Tiểu ong mật* rốt cuộc cũng im lặng...
*Chỉ Ôn Mặc.
Ăn cơm nước xong, Kỷ Cửu không còn nghe thấy tiếng nói chuyện phiếm của Ôn Mặc nữa, bên tai có một mảng thanh tịnh.
Các bạn nhỏ đã được lấp đầy bụng muốn đi chuẩn bị ngủ trưa.
Sau khi Ban Mai xây xong, đã tìm được một nhà thiết kế nổi tiếng trong nước lúc bấy giờ để thiết kế tòa nhà dạy học, đưa ra những yêu cầu gần như khắt khe, tính tiện dụng và thiết thực phải được đặt lên hàng đầu bằng vẻ ngoài đẹp mắt.
Người thiết kế đã cân nhắc cả hai, cuối cùng đưa ra bản vẽ thiết kế, có một chỗ đặc biệt là căn tin được bố trí gần khu nhà dạy học thứ tư, tầng ở trên cao là khu ngủ trưa của bọn trẻ, bởi vì suy xét ăn cơm xong có thể đem đám nhóc cùng một lúc đem lên đó, sự an toàn sẽ được gia tăng.
Đồng thời, nhà thiết kế đã khéo léo và cẩn thận sử dụng các tấm cách âm trên thị trường ở tầng giữa của căn tin và phòng ngủ trưa để đảm bảo sự yên tĩnh tuyệt đối cho khu vực nghỉ ngơi trên lầu.
Từ căn tin đi ra, lũ trẻ lớp lớn leo lên cầu thang, giáo viên lớp trung và lớp nhỏ xếp hàng dài chờ đi thang máy, bốn cái thang máy dài hơn qua lại mấy chuyến liền vận chuyển xong.
Theo bản đồ in của nhà trẻ, phòng ngủ trưa của lớp chín nhỏ nằm ở phía ngoài cùng bên phải của tầng hai. Trong căn phòng rộng 70-80m2, từ trái qua phải có hai mươi chiếc giường gỗ được xếp ngay ngắn, những chiếc giường được sắp xếp mỗi cái cách một cái bày ra một con đường nhỏ.
Có hai dãy dài, giường nào cũng trải khăn trải giường mà cha mẹ mang theo cho con cái.
Từ cuối tháng hai đến đầu tháng ba, không bao lâu nữa là đến mùa xuân, lúc ấm lúc lạnh, nhà trẻ có hệ thống sưởi đa số thời gian đều được mở ở trong phòng, đặc biệt là giờ ngủ trưa, thường bắt đầu sưởi trước một giờ để trẻ ngủ trưa không bị lạnh, sinh bệnh.
Kỷ Cửu đi theo một tiểu nha đầu vào cửa, hơi nóng trong phòng điều hòa chạm vào gió lạnh ngoài hành lang, giữa không trung hóa thành sương trắng vô hình, hơi ấm phả vào mặt, lập tức xua tan khí lạnh trên áo khoác ...
Giường được sắp xếp ngẫu nhiên bởi máy tính vào đầu học kỳ một, vì số lượng người không đủ nên chỉ còn chiếc giường trong cùng ở hàng thứ hai. Học kỳ này Kỷ Cửu tham gia vào lớp và tình cờ lấp đầy chỗ trống.
Những đứa trẻ khác bước vào phòng và tìm đến chỗ ngủ của chúng một cách quen thuộc, chúng nhanh chóng bắt đầu cởi quần áo và chuẩn bị cho giấc mơ đẹp. Đầu tiên, cô giáo Viên dẫn Tiểu Kỷ Cửu đến chiếc giường nhỏ mà cô bé sẽ nằm:
"Kỷ Cửu, nhớ kỹ nhé, về sau cái này là giường của con, buổi sáng dì con đem chăn của con trải lên, bây giờ chuẩn bị đi ngủ đi."
Kỷ Cửu liếc nhìn chiếc giường màu gỗ nhạt có in năm chữ "Bạn học nhỏ Kỷ Cửu", ngoan ngoãn gật đầu, nói lời cảm ơn với cô, côn Viên xinh đẹp mỉm cười, âu yếm sờ đầu Tiểu Kỷ Cửu: "Phải cởi quần áo ra đó. Con có cần cô giáo giúp không?"
Khuôn mặt Tiểu Kỷ Cửu ửng đỏ, lắc lắc cái đầu. Nực cười! Cô đây là một người hơn hai mươi mấy tuổi rồi. Làm sao cô có thể cần ai đó giúp một việc đơn giản như cởi quần áo của mình?
Cho dù người khác muốn giúp đỡ, cô vẫn là không muốn đâu! Quả thật cảm thấy quá thẹn! Lấy tay che mặt lại ...
Cô giáo Viên cảm thấy thích thú trước cử chỉ nhí nhảnh đáng yêu của cô bé, phụt một tiếng cười: "Vậy nhé, nếu có vấn đề gì thì nhớ kêu cô nha!"
Khi giáo viên đi nơi khác, Kỷ Cửu quá mệt mỏi khi phải cải trang thành một đứa con nít hơn nửa ngày trời, cuối cùng cũng cởi chiếc áo bông nhỏ bên ngoài và lớp áo len trắng bên trong.
Cô do dự một chớp mắt một cái, sau đó vặn người, cởi bỏ một lớp quần jean ở bên ngoài, chỉ để lại một lớp nội y giữ ấm ở bên trong.
Sau đó mới mở chăn ra, chui vô chiếc chăn, ấn bàn chân nhỏ lên tấm chăn mềm, thoải mái đến cười híp mắt.
Chiếc chăn bông êm ái và ấm áp, mang theo mùi hương tơ tầm kèm hương vị ánh nắng mặt trời, buổi trưa yên ả và thanh bình, những đứa trẻ chơi mệt vào buổi sáng không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ đang kéo đến, từ từ chìm vào giấc ngủ, chậm rãi rơi vào giấc mộng đẹp, cảnh sắc vạn vật hiện lên, ngủ mà cảm thấy được hương vị đặc biệt ngọt ngào...
Hai giờ chiều, nắng gắt, bầu trời trong xanh, mùa xuân nhiệt độ ấm tăng nhẹ, giáo viên trực ban hạ điều hòa trong phòng hai độ, mắt nhìn đồng hồ, còn khoảng nửa tiếng nữa mới kết thúc giấc ngủ trưa.
Cô giáo mở một khe nhỏ trên cửa sổ để gió lùa vào, tay chân nhẹ nhàng vừa định rời đi, cô chợt nghe ở phía sau lưng mình có thanh âm sốc chăn bông sột sột soạt soạt của người nào đó.
Quay đầu nhìn, cô giáo thình lình phát hiện một tiểu nữ oa oa mới kia hiếp mắt buồn ngủ, lung lay nửa người trên mà ngồi dậy, khuôn mặt đầy vẻ bàng hoàng sau lần tỉnh dậy đầu tiên.
Giáo viên trực lắp bắp kinh hãi, sợ đánh thức những đứa trẻ đang ngủ khác, nên thở chậm lại, đi tới chỗ cô bé ngồi xổm xuống, nhanh chóng lướt qua cái tên dán trên giường, nói nhỏ: "Tiểu Kỷ Cửu, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ dậy, con có còn muốn ngủ tiếp hay không?"
Tiểu Kỷ Cửu ngẩn ra vài giây, mới khôi phục được một chút ý thức, lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Con không muốn ngủ nữa ..."
Khi giáo viên trực ban nghe giọng điệu trong trẻo của cô bé, cô biết cô bé gần như vẫn đang buồn ngủ, cô cúi xuống, bế cô bé lên, cầm lấy quần áo trên bàn nhỏ bên cạnh rồi lặng lẽ ôm Tiểu Kỷ Cửu đến phòng trực bên cạnh, mặc quần áo vào cho cô.
Mặc chiếc áo khoác cuối cùng cho Tiểu Kỷ Cửu, giáo viên trực ban nhanh chóng đi xem các phòng khác, sợ cô bé ở một mình buồn chán, cô giáo lấy từ trong ngăn kéo ra một khối đồ chơi xếp hình đưa cho Tiểu Kỷ Cửu nói: "Tiểu Kỷ Cửu, cô giáo phải mau chóng đi xem những bạn học nhỏ khác, con có thể ở đây chơi trò chơi ghép hình, sau khi chơi ghép hình xong, cô giáo sẽ trở lại, được không?"
Thứ cô giáo lấy ra là một trò chơi ghép hình gồm có bảy bảy bốn mươi chín miếng, một đứa trẻ bốn tuổi khó có thể ghép nó lại với nhau trong nửa giờ, nhưng với cô thì thời gian còn nhiều như vậy cũng đủ để cô chơi xong.
Kỷ Cửu trong lòng biết rõ mình bị cô giáo coi thường, nhưng mà, trước mắt thì cô đang chiếm lấy thân thể búp bê sữa này, không có cách nào để cãi lại, đành phải ngoan ngoãn gật đầu chấp nhận chơi trò chơi ghép hình.
Cô giáo thấy cô bé ngoan như vậy, lập tức liền mỉm cười, yên tâm ra ngoài kiểm tra.
Kim giây ở trong đồng hồ quay tích tắt tích tắt, xung quanh ngoại trừ tiếng quạt gió của máy điều hòa thì không gian vô cùng yên tĩnh.
Kỷ Cửu dành năm phút để khôi phục lại trò chơi ghép hình cho hoàn thành như cũ, sau đó lắc lư đôi chân ngắn ngủn trên ghế trong ba phút.
Cuối cùng dành hai phút để thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, một trở ngại nhỏ xảy ra trong giây phút mới vừa đi qua trong một khắc chạm mức "Thập"*, cánh cửa đang đóng đột ngột mở ra với một tiếng lách cách.
*Một khắc = 15 phút, chạm mức "thập" là mới chạm vào mức số 10, 10+5=15 phút. Suy ra còn 5 phút nữa mới đúng một khắc.
Kỷ Cửu theo thói quen quay đầu lại, tầm mắt cô nhìn thấy nửa cái chân kia ở bên ngoài bước vào mới phát hiện thấy một cậu con trai vào ngay đúng vào trong tầm mắt.
Tiểu Kỷ Cửu: Chết tiệt, thật là mù mắt!
Vừa nhìn đã biết đó là nam chính, cả người trong bộ quần áo mùa thu nhỏ màu vàng: "..."
Cậu ta dường như không ngờ rằng trong phong còn có một tiểu cô nương, hơn nữa lại là búp bê Tây Dương mà cậu vô cùng yêu thích, trong lúc nhất thời không có phản ứng gì, ôm quần áo ngây ngốc đứng ở cửa.
Kỷ Cửu thấy bộ dáng hồn để trên mây của cậu ta, tùy ý để cho gió lạnh bên ngoài thổi qua cũng không biết làm sao tránh đi.
Cảm thấy bản thân cần thiết đại phát từ bi nhắc nhở một chút, rốt cuộc thì cũng là một tiểu hài tử có sức đề kháng kém, không cẩn thận làm tổn hại sức khỏe, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
"Cậu không thấy lạnh hả?"
Sau khi dứt lời, Tiểu Ôn Mặc định thần lại, nửa người bị gió ngoài hành lang thổi đến da thịt, khẽ run lên, cả người vì lạnh mà run lên, còn đang bận suy nghĩ về Tiểu Kỷ Cửu một chút.
Đương nhiên là lạnh rồi! Cậu còn nghi ngờ rằng cậu sẽ trở thành một cây kem.
"Vậy thì cậu vào đi, sau đó nhớ đóng cửa lại."
Nụ cười tươi như hoa ở trên mặt Tiểu Ôn Mặc hiện ra, rực rỡ hơn ánh nắng chiều bên ngoài gấp trăm lần, cậu bước nhanh vào phòng trực ban theo lời của Tiểu Kỷ Cửu, sau đó dùng chân đá cửa đóng cửa lại.
Nhìn quanh một vòng, phát hiện bên cạnh búp bê Tây Dương còn có một cái ghế dựa, không chút nghĩ ngợi liền cầm lấy quần áo chiếm lĩnh tiểu địa bàn, bắt đầu lấy quần áo từng cái hướng lên đầu mặc xuống.
Một lúc sau, Ôn Mặc mặc quần áo xong, dùng tay vuốt thẳng lại mái tóc cho chỉnh tề, sau đó, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dựa nhỏ thành thành thật thật nhìn chằm chằm vào con búp bê Tây Dương đang đùa nghịch trò chơi xếp hình trên bàn.
Kỷ Cửu ngồi xuống đem từng mảnh ghép ghép lại cho hoàn chỉnh, không vội vàng không chậm chạp, không hề cảm thấy áy náy mà phớt lờ ánh nhìn mong đợi của cậu bé trong đầu.
Đừng hỏi tại sao cô lại nhẫn tâm như vậy, từ trong sách, cô đã biết người này sau này sẽ trở thành nam chính, làm sao cô có thể dễ dàng bị mê hoặc trước sự đáng yêu và ngây thơ của cậu ta vào ngay lúc này chứ.
Khôn ngoan và trân trọng sinh mệnh như cô, nguyện ý sống chung phòng với kẻ thù, đã là thử thách vô cùng lớn đối với sức chịu đựng tâm lý của cô, đứa nhỏ này đừng mơ tưởng cô có thái độ đối đãi tốt với cậu ta.
Hơn nữa, thằng nhãi ranh này ...vào buổi trưa đã ép mình ăn hai miếng nấm.
Dựa vào điều đó, cũng đủ để giết chết cậu ta ngàn vạn lần.
Khi Kỷ Cửu nghĩ về bữa trưa, cảm giác nấm trơn nuốt xuống thực quản, dạ dày của cô quay cuồng một trận, hận không thể biểu diễn ngay tại chỗ để lấy miếng nấm ra khỏi người bằng cách đập vỡ lồng ngực lớn mình.
Tiểu Ôn Mặc nhận thấy sự thay đổi đột ngột của Tiểu Kỷ Cửu, thân hình nhỏ bé ngồi như Thái Sơn run lên vài cái, sợ hãi co rút lại, còn tưởng tượng rằng mình sẽ làm bạn với búp bê Tây Dương nên cậu do dự một chút, cái mông nhỏ yên lặng dịch ra xa.
Cậu lặng lẽ lùi về phía sau, chớp chớp đôi mắt nai mờ sương, nói: "Kỷ Cửu, tớ tên là Ôn Mặc."
Tiểu Ôn Mặc đến bây giờ vẫn không dám chắc búp bê Tây Dương còn nhớ tên mình, vì cô chưa bao giờ gọi hai chữ "Ôn Mặc".
Mẹ cậu thường nói rằng cậu là một bức họa đẹp, là chúng tinh phủng nguyệt* lớn lên.
*Chúng tinh phủng nguyệt 众星捧月: chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Cậu còn chưa biết ý nghĩa của chúng tinh phủng nguyệt có nghĩa là gì, nhưng mẹ nói cho cậu biết nó chứa đựng ý nghĩa của sự cưng chiều, được Ông Trời cưng sủng.
Vì vậy, trong lòng Ôn Mặc, cậu chính là một bức họa đẹp, là tiểu bảo bối của nhiều người.
Có người sẽ gọi hắn là "Tiểu bảo bối", cũng có người gọi cậu là "Tiểu nhi tử", cậu luôn cho rằng bản thân cậu ít nhất là một cậu bé ngoan rất hấp dẫn. Cậu cũng đang rất cố gắng để trở thành một đứa con trai ngoan trong lòng cha mẹ, ông bà và thầy cô.
Cậu có nhiều bông hoa nhỏ màu đỏ nhất, cậu chạy nhanh bộ rất nhất, và cậu còn giúp bạn mình.
Nhưng trước mắt búp bê Tây Dương này dường như ... không cho rằng như vậy...
Tiểu Ôn Mặc có thể cảm nhận rõ ràng sự từ chối và xa lánh của búp bê Tây Dương, rõ ràng là cô ấy đặc biệt đối tốt với Harry, cô ấy còn sẵn sàng ngồi ăn với Harry, mỉm cười vui vẻ với những đứa trẻ khác, nhưng chỉ duy nhất có thái độ như vậy với cậu...
Ôn Mặc trầm lặng, mím miệng suy nghĩ một hồi, từ trong kho IQ khan hiếm tìm ra một được từ cực kỳ thích hợp ...
Là "trát tâm."
Đúng, chình là "trát tâm."
Giống như hận không thể cầm con dao chọc vào mông cậu ta vài cái mới cao hứng*.
*Cao hứng: vui hơn cả vui.
Tiểu Ôn Mặc buồn bực liếc nhìn Tiểu Kỷ Cửu, người vẫn không chịu để ý đến mình, cái đầu nhỏ của cậu càng lúc càng xịu xuống, uể oải ỉu xìu, từ đó đến giờ, khuôn mặt luôn tươi cười vui vẻ đã hiện lên cảm xúc suy sụp bị cả thế giới ruồng bỏ.
Mà Kỷ Cửu đang toàn tâm toàn ý tập trung làm cho xong sự nghiệp vĩ đại của mình (ghép hình), hoàn toàn không chú ý đến ai kia.
Ôn Mặc ngồi bên kia uất ức xém chút nữa thành một tiểu bánh bao thịt.
Khi mảnh ghép cuối cùng hợp lại với nhau, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy giáo viên trực vẫn chưa đến, lúc này bĩu môi chán nản, ánh mắt chán ghét ngắm nghía lại đồ chơi ghép hình của mình rồi tùy ý đẩy nó sang chỗ Ôn Mặc - tiểu tử yên tĩnh kia: "Cậu chơi đi."
Câu nói này giống như âm thanh của tự nhiên* nổ tung bên tai Ôn Mặc, hai mắt cậu sáng ngời, trân trọng mà tiếp nhận bốn mươi chín miếng trò chơi xếp hình, cho dù chúng đã bị phá tung đến mức không còn nhận ra.
*Âm thanh của tự nhiên: Đề cập đến âm thanh của thiên nhiên, chẳng hạn như tiếng gió, tiếng chim và tiếng nước chảy. thanh âm từ trên trời rơi xuống, cũng hiếm có người nghe được.
"Cảm ơn cậu."
"Không có gì." Kỷ Cửu không thèm để ý đến mà tùy tiện mở miệng trả lời cho có.
Trong lòng cô chỉ nghĩ khi nào mới có thể tan học đi về nhà, trường mẫu giáo thật sự nhàm chán.
Ôn Mặc cầm lấy đồ chơi ghép hình ghép tới ghép lui, một lúc lâu vẫn không ghép được một miếng vào chỗ thích hợp.
Sự chú ý của Kỷ Cửu không tự chủ được mà nhìn theo lẵng hoa bên cạnh cậu con trai di chuyển qua lại kẽo kẹt kẽo kẹt quay không ngừng cùng với tốc độ ghép đồ chơi kỳ lạ của cậu ta làm cho choáng váng.
Cô há to miệng, trong lòng nhịn không được vô cùng cảm thán trước thời thơ ấu của nam chính, trong nguyên bản, cô vốn cho rằng cậu ta chỉ là một người có cả IQ lẫn EQ, nhưng không ngờ chỉ số IQ của cậu ta lại thấp đến không ngờ tới.
Cậu ta của hai mươi năm sau, quả thực chứng minh được cái gì gọi là "Phản công."
Kỷ Cửu chống cằm, nhìn cậu ta khó khăn mà tìm các mảnh ghép hình rồi so sánh với nhau, sau năm phút dài đằng đẵng, cái mũi nhỏ của Ôn Mạt mồ hôi nhễ nhại, mới có thể xếp ba mảnh ghép hình ở trên một góc bàn. Một đống khối hình nhỏ nhỏ còn ngổn ngang lộn xộn vẫn không nhúc nhích, cô chớp chớp mắt không thể tin nổi ...
Chết tiệt...
Đường đường là một nam chủ trong truyện lại mất năm phút để tìm và ghép được ba mảnh ghép hình, sau này cư nhiên lại có thể tiêu diệt được rất nhiều tình địch.
Cũng không phải nói là khinh bỉ, chỉ là có chút làm cho cảm thấy thật viển vông.
Dáng vẻ hiện tại của Ôn Mặc hoàn toàn khác với những gì cô từng tưởng tượng trong đầu, các vị tổng tài mà cô từng thấy qua, trong mắt cô khẳng định nam chủ lúc nhỏ có thể là một cậu bé bất khả chiến bại.
Không ngờ rằng, cô đã thật sự sai lầm rồi.
Cho dù về sau là vị lão đại tung hoành trong giới kinh doanh, nhưng khi còn nhỏ cũng sẽ giống như những đứa trẻ bình thường, có một mặt ngây thơ, ngốc nghếch.
Thật đáng ngạc nhiên a, mặt tương phản rất dễ thương đấy.
Ở bên kia, Tiểu Ôn Mặc gặm móng tay, kiên trì đại chiến với trò ghép hình ba trăm hiệp.
Kỷ Cửu vốn là đang kiên nhẫn chờ cậu ta từ từ tìm miếng đồ chơi, sau một hồi lâu, càng xem càng sốt ruột.
Cô gần như muốn bổ cái đầu kia ra để kiểm tra xem có bộ phận hay cơ chế nào bị kẹt không, cư nhiên mà phản ứng chậm chạp chỗ thích hợp để ghép vào ngay ở trước mắt mà cũng chưa phát hiện ra.
Cho đến khi trơ mắt nhìn ngón tay của Ôn Mặc lại một lần nữa bỏ qua một miếng ghép thích hợp để ghép vào đồ chơi xếp hình, Kỷ Cửu hoàn toàn tuyệt vọng, cô không đành lòng làm trò chơi ghép hình chịu cực hình không khác gì bị người ta tra tấn, ngữ khí bất đắc dĩ mà kêu thẳng tên cậu: "Ôn Mặc."
Ôn Mặc quá chuyên tâm, không chú ý tên mình bị gọi lên, chỉ ngây thơ mờ mịt mà ngẩng đầu lên, đôi mắt đảo qua tia hoang mang, thập phần đáng yêu ngây thơ: "Làm sao vậy?"
"Cậu nghỉ ngơi một chút rồi hẳn chơi."
Cái đầu nhỏ cứng ngắc của Ôn Mạt ngây thơ tưởng Tiểu Kỷ Cửu lo lắng cho mình, bởi vì câu nói đó giống hệt như lời mẹ cậu nói khi quan tâm đến cậu, cho nên cậu rũ mi, càng ngày càng hứng thú: "Không sao, không sao, tớ không có mệt a."
"Tớ không nói cậu mệt." Kỷ Cửu nhìn lên bầu trời, không muốn phá tan sự ảo tưởng của cậu.
"Tớ thật sự không có mệt nha! Hơn nữa tớ chưa ghép lại xong mà." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Mặc tràn ngập nụ hạnh phúc mỉm cười.
Cậu nhắc lại một lần nữa, còn đem chỗ ghép xong đưa cho cô xem, đôi mắt sáng ngời muốn được khen ngợi.
Kỷ Cửu nuốt những lời muốn phun ra vào bụng, hít một hơi thật sâu, mở mắt ra nhìn, duy trì sự tự tin mù quáng của cậu ta: "...Cậu...cố lên."
"Ok nha."
Tiểu Ôn Mặc cảm thấy cơ thể nhỏ của mình đã có đủ sức mạnh trở lại, xoa xoa bàn tay để tiếp tục công trình còn dang dở rộng lớn của mình.
Búp bê Tây Dương rất xem trọng cậu, cậu nhất định sẽ không để cô ấy thất vọng.
Khi Tiểu Ôn Mặc ấn vào miếng xếp hình ở góc cuối cùng dưới lời nhắc nhở mơ hồ của Kỷ Cửu, giáo viên trực ban đi kiểm tra cuối cùng cũng trở về. Phòng bên cạnh truyền đến tiếng ồn ào, Kỷ Cửu nhìn đồng hồ, đã hai giờ ba mươi ba phút.
Giáo viên trực ban quay lại có chút thở hổn hển, nhìn thấy trong phòng có thêm một đứa trẻ, khuôn mặt hết sức quen thuộc, hóa ra là cháu trai nhỏ của hiệu trưởng. Bước chân của cô dừng lại, kinh ngạc nhưng khi lại gần trong nháy mắt sắc mặt bình thường trở lại.
Cô ấy bước đến gần Tiểu Kỷ Cửu và nói: "Tiểu Cửu, đó là lỗi của cô, cô bận đến mức quên mất Tiểu Cửu vẫn đang ở trong phòng trực. Con đợi cô có lâu hay không a?"
Hôm nay có mấy giáo viên xin nghỉ, nên các giáo viên trực ban còn lại tương đối nhiều việc, vốn dĩ muốn kiểm tra một chút rồi về.
Ai biết được lại phát hiện có mấy đứa chưa ngủ, tụ tập thành đoàn cãi nhau, cô đành trì hoãn bước lại dỗ dành, thuyết phục cả nửa ngày. Sau một thời gian dài trì hoãn, cô đã vô tình quên mất là Tiểu Kỷ Cửu là đứa đầu tiên tỉnh dậy.
Tiểu Kỷ Cửu nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có, Ôn Mặc sau đó đã đến chơi với con."
Ôn Mặc ngồi bên cạnh rốt cục cũng nghe được búp bê Tây Dương nhớ tên và gọi tên mình, vui mừng khôn xiết, lại cười thành một đóa hoa hướng dương nhỏ: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng con chơi trò chơi ghép hình, đều cùng nhau chơi xong rồi."
Cậu hào hứng đưa cho giáo viên coi như đang dâng hiến vật quý, chớp chớp mắt mong được khen ngợi.
Cô giáo trực ban không động vào đứa bé, cô cầm Lâu đài Disney lên có chút đúng, mỉm cười khen cậu bé đẹp trai: "Ừ, Ôn Mặc đã làm rất tốt a! Con quả là một cậu bé đặc biệt thông minh."
"Dạ cô." Tiếng cười khanh khách cất lên, Ôn Mặc vô cùng vui sướng.
Tiểu Kỷ Cửu chứng kiến hết mọi sự việc từ nãy giờ: "Ha ha." (cười khinh).