu biết, cậu đừng nghĩ như vậy nha! Giác quan thứ sau của phụ nữ rất là chuẩn đấy!"
Kỷ Cửu từ bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn của Quan Lộ Lộ, đẩy cánh tay cô nói: "Được được được, cậu nhanh mà chuẩn bị từ đơn đi, tiết sau là Tiếng Anh đó, vạn nhất đừng bị kêu tên lên bảng viết, nếu không, cậu lên đó viết không được thì cậu tự chịu."
Trong khi nói chuyện, Triệu Ngâm Kỳ với đôi mắt đỏ hoe vừa lúc đi ngang qua và nghe thấy lời nói của Kỷ Cửu, nghĩ rằng Kỷ Cửu đang cố tình chế giễu khi cô ở trong tiết toán không giải được bài, còn bị Lý Lôi và Khúc Tình mắng trong văn phòng. Trong lòng đột nhiên nổi lửa giận, không chút nghĩ ngợi liền xông tới trước mặt Kỷ Cửu tức giận đập tay xuống bàn một cái.
"Kỷ Cửu." Cô ấy bất chấp hình ảnh của mình mà hét lên.
Kỷ Cửu ngẩn người: "Cậu làm gì vậy?"
Triệu Ngâm Kỳ giận run lên: "Cậu vừa rồi mới nói gì?"
"Tôi nói cái gì?" Mặt Kỷ Cửu lộ ra vẻ không kiên nhẫn, bản thân tự xưng là đã tu luyện được tính tình dịu dàng giờ đây có chút dấu hiệu rạn nứt, "Vô duyên vô cớ cậu đập tay vào bàn của tôi, không xin lỗi sao?"
"Tại sao tôi phải xin lỗi? Cậu mới là người phải xin lỗi tôi, cậu vừa nói xấu về tôi đấy, tôi con mẹ nó nghe thấy được tất cả rồi."
Kỳ ba* hằng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.
*Kỳ ba: Chỉ những điều kỳ quái.
Kỷ Cửu thở dài, các bạn trong lớp học bắt đầu chú ý đến, ánh mắt như xem kịch rõ ràng là xem các cô diễn xiếc như khỉ.
Kỷ Cửu ghét bỏ cảm giác trở thành điểm nổi bật, mím môi, ngữ khí lạnh lẽo nói: "Thuốc bổ não chữa được bách bệnh."
Giọng nói khinh người đến chết không thôi.
Một đám quần chúng đang ăn dưa: "..."
Quan Lộ Lộ giật giật khóe miệng, lớn tiếng bảo vệ Kỷ Cửu: "Triệu Ngâm Kỳ, chúng tôi nói chuyện với nhau đâu có nhắn đến tên của cậu đâu, cậu hiểu lầm rồi."
Triệu Ngâm Kỳ đang cực kỳ tức giận, cái gì cũng không nghe vào tai, vẻ mặt dữ tợn nói: "Khó trách Quý Nhã Nam nói, tâm cơ của cậu thâm sâu quá, quả nhiên là như thế."
Kỷ Cửu cuối cùng cũng hiểu được sự thù địch của cô ấy đến từ đâu, chắc chắn phải có lý do của nó. Cô đã xuyên thư đến thế giới này đã nhiều năm như vậy, cảm giác nữ chủ Quý Nhã Nam này tồn tại vẫn không được mạnh lắm.
Nhiều năm trôi qua thật êm đềm, cô thỉnh thoảng tự hỏi không biết mạch truyện chính có phải do mình thay đổi hay không, nếu không thì làm sao nữ chính mãi vẫn chưa xuất hiện.
Hóa ra nó không phải là không xuất hiện, chẳng qua là nó không xuất hiện bên ngoài ánh sáng, ngầm có nhiều hành động nhỏ ở bên trong bóng tối.
Vị này trước mắt có lẽ là quân cờ đầu tiên mà Quý Nhã Nam vất vả mà ra quân.
Thật đáng tiếc, có hơi ngu ngốc.
Kỷ Cửu im lặng một hồi, trong đầu suy nghĩ lung tung, Triệu Ngâm Kỳ bất đắc dĩ nói: "Sao thế? Không còn lời nào để nói? Cậu đang e ngại? Tôi không giải ra thì làm sao? Cậu có cần phải cùng với người khác trêu chọc tôi không? Có cần thiết..."
"Không cần thiết đâu." Kỷ Cửu bị tiếng ồn ào làm cho đau đầu, dứt khoát nắm lấy quyền được nói. Nếu một người phụ nữ trở nên điên cuồng, cả thế giới sẽ phải đứng sang một bên.
Khi Triệu Ngâm Kỳ đột ngột dừng lại, trong nháy mắt, Kỷ Cửu miễn cưỡng ném ra một câu: "Tôi không muốn cãi nhau." Cô ấy không biết rằng mình đang bị lợi dụng như một con cờ, cãi nhau cũng sẽ chỉ khiến cô ấy cảm thấy rằng chính mình mới là người đang bị bắt nạt.
Thật sự tò mò về những lợi ích mà Quý Nhã Nam đã mang lại cho Triệu Ngâm Kỳ khiến cô ấy trung thành như vậy.
Nhưng mà cũng thật làm khó cho Triệu Ngâm Kỳ, với chỉ số IQ khủng khiếp này, vẫn có thể được nhận vào lớp chuyên, phỏng chừng đánh bậy đánh bạ dẫm không ít vận đen đủi.