Về đến Thương Ngân Thành, điều đầu tiên Trần Vô Hạo làm chắc hẳn không cần phải nói cũng có thể đoán ra được, hiển nhiên chính là một đường thẳng tiến đến trung tâm của toà thành trì khổng lồ này, mục tiêu đương nhiên là Đế Tài Các.
Nhìn đại môn ra vào của nơi này, suốt 10 năm qua vẫn đông đúc náo nhiệt như vậy, chẳng thấy có dấu hiệu giảm đi, dường như còn tăng lên một chút, mà việc phải luồn lách chen lấn qua đám đông để đi vào Đế Tài Các cũng đã trở thành chuyện thường ngày quen thuộc của Trần Vô Hạo trong suốt 10 năm qua, khiến hắn rất có kinh nghiệm trong việc ẩn mình đi luồn qua trong đám đông dễ dàng.
Trước tiên hắn tiến đến quầy trao trả nhiệm vụ để lĩnh tiền thưởng trước, chào hỏi cười nói chút chuyện với nữ chưởng quầy phụ trách công việc mà hắn và nàng đã quen nhau trong 10 năm, coi như một nữ bằng hữu khá thân...
Ngày hôm nay nhận được số lượng tiền thưởng không tồi chút nào, chí ít là gấp ba lần so với trung bình nhiệm vụ hắn thường làm mỗi ngày, khoảng 10 Cực Phẩm Linh Thạch và 4500 Trung Phẩm Linh Thạch tổng tất cả nhiệm vui trong ngày hôm nay.
Hiện tại để mà nói thì hắn đã tích được một khối tài sản phải nói là khổng lồ đối với tu sĩ trong cùng cấp, thậm chí là cả các tu hành giả cấp cao của Siêu Phàm Cảnh...
Bởi lẽ chẳng có tu chân giả nào cùng cấp sẽ giữ khư khư số linh thạch mình có trong suốt 10 năm mà không tiều sài mua các loại như pháp bảo hay pháp khí hoặc đan dược cùng tài nguyên tu luyện các loại cả.
Nếu nói đúng ra thì nếu bọn họ chịu khó tiết kiệm thì tài sản sở hữu cũng phải bằng bốn phần năm của Trần Vô Hạo đấy, chỉ là tên này suốt 10 năm qua tiêu sài cũng chỉ lên đến con số ngàn vạn Hạ Phẩm Linh Thạch với chục vạn Trung Phẩm Linh Thạch để chi trả tiền thuê phòng ở Đế Tài Các cùng các chi phí sinh hoạt và đôi khi là một số món đồ để hắn đặt bẫy diệt mấy con yêu thú Tam Phẩm Yêu Vương và Tứ Phẩm Yêu Hoàng cùng các tài nguyên tu luyện mà thôi.
Bản thân hắn cũng không thể không khỏi cảm thán giang sơn dễ thay đổi mà hắn cũng thế, thời thế luôn chuyển biến một cách chóng mặt...
Hắn từ một cái thiếu niên xuất thân từ một ngôi làng nghèo yên bình, lại còn chứng kiến thảm kịch của 11 năm trước, trở thành một tán tu không gia đình, không thân phận, không thế lực, trên thân chẳng có một cái gì cả ngoài thanh trường kiếm mẫu thân để lại...
Kiếm tiền cũng phải khắc khổ kiếm ra từng viên linh thạch Hạ Phẩm đến Trung Phẩm một, rồi tiêu sài cũng phải suy nghĩ tính toán từng viên linh thạch mà còn phải tính toán lợi và hại, lỗ và lãi cho bản thân mới dám chi ra...
Cứ vậy mà phát triển cho đến tận ngày hôm nay, khi mà hàng ngàn hàng vạn Hạ Phẩm Linh Thạch cùng Trung Phẩm Linh Thạch mà trước đây hắn phải suy tính cân nhắc trước rồi mới tiêu thì giờ đây đối với hắn chẳng đáng là bao nhiêu cả, nhưng mà vẫn được hắn suy nghĩ trước mới chi ra, chỉ là chi nhiều hơn mà thôi.
Hiện nay trong tay tên thanh niên này để mà nói nôm na dễ hiểu thì đang sở hữu gần 7 ngàn Cực Phẩm Linh Thạch, hơn 200 vạn Thượng Phẩm Linh Thạch, gần một trăm triệu Trung Phẩm Linh Thạch, và hơn 3 ngàn vạn Hạ Phẩm Linh Thạch!
Số lượng Hạ Phẩm Linh Thạch lại ít hơn Trung Phẩm Linh Thạch là vì chủ yếu các nhiệm vụ hắn nhận đều cho tiền thưởng từ Trung Phẩm Linh Thạch đến Thượng Phẩm Linh Thạch cùng một số Cực Phẩm Linh Thạch, lại nói đa số Hạ Phẩm Linh Thạch hắn có là nhờ đổi ra từ số Trung Phẩm Linh Thạch để dùng làm chi phí sinh hoạt đấy chứ không phải hắn tự thân kiếm ra đâu.
Nhiệm vụ hắn nhận thực hiện có chi trả tiền thưởng toàn là Trung Phẩm Linh Thạch đến Thượng Phẩm Linh Thạch thì thử hỏi sẽ kiếm đâu ra số lượng Hạ Phẩm Linh Thạch nhiều đến như thế cơ chứ?
Linh thạch đã xem như là sẵn sàng cho việc tu luyện học luyện đan để trở thành Luyện Đan Sư của hắn rồi, bây giờ hắn bắt đầu hướng phía cầu thang khang trang to lớn nằm ở giữa của khu vực đại sảnh của Đế Tài Các mà bước lên, thẳng tiến tới Tàng Thư Lầu.
Như đã nói trước đó, vì chi nhánh Đế Tài Các của Thương Ngân Thành to lớn hơn chi nhánh của Thiên Nhai Thành, thế nên đại sảnh của nơi đây cũng theo đó rộng rãi hơn rất nhiều, cầu thanh càng thêm xa hoa và lớn hơn...
So với chi nhánh ở Thiên Nhai Thành chỉ có một cái cầu thang rộng dẫn lên các tầng phía trên thì chi nhánh ở Thương Ngân Thành có tới bốn cái cầu thang nằm ở bốn hướng khác nhau chĩa vào nhau dẫn đi lên, chúng cùng giao nhau ở một sàn gỗ khá lớn, mà từ cái sàn ấy ở bốn góc khác lại có bốn cái cầu thang dẫn đi lên mới tới được tầng thứ hai...
Lại từ lối lên tầng hai đi ra lại đi sang bốn góc khác mới có cầu thang để đi lên một sàn gỗ tiếp theo, rồi lại từ đó đi sang bốn góc sàn gỗ đó mới lên cầu thang đến tầng thứ ba...
Cứ thế tiếp nối như vậy, tầng nào cũng được xây dựng cầu thang như thế, tuy có chút cầu kỳ và mất thời gian lẫn công sức, nhưng đó lại là điểm đặc biệt độc đáo về kiến trúc vô cùng xa xỉ của một thương hội đứng đầu thế giới.
Mà đây cũng mới chỉ là chi nhánh lớn của thương hội này thôi đấy, Trần Vô Hạo hắn không dám tưởng tượng được nếu có một ngày kia khi hắn ghé qua tổng bộ trụ sở chân chính của Đế Tài Hội trên chuyến hành trình của hắn thì sẽ được chứng kiến cảnh tưởng như thế nào...
Mới chỉ là xây dựng các chi nhánh thôi mà đã đầu tư lớn đến như thế này rồi, thử hỏi kiến trúc của tổng bộ sẽ đầu tư đến mức nào cả về kích cỡ, thiết kế, nguyên vật liệu xây dựng các loại đây.
Nếu như nói chi nhánh Đế Tài Các ở Thiên Nhai Thành có chín tầng lầu, thì chi nhánh Đế Tài Các ở Thương Ngân Thành này có đến mời tám tầng lầu!
Hiển nhiên độ rộng lớn của nơi đây cũng sẽ đi kèm với chiều cao của nó...
Và chính vì có số tầng lầu nhiều gấp đôi chi nhánh nhỏ kia, lại thêm thiết kế cầu thang khá màu mè cùng không quá thuận tiện dành cho những người thiếu kiên nhẫn thì để có thể leo được lên đến tầng lầu thứ mười ba, cũng chính là tầng của Tàng Thư Lầu của chinh nhánh Đế Tài Các này đã làm Trần Vô Hạo phải bỏ ra chút thời gian mới lên được đến nơi...
Từ lúc hắn đặt chân lên bậc thang đầu tiên cho đến lúc hắn bước chân tới bậc thang cuối cùng dẫn tới Tàng Thư Lầu của lầu thứ 13 thì đã mất hẳn một chén trà tổng thời gian.
Mà ngay lúc hắn vừa đi được tới Tàng Thư Lầu, một cảnh tưởng khiến người thanh niên phải giật mình trợn mắt xuất hiện, hắn đã thử đưa đôi bàn tay lên để dụi dụi hai mắt mình, cố gắng chứng minh rằng bản thân đang bị ảo giác, hay lấy tay đánh mạnh vào mặt mình mấy cái như thể đang cố gắng tìm cách thoát khỏi một huyễn mộng cảnh...
Nhưng tất cả dường như không có tác dụng, khung cảnh kia vẫn lù lù ở ngay trước mắt hắn, không phải là giả, khiến Trần Vô Hạo cảm thấy kinh nghi quái dị vô cùng.
Đương nhiên những nơi quan trọng cần canh giữ thủ vệ như Tàng Thư Lầu sẽ luôn có một khu vực túc trực dành cho người có chức vụ cao trong Đế Tài Các đảm nhiệm nghĩa vụ này...
Vì vậy nên ở ngay phía trước lối ra vào của Tàng Thư Lầu này đang có một bộ bàn ghế gỗ đơn đặt tại, trên mặt bàn thì có vài quyển sách, hiển nhiên công việc nhàm chán lại quan trọng này không thể cứ ngồi không được nên người thủ thư sẽ phải lôi vài cuốn sách ra đọc để giết thời gian...
Nhưng điều mà khiến tên này cảm thấy não hắn bị hỏng rồi chính là hắn nhìn thấy vị thủ thư đang ngồi đọc sách tại nơi đó...
Và người thủ thư này không phải ai khác xa lạ, mà lại còn là người quen!
"Chẳng phai đây chính là lão thủ thư tiền bối ở chi nhánh Đế Tài Các ở Thiên Nhai Thành hay sao?! Tại sao lại xuất hiện ở chi nhánh của Thương Ngân Thành cách xa cả một khu rừng như thế này?!" Trần Vô Hạo trong lòng không nhịn được kinh hô và sự nghi hoặc của mình.
Đúng vậy, vị thủ thư mà hắn nhìn thấy trước mặt lúc này đây chính là lão già thủ thư thuộc chi nhánh của Thiên Nhai Thành mà cách đây hơn 10 năm hắn đã gặp mấy lần trong khi đang tìm đọc những cuốn sách phổ cập kiến thức thế giới và hỏi mượn các công pháp vũ kỹ!
Lần đó khi Trần Vô Hạo đi đến nói lời tạm biệt với lão già tiền bối này trước khi rời khỏi Thiên Nhai Thành để tiếp tục lên đường đã được lão nói một câu "động viên" theo suy nghĩ của hắn, và rốt cuộc đó là câu nói duy nhất mà lão thủ thư chủ động đáp lại lời hắn.
Vậy mà thế quái nào lão tiền bối này lại có mặt ở đây được chứ? Chẳng phải lão già này phụ trách làm thủ thư của chi nhánh Đế Tài Các phía Thiên Nhai Thành kia sao? Sao bây giờ lại chạy sang chi nhánh Thương Ngân Thành làm thủ thư tiếp rồi a?!
"Không lẽ Đế Tài Các còn có cả khâu thay đổi nhận sự định kỳ từ chi nhánh này qua đến chi nhánh khác chăng?" Trần Vô Hạo âm thầm suy nghĩ đoán mò, chứ việc lão tiền bối này xuất hiện ở đây cũng chẳng còn lí do giải thích nào khác hợp lý hơn nữa...
Chứ không lẽ lại nói lão già ấy có huynh đệ song sinh, thậm chí tam sinh rồi tứ sinh,...?
Hay là nói lão thủ thư già này có thủ đoạn phân thân ra để phụ trách làm thủ thư ở tât cả các chi nhánh Đế Tài Các?
Hoặc là lão tiền bối này là được lấy làm "gương mặt đại diện" để Đế Tài Hội làm một cái trận pháp huyễn cảnh gì đó đặt ở mỗi một chi nhánh của bọn họ?
Trần Vô Hạo thực sự không thể lí giải nổi, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khi hắn chạm mặt với vị lão thủ thư tiền bối này mà đầu óc tên này đã liêm tục luân chuyển suy đoán ra vô vàn trường hợp và cách nghĩ khác nhau, nhưng nếu không có bằng chứng chứng thực thì hắn cũng chỉ có thể bất lực ảo não trong sự tò mò muốn chết của mình.
Lúc trước ở chi nhánh ở Thiên Nhai Thành thì Trần Vô Hạo đã từng một vài lần hỏi thử một số nhân sự làm việc ở chi nhánh đó về vị tiềm bối kỳ quái này, bất quá hắn cũng không thu lại được kết quả gì bởi đến bọn họ cũng không biết gì về lão, hay nói một cách chính xác hơn thì là họ không đủ tư cách để được biết!
"Đều làm chung trong một thế lực nhưng lại không có tư cách để biết bất cứ thông tin nào về lão ấy thì chứng tỏ thân phận của vị tiền bối này phải thuộc hàng cấp cao và quan trọng của Đế Tài Hội đây. Đến một tia khí tức mà ta cũng không thể cảm nhận được mà vì thế nên cũng chẳng rõ thực lực của lão ra sao nữa..."
"Ây da, thật sự là khiến ta tò mò muốn chết đi!" Trần Vô Hạo trong lòng thầm than ngắn thở dài không ngớt, tên này bản tính luôn luôn thích khám phá, mà khi gặp được một thứ hay một điều nào đó mà hắn không thể giải thích, cũng không tìm ra lời giải khiến hắn vô cùng ngứa ngáy.
Dù không thể biết chút gì bề vị tiền bối này, bất quá với suy luận rằng thân phận không hề thấp kèm theo việc hắn không thể cảm nhận được bất kỳ khí tức hay một tia sơ hở nào lộ ra có thể suy đoán chắc hẳn lão tiền bối này có tu vi rất cao, ít nhất là cao hơn Nguyệt Minh Không.
Hắn không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu hắn cô gắng đè nén sự tò mò của mình đối với lão thủ thư này rồi, hít sâu rồi thở dài một hơi lấy lại sự bình tĩnh thong dong vốn có của mình, bước chân chậm rãi tiến đến cái bàn gỗ, đứng ở trước mặt vị tiền bối khiến hắn tò mò vô cùng đang ngồi an nhiên và yên tĩnh đọc sách ấy...
"Đã 10 năm rồi không gặp, tiểu tử Trần Vô Hạo một lần nữa gặp qua thủ thư tiền bối." Trần Vô Hạo chắp hai tay hơi khom người cung kính, lấy một giọng điệu thân thiện ôn hoà nhất hướng lão thủ thư già nói một lời chào hỏi quen thuộc dù đã từ 10 năm trước.
"5000 Thượng Phẩm Linh Thạch phí vào."
Vẫn là cái thái độ lạnh nhạt không thèm động nhẹ chân mày hay liếc hắn lấy một cái ấy, vẫn là cái âm giọng không chút cảm xúc như đã được lập trình sẵn chỉ để nói ra đúng câu nói ấy, mọi thứ thực sự qua quen thuộc mặc cho hắn chỉ mới gặp qua người này với số lần đếm trên đầu ngón tay, trải qua 10 năm rồi mà không có một li nào là thay đổi cả...
Chỉ khác có duy nhất là chi phí để được và Tàng Thư Lầu đã tăng lên không nhỏ, có vẻ là tính theo độ cao cấp chất lượng của chi nhánh cùng với tu vi của Trần Vô Hạo đã tăng lên một tiểu cảnh giới so với trước đây mà tổng kết ra...
Chi phí vậy là gấp đến hai trăm năm mươi lần!
Quả nhiên tuỳ thuộc vào chất lượng gia tăng thế nào mà giá trị cũng sẽ theo đó mà nâng lên một cách tương xứng ngang bằng a.
Dù rất muốn nói thêm gì đó, thế nhưng sau cùng thì hắn cũng đoán được sẽ chẳng được đáp lại điều gì, chỉ có thể nhẹ nhếch môi cười khổ, lấy ra một Túi Trữ Vật rồi bỏ 5000 Thượng Phẩm Linh Thạch từ trong Nhẫn Trữ Vật vào trong, sau đó đặt nhẹ lên trên mặt bàn gỗ, hơi cúi đầu với lão thủ thư, sau đó tiền vào trong Tàng Thư Lầu...
Mà lão thủ thư lần này không như lần đầu, vẫn giữ thái độ như các lần sau, không thèm để ý mà liếc hắn cái nào, như trước ung dung an tĩnh ngồi đọc sách một cách chăm chú...
...
"Tàng Thư Lầu ở chi nhánh này quá rộng lớn rồi, ở đây nhìn sơ qua cũng phải mấy vạn cái kệ giá sách, mà sách thì chi chít như một đàn kiến vậy, đếm không xuể a! Để đi được hết chỗ này phải mất bao lâu thì chưa nói, riêng việc tìm ra sách về phương pháp và công thức luyện đan nằm ở đâu cũng không biết phải tìm tới ngày tháng năm nào luôn."
Đi được vài bước ở trong Tàng Thư Lầu, quay ngang quay ngửa rồi liếc ngang liếc dọc qua một lượt, tay phải vuốt vuốt cằm thầm than thở nhẹ, hé miệng lẩm bẩm một câu. Nhưng câu than thở ấy lại chẳng nghe ra chút cảm xúc nào gọi là than thở cả, chỉ thấy khoé môi hắn nhếch lên, tiếp tục nói:
"Bất quá không nên vội vàng, dục tốc bất đạt a..."
...
Lướt qua sơ bộ đã thấy nơi đây quá mức rộng lớn, chỉ cần nhìn vào độ rộng cùng chiều cao của đại sảnh đến mức nào thì Tàng Thư Lầu này cũng tương tự như vậy.
Mà nơi đây các khu vực sách về chủ đề này nọ lại không có bản đồ chỉ dẫn hay bảng ghi tên khu vực nên càng thêm khó tìm, sắp xếp tủ kệ sách dù không lộn xộn nhưng vẫn trông chi chít như mê cung vậy.
Không những Tàng Thư Lầu lớn hơn mà theo đó mà kệ sách cũng dài hơn, giá sách cũng nhiều hơn và tủ sách cũng cao hơn không ít, đương nhiên là sách về một chủ đề ở mỗi khu vực cũng nhiều hơn rồi, Trần Vô Hạo tìm kiếm muốn hoa cả mắt luôn.
Mà sau tận ròng rã 3 tháng trời tìm kiếm tỉ mỉ từng chút một cũng như nán lại ở một vài nơi vì tìm thấy mấy cuốn sách về vài thứ hắn hứng thú mà dừng chân đọc xong mới xuất phát tiếp, đi mãi đi mãi đến hai phần 3 cái Tàng Thư Lầu rồi...
Rốt cuộc Trần Vô Hạo đã tìm thấy thứ mà hắn "không ngai gian nan" mất 3 tháng qua tìm kiếm, không nhịn được vui vẻ tự thoại:
"Đây rồi, cuối cùng cũng tìm ra...khu vực kiến thức về luyện đan!"