Một buổi sớm năm 1915.
Thời gian này xóm làng chơi làm ăn ế ẩm, cửa lớn của Miên Hoa Đường mở ra, nhưng không phải để mời chào khách, một gã tạp dịch vừa ngáp vừa bước ra ngoài, mua hai phần sữa đậu nành và bánh quẩy ở cửa hàng bán điểm tâm, sau đó bưng cùng nước rửa mặt vào phòng Lý Tỷ Nhi.Chậu đồng đặt trên một cái bàn trà thấp, hơi nóng bốc lên. Một người phụ nữ dùng chiếc lược vừa được đưa tới từ bên cạnh, nhẹ nhàng rửa qua nước, rồi quay về trước gương.
Trong gương phản chiếu hai gương mặt, ngồi trên ghế là Khúc lão đại, đứng hầu bên cạnh ông ta, là Lý Tỷ Nhi.
Sau khi được Lý Tỷ Nhi chải chuốt, hai bên ria mép so le chổng ngược rốt cuộc ngoan ngoãn rủ xuống dưới, chỉnh tề ở trên môi Khúc lão đại, ông ta hài lòng vuốt ria mép, nói: "Tốt rồi, lần này không sợ Ninh Nhi không nhận ra ta nữa rồi."
Lý Tỷ Nhi cười: "Xem ông nói kìa, làm như Ninh Nhi chỉ nhận ra ông nhờ vào bộ ria mép vậy."
"Ta đi liền hai năm, con bé còn nhận ra ria mép của ta đã là tốt lắm rồi." Nhớ tới ánh mắt xa lạ lúc con gái trông thấy mình, Khúc lão đại không nén được thở dài, quay đầu hỏi, "Đồ ta nhờ em mua đâu? Em đã mua chưa?"
"Ở đây." Lý Tỷ Nhi kéo ngăn tủ đầu giường, lấy từng thứ bên trong bày ra, một chiếc kẹp tóc ngọc trai, một hộp phấn có khắc hình nhân vật trong Mẫu Đơn Đình, một lọ nước hoa hiệu Song Thù...... Cuối cùng cô cầm lấy một chiếc vòng tay bằng bạc sáng loáng, lắc lắc trước mặt người đàn ông, "Mấy thứ kia chẳng đáng bao nhiêu, chỉ có cái này là hơi tốn công một chút, lão Trương bên Khánh Vân đâu chịu hạ mình đánh trang sức cho người khác, ông không biết em phải thủ thỉ bao nhiêu lời ngon ngọt bên gối, lão mới chịu nhận công việc này đấy. Ông nhìn chất lượng, nhìn kỹ thuật này xem, của hồi môn kê dưới đáy hòm cho tiểu thư khuê các cũng chỉ cần có thế!"
"Đúng là chỉ có đám đàn bà con gái bọn em biết mua đồ." Khúc lão đại vừa lòng nhận lấy cái vòng, ngắm nghía một lát rồi khom lưng kéo cái va li để dưới gầm bàn ra, cùng lúc va li mở ra, ông ta hất cằm về phía Lý Tỷ Nhi, tỏ vẻ cho phép cô ta bốc một nắm.
Lý Tỷ Nhi nuốt nước miếng, thò tay vào bốc, lúc rút ra, trong tay là một vốc bạc trắng lóa.
"Trong va li rốt cuộc có bao nhiêu tiền?"
Hôm sau, nhân lúc đánh bài, Lý Tỷ Nhi kể lại chuyện này cho đám chị em quen biết, bọn họ tò mò hỏi.
"Em nào có biết." Lý Tỷ Nhi bốc một quân bài, nói dửng dưng, "Nhưng chắc đủ để bao cả cái Miên Hoa Đường của chúng ta trọn một tháng."
Cả đám xuýt xoa tặc lưỡi, một người trong đó ước ao: "Có vị khách hào phóng có tiền như thế, nửa đời sau cô chẳng phải lo gì nữa nhé."
"Hào phóng ở đâu ra, là một gã yêu con gái đến phát cuồng thì có." Lý Tỷ Nhi cười mỉa một tiếng, "Nói chuyện với gã, mười câu thì đến tám câu ca ngợi con gái gã, bảo con gái gã là cái gì mà tiểu tiên nữ trên trời, là hoa phú quý dưới nhân gian, bảo em còn không bằng một đầu ngón tay của con bé."
"Đẹp đến thế thật sao?" Một người hỏi.
"Nào đã có ai gặp qua." Lý Tỷ Nhi đánh quân bài trong tay xuống, "Chỉ biết con bé từ nhỏ đã yếu ớt, bệnh tật liên miên, sau ba tuổi thì chưa từng bước chân ra khỏi nhà, có khi còn bó chân nữa ấy...... Ù rồi!"
Những tiếng lách cách vang lên liên tiếp trên bàn mạt chược, một người bốc một quân bài, thuận miệng hỏi: "Nhưng mà nói đi nói lại, em mua vòng Khánh Vân cho gã đó thật đó hả?"
Hàng giả!
Ninh Ninh nắm chiếc vòng trong tay, phía đối diện, Khúc lão đại còn đang lải nhải mãi không ngừng: "Sư phụ Trương của tiệm Khánh Vân không chịu đánh trang sức cho ai đâu, lần này cha phải nhờ người quen mới cầu xin được ông ta đấy, con thấy thế nào? Có đẹp không? Con thích không?"
Ai thèm thích đồ rởm chứ?
Cả đời Ninh Ngọc Nhân từng đóng không ít những bộ phim lấy bối cảnh thời Dân Quốc, có một người hâm mộ si mê phim của bà, tặng cho bà nguyên bộ trang sức bạc thời Dân Quốc, khéo thay cũng xuất xứ từ Khánh Vân, về sau bộ trang sức này bị Thôi Hồng Mai mượn để đeo, từ đó Ninh Ninh không còn thấy nó nữa.
Được xem qua hàng thật rồi thì sao không nhận được ra hàng giả! Ninh Ninh có thể bảo đảm, Khúc lão đại bị người quen lừa rồi! Nhưng cô lại không thể nói ra sự thật, làm một thiếu nữ chỉ ru rú trong khuê phòng, cửa lớn không ra cửa nhỏ không tới, có khi còn không phân biệt nổi đâu là gà đâu là vịt, cô chỉ đành che giấu lương tâm nói:
"Dạ, đẹp lắm."
"Nào, để cha đeo cho con." Khúc lão đại lập tức xỏ đôi vòng vào cổ tay cô, sau đó cười bảo cô, "Đẹp quá, Ninh Nhi của cha là cô bé xinh đẹp nhất trần đời."
Ninh Ninh giơ hai tay lên, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy giá trị bản thân bị hai cái vòng rởm này kéo xuống không ít, cô ủ rũ nói: "Con biết là cha đang nói dối, nhưng dù sao vẫn cảm ơn cha nha."
Khúc lão đại ngây ra một lúc, quay đầu lại hô to: "Má Vương!"
"Lão gia." Người hầu gái trung niên trong nhà chầm chậm chạy tới.
Khúc lão đại lạnh lùng nói: "Bà nói xem, trong mắt bà tiểu thư là gì?"
"Là cách cách triều Thanh, là tiểu tiên nữ từ trời giáng xuống, là đóa hoa phú quý của nhân gian." Má Vương cúi đầu nhìn sàn nhà, nói một lèo như đang đọc thuộc lòng,
"Là cô gái xinh đẹp nhất trần đời, có một không hai."
Ninh Ninh: "...... Đừng nói nữa, con buồn nôn quá."
"Sao lại buồn nôn?" Khúc lão đại sờ tay lên trán Ninh Ninh, "Con lại khó chịu chỗ nào, có cần cha gọi bác sĩ Vương đến không?"
Ninh Ninh lập tức rùng mình.
Lúc vừa xuyên tới đây, cô vốn định giả bộ mất trí nhớ để tránh rắc rối, nhưng mà Khúc lão đại nhất quyết không chịu chấp nhận sự thật này! Ông ta lau nước mắt, xoay người rút phắt súng chỉa vào đầu bác sĩ Vương: "Phải chữa khỏi bệnh cho con bé! Tôi muốn nghe nó gọi một tiếng cha!"
Từ đó bác sĩ Vương cùng Ninh Ninh chung sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Sau nửa tháng, bác sĩ Vương giựt đứt cọng râu cuối cùng, còn Ninh Ninh sau khi trải qua hàng loạt phương pháp trị liệu nào tiêm, nào uống thuốc, nào giác hơi các loại..., rốt cuộc không thể nhịn được mà gào lên gọi Khúc lão đại: "Cha!"
Từ đó về sau, Ninh Ninh vừa thấy Khúc lão đại đã hốt hoảng trong lòng, mỗi khi ánh mắt ông ta rơi xuống trên người cô, cô lại không nhịn được mà muốn đóng giả thành con gái ông ta, Khúc Ninh Nhi!
Đối với một diễn viên mà nói, việc này không khó...... Mới là lạ!
Trước kia khi đóng phim, trong tay cô lúc nào cũng có sẵn kịch bản, cô nên nói gì, làm gì, trong kịch bản đều viết rõ ràng, cô thậm chí không cần làm toàn bộ, cần bay trên trời hay ẩn thân dưới đất đã có người đóng thế, cần viết chữ vẽ tranh cũng có người diễn hộ, cô cũng giống như phần lớn các diễn viên, càng ngày càng trở thành một bộ phận trên dây chuyền sản xuất, một bộ phận tương đối quan trọng, nhưng chưa tới mức không thể thay thế.
Nhưng lúc này đây, không có kịch bản, không có diễn viên đóng thế, không ai nói cho cô biết, nhân vật cô phải sắm vai là hạng người gì, chính bản thân cô phải phỏng đoán tất cả. Ninh Ninh liếc nhìn Khúc lão đại, cảm thấy chính mình là hạng người gì không quan trọng, hiện tại mấu chốt nhất là phải biết rõ đối phương là hạng người gì.
Vì thế cô hất tay ông ta ra: "Cha kệ con!"
Khúc lão đại không những không giận, mà còn dịu dàng hỏi cô: "Làm sao vậy, ai làm con gái yêu của cha không vui?"
"Là cha đó!" Ninh Ninh vén một bên tay áo lên, chìa cánh tay về phía ông ta, "Cha đi mãi không chịu về, hễ về là lại sai người đun thuốc bắt con uống, còn dùng châm đâm con, còn úp một đống hộp vào lưng con nữa, cha ngửi mà xem, bây giờ cả người con đều bốc mùi thịt hộp rồi nè."
Đoạn này Ninh Ninh nói đến liệu pháp giác hơi.
Khúc lão đại nắm lấy cánh tay của cô mà hít hà, như một con chó lớn: "Không thối không thối, vẫn thơm phưng phức mà."
Ông ta càng nhún nhường, Ninh Ninh lại càng thêm tác oai tác quái.
Bởi vì theo quan điểm của cô, cãi vã chính là mồi thử mối quan hệ giữa hai người nhanh nhất.
Bộ mặt thường ngày được che giấu sẽ lộ ra khi cãi vã, rất nhiều lời bình thường không được nói ra cũng sẽ bị thốt lên trong vô ý, tuy rằng sau đó có thể giải thích rằng khi đó nói như vậy chẳng qua là giận quá mất khôn, nhưng dựa vào kinh nghiệm của Ninh Ninh, những lời buột miệng ra khi nổi giận phần lớn đều là lời nói thật......
Có điều xét thấy Khúc lão đại có giắt súng ngang hông, Ninh Ninh không dám vừa bắt đầu đã gây quá mức với ông ta, cô quyết định vẫn nên tiến hành từ từ thì tốt hơn...... Cô còn phải chừa chút thời gian để lúc cần còn quỳ xuống xin tha nữa chứ.
"Hừ!" Cô đẩy Khúc lão đại ra, chân trần từ trên giường nhảy xuống, đi thẳng tới chỗ tủ quần áo.
Khúc lão đại khom lưng nhấc giày của cô lên, hấp tấp đuổi theo: "Ninh Nhi, lại làm sao thế hả con?"
"Con không chịu nổi cái nhà này nữa." Ninh Ninh mở tủ quần áo, lôi hết sườn xám, váy vóc, áo choàng trong đó ra, vắt lên khuỷu tay, "Con muốn bỏ nhà ra đi!"
Quần áo trong tủ vừa nhiều vừa đẹp, có cái còn kèm theo mũ để phối, có cái thì phối với đồ trang sức, trang sức mặc dù có cả thật cả giả, nhưng hàng thật vẫn chiếm đa số. Mấy thứ này không ăn cũng chẳng uống được, tiêu tiền vào mấy thứ này chỉ có thể là những kẻ không giàu cũng thuộc nhà sang, xét theo cách nói năng và hành xử của Khúc lão đại, thì khả năng ông ta là nhà giàu mới phất vẫn cao hơn một chút.
Mà đám giàu xổi cũng chia thành hai loại, một loại là đùng một cái có rất nhiều tiền, loại kia là bỗng nhiên tìm ra được cách kiếm rất nhiều tiền, ông ta là loại nào trong đó?
"Không được, con không được ra ngoài." Khúc lão đại đoạt lại quần áo trong tay cô, vẻ mặt nghiêm túc khuyên bảo, "Bên ngoài loạn lắm con à......"
Ninh Ninh còn tưởng ông ta sắp giảng giải thế thái nhân tình cho mình, vội nín thở lắng nghe.
"...... Ngoài đó toàn là bọn đàn ông không đứng đắn thôi." Vẻ mặt Khúc lão đại cực kỳ nghiêm túc, "Chỉ cần bị chúng nó nhìn một cái là con sẽ to bụng đó!"
Ninh Ninh: "......"
Ông coi tôi là con ngốc hả!
Ninh Ninh không muốn làm một đứa ngốc, nhưng dưới hoàn cảnh gia giáo như vậy, tỷ lệ nuôi ra một đứa ngốc thật sự quá cao. Cô ngây ra một chốc rồi hỏi: "Vậy lúc nào con cũng đi theo cha có được không? Con hứa sẽ không chạy lung tung, lúc nào cũng ở trong tầm mắt cha, đúng rồi, con còn có thể giúp cha làm việc......"
"Không được!" Khúc lão đại càng không đồng ý, "Công việc của cha, con không làm được đâu."
"Cha không cho con thử thì sao biết con không làm được?" Thật ra Ninh Ninh chỉ muốn biết ông ta làm nghề gì.
Nhưng Khúc lão đại dường như không muốn cho cô biết nghề nghiệp thật của mình, ông ta ấp úng nói: "Việc của cha là việc của đàn ông, con gái không làm được đâu......"
Ông ta im lặng một lúc lâu, lại bổ sung một câu: "Dù sao nhiều nhất là năm năm nữa, không, chỉ ba năm thôi! Ba năm sau cha sẽ rửa tay chậu vàng, ngày ngày ở nhà chơi với con, cha sẽ không để con phải cô đơn một mình nữa."
Mí mắt Ninh Ninh giật giật, công việc gì mà chỉ làm ba năm đã đủ tiêu xài cả đời? Suy xét đến bối cảnh thời đại này, Ninh Ninh không khỏi nghĩ tới buôn lậu vũ khí hoặc ma túy......
Thấy Ninh Ninh vẫn im lặng, Khúc lão đại hơi sốt ruột.
"Cha còn mua cho con nhiều quà lắm, con xem này." Ông ta vội ôm một đống đồ tới, nào là kẹp tóc ngọc trai, hộp phấn có khắc hình nhân vật trong Mẫu Đơn Đình, nước hoa hiệu Song Thù,... "Con thích không?"
Ninh Ninh nhìn ông ta một cái, không nhận quà của ông ta, thậm chí còn tháo cái vòng trên cổ tay trái ném về phía ông ta.
"Cái này không thay thế được cha!" Cô lại tháo nốt cái vòng trên tay phải, ném vào ông ta, "Cái này cũng không thay được cha! Con trả hết cho cha đó, cha trả cha lại cho con!"
Mấy lời giận dỗi vu vơ chỉ có thể moi ra những chuyện chẳng quan trọng gì...... Khụ, nói trắng ra là, Khúc lão đại thật sự quá dễ nói chuyện, Ninh Ninh cảm thấy nếu không làm liều một lần, ông ta tuyệt đối sẽ không chịu cãi nhau với mình! Nói thì nói thế, nhưng cô vẫn không dám ném thẳng cái vòng vào mặt ông ta, sợ ông ta đã không giận thì thôi, một khi giận lên sẽ đánh chết cô mất......
Nhưng mà cô quên mất một điều, cô là một đứa tay chân hậu đậu.
Cái vòng thứ nhất trúng vào ngực Khúc lão đại, cái thứ hai trúng giữa trán ông ta.
Loong coong hai tiếng, hai cái vòng tay lần lượt rơi xuống đất, trên cái thứ hai còn dính chút máu.
Ninh Ninh hít hà một hơi, mãi lâu sau mới lấy hết dũng khí, chuyển ánh mắt từ cái vòng dưới đất, lên mặt Khúc lão đại.
Ông ta khóc rồi.
Ninh Ninh: "......"
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cả người toát lên vẻ nham hiểm xảo trá, hễ không vừa ý là rút súng chỉa vào đầu người ta, cứ thế im lặng đứng tại chỗ, nhìn cô mà khóc......
Thôi ông cứ rút súng chỉa vào đầu tôi đi còn hơn!
Ninh Ninh: "Đau, đau lắm hả cha?"
Khúc lão đại lắc đầu, nước mắt như thanh đao nhỏ, cắt ngang gương mặt đầy phong sương của ông ta.
Ninh Ninh: "...... Vậy sao cha lại khóc?"
Khúc lão đại xoay người kéo va li tới, mở ra trước mặt Ninh Ninh, một đống bạc trắng chiếu lên mặt cô loang loáng, ông ta nhặt một đồng xu bạc dâng lên trước mặt cô, trên mặt còn hoen nước mắt, nịnh nọt cười nói: "Ninh Nhi, lần này cha kiếm được nhiều tiền lắm, con muốn gì cha cũng mua cho con, nhé...... Chắc con phải muốn thứ gì đó chứ."
Ninh Ninh sững sờ nhìn mặt ông ta.
Trong nháy mắt đó, cô đột nhiên hiểu được rằng, người này...... sẽ không bao giờ to tiếng với cô.
Ninh Ninh vỗ vỗ trán, che mắt lại hỏi: "...... Con muốn gì cũng được ạ?"
Khúc lão đại vội vàng gật đầu.
"Con muốn đổi một người cha khác......" Lời Ninh Ninh nói chính là lời thật lòng, xuyên qua đã đủ cực rồi, cô muốn có một ông bố bình thường một chút!
"Riêng điều này thì không được!" Khúc lão đại kiên quyết từ chối.
"Thôi được rồi." Ninh Ninh buông tay, thuận miệng đổi một yêu cầu khác, "Con muốn đầu của Viên Thế Khải."
Viên Thế Khải: là một đại thần cuối thời nhà Thanh và là Đại Tổng thống thứ hai của Trung Quốc thời dân quốc.
Vốn tưởng rằng ông ta sẽ do dự một lát, sau đó chậm rãi nói: "Cha nghĩ chúng ta nên bàn bạc về yêu cầu đầu tiên của con thì hơn." Kết quả là Khúc lão đại thoáng do dự trong chớp mắt, sau đó rút súng ra, xoay người đi ra ngoài.
"...... Cha quay lại đây!" Ninh Ninh vội gọi ông ta lại.
Khúc lão đại quay đầu lại, ánh mắt như trước giờ tiễn biệt.
"...... Con đùa với cha thôi mà." Ninh Ninh bước hai bước về phía ông ta, dang tay ra, ngượng nghịu nói, "Thật ra con không cần gì hết, cho con cái này là được rồi......"
Không chờ cô đi bước thứ ba, một cánh tay mạnh mẽ đã ôm chầm lấy cô.
Ninh Ninh cũng vòng tay ôm lại ông ta, trong lòng cô đã hiểu ông ta là hạng người gì.
Kết luận chính là...... Khúc lão đại chính là một kẻ yêu con gái đến phát cuồng!
Con gái là đẹp nhất, con gái lúc nào cũng đúng, kể cả có sai ông ta cũng sẽ không uốn nắn! Con gái đòi hỏi quá đáng cỡ nào cũng được ông ta thỏa mãn, còn không ngừng ca ngợi con bé, bắt những người xung quanh cùng nhau ca ngợi con bé, nói con bé là cô bé xinh đẹp nhất trần đời, dần dà, Khúc Ninh Nhi sẽ biến thành hạng người thế nào đây?
Nó sẽ cảm thấy mình là cô bé xinh đẹp nhất trên đời!
Khờ khạo, kiêu căng, tự tin, tự đại, nói không chừng sẽ còn cảm thấy trái đất đang quay quanh mình!
Ninh Ninh cần phải sắm vai, chính là một người như vậy.