"Tề Phi Dương sao..."
Cái tên này Trần Vô Hạo nghe khá quen tai, mà rất nhanh hắn liền nhớ ra rồi...
Khi đọc sách về những nhân vật phong vân của Hằng Nguyên Giới nói chung và Đông Uyên Đại Lục nói riêng ở bên trong Tàng Thư Lầu trước đây hắn đã từng thấy danh xưng của vị tiền bối đại danh đỉnh đỉnh này.
Tề Phi Dương là một vị cường giả tán tu cảnh giới Phản Hư Cảnh Đỉnh Phong chỉ còn cách Hợp Đạo Cảnh một bước, là một nhân vật hô phong hoán vũ chấn động thiên hạ một thời...
Hắn xuất hiện vào khoảng 3 vạn năm về trước, bằng vào thiên tư cực kỳ khủng khiếp, một đường tu luyện không gặp một chút bất trắc sai sót nào, tu luyện từ khi chỉ mới là một tên phàm nhân, đi thẳng một đường đạt đến Phản Hư Cảnh Đỉnh Phong chỉ trong vòng 6000 năm trong khi thông thường các tu chân giả phải mất ít nhất 1 vạn năm để có thể đạt đến...
Xuất phát điểm thì ngay từ đầu người này chỉ là một phàm nhân muốn sống một cuộc sống an bình của một người bình thường ở trong thôn làng của mình, gia cảnh coi như là khá giả nổi tiếng trong thôn, Tề Phi Dương lại hiền lành cực kỳ tốt tính từ nhỏ được rất nhiều người trong làng yêu quý, vốn chẳng có ý định trở thành một tu sĩ, cũng không hề có ý mưu cầu sức mạnh hay sự trường sinh gì cả...
Thế nhưng tên tuổi của sau này lại mang vô vàn tiếng xấu, "được" người đời coi như một cái đại ma đầu, gọi hắn với một cái tên chỉ nghe qua cũng đủ để một đứa trẻ giật mình khóc thét...
Tà Hoả Ma Quân!
Vậy tại sao một kẻ phàm nhân thiện lương tốt bụng như vậy lại trở thành một tên "đại ma đầu" bị người đời truyền miệng như một kẻ tà ác như vậy chứ?
Câu chuyện phải bắt đầu từ khi Tề Phi Dương còn đang hưởng thụ cuộc sống qua ngày như một phàm nhân bình thường nhất ở trong thôn làng của mình...
Vào cái năm Tề Phi Dương 19 tuổi, đã là một thanh niên khôi ngô khá tuấn tú, năm đó hắn cùng vị thanh mai trúc mã đồng lứa vô cùng xinh đẹp của mình thề non hẹn biển quyết định kết hôn với nhau, cũng đã được gia đình hai bên vui vẻ chấp thuận, chuẩn bị sính lễ cưới gả đàng hoàng chỉ còn tính đến ngày vui sẽ được quyết định vào lúc nào...
Thế nhưng cái viễn cảnh về một cái đám cưới hạnh phúc ấy đã không bao giờ được diễn ra!
Đó là khi mà một tu chân giả bất chợt tiến đến ngôi làng này của Tề Phi Dương và cướp đi nữ nhân mà hắn yêu, nữ nhân mà hắn sắp cùng nàng kết thành phu thê...
Mà vị tu chân giả đó không ai khác lại là người huynh đệ tốt nhiều năm trước của hắn!
Người này cùng Tề Phi Dương và vị thanh mai trúc mã kia khi còn là những đứa trẻ là ba người bạn vô cùng thân thiết, cả làng ai ai cũng biết điều đó...
Nhưng khi cả ba người lên 9 tuổi đã có một vị Trưởng Lão của một Thất Cấp Thế Lực tình cờ phi hành ngang qua ngôi làng, cảm nhận được thiên tư của người bằng hữu Tề Phi Dương cao liền đến muốn ngỏ lời nhận làm đệ tử...
Một vị tu hành giả lại ngỏ lời nhận một phàm nhân bình thường làm đệ tử đối với bản thân vị huynh đệ đó cùng gia đình và thôn làng chính là cơ duyên to lớn, đương nhiên sẽ không ngần ngại mà nhận lời, ngay sau đó tên đó đã từ biết tất cả mọi người bao gồm cả hai người bạn thân của mình, đi theo vị Trưởng Lão đó rời đi...
Tưởng chừng như việc một kẻ đã có cơ duyên trở thành tu sĩ thì sẽ không còn để tâm tới phàm trần như họ nữa, thế mà hắn lại đột nhột xuất hiện vào đúng giai đoạn đại hỉ của Tề Phi Dương cùng thanh mai trúc mã kia và mọi người trong làng, không nói lí lẽ gì liền cường thế mang giai nhân đi, trước khi bỏ đi lại còn quay đầu lại nhìn hắn với ánh mắt trêu tức...
Từ huynh đệ tốt lâu năm lại đột ngột trở mặt thành thù chỉ trong một khoảng thời gian chưa đến một nén hương, khiến Tề Phi Dương trong lòng cực kỳ phẫn hận...
Ngày đó, Tề Phi Dương đã quyết tâm sẽ trở thành tu chân giả, điều mà hắn chưa bao giừo nghĩ tới, mà nguyên nhân lại là vì để trả thù chứ không như đại đa số ngừoi khác là vì truy cầu địa vị, truy cầu danh vọng, truy cầu sức mạnh, truy cầu trường sinh,...
Hắn mang trong mình nỗi hận xung thiên, từ trước đến nay hắn làm người lương thiện tốt bụng, những con người biểu hiện như thánh nhân như vậy thì chỉ cần mắc phải một sơ sót thì sẽ có thể triệt để sa đoạ, và hắn đã bị sự hận thù nhấn chìm tâm trí...
Một giọt nước trong chủ cần rơi trúng một vũng nước đục thì nó sẽ chỉ có thể bị hoà vào sự bẩn thỉu đó, chủ cần chẳng may rơi vào vũng bùn lầy thì sẽ chỉ có thể bất lực vùng vẫy mà chìm sâu vào trong đó...
Sự hận thù làm nên ý chí cực kỳ mãnh liệt của hắn, hắn đâm đầu vào hiểm nguy để tìm cơ duyên, hắn tu luyện một cách điên cuồng mặc cho đau đớn dày vò hắn, hắn cướp của giết người để lấy tài nguyên tu luyện, hắn đồ sát gia tộc, huỷ diệ tông môn để hiến tế những sinh mạng đó cho hắn thôn phệ thăng tiến tu vi, già trẻ lớn bé nam nữ đều không tha...
Hắn nhiều lần lâm vào cảnh cửu tử nhất sinh để chạy trốn trước vạn người, trăm vạn người, ngàn vạn người truy sát điên cuồng khắp thiên hạ, thế nhưng hắn vẫn sống sót sau tất cả...
Tề Phi Dương hắn sẽ không chết chừng nào chưa có được thực lực để giết chết tên "huynh đệ tốt" kia, cướp lại nữ nhân mà hắn yêu, chừng nào chưa thể trả thù thì hắn nhất quyết không chịu chết!
Bằng vào vô số trải nghiệm thăng trầm của bản thân, bằng vào sự tu luyện điên cuồng bất kể sống chết của mình, Tà Hoả Ma Quân dù đã sớm tu luyện đến tẩu hoả nhập ma từ lâu nhưng lí trí của hắn vẫn còn đó, sự diễn giải lĩnh ngộ về tu luyện cũng rất cao...
Thế nên hắn đã thành công sáng tạo ra một bộ công pháp cho riêng mình với đẳng cấp đạt đến Chân Cấp Thượng Phẩm có tên là Táng Hoả Tịch Diệt Lôi Quyết!
Với môn công pháp do chính mình sáng tạo ra, Tà Hoả Ma Quân Tề Phi Dương tu luyện thuận lợi càng thêm thuận lợi, tu vi cứ vậy tăng vọt lên, cộng thêm hắn thôn phệ huyết nhục của hàng ngàn hàng vạn người, cảnh giới lại càng thăng tiến nhanh hơn nữa...
Mà vì vốn đã tẩu hoả nhập ma từ trước nên khi tên này tu luyện đã không hề gặp bình cảnh, càng là sẽ không thể tẩu hoả nhập ma khi cảnh giới thăng tiến điên cuồng như vậy, thế nên phải nói là Tà Hoả Ma Quân là một trong những tu chân giả tiến cảnh nhanh nhất trong lịch sử Hằng Nguyên Giới...
Sau khi đã đạt đến tu vi cần thiết để có thể trả thù, Tề Phi Dương lấy một thân độc lai độc vãng xông thẳng vào tông môn kia, khi đó với sự dẫn dắt của vị "huynh đệ tốt" kia đã trở thành một Ngũ Cấp Thế Lực danh vọng tứ phương...
Tà Hoả Ma Quân đi đến đâu giết người đến đó, tất cả đệ tử hay Trưởng Lão tông môn đều bị hắn giải quyết, cuối cùng đã đối đầu với kẻ mà mà đã khiến hắn đi đến nước đường này, cũng chính là Tông Chủ của tông môn ấy vào thời điểm đó...
Đại chiến giữa hai "huynh đệ" cũ bùng nổ, trận chiến kinh thiên động địa giữa hai cường giả Tiên Thiên Cảnh Đỉnh Phong khiến cho cả một khu vực phía Bắc Đông Uyên Đại Lục bị tàn phá nặng nề, rừng cây bị thiêu trụi, sơn phong bị san bằng, đất đai cằn cõi xới tung,...
Chiến cuộc diễn ra triền miên suốt 1 tháng trời, một kẻ thiên tư thiên tài và một kẻ dựa vào hận thù mà rèn thành một nghị lực điên cuồng, cả hai không ai chịu ai, và nguyên nhân dẫn đến hai đại cường giả đánh nhau này lại chỉ vì một nữ nhân!
Kết quả chung cuộc của trận đại chiến này, kẻ chiến thằng chính là Tà Hoả Ma Quân, mà thất bại hiển nhiên chính là tên "huynh đệ tốt" kia rồi. Ngay sau đó tên đó đã bị Tề Phi Dương phế bỏ tu vi, chặt đứt tứ chi, đem treo lên rồi dùng vô số cực hình mà những tên ma đạo tà đạo cũng khó có thể tưởng tượng ra được lên tên đó, khiến hắn sống không bằng chết...
Cuối cùng, trước khi tiễn tên đó đi uống trà với Diêm Vương, Tà Hoả Ma Quân đã dùng một lưỡi kiếm gai mòn cưa từng chút một của quý của tên kia trong khi dùng đan dược làm phóng đại xúc giác đau đớn của hắn, khiến hắn gào thét suốt mấy canh giờ liền thì mới kết thúc...
Sau đó Tà Hoả Ma Quân đã cắm cái "thứ dơ bẩn" ấy vào mồm tên kia rồi dùng vũ kỹ nghiền nát đầu hắn, kết thúc mạng sống của tên đó, trả được thù của mình, đoạt lại nữ nhân hắn vẫn luôn nhớ nhung suốt hàng ngàn năm qua, nàng đã bị tên kia ép cảnh giới để nàng có nhiều tuổi thọ hơn và tiếp tục thoả mãn tên "súc sinh" ấy...
Những tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp từ đó và Tề Phi Dương sẽ được hạnh phúc ở bên người mình yêu...
Thế nhưng không!
Sau khi cùng hồng nhan về chung một nhà, cuốc sống của hai người lại không được như ý muốn...
Nữ nhân hắn luôn chung tình và muốn cứu nàng đi suốt ngàn năm, nay lại phũ phàng nói với hắn bằng một giọng điệu thất vọng, chán nản và tiếc nuối:
"Ngươi so với hắn quá nhỏ, quá nhanh lại còn yếu, chẳng bằng một nửa của tên kia, thật đáng thất vọng!"
Chính câu nói đó đã khiến Tà Hoả Ma Quân triệt để đoạ nhập vào ma đạo, lý trí mà hắn luôn cố gắng để kiểm soát tẩu hoả nhập ma đã triệt để tan vỡ, trở thành một đại ma đầu chân chính thực sự, hắn đã thẳng tay không còn chút lưu luyến giết chết vị thanh mai trúc mã của mình, sau đó là một đường tàn sát bừa bãi khắp nơi, đến cảm ngộ được cả Ý Cảnh trong Sát, hoành hành ngang dọc khắp Đông Uyên Đại Lục và tu vi của hắn vẫn cứ tăng đều đều...
Mà tại cùng thời điểm Tà Hoả Ma Quân tung hoành ấy, tại Nhất Cấp Thế Lực - Huyền Hoàng Đế Quốc, Hoàng Đế Tiêu Thiên Hà đã chú ý đến Táng Hoả Tịch Diệt Lôi Quyết...
Hoàng Đế có một nhi tử vừa sinh ra đã trời sinh thiên phú tuyệt đỉnh, lại có độ phù hợp khi tu luyện các loại công pháp và vũ kỹ Hoả thuộc tính và Lôi thuộc tính, trong khi công pháp và vũ kỹ chủ tu của Huyền Hoàng Đế Quốc lại là Băng và Phong hệ thuộc tính...
Thế nên Táng Hoả Tịch Diệt Lôi Quyết lại là lựa chọn tốt nhất khi nó cho phép kẻ tu luyện nó có thể vận dụng sức mạnh thuộc tính đến một mức mà vũ kỹ công pháp bình thường không thể đạt đến, lại còn có thể kết hợp hai thuộc tính ấy lại để tạo nên chiêu thức có uy lực lớn hơn rất nhiều...
Hoàng Đế Tiêu Thiên Hà của Huyền Hoàng Đế Quốc đã tìm đến Tề Phi Dương ngỏ ý muốn mua lại bộ công pháp ấy, nhưng Tà Hoả Ma Quân dù tẩu hoả nhập ma nhưng làm người rất kiêu ngạo, chỉ muốn truyền lại Táng Hoả Tịch Diệt Lôi Quyết cho truyền nhân hữu duyên của mình, nhất quyết không chịu bán, cành không thèm thoả hiệp, rốt cuộc cả hai đã động thủ đại chiến...
Do vị Hoàng Đế này chỉ mới lên ngôi được vài năm nên tu vi của kẻ đứng đầu không cao như cái đẳng cấp thể lực của mình, nhưng lại rất được lòng quan thần dân chúng nên đã huy động cả lực lượng cả Đế Quốc để bao vây Tà Hoả Ma Quân, bịt đường lui của hắn...
Một bên là Hoàng Đế một nước với tu vi Hợp Đạo Cảnh Sơ Kỳ và một bên là Phản Hư Cảnh Đỉnh Phong, thế nhưng lại chỉ là một trận đánh ngang tay vì sức mạnh đến từ Táng Hoả Tịch Diệt Lôi Quyết quá lớn, điều này khiến cho Tiêu Thiên Hà cực độ xấu hổ, lại càng nhiều hơn là kiêng kỵ ở trong lòng, sát niệm càng dâng cao hơn, muốn diệt trừ Tề Phi Dương...
Kết quả cuối cùng, do Tề Phi Dương chỉ có một thân một mình, còn sau lưng của Hoàng Đế là cả Huyền Hoàng Đế Quốc nên Tà Hoả Ma Quân đã đành phải đánh liều, dồn toàn bộ linh lực vào một kích duy nhất vận dụng Táng Hoả Tịch Diệt Lôi Quyết, đánh ra một vụ nổ đến trời long đất lở, kéo theo vô số cường giả đế quốc chôn cùng, mà Hoàng Đế của Huyền Hoàng Đế Quốc sau cuộc chiến đó đã bị trọng thương phải bế quan dài hạn...
Cả Đế Quốc đã phải phong bế suốt mấy ngàn năm để khôi phục lại tổn thất nặng nề của mình, nhưng tài sản và thực lực dù có khôi phục cũng không thể khôi phục lại uy danh và danh vọng vốn có của một Nhất Cấp Thế Lực đỉnh cấp đại lục nói riêng và cả tinh cầu nói chung...
Và Táng Hoả Tịch Diệt Lôi Quyết cùng Tề Phi Dương cũng từ đó mất đi tung tích, vô số cường giả bỏ công tìm kiếm cũng không tìm ra, cứ ngỡ đã tiêu vong cùng vị đại ma đầu đỉnh cấp này...
Không ngờ giờ đây, sau 3 vạn năm trời lại có người tìm ra động phủ truyền thừa do Tà Hoả Ma Quân xây dựng và để lại...
...
Trần Vô Hạo lúc này uống nốt ly trà của mình, đi tới quầy để trả tiền cho chủ quán trà rồi rời đi.
Hành trang chẳng có gì nhiều, chỉ có mua thêm 10 vạn Thượng Phẩm Linh Thạch nguyên liệu để tập luyện đan cùng vài bộ y phục, tất cả đều được Trần Vô Hạo cất hết vào trong Nhẫn Trữ Vật, chỉ có chờ đợi qua vài tuần nữa cho đủ tròn nửa năm rồi khởi hành, cuối cùng vì chuyện động phủ truyền thừa này mà phải xuất phát sớm rồi...
"Chuyến này chắc chắn sẽ cực kỳ hung hiểm, phải nói là cửu tử nhất sinh đi. Bất quá...cầu phú quý trong hung hiểm, cơ duyên luôn đi kèm với rủi ro hiểm nguy, nếu như không có cái gan đánh cược mạng sống thì sẽ không thể đổi lấy lợi ích to lớn được..." Trần Vô Hạo tựa tiếu phi tiếu lẩm bẩm nói, hắn đã đi ra khỏi Thương Ngân Thành, chuẩn bị vận hết tốc lực phi thẳng về phía Tây Bắc.
"Động phủ truyền thừa của cường giả Phản Hư Cảnh Đỉnh Phong có thể đánh ngang tay với Hợp Đạo Cảnh Sơ Kỳ, có lẽ sẽ rất thú vị đây, biết đâu được ta sẽ tìm được cơ duyên nào đó để trợ giúp cho sự đột phá lần này thì sao nhỉ?" Trần Vô Hạo giậm mạnh chân mà lao lên, băng băng qua các cành cây, mỗi lần giậm là băng qua mấy chục cành đại thụ, lại vuốt vuốt cằm thầm nghĩ.
"Mà thôi cứ kệ đi, cứ đến nơi đã rồi khắc biết, còn chưa chắc là ta có kiếm được một chút cơ duyên nào hay không đây, hay là mạo hiểm tính mạnh mà lại về tay trắng..."
"Hoặc cũng có thể là...ta sẽ bỏ mạng của mình tại chốn đó nhỉ? Cũng có thể lắm chứ nha?"
Tên này cũng thật là lạc quan rồi, nghĩ đến bản thân với tu vi yếu đuối như thế này mà dám xông vào động phủ truyền thừa của một cường giả Phản Hư Cảnh Đỉnh Phong danh chấn tinh cầu cao hơn bản thân mình đến tận 7 đại cảnh giới chắc chắn tỉ lệ táng thân tại đó là cực cao mà hắn là người trong cuộc lại dửng dưng như không như vậy a!
Nếu như bất cứ tu sĩ nào cũng có cái loại "ngộ tính" như vậy thì chắc người nào người nấy đều tu luyện thăng tiến vèo vèo, đồng thời tỉ lệ giảm thiểu nhân số cũng sẽ tăng cao lên rất nhiều, có khi tỉ lệ tranh chấp sẽ giảm mạnh, tạo điều kiện cho nhiều người đang được đà đi lên lại càng thuận lợi hơn nha.
Nhưng những kẻ dám coi thường mạng sống của mình toàn mấy kẻ điên mà thôi...
Có lẽ Trần Vô Hạo cũng nằm trong số đó đi...