Chương 6: Boss ám dạ, trêu chọc chậm một chút (4)

Edit: 秋河

Sau đó, Tư Vân Tà đánh giá Tuyên Vân Chi một lượt từ trên xuống dưới một lần, rồi phát ra vài tiếng.

"Mua với giá 3000 vạn, có chút đắt."

Tuyên Vân Chi nhìn dáng vẻ của hắn giống như là đang nói lời thật lòng.

Cô không đáng 3000 vạn?

Rồi ánh mắt của Tư Vân Tà nhìn người phụ nữ này dần thay đổi, mang theo một chút quyến rũ.

Cô vốn đang đạp lên mặt bàn, mà bây giờ thấy cô quỳ một gối, cúi người khóm lưng tới gần hắn, tay cầm súng vẫn chĩa vào đầu hắn như cũ, còn tay bên kia nắm lấy cà vạt hắn.

Nhẹ nhàng kéo Tư Vân Tà lại gần cô thêm một chút, rồi liếm khoé môi tái nhợt câu dẫn người mà không để ý tới ai, hơi thở thơm như hoa lan, ánh mắt rõ ràng mang theo quyến rũ nhưng nhìn kĩ lại là ánh mắt trong sáng ngấn lệ đầy ủy khuất.

"Chủ nhân"

Giọng nói vô cùng mềm mại.

Vào lúc cô gọi hai tiếng "chủ nhân", toàn thân Tư Vân Tà cứng ngắc ngay tại chỗ.

Vẻ đăm chiêu trong mắt dường như chuyển sang màu đen kịt trong tích tắc.

Ánh mắt Tuyên Vân Chi tựa như có như không quét qua phần thân dưới đã cộm lên của hắn, một tia sung sướng xẹt qua trong mắt.

Hứ, cô không đáng 3000 vạn?

Hắn mới không đáng.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Tuyên Vân Chi giả bộ như người vô tội, không biết rõ chuyện gì, rồi lại trở về dáng vẻ vừa nãy.

Bàn tay rảnh rỗi ấn vào một huyệt đạo trên mu bàn tay của Tư Vân Tà.

Hời hợt quay đầu nhìn gã thương nhân bụng phệ kia, cô giơ tay đang chĩa súng vào đầu Tư Vân Tà, nhắm ngay vào ngực của gã thương nhân kia.

Bùm bùm bùm, tiếng súng vang lên cực lớn, người bên cạnh thét chói tai đầy hoảng sợ, gã thương nhân ngã xuống co giật, máu tươi chảy khắp mặt sàn.

Tuyên Vân Chi thổi làn khói bay ra từ khẩu súng, rồi lại chĩa vào đầu Tư Vân Tà.

Ánh mắt Tư Vân Tà nhìn người phụ nữ này càng đen hơn.

Trông dáng vẻ của người phụ nữ này, rõ ràng da dẻ mịn màng còn là cô nhóc chưa có nhiều kinh nghiệm sống.

Nhưng ánh mắt này, lòng can đảm này.

Có thể mặt không đổi sắc mà tiện tay bắn chết người.... Ừm, thật thú vị.

Vệ sĩ mặc đồ đen vội vã chạy vào, xác nhận lão đại vẫn bình an vô sự, sau đó lại thấy thi thể nằm trên sàn nhà, thở phào nhẹ nhõm, nói:

"Lão đại, chuẩn bị xong rồi."

Tư Vân Tà đứng dậy, ung dung sửa sang lại quần áo một chút, Tuyên Vân Chi từ trên mặt bàn nhảy xuống, khi cô cảm thấy sự mát lạnh từ thân dưới truyền tới, liền cúi đầu nhìn xuống dưới thân, rồi im lặng.

Chả trách lại mát đến "thoải mái" như vậy.

Thì ra hai mảnh trên người cô che lấy nơi tư mật, còn những nơi khác không có đồ gì che chắn mà lộ ra trong không khí.

Khoé mắt co quắp.

Giơ tay chỉ vào gã vệ sĩ kia, "Cởi quần áo của anh ra, đưa qua đây."

Vệ sĩ "........."

Đầu năm nay, thì ra quần áo cũng bị cướp.

Lúc Tuyên Vân Chi mở cửa phòng đi ra, trên người mặc một thân âu phục không hợp chút nào, đi chậm hơn Tư Vân Tà nửa bước, dựa sát vào hắn, và chĩa súng vào hông của hắn.

Một đám vệ sĩ không được phép ra khỏi cửa phòng dù chỉ một bước theo yêu cầu của cô.

Giày da giẫm lên thảm đỏ dường như không nghe được tiếng động nào.

Thời gian hai người một trước một sau đi về phía trước, con đường này đi dài dằng dặc, ít nhất cô cho là vậy.

"Cô tên gì?"

Giọng nói êm tai đầy mê hoặc vang lên, hai tay hắn để trong túi áo, đi về phía trước từng bước một.

Nghe có vẻ vô hại.

Tuyên Vân Chi vốn đang im lặng. Lại trong lúc vô tình nghe thấy hắn nói một câu "Dù cô không nói, tôi cũng sẽ biết được."

Lời nói ung dung, mang ý không để tâm đến.