Chương 2: Chấp thuận cho nữ chủ ở chung

"Hứa tiểu thư, ta cầu xin ngươi."

Hứa Thanh Hoan không kịp cự tuyệt, chỉ thấy Giản Lê một phen nắm lấy tay nàng, đôi đồng tử thon dài đẹp thật sâu nhìn chăm chú nàng, làm nũng năn nỉ nói, "Ta bảo đảm thực mau tìm được nhà mới, trước đó, khiến cho ta ở lại đây mấy ngày đi."

Hứa Thanh Hoan lần thứ hai hận chính mình là cái nhan khống*

*: ham mê sắc đẹp

Không nói đến thân phận cả hai là tình địch , Giản Lê ngũ quan minh diễm tuyệt luân*, đặc biệt là đôi mắt phượng xinh đẹp , nhìn chằm chằm đến Hứa Thanh Hoan hốt hoảng, trực tiếp làm tâm hồn nàng không thấy sáu phách.

*:nhan sắc trên mức người thường

"Được...được thôi...."

Phục hồi tinh thần lại, Hứa Thanh Hoan nhận thấy được chính mình nói gì đó, tức giận đến hận không thể trực tiếp cắn đứt đầu lưỡi chính mình.

"Thật tốt quá, cảm ơn ngươi, Hứa tiểu thư." Giản Lê dịu dàng mỉm cười, lại đến gần Hứa Thanh Hoan một ít, "Ta có thể kêu ngươi Thanh Hoan sao? Ngươi cũng có thể kêu ta A Lê."

Cái này thật quá mức chịu đựng rồi a.

"Đủ rồi đủ rồi."

Hứa Thanh Tri chạy nhanh tách ra hai người vẫn ân ái dán sát bên nhau, chủ yếu vẫn là một phen đẩy ra Hứa Thanh Hoan, sợ nàng giây tiếp theo sẽ đối Giản Lê làm sự việc không hay.

Hứa Thanh Hoan như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, hào quang của nữ chủ quá dọa người.

Chỉ kém một giây nữa ,không khéo nàng sẽ đè nữ chủ ra chơi bách hợp mất thôi.

"Thanh Hoan."

Hứa Thanh Tri tới gần nàng, ánh mắt cảnh cáo nói, "Trước lúc ta công tác trở về, ngươi tuyệt đối không thể đụng vào Giản Lê một chút, biết rõ chứ?"

Ngọa tào*, tình tiết này sao giống bộ phim hôm bữa nàng xem: heo mẹ đang bảo vệ heo con khỏi sói xám?

*: Nằm tào 卧槽 [wò·cáo] – Hán việt "Ngọa tào" ~ Đồng âm với cụm từ "Ta thao" [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với "ĐM" vân vân...

Hứa Thanh Hoan trừng mắt nhìn người anh trai đáng kính của mình, lười đến cãi nhau, "Chỉ cần nàng đừng tới gần ta là được."

Chờ Hứa Thanh Tri kéo hành lý rời đi , Hứa Thanh Hoan lúc này mới bừng tỉnh phục hồi tinh thần lại, nàng...... giống như...... đã tránh đi kết cục tử vong ở nguyên tác?

Hứa Thanh Hoan móc điện thoại trong túi xem ngày, xác định hôm nay là ngày nàng sẽ ra khỏi nhà a.

Chẳng lẽ nói...... Nàng mơ màng hồ đồ tránh đi sao?

Hứa Thanh Tri thấy nàng ngoan ngoãn hứa không đụng vào nữ chủ, nên không có muốn đem nàng đuổi ra gia môn ?

Này hết thảy thay đổi đều là đến từ thái độ của chính mình đối với Giản Lê?

Nghĩ, Hứa Thanh Hoan quỷ dị mà nhìn Giản Lê liếc mắt một cái, người trước mặt vẫn giữ bộ dáng cười hiền lành nhìn lại nàng.

Hứa Thanh Hoan như phảng phất thấy được ánh sáng sinh tồn chiều rọi duy nhất trong cuộc đời, nàng khóe môi gợi lên, vạn phần nhiệt tình mà lộ tới, một tay thân mật mà câu lấy cánh tay Giản Lê , "A Lê, ngươi dọn hành lý lại đây cũng mệt mỏi đói bụng đi? Hôm nay ngươi muốn ăn cái gì, ta kêu đầu bếp làm cho ngươi được không?"

Hứa Thanh Hoan tựa hồ đã biết một sự kiện.

Chỉ cần đối nữ chủ tốt, nói không chừng có thể hoàn toàn tránh đi tử vong, bình an không có việc gì sống đến cuối đời.

Nữ nhân đều là thiện biến*

*: đại khái là tâm hồn dễ lay động, dù ác tới đâu vẫn giữ cho mình một phần thiện tâm

Hứa Thanh Hoan đem này một đặc tính phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Giản Lê kinh ngạc nhìn chăm chú vào nàng, chợt khẽ cười nói, "Chỉ cần Thanh Hoan thích ăn, ta đều có thể."

Này còn không đơn giản.

Hứa Thanh Hoan hướng phòng bếp rống lên một giọng nói, "Trần thúc, đêm nay nhớ làm nhiều món ngon một chút!"

Phòng bếp cũng truyền đến một giọng nói, "Được thôi tiểu thư!"

Trước lúc Trần thúc làm xong cơm chiều , Hứa Thanh Hoan nhiệt tình xung phong cầm hành lý của Giản Lê mang lên phòng ngủ, nhưng nàng rầm rì rầm rì dùng sức nửa ngày vẫn không thể lay chuyển được cái rương hành lý to lù lù ở phòng khách

"Thanh Hoan, tốt nhất để ta tự cầm đi."

Giản Lê thân cao không chỉ có so Hứa Thanh Hoan mấy cái đầu, còn phá lệ thoải mái mà xách lên rương hành lý, Hứa Thanh Hoan xem đến trợn mắt há hốc mồm.

Nàng buồn bực nhéo nhéo chính mình cánh tay bé tý này, cảm thấy chính mình đầu heo mới viết cho nữ chủ thân cao 1m78 người mẫu.

Ăn xong cơm chiều, Hứa Thanh Hoan cảm thấy mỹ mãn mà vỗ vỗ cái bụng, đang chuẩn bị trở về phòng chơi trò chơi, lại bị Giản Lê gọi lại, "Thanh Hoan, ta có thể sang phòng ngươi chơi được sao?"

Hứa Thanh Hoan phản ứng đầu tiên là cự tuyệt, nhưng thấy ánh mắt Giản Lê hướng mình chờ mong , nàng do dự một chút, bất đắc dĩ gật gật đầu: "Ổn đi, ngươi sẽ chơi game sao? Chúng ta cùng nhau chơi đi."

Giản Lê lắc đầu, "Chỉ biết một chút."

Một giờ sau.

Hứa Thanh Hoan yên lặng buông tay , ôm đầu gối súc thành một đoàn, ủy ủy khuất khuất nói thầm, "Kẻ lừa đảo."

Đâu chỉ một chút, quả thực chơi đến siêu phàm mà!

Cùng Giản Lê đánh năm ván thì Thanh Hoan thua cả năm, nữ chủ không hổ là nữ chủ, hào quang tùy ý đều phát ra.

"Nếu không như vậy đi, ta với ngươi lại chơi tiếp, nếu là ngươi thắng ta đáp ứng ngươi một sự kiện, còn ta thắng thì ngược lại."

Giản Lê sờ sờ Hứa Thanh Hoan đầu nhỏ, mềm mượt lông tóc, yêu thích không buông tay.

Điều kiện?

Hứa Thanh Hoan hoang mang suy nghĩ, có chút do dự, chợt lại nghe Giản Lê chậm rì rì nói, "Thanh Hoan là sợ sao?"

Sợ?

Khinh thường ai đấy!

Hứa Thanh Hoan lập tức dâng trào ý chí chiến đấu mà cầm lấy tay điều khiển trò chơi, "Tới tới tới, ai thua kêu ai ba ba!"

Mười phút sau.

Hứa Thanh Hoan không nói gì nhìn trần nhà, nàng thua hết, mà Giản Lê cười đến phá lệ vui vẻ, "Thanh Hoan."

"Đã biết!"

Hứa Thanh Hoan oán hận ném bốp cái điều khiển vào một góc, "Dứt lời dứt lời! Muốn ta đáp ứng chuyện gì."

Bỗng chốc đối phương nhìn Hứa Thanh Hoan ánh mắt có chút thâm trầm xen lẫn tia quỷ dị, nàng chậm rãi thò qua tới, thấp giọng lời nói nhỏ nhẹ nói: "Ta nghĩ muốn sờ ngực."

Hứa Thanh Hoan: "?"

Cho rằng chính mình nghe lầm, "Cái gì?"

"Ta muốn sờ sờ thử ngực A Hoan." Giản Lê thoải mái hào phóng lại lặp lại một lần, nàng thẹn thùng mà cúi đầu, "Ta vẫn luôn rất muốn biết xúc cảm được sờ bộ ngực to nó như thế nào."

"Ngươi sờ chính ngươi không phải là được sao......" Hứa Thanh Hoan thiếu chút gắt lên, nhưng bỗng dưng nhìn thấy bộ ngực phẳng lì của Giản Lê, nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ.

Đáng thương nữ chủ, cái gì cũng tốt, chỉ là hơi lép...

Hứa Thanh Hoan cái gì đều không tốt, cũng chỉ có bộ ngực lớn này thắng nữ chủ.

Hứa Thanh Hoan ngượng ngùng vài cái, nghĩ hai người đều là nữ sinh, sờ vài cái hẳn là không có gì.

Nàng trực tiếp xoay người, đưa lưng về phía Giản Lê, ho nhẹ một tiếng nói: "Ngươi chỉ có thể sờ một chút."

Giản Lê không nói chuyện, chỉ là hơi thở càng đến gần phả vào cổ nàng,nàng có chút mẫn cảm mà rụt rụt, cúi đầu xem xét mắt, một đôi tinh tế thon dài tay từ phía sau vòng đến trước người, chuẩn xác vô cùng mà chạm lấy bộ ngực trước mắt.

Tuy rằng cách quần áo, nhưng Hứa Thanh Hoan vẫn là vô pháp ức chế mà mặt đỏ.

Còn may là đưa lưng về phía Giản Lê, tạm thời không bị nhìn ra tới.

Bộ ngực sữa không ngừng bị xoa bóp, chợt đầu vú bị bóp chặt một chút, lại tiện đà dùng đầu ngón tay xoa nắn, năm ngón tay cách vật liệu may mặc, thật sâu lâm vào nhũ thịt hồng, chỉ là sờ một chút thôi mà thật sự quá sắc tình.

"Ngô!"

Hứa Thanh Hoan khẽ rên, nàng vội vàng đè lại tay Giản Lê , thấp giọng nói, "Đủ rồi, ta chỉ cho ngươi sờ một chút!"

"Ta còn không có sờ đủ nha, A Hoan." Giản Lê tiếng nói có điểm trầm thấp, "Đúng rồi, A Hoan không kêu ta là ba ba sao? Rốt cuộc ngươi thua."

Ngươi như thế nào còn nhớ thương cái này!

Nàng chẳng qua là nhất thời nói suông mà thôi!

"A!"

Hứa Thanh Hoan kinh hô ra tiếng, Giản Lê tay không biết khi nào vói vào bên trong quần áo, đối với bộ ngực sữa lại niết lại xoa, sờ đến nàng đầu óc đều có chút không bình thường.

"Ngươi không gọi ta liền không buông tay."

"Ba ba, nhanh lên buông tay a!"

Hứa Thanh Hoan bị xoa đến cả người mệt mỏi, cảm giác này quá kỳ quái, không thể không theo Giản Lê nói tiếp, liền muốn nhanh tránh thoát cái cảm giác kỳ quái này.

"A Hoan, ngươi cùng nam nhân từng có kinh nghiệm sao?"

Giản Lê lại lật lọng, chặt chẽ bóp nàng ngực không buông tay, đầu ngón tay không ngừng xoa nắn đầu vú, lại tiện đà kéo tới, hơi thở nóng rực.

Hứa Thanh Hoan đều ngốc, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có......"

Nàng từ nhỏ liền đối Thẩm Niệm Hòa nhất kiến chung tình, đem chỉnh trái tim đều đặt ở trên người hắn, nào có cái gì lực chú ý đặt ở nam sinh khác trên người.

"Ha hả."

Giản Lê cười thanh, tựa hồ thực vui vẻ

Rốt cuộc cũng buông tay.

Hứa Thanh Hoan che lại bộ ngực,cảm thấy có chút trướng đau, nàng quay đầu, con mắt hồng hồng trừng Giản Lê liếc mắt một cái, "Đã nói chỉ cho sờ một chút."

Sờ nhiều thì thôi, còn sờ đến như vậy...... Như vậy......

"Xin lỗi Thanh Hoan." Giản Lê tựa mặt vào vai nàng, ánh mắt ái muội tự do ở nàng trắng nõn cổ thượng, "Ngươi quá đáng yêu, nhịn không được sờ nhiều vài cái."

"Nữ lưu manh!"

Hứa Thanh Hoan nhanh tránh khỏi sự đụng chạm của Giản Lê, tiến gần mép giường lấy bộ quần áo,bước vào phòng tắm, "Ta tắm rửa xong liền đi ngủ, A Lê ngươi cũng đi ngủ sớm một chút đi."

"Hảo."

Hứa Thanh Hoan sờ sờ mông, vẻ mặt buồn bực, vừa nãy cảm giác có thứ đồ gì sau lưng vừa cứng vừa dài chọc chọc, sẽ không phải nhân cơ hội nàng cảnh giác, nữ chủ cầm hung khí ý muốn giết nàng đi..