Chương 9: [ Edit ] Bộ điện ảnh tôi đã xuyên

Trần Quân Nghiên những tưởng tiểu thư sẽ phải khóc lóc mếu máo dữ lắm, nhưng hắn nhầm rồi.

Một trận tuyết lớn bất ngờ đổ xuống, phá vỡ thông lệ thường ngày, Khúc lão đại không đời nào chịu để Ninh Ninh xem hắn làm xiếc trong gió tuyết, một đám người đi vào trong phòng, rượu ngon mới cất một vò; đất nung màu đỏ, hoả lò sẵn kia*.

  • Hai câu thơ đầu trong bài Vấn Lưu Thập Cửu của Bạch Cư Dị. Nguồn dịch: thivien.net

Người đầu tiên lên tiếng phá vỡ im lặng là Ninh Ninh, cô chậm rãi xoay cái chén bằng sứ trắng trong tay, chất rượu vàng ấm áp sóng sánh chuyển động quanh miệng chén, hơi nóng bốc lên mặt, chưa uống đã khiến người ta say, cô ngước mắt, giọng nói điềm nhiên tới lạ thường, hỏi: “Cậu đến làm thuyết khách à?”

Trần Quân Nghiên nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô một cái, không chỉ có giọng nói điềm nhiên, gương mặt cô xem ra cũng rất bình tĩnh.

…… Nhưng quả thật rất xấu.

Khúc lão đại ở bên cạnh nhìn hắn chằm chặp, hắn không dám cúi đầu, càng không dám chuyển tầm mắt, chỉ có thể nhìn thẳng vào mặt Ninh Ninh, nói: “Tôi không phải thuyết khách.”

“Thật không?” Ninh Ninh để lộ một nụ cười có phần tinh quái, cô buông chén rượu trong tay, đứng dậy đi tới trước mặt hắn, hai tay chắp sau lưng, nghiêng người về phía hắn, gương mặt chẳng những có thể dọa cho con nít nín khóc, không chừng còn có thể dọa cho chúng ngừng thở, kề sát cậu ta trong gang tấc, “Vậy cậu hãy nhìn thẳng vào tôi, rồi nói cho tôi biết, trong mắt cậu trông tôi thế nào?”

Khúc lão đại ho một tiếng, ý tứ nhắc nhở cực kỳ rõ ràng.

Cách cách triều Thanh, tiên nữ trên trời, hoa phú quý của nhân gian…… Những lời nhạt nhẽo này Trần Quân Nghiên đã thuộc lòng từ lâu, nhưng giờ khắc này hắn không định dùng tới, bởi vì thật sự là quá giả, mỗi một con chữ đều quá giả!

“Cô…… không đẹp.” Trần Quân Nghiên vừa nói dứt ba chữ này, đã nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng lên đạn. Bàn tay đặt trên đầu gối hắn cuộn lại, hắn nén nỗi sợ hãi trong lòng, đôi mắt không chớp lấy một lần nhìn thẳng vào Ninh Ninh, nói, “Cô nghĩ thế phải không?”

Ninh Ninh ngẩn người.

“Tiểu thư, vì sao cô phải phủ định chính mình?” Trần Quân Nghiên nói chậm lại, “Chưa từng có người nào nói cô xấu, có lẽ có một người, nhưng ngoài cậu ta ra, tất cả mọi người đều nói cô là một mỹ nhân, vì sao cô không tin những người bên cạnh, mà lại khăng khăng tin một người xa lạ?”

“Tôi……” Ninh Ninh chần chờ giây lát, “Bởi vì tôi biết, những gì cậu ta nói chính là sự thật.”

“Sao cô có thể chắc chắn điều đó?” Trần Quân Nghiên hỏi lại.

Bởi vì tôi vốn không phải là Khúc Ninh Nhi, tôi không tin những điều má Vương và Khúc lão đại nói, Ninh Ninh nhún nhún vai, giả bộ ung dung cười: “Việc này còn phải hỏi hay sao? Trong phòng tôi không có lấy một tấm gương, còn không phải là sợ tôi tự dọa mình chết ngất đấy sao. Tôi lớn như vậy rồi mà chưa từng bước chân ra cửa một lần, còn không phải sợ tôi dọa sợ đám hoa hoa cỏ cỏ trên đường hay sao.”

Trần Quân Nghiên nở nụ cười: “Tiểu thư, dường như cô vừa thảo luận về một người khác, chứ không phải chính cô.”

Ninh Ninh lại ngẩn người, sau đó hai bên má cô nóng bỏng lên, cảm giác xấu hổ bất chợt bùng lên thiêu đốt cô.

Nếu đây là trường quay, xem chừng cô đã bị đạo diễn hô cut, cô chẳng những không sắm vai Khúc Ninh Nhi thành công, mà còn hoàn toàn kéo mình tách khỏi vai diễn này.

“Cô, chính cô đấy!” Không biết bao nhiêu đạo diễn đã phải ném kịch bản trong tay, hùng hổ đi tới, chỉ vào cô mà quát tháo, “Sao không bao giờ cô diễn nhập vai được thế?”

Không nhập tâm vào vai diễn.

Đây là nguyên nhân khiến bao nhiên năm qua Ninh Ninh vẫn không thể nổi tiếng.

Cho dù cô đóng vai gì, kết quả sẽ đều mang lại một loại cảm giác — cảm giác kỳ quặc khi diễn viên bị tách ra khỏi nhân vật.

Đối với một diễn viên mà nói, đây quả thực là khuyết điểm trí mạng.

Rất nhiều người đều muốn biết nguyên nhân, chính Ninh Ninh cũng muốn biết nguyên nhân, lúc đầu cô cho rằng căn bản của mình không tốt, rồi cô dốc sức luyện tập, nhưng không thấy tiến bộ chút nào, cô lại cảm thấy có lẽ kinh nghiệm của mình không đủ, nhưng lần lượt nhận rất nhiều vai diễn, vẫn xảy ra cùng một vấn đề……

“Cô không tin.” Cho đến hôm nay, Trần Quân Nghiên đâm một cái trúng phóc, nói toạc ra, “Cô không tin lời cha cô, không tin lời người hầu, cũng không tin tôi, cô thậm chí không tin chính cô…… Khoan đã!”

Trần Quân Nghiên dùng một ánh mắt cực kỳ quái dị đánh giá Ninh Ninh, hỏi: “Phải chăng cô cũng không tin…… Không tin chính mình là Khúc Ninh Nhi?”

Trong chớp mắt đó, Ninh Ninh gần như cho rằng cậu ta đã nhìn thấu thân phận thật của mình……

Cô tái mặt liếc sang Khúc lão đại, chỉ lo tiếp theo ông ta sẽ nói: “Tiểu thư lại phát bệnh rồi, mau gọi bác sĩ Vương tới đun thuốc châm cứu!”

Để tránh phải chịu khổ, cô vội vàng phản bác: “Làm gì có chuyện đó, đương nhiên tôi là Khúc Ninh Nhi rồi.”

…… Tôi làm sao mà là Khúc Ninh Nhi được……

Ninh Ninh: “Nếu tôi không phải Khúc Ninh Nhi, thì tôi là ai?”

…… Mình là Ninh Ninh, là con gái của nữ hoàng điện ảnh, mình không thể để người khác cười nhạo, mình phải diễn thật tốt……

Ninh Ninh: “Tôi, tôi……”

Không cần nói thêm gì nữa, cô đã hiểu rồi.

Thì ra khuyết điểm trí mạng nhất của cô, chính là — cô không tin.

Rất nhiều lần khi nhận được kịch bản, ý nghĩ đầu tiên của cô là, má ơi không ngờ trên đời này lại có cái cốt truyện ngu xuẩn dữ vậy, ý nghĩ thứ hai là, má ơi không ngờ trên đời này lại có loại nữ chính ngu dữ vậy, sau đó cô sẽ tự nhủ: “Mình là con gái của nữ hoàng điện ảnh, mình không thể diễn tệ, không được để người ta cười nhạo mình và mẹ.”

…… Kết quả là cô càng nỗ lực, diễn xuất lại càng không ra gì……

Cô nỗ lực đóng phim, cố diễn cho đạt những phản ứng và động tác mà cô cho là nhân vật nên có, nhưng tận sâu trong lòng cô không tin chính mình sẽ cư xử như vậy, người khác cũng không phải không có mắt, họ sẽ nhìn ra được……

“Ninh Nhi.” Khúc lão đại đứng dậy đi về phía cô, nắm lấy tay cô, vẻ mặt lo lắng hỏi, “Con có sao không?”

Ninh Ninh không biết lúc này trông cô thế nào, nhưng xem chừng không được tốt lắm, thế nên mọi người trong phòng đều nhìn cô với ánh mắt lo lắng.

“Con không sao.” Cô cười gượng gạo, “Cha cho con chút thời gian, con muốn một mình yên tĩnh một lát.”

Nói xong, cô xoay người đi, đi được mấy bước thì bắt đầu chạy, chỉ chốc lát sau đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Cô vừa đi, vẻ mặt Khúc lão đại lập tức thay đổi, ông ta chộp chén rượu trên bàn ném vào người Trần Quân Nghiên, cả giận nói: “Mày nói luyên thuyên cái gì thế hả! Cái gì mà ‘Cô cũng không tin chính mình là Khúc Ninh Nhi?’ Nói thế mà nghe được à? Mày biết nói tiếng người không hả? Không biết thì cái mồm này bỏ đi được rồi!”

Chén rượu nóng bỏng hắt vào người Trần Quân Nghiên, hắn không dám lau, cũng không dám phản bác nửa câu, thậm chí không dám ngồi nữa. Hắn vội đứng bật dậy khỏi ghế, cúi đầu đứng tại chỗ, từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống trên trán, trong lòng bắt đầu hối hận, khi nãy hắn không nên liều lĩnh như vậy, có lẽ trước tiên hắn nên nói với cô rằng: Tiểu thư, cô chính là cách cách triều Thanh, tiên nữ trên trời, hoa phú quý dưới nhân gian……

Không, hắn không thể làm thế.

Thời gian không còn nhiều, hắn nhất định phải mau chóng chiếm được cảm tình của tiểu thư, mấy lời vô nghĩa đó nói ra cũng như không, hắn phải nói đúng được nỗi lòng cô.

Hơn nữa, hắn nói cũng không sai.

Tuy không biết cụ thể là chuyện như thế nào, nhưng dường như tiểu thư thật sự cảm thấy chính mình không phải Khúc Ninh Nhi……

“Mình là Khúc Ninh Nhi.”

Trong phòng, Ninh Ninh khóa cửa nhốt chính mình lại, chốc lát lại đổi một tư thế, chốc lát lại lộ ra một nụ cười, hoặc tự lẩm bẩm gì đó, cuối cùng cô bực bội cào đầu: “Không đúng, không đúng, tất cả đều không đúng, Khúc Ninh Nhi sẽ không cười kiểu đó, cũng sẽ không nói chuyện kiểu đó.”

Ý định ban đầu là thăm dò bí mật của bộ phim này, sau đó tìm cách trở về, hiện giờ đã bị cô tùy tiện gạt sang một bên.

“…… Bây giờ mình về thì có ích gì?” Ninh Ninh cúi đầu nhìn xuống tay mình, đôi tay trống trơn không ngừng run rẩy trước mắt cô, “Mình vẫn chẳng khác gì khi trước, một nhân vật, một nhân vật đơn giản như vậy cũng không diễn được……”

Cô chậm rãi nắm chặt hai tay, tựa như muốn bắt lấy thứ gì đó, cô nhắm mắt lại, lặp đi lặp lại như tự thôi miên mình hết lần này đến lần khác: “Mình là Khúc Ninh Nhi, là cách cách triều Thanh, là tiên nữ trên trời, minh châu dưới biển…… Là cô gái xinh đẹp nhất trên đời……”

Lời kịch này đã từng khiến cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ, vậy mà cứ đọc đi đọc lại, giọng nói của cô cũng dần trở nên điềm nhiên.

“Mình không đủ thông minh, bởi vì mình chưa từng ra khỏi nhà, cũng không được đi học. Nhưng vậy thì có sao, mình xinh đẹp đến thế, muốn thứ gì mà chẳng có.” Thứ đầu tiên thay đổi chính là giọng nói của cô, nó dần dần trở nên tuỳ tiện mà kiêu căng, không phải kiểu tùy tiện của những cô gái đứng đường, mà là kiểu tùy tiện của một cô gái trong đầu chỉ nhồi toàn bông.

Bước hai bước, lại rụt chân về.

“Không đúng.” Ninh Ninh cúi đầu lẩm bẩm, “Mình cũng sẽ không đi ngay ngắn như thế.”

Cô dựng mũi chân lên, chỉa xuống đất, rồi đột ngột đá về phía trước một bước, đá tung cả tà váy lên.

Sau đó cô đi tới đi lui trong phòng, bước chân chông chênh đến gần như bất cẩn, gần như mỗi bước đi cô đều đá tốc váy lên, dáng đi đó nếu là của một bé gái năm sáu tuổi thì gọi là đáng yêu, nhưng đối với một thiếu nữ độ tuổi này, thì có vẻ quá thiếu chững chạc.

Nhưng không có ai dạy cô thế nào là chững chạc, bên người cô chỉ có người hầu cô bảo gì nghe nấy, không có một người mẹ để uốn nắn sai lầm cho cô.

Lại đi thêm vài bước, Ninh Ninh ngừng chân, tự nói với bản thân: “Mình còn phải có một sở thích.”

Cô lôi hết những bộ sườn xám tinh xảo, hộp trang sức đắt tiền đầy ắp, cùng với một con búp bê tóc vàng để lên bàn, ngón tay lướt qua từng thứ, từng thứ, cái này không được, cái kia cũng không đúng, Ninh Ninh lẩm bẩm: “Nếu không thể xác định sở thích trước kia là gì, không bằng đổi một sở thích mới?”

Một đối tượng thích hợp nhanh chóng xuất hiện trong đầu cô.

“Những cậu trai biết làm xiếc.” Ninh Ninh nhếch môi, “Còn có gì thú vị hơn thế?”

Vậy là đủ rồi.

Một cô gái từ nhỏ chỉ ru rú trong nhà, chưa từng bước qua cửa một bước, tính cách sẽ không quá phức tạp. Ngây thơ, kiêu căng, tự coi mình là trung tâm, còn có một sở thích nho nhỏ, nhiêu đó đã đủ để Ninh Ninh xây dựng nên một nhân vật sống động, đôi khi không ăn khớp cũng không sao, con gái mười tám tuổi là thay đổi hẳn, mỗi cô gái ở độ tuổi này gần như thay đổi mỗi ngày — thay đổi theo những biến đổi xung quanh.

“Nhìn đám con trai vừa ngấm ngầm vừa lộ liễu tranh giành tình cảm vì mình, dùng đủ mọi cách nịnh nọt mình, mình cảm thấy thích thú lắm… Cho đến khi một người trong đó bị chết.”

Khóe môi nhếch lên của Ninh Ninh chậm rãi hạ xuống, “Ngay trước mắt mình, bị cha mình tự tay giết chết, mình có buồn không?”

Cô nhắm mắt lại, cẩn thận tự hỏi…… Tự hỏi từ góc độ của Khúc Ninh Nhi.

Ngoài cửa, Trần Quân Nghiên vừa khéo bị Khúc lão đại lôi tới bắt xin lỗi, những lời này xuyên vào lỗ tai hắn, khiến hắn nín thở, hận không thể trả lời thay cô: Có.

Một chữ này, có thể cứu mạng hắn, có thể cứu mạng rất rất nhiều người.

“…… Không.” Sau đó hắn nghe thấy cô nói, “Mình chẳng quen biết gì cậu ta, cậu ta tên là gì…… Tiểu Ma Tước hay Tiểu Tước Ban?”