*Edit: 秋河
Beta: Phương Tú*
Tuyên Vân Chi là một vị thần sáng chói.
Thật sự không thể nhìn thẳng vào khuôn mặt yêu nghiệt này.
Hắn giữ Tuyên Vân Chi lại, ghé sát vào tai của cô, hai người áp sát vào nhau, giọng nói mê hoặc vang lên.
"Bảo bối nhỏ chuẩn bị xong chưa? Cố gắng chạy trốn đi, bị tôi bắt được, cô sẽ chỉ còn lại một con đường chết mà thôi."
TMD! Biến thái!
Đột nhiên mắt cô liếc nhìn nơi nào đó trên toà nhà cao tầng, trực giác nói cho cô biết, tay súng bắn tỉa đang ở đâu đó.
Sau đó, Tuyên Vân Chi bỗng nhiên dừng sức, nhịn không nổi mà mắng một câu.
"Chết tiệt!"
Cô đã sống lâu như vậy rồi, nhưng đỡ đạn thay người khác thì đây là lần đầu tiên.
Trên mặt Tư Vân Tà ẩn chứa ý cười, nâng mí mắt lên tùy cô diễn, muốn nhìn xem cô sẽ chơi trò gì.
Lưng hắn áp sát lên xe, toàn bộ thân thể của Tuyên Vân Chi dán chặt vào hắn, một tiếng "phốc".
Đó là tiếng đạn khi bị bắn vào cơ thể.
Máu phun ra, bắn lên mặt Tư Vân Tà.
Người phụ nữ nhỏ yêu kiều trong ngực rên lên một tiếng.
Mặt của Tuyên Vân Chi liền trở nên trắng bệch ngay lập tức.
Tư Vân Tà ngây ngẩn cả người, nụ cười trên mặt liền đông cứng lại.
Hắn cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực, người phụ nữ mới vừa rồi còn dám cười má lúm đồng tiền như hoa để câu dẫn hắn, chẳng mấy chốc đã yếu ớt, tái nhợt như sắp chết.
Vừa rồi, cô, cứu hắn?
Nhận thức này khiến Tư Vân Tà hoảng hốt.
Tuyên Vân Chi cắn răng, cô có thể cảm giác được cơn đau nhức như xay thịt từ xương bả vai truyền đến.
Ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua hắn, bờ môi run run.
"Tư Vân Tà, tôi cứu anh một mạng, chuyện uy hiếp anh vừa nãy, có phải tính rõ ràng hay không?”
Lúc này đám vệ sĩ vốn đang bị nhốt trong phòng mới nhao nhao chạy ra.
"Ông chủ Tư!"
"Ông chủ!"
Bảo vệ hai người bọn họ ở chính giữa.
Tuyên Vân Chi vốn nghĩ, dù thế nào cũng phải nghe được đáp án của hắn, nhưng thân thể này quá yếu, vừa nói dứt lời, thì đã đau ngất đi.