Kỷ Cửu ở góc tường nghe lén nửa ngày, kim phút chỉ đến số chín, một tiếng chuông vang lên.
"Ku ku ku~"
Hai người đang tán gẫu đột nhiên nuốt hết giọng nói vào miệng, đồng thời quay đầu nhìn cô.
Kỷ Cửu mặt đỏ bừng, che đi cái bụng xẹp lép trống rỗng, xấu hổ cười: "Tớ đói bụng..."
Đại khái cô xấu hổ đến mức muốn bốc khói.
Vốn tưởng rằng vừa mới cùng Ôn Mặc không vui, mạnh ai người đó đi không bao lâu, trong nháy mắt liền mất mặt trước mặt hắn, Kỷ Cửu cảm thấy hôm nay cô sợ là đã giẫm phải rủi như phân chó gì trên đường đi học.
Cảnh tượng ngập tràn sự xấu hổ.
Kỷ Tử Nhiên quay mặt sang một bên, nhìn thiếu niên mắt điếc tai ngơ, kiêu ngạo này, lại nhìn qua đầu cầu thang ha hả cười thiếu nữ, sọ não nhịn không được thình thịch đau.
Khi thấy hai người không ai chuẩn bị mở miệng nói chuyện, nhưng bầu không khí cũng không đến nỗi cứng ngắt, Kỷ Tử Nhiên đành đi ra hòa giải.
"Tiểu Cửu, đói bụng rồi? Đói bụng cùng anh đi ăn cơm đi, đúng rồi, Ôn Mặc, cậu có muốn đi cùng không?"
Kiếp trước anh thật sự mắc nợ hai người này, duyên phận thật khủng khiếp, lớn như vậy rồi, còn phải làm sứ giả hòa bình cho hai người.
Ôn Mặc đề cao nguyên tắc "Trầm mặc là kim" tiếp tục làm người ta phát bực.
Kỷ Cửu từ khóe mắt liếc hắn một cái, hai ba bước đi đến bên cạnh Kỷ Tử Nhiên, dứt khoát gật đầu nói: "Đi thôi."
Bộ dáng không coi ai ra gì kia, hoàn toàn không đem Ôn Mặc để vào mắt.
Cơn tức giận của Ôn Mặc vừa mới lắng xuống đột nhiên hỏa khí lại nổi lên, hắn hừ lạnh một tiếng, thong thả dạo bước, đi từng bước chậm rãi đến gần Kỷ Cửu, giọng điệu giận dỗi: "Đúng lúc, tớ cũng đói bụng, chúng ta, cùng, nhau, đi."
Gằn từng chữ một, đọc rõ ràng từng chữ.
Kỷ Cửu: "..."
Kỷ Tử Nhiên: "..."
Trong nhà ăn, bây giờ đã chính xác vào giờ ăn trưa, dòng người chen chúc xô đẩy, khách đến đầy nhà.
Kỷ Cửu đứng ở cửa nhón chân nhìn ra xa một phen, một khoảng mênh mông rộng lớn, trong đám người nhìn không thấy nửa điểm của khe hở. Trong đại sảnh có tổng cộng bày mấy trăm chỗ ngồi, giờ phút này đã không còn một chỗ.
Kỷ Cửu chỉ nhìn thoáng qua liền xoay người muốn rút lui, một trăm tám mươi người từ đầu đến cuối, xếp hàng cũng phải mất hai mươi đến ba mươi phút? Nói không chừng chờ cô ăn cơm xong, mọi người ngủ trưa đều đã thức dậy hết rồi.
Kỷ Tử Nhiên thấy cô muốn đi, vội vàng nắm chặt cổ tay cô: "Sao em lại bỏ đi?"
Kỷ Cửu nói: "Đi ra ngoài ăn, ở đây nhiều người quá." Nói xong, bước ra khỏi cửa trước.
Kỷ Tử Nhiên và Ôn Mặc liếc mắt nhìn nhau một cái, cả hai đều bất lực mỉm cười, ngay sau đó đi theo Kỷ Cửu rời khỏi nhà ăn.
Từ cổng chính của trường Mẫn Xuyên rẽ phải đi bộ khoảng hơn một trăm mét, qua ngã tư có một khu phố buôn bán nổi tiếng chuyên bán đồ xa xỉ, các nhà hàng cũng thuộc loại cao cấp hơn, bên cạnh còn có một khu phố khác mà không ai biết - Phố ăn vặt, ngược với phố thương mại, ở phố này có nhiều món ăn vặt, vừa rẻ, vừa có hương vị độc đáo, được học sinh các trường cấp ba xung quanh chỗ này rất ưa chuộng.
Vào buổi trưa, nếu không thích đồ ăn trong nhà ăn ở trường, hoặc nếu có quá nhiều người trong nhà ăn và không muốn xếp hàng dài, sẽ đến hai con phố này để dùng bữa và nghỉ ngơi.
Khi đi ngang qua phố thương mại, bước chân của Kỷ Tử Nhiên giảm tốc độ lại, mũi chân hướng vào bên trong, theo bản năng muốn vào một nhà hàng mỳ Ý trong phố thương mại, đi được một lúc thì phát hiện hai người phía sau không đi theo, nên không khỏi ngạc nhiên nhìn họ.
"Các người tại sao không đi?" Anh hỏi.
Kỷ Cửu nhướng mày: "Nhân cơ hội tốt này, anh không đi trải nghiệm món ăn đường phố một phen, ăn cái này?"
Kể từ khi xuyên đến thế giới này, cái gì cũng tốt, điều duy nhất khiến cô cảm thấy đau đớn chính là không còn được ăn những quán ăn lề đường như ngày xưa nữa.
Mặc dù nó không được vệ sinh cho lắm, nhưng nó có vị ngon, lâu lâu ăn một lúc cho đỡ thèm.
Kết quả khi tới Kỷ gia, đừng nói đến quán ven đường, cô còn chưa ăn kẹo đường hồ lô, không phải không đủ tiền mua mà là lão thái thái quá nghiêm khắc vì sợ cô có thể bị tiêu chảy sau khi ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ.
Kỷ Cửu hiểu được nỗi lo lắng của lão phu nhân, nhưng vấn đề là miệng của cô thèm a! Thèm đến không chịu đựng được!
Hiện tại, cô thật vất vả mới lên được cao trung, lão thái thái không ở trước mặt, không có việc gì mà tóm được, có thể lén ăn vài miếng, sinh mệnh coi như đã lên đến đỉnh!
Những giữa chừng Kỷ Cửu đang muốn ăn thế mà bị tên Kỷ Tử Nhiên này thay đổi, anh trai công tử sinh ra ở trong gia đình đại giàu có nên vạn lần anh ta đều không muốn ăn a! Phải làm cho anh ta đi ăn quán ăn ven đường, a, Kỷ Cửu như thế nào không nói có dẫn anh ta đi ăn đất đâu?
Trong lòng Kỷ Tử Nhiên run lên, nghĩ đến những gian hàng bẩn thỉu mà anh nhìn thấy ở góc phố ngày xưa, có một lớp dầu mỡ đen tuyền, rắc thêm gia vị không biết là cái gì vàng vàng, trắng trắng, chắp vá dính ở bên nhau, có chỗ nào là mỹ vị, kia căn bản chính là món ăn hắc ám trong truyền thuyết!
"Kỷ Cửu, anh nói cho em biết, anh không đi." Kỷ Tử Nhiên làm vẻ mặt thà chết chứ không chịu khuất phục.
Kỷ Cửu trừng anh một cái: "Em không có buộc anh đi, nếu anh không đi thì tự mình ăn ở con phố này đi, em đến con phố kế bên ăn đây."
Cô có thể vừa đi dạo vừa ăn uống, ăn xong rồi đi tìm một quán nhỏ mua một ly trà sữa ngọt ngào uống, sau đó mang về lớp uống trà chiều... Ahihi, hạnh phúc quá!
Kỷ Tử Nhiên biết quá rõ biểu hiện tham ăn của Kỷ Cửu, lập tức hiểu rằng cô không nói đùa, sắc mặt thay đổi liên tục, đưa ánh mắt cầu cứu qua bên thiếu niên tuấn tú đang im lặng ở bên cạnh.
Ôn Mặc quay đầu đi chỗ khác, bình tĩnh nhìn về phía xa xa, không có để ý tới phản ứng của anh ta.
Kỷ Tử Nhiên: ...Mẹ kiếp!
Kỷ Tử Nhiên tức giận đến tâm can đều kêu đau a, anh không hiểu được, đầu óc của chính mình lúc ấy tại sao lại muốn cùng hai người này ra đây?
Một người là chú chó husky trời sinh cho cái đầu bị nứt mẻ, còn một người là chú chó săn lông vàng to lớn, ngoan ngoãn tuân lệnh. Hai vị tiểu tổ tông này quả thực là trời sinh một đôi!
Con mẹ nó, về sau ai dám nói bọn họ không xứng, anh đây sẽ là người đầu tiên tức giận với người đó.
**
Trên con phố ăn vặt có rất nhiều hàng quán ven đường, nhiều người ăn mặc đồng phục học sinh tới tới lui lui, ngựa xe như nước, tạo nên cảnh nhộn nhịp, tấp nập.
Kỷ Cửu vừa ôm cái bánh bao nhỏ vừa rót súp mới mua vào bát, ăn ăn húp húp, lớp bột mỏng ở bên ngoài vừa vào miệng là tan, nhân thịt tươi ngon nhiều nước, một cái bánh bao nhỏ trong vài phút đã bị giải quyết.
Cô thả chiếc hộp rỗng trong tay xuống, quay người lại, nhìn Kỷ Tử Nhiên ở phía sau, đắc ý dào dạt: "Thế nào? Ngon không?"
Kỷ Tử Nhiên một ngụm nuốt một cái bánh bao nhỏ vào miệng, nghe Kỷ Cửu nói chuyện với mình, gật đầu như gà mổ thóc: "Tuyệt! Tuyệt! Tiểu Cửu, em thật có miệng ăn!"
Kỷ Cửu không nói lời nào, chờ trong miệng anh ta ăn xong bánh bao liền đột ngột bổ sung: "Oa ... thơm quá!"
Trong lời nói có mười phần ý trào phúng.
Kỷ Tử Nhiên: "..."
Kỷ Tử Nhiên bị dỗi đến nửa miệng không nói nên lời, cắn chặt chiếc bánh bao nhỏ một cách dữ dội, anh không bao giờ muốn nói chuyện với tiểu công chúa nữa, vĩnh viễn, nói bất quá cô không có việc gì mà tự mình khó chịu...
Phía sau hai người, Ôn Mặc gắt gao đi theo, trên tay cầm những chiếc bánh dẻo nhân đậu vừa thơm vừa ấm, hương thơm lượn lờ trước mũi.
Hắn nhìn chằm chằm thiếu nữ ở tuổi thanh xuân trước mặt, ánh mắt ôn nhu đến mức có thể át cả nước, không biết có phải là hòa hảo tạm thời hay không, nhưng dù vậy ...
Ôn Mặc nhíu mày, hắn vẫn không thể dễ dàng buông tha cho Kỷ Cửu gạt hắn chạy đến Mẫn Xuyên, trước kia cô đã từng dạy hắn một lời nói gói một vàng, e rằng những điều cô nói đều bị chó tha đi mất rồi!
Đôi khi nằm trên giường vào ban đêm, hắn sẽ tự hỏi, có phải hắn có chỗ nào chưa đủ tốt hay không, làm cho Tiểu Cửu lựa chọn việc trốn tránh thay vì chấp nhận lòng tốt của hắn đối với cô.
Hắn vẫn còn nhớ rõ thư phòng ở tầng hai ngày hôm qua.
Tầm mắt trong phòng tối tăm, chỉ có chiếc đèn bàn phát ra ánh sáng yếu ớt.
Cha hỏi hắn rằng liệu hắn có chắc chắn sử dụng cơ hội đặc ân duy nhất mà nhà họ Ôn ban cho hắn để đổi lấy việc chuyển đến Mẫn Xuyên không?
Hắn trả lời như thế nào?
Có vẻ như... trực tiếp ký tên vào đơn xin chuyển trường.
Sau khi đặt bút, xem lại hai chữ Ôn Mặc, một chút nét bút dây dưa cũng không có.
Hắn chợt nhận ra rằng hắn trong lúc đó không hề có một chút do dự nào.
Khi hắn đi ra ngoài, cha hắn, người luôn dịu dàng và tao nhã với nụ cười thân thiện trên môi, nghiêm nghị nói với hắn rằng sau này dù khó khăn hay mệt mỏi, nhà họ Ôn sẽ không cung cấp bất cứ đường tắt nào cho hắn nữa, hết thảy đều dựa vào hắn đơn đả độc đấu*.
*Đơn đả độc đấu: tự một mình làm mọi thứ.
Lúc đó, hắn quay lưng đi và nhẹ nhàng đáp lại: Con hiểu rồi.
Nếu hiện tại có ai đó hỏi hắn, sau này hắn có hối hận không?
Ôn Mặc nghĩ, không hối hận.
Cho dù cuộc sống sau này có thật sự gập ghềnh, hắn có thể hối hận vài năm, nhưng tất cả phụ thuộc vào quyết định của Kỷ Cửu, nếu nói ra câu trả lời đi ngược lại trái tim mình, hắn nhất định sẽ hối hận cả đời.
Có một số cơ hội đã bỏ lỡ nhưng còn có thể chiến đấu.
Đối với một số người, một lần bỏ lỡ là mãi mãi.
Buổi chiều trở lại lớp học, nhiều người trong lớp vội vàng nghỉ trưa, cánh quạt của máy điều hòa thổi khí lạnh, thổi tan làn sóng nóng đã được cách ly bên ngoài phòng, nhiệt độ trong lớp vừa phải.
Kỷ Cửu rón rén đi vào từ cửa sau, cố gắng không đánh thức các bạn trong lớp, đợi xong chỗ ngồi, cô mới nhận ra điểm tâm của mình vẫn còn trong tay Ôn Mặc.
Cô nghiêng người nhìn bàn thứ tư bên phải, Ôn Mặc cởi áo khoác chống nắng, hắn thản nhiên đặt hai túi điểm tâm lên bàn.
Những miếng bánh ngọt tráng miệng có màu trắng sữa, trên bề mặt có rắc thêm chút nước cốt dừa đặc biệt hấp dẫn.
Kỷ Cửu do dự một chút, sau đó lại đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh bàn của mình, tranh thủ lúc hắn quay lưng, trong một cái chớp mắt liền nhanh chóng cầm túi lên rồi chạy đi.
Thật không may, tốc độ của cô vẫn còn chậm nửa nhịp.
Ôn Mặc phát hiện được những người lén lút phía sau, hắn ấn tay cô xuống mà không thèm nhìn, ngước mắt, ánh mắt bình tĩnh như nước.
Kỷ Cửu giật giật khóe miệng cười nịnh nọt: "Tớ vừa rồi quên lấy đồ ăn..."
"Ừ." Thanh âm hơi trầm xuống.
"Vậy...để tớ trở về chỗ." Cô chỉ vào bàn tay phía trên của hắn, ra hiệu cho hắn bỏ tay ra.
Ôn Mặc buồn cười mà liếc cô: "Chờ một chút."
Vừa nói hắn vừa đưa tay sờ sờ lung tung trong học bàn, ba giây sau liền lấy ra một hộp sữa chua, là một nhãn hiệu quen thuộc.
Kỷ Cửu sững sốt, trái tim như bị một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt, tê dại đến lợi hại.
"Mang về đi, tớ không có quên." Hắn nói.
Sữa chua ở trong học bàn đã lâu, tháng chín còn chưa hạ nhiệt, huống chi là cái lạnh vừa lấy ra từ trong tủ lạnh. Kỷ Cửu mím môi nhận lấy, đầu ngón tay vô tình chạm vào hắn, hơi nóng có chút ấm lên khiến tay cô co rút lại.
Kỷ Cửu à Kỷ Cửu, ngàn vạn lần nhớ kỹ, sắc đẹp hại người, sắc đẹp hại người, sắc đẹp hại người...oa.
Sau khi niệm hơn mười mấy lần trong im lặng, Kỷ Cửu bình tĩnh lại tâm trí, giả vờ bình tĩnh và cảm ơn, sau đó chạy trối chết ...
Trở lại chỗ ngồi, Kỷ Cửu bị sắc đẹp làm choáng váng, đặt đồ ăn lên bệ cửa sổ bên cạnh, sau đó toàn thân mềm nhũn nằm, nằm úp mặt lên trên bàn, vùi đầu chợp mắt, tâm tư rối loạn.
Chỉ trong một phút, cô nghĩ đến rất nhiều thứ, về tất cả những trải nghiệm mà cô đã trải qua, nghĩ đến Ôn Mặc, nghĩ tới Quý Nhã Nam, nghĩ đến cái năm bi thảm khi cô hai mươi sáu tuổi ...
Không biết là do thời tiết quá tốt hay là cô buồn ngủ, Kỷ Cửu nghĩ tới đây, mắt tối sầm lại, từ từ chìm vào giấc ngủ ...
Cuối cùng, trong giấc mơ cũng không còn thấy khuôn mặt cười tươi cười quỷ quyệt kia nữa.
Dưới nắng mặt trời, trong bóng râm, thiếu niên mười mấy tuổi nở nụ cười sảng khoái, góc áo sơ mi trắng tung bay ở giữa không trung, hồi lâu có gió thoảng qua, năm tháng vừa đúng lúc.