Chương 2: Duyên Âm

Em làm mệt nên cứ 10h là em ngủ, em ngủ cùng với 1 chị nữa sinh năm 90 ở Hòa Bình.

Đợt ấy mùa đông, rét mướt lắm, 2 chị em ôm nhau ngủ ngon lành, cùng cảnh đi làm thuê nên cũng dễ thân thiện.

Có hôm em đang ngủ thì giật bắn mình bới cái dáng người ngồi co ro phía góc tường, tóc tai rũ rượi. Em hoảng quá bật điện sáng choang thì lại chả thấy đâu nữa. Bà kia bào chắc do em đi làm mệt quá nên bị ảo giác. Đêm đó em sợ thức trắng đêm, cứ tưởng tượng cái cảnh khi em nhắm mắt ngủ cái người tóc rũ rượi kia sẽ lao đến bóp cổ em. Em bị yếu bóng vía, đầu óc lại hay nghĩ đến những trường hợp xấu nhất, thần hồn nát thần tính. Rõ khổ.

Từ hồi làm ở đấy chả ngày nào em được yên, đêm nào cũng gặp ác mộng xong bị giật mình bởi tiếng cót két cửa, khi thì nghe thấy tiếng khóc.

Em sợ đến nỗi tỏi để kín mít giường. Toàn vào nhà bếp lấy trộm tỏi xong chỗ nào gài được là gài.

Ấy vậy mà cũng chẳng ăn thua...

Cứ đêm trước khi đi ngủ em lại lẩm bẩm: tôi trẻ người non dạ, từ quê lên đây làm nă chưa đắc tội với ai, xin đừng trêu tôi.

Em nghĩ bụng làm cố 1 tháng lấy lương rồi té, chứ ở đây có ngày bị nhồi máu cơ tim mà chết.

Đợt đó muốn đi xem bói lắm mà tiền ăn còn chả có, cũng chả biết ở đâu xem nên đành ngậm ngùi chờ ngày lấy lương rồi phắn.

Thế rồi chưa kịp đi thì cái gì tới cũng tới. Lần đầu tiên em bị bóng đè trong cuộc đời. Biết mình bị trêu mà chẳng thể tỉnh được.

Em thấy minh đang đứng, bên cạnh là một người con gái còn rất trẻ cứ ôm mặt khóc. Em muốn mở miệng ra nói lắm mà không cử động được.

Cô gái đó chắc ngoài 20 tuổi, khuôn mặt hiền hiền, mái tóc dài đen nhánh. Cô ấy nói với em là:

_ Xin hãy giúp chị thoát khỏi nơi đây, chị vẫn ở đây, xin hãy giúp chị...

Giọng thều thào nghe đáng thương lắm. Em chưa kịp phản ứng gì thì đã bị bà chị sinh năm 90 kia lay dậy bảo: "mày mơ cái gì mà ú ớ kinh thế? Lay mãi mới dậy, mồ hôi ướt đẫm rồi kìa."

Em mới hỏi bà chị sinh năm 90 là ở đây có ai hình dáng như người em đã gặp trong giấc mơ không?

Lúc ấy thì chị ấy không nói luôn nhưng khuôn mặt tái nhợt đi. Bảo ngủ đi, mai chị kể. 2 chị em bật điện sáng chưng, không ai nói với ai câu nào.

Đêm ấy em có cảm giác dài bất tận...

Hôm sau nghe chị ấy kể thì chị kia tên là Hoa, người Hòa Bình, sinh năm 92. Mới lên đây được mấy tháng thì bị ngã từ trên tầng xuống, đầu bị đập xuống đất nên bị chấn thương nặng không cứu được. Bà chủ đã mời thầy về làm lễ rồi, dặn không được nói với ai mới chuyển đến về chuyện này kẻo người ta sợ.

Đợt đó cũng có bao nhiêu người sợ quá nên nghỉ. Còn những người ở lại do bà chủ hứa hẹn tăng lương nên cố gắng làm vì miếng cơm manh áo.

Kể xong thì chị gọi điện cho bà chủ nói rõ mọi chuyện. Chiều hôm ấy gia đình chị Hoa kia cũng lên để làm lễ gọi hồn, chắc bà chủ gọi...

Còn em chả đủ can đảm để làm hết tháng, xin nửa tháng lương rồi đi thuê trọ tìm việc khác.

Chị 90 cũng nghỉ, 2 chị em về thuê chung cái nhà 400k đợi xin việc.

Em sau vụ đó thì mơ thấy chị Hoa kia lần nữa, trong mơ chị ấy cười tươi tắn lắm chị ấy bảo "chị sinh năm 92"

Hôm sau em đánh 100k tiền đề con 92 thì về thật :)) e mừng rơi nước mắt. Lần đầu tiên trong cuộc đời được cầm nhiều tiền vậy. Nghĩ bụng biết đánh nhiều nhiều tí, nhưng thôi tham thì thâm. Béo bở gì...

Cầm 7 củ trong tay em mời bà 90 đi ăn xả láng bữa xong em về quê. Đưa ông bà 3 triệu, em mua cái điện thoại hơn triệu. Còn lại giữ lại để tiêu vặt.

Tiền hồi đó có giá ghê gớm chứ không như bây giờ...

Sau đợt đó hay được cho lộc lô đề lắm, cứ khi nào hết tiền là y như rằng có cục tiền từ trên trời rơi xuống.

Em thì xin được vào làm pha chế cafe bên đường Nguyễn Trãi, vừa học vừa làm. Anh chị chủ cũng tốt, coi em như em gái. Hay gọi em là Miu... Lúc nào cũng kêu:

_ Con Miu này sao mặt nó buồn thế, khi đang cười nét mặt cũng phảng phất nỗi buồn. Em làm đến 11h về phòng trọ, ngày nào cũng 12h mới ngủ.

Ác mộng bắt đầu từ đây.

Em bị bóng đè liên tục, cảm giác bất lực kêu gào mà chẳng ai nghe thấy Đêm nào cũng thế khiến em gầy rộc cả người, mắt thâm quầng như gấu trúc.

Chị chủ bảo đợt này thấy em gầy quá, thơ thẩn như người mất hồn, không còn tinh nhanh như trước.

Em cũng chả để ý, lúc ấy chán nghĩ bụng: "Thôi kệ xừ nó muốn ra sao thì ra. Tầm này chả đủ sức để quan tâm điều gì nữa."

Em cũng chỉ lạ một điều, thi thoảng trong giấc mở e thấy 1 người đàn ông đứng đầu giường, dáng cao ráo, người ấy chỉ đứng nhìn em 1 lúc rồi đi... Em rất muốn nhìn rõ xem người đó là ai nhưng bất lực.

Dáng cao ráo thì chắc chắn không phải bố em vì bố béo lắm.

Cứ đêm về trong giấc mơ người đó lại xuất hiện. Có lần còn kéo chăn lên đắp cho em, điệu bộ quan tâm lắm.

Xong dù ban ngày hay ban đêm em luôn có cảm giác: "đừng quay đầu lại, ai đó đang nhìn bạn"'

Em kể chuyện này với chị chủ, 2 chị em kéo nhau đi xem bói ở Linh Đàm, bà thầy bói vừa nhìn thấy em thì phán: "người này bị che mắt rồi, tôi không xem được"...

Một thời gian sau thì em xích mích với chị 90 ở cùng. Chuyện chẳng có gì to tát, em đùng đùng giận xách mông ra ở riêng. Em cũng nghỉ luôn ở quán pha chế kia.

Em góp được 3tr khởi nghiệp với nghề buôn bán. Thời đó bán hàng trên FB cũng dễ, ít người bán.

Em nhớ em bán kem tẩy lông, ngày mấy chục đơn hàng, lộc lá ầm ầm.

Cái người đàn ông bí ẩn kia vẫn xuất hiện đều đặn, nhưng người đó không bao giờ xuất hiện lâu chỉ một lát là đi, có hôm trong mơ còn dẫn em đi chơi. Người đó đi trước, em chạy theo sau. Em cứ mải mê chạy đuổi theo để xem mặt mũi người đó như nào. Em đến 1 nơi cảnh đầy hoa sắc, khung cảnh lãng mạn cực. Người đó dặn em rằng cứ buôn bán đi người đó sẽ phù hộ.

Em buôn bán giao du nhiều, cũng làm quen với nhiều bạn mới... Mỗi tội tính me ban ngày thì vui vẻ bình thường, tối đến cứ hay suy nghĩ linh tinh rồi khóc. Kiểu tuổi thân chả hiểu làm sao...