Chương 149: Lại gặp cướp

Vài ngày sau...

Trần Vô Hạo vẫn đang một đường thong thả thẳng tiến đến mục tiêu đã định trước của mình, cũng đã thả ra Bạch Thanh Khâu sau khi nó hồi phục hoàn toàn sức lực bị tiêu hao.

Lần này đi đường còn thuận lợi hơn lúc trước, yêu thú không có gặp bao nhiêu, càng là chẳng gặp một tu sĩ nào cả, điều này khiến cả hai người tương đối cảm thấy thoải mái.

Nhưng mà cảm giác thoải mái ấy cũng không có kéo dài được bao lâu, lúc này đây, đối mặt với một người một thú bọn họ là một đoàn người đồng nhất mặc y phục màu vàng có con số lên đến hai mươi mấy kẻ đang dùng ánh mắt xấu xa nhìn chằm chằm mình, từng bước chậm rãi tiến đến.

Trần Vô Hạo trong lòng âm thầm cảm thấy đám người này không phải dạng tốt lành gì, để tránh có phát sinh xung đột, tốt nhất nên tránh đi thì hơn, quyết định chuyển hướng đi vòng qua họ...

Bất quá đối phương dường như không hề có ý định buông tha cho con mồi của mình, lại cũng chuyển hướng đi theo hai người, còn lf muốn đòn đầu.

Trần Vô Hạo đương nhiên phát hiện ra đièu này, trong lòng bắt đầu cảm thấy chuyện đã ngưng trọng hơn một chút...

Lúc này nếu quyết định đi tiếp thì chắc chắn vẫn sẽ bị lũ người đó bám theo không buông, nếu như dừng lại cũng không thể tránh được sẽ có xung đột không mong muốn, cả hai phương án đều có thể dẫn tới xung đột cả.

Đối mặt với nhiều người như vậy, tu vi dường như đều có đồng cấp mình, cũng có cao hơn, nếu như quyết định bỏ chạy rồi tìm cách ẩn nấp cắt đuôi là một chuyện không dễ gì.

Dù cho kỹ năng ẩn thân của hắn có cao hơn ao với khả năng của bọn họ thì đối mặt với hàng chục người cùng nhau truy lùng theo như vậy vẫn có thể bị phát hiện ra.

Thế thì chi bằng dứt khoát dừng chân lại, xem xem đám người đó là muốn gì ở hắn mà lại nhắm vào mình rồi bám theo như vậy, âm thầm nâng cao cảnh giác.

Một đám hai chục người rất nhanh liền tiếp cận và bao vây lấy Trần Vô Hạo và Bạch Thanh Khâu, từ trong đoàn người tiến ra một tên nam tử hán trông vẻ ngoài hơn ba mươi tuổi, cặp mắt hung lệ, khoanh tay kiêu ngạo, đánh ánh mắt nhìn một chút liền rơi vào thân ảnh của Bạch Thanh Khâu, cười tà nói:

"Đúng thật là một Hồ Tộc mang huyết mạch đặc biệt, lần này trúng mánh rồi hahaha! Tới đây tiểu yêu thú, để cho ta cẩn thận quan sát sủng vật tương lai của mình nào!"

Vừa nói hắn vừa vẫy vẫy cái tay, một bộ cao thượng như đang ra lệnh, chẳng thèm nhìn đến Trần Vô Hạo đứng ở bên cạnh tiểu hồ ly dù chỉ một chút.

Đây rõ ràng là đang khinh thường hắn, nghĩ rằng với số lượng người đông hơn gấp chục lần ở đây thì mình không cần phải để ý một tên tiểu tốt sẽ có thể làm ra được hành động gì đáng phải để tâm.

Trần Vô Hạo cũng rõ ràng điều này, nhưng hiển nhiên hắn sẽ không để tâm đến, chỉ lẳng lặng đứng đó quan sát, chỉ cần thấy đối phương muốn động thủ thì mình mới ra tay, trước tiên không nên đánh rắn động cỏ.

Mà Bạch Thanh Khâu trông thấy động tác của kẻ trước mặt, không có biểu hiện gì nhiều mà chỉ trừng mắt một cái, lui về phía sau chân của Trần Vô Hạo.

Trông thấy hành động đó của tiểu hồ ly, tên nam tử chỉ đơn giản cười cười như thể điều đó chẳng có vấn đề gì hắn, tiếp đó mới nhìn lên tên thanh niên trước mắt, nghiêm giọng nói:

"Tiểu bằng hữu, ngươi có danh tính gì, là người của thế lực nào?"

Dù cho có chiếm ưu thế về số đông, đám người này cũng không có ngu ngốc, nếu chẳng may đụng nhầm người có bối cảnh sau lưng cao cấp thì chẳng phải là đá nhầm phải thiết bảng, rước hoạ vào thân rồi hay sao?

Vậy nên trước khi muốn ra tay, việc kiểm chứng thân phận của đối phương vẫn là điều cần thiết nên làm.

Trần Vô Hạo thoáng lướt qua một lượt suy nghĩ trong đầu, nhàn nhạt đáp: "Tại hạ tên Trần Chí, là đệ tử của Kiêu Kiếm Tông, các hạ cần gì ở ta?"

Hắn đã suy nghĩ từ trước trong mấy ngày di chuyển trong rừng này rồi, nếu như cứ tự nhận bản thân là tán tu thì sẽ rất nguy hiểm khi mà kẻ địch biết được mình là người không có bối cảnh sẽ được nước làm tới...

Tán tu không bối cảnh rất dễ bị nhắm tới khi mà đám người tông môn gia tộc thế lực các loại muốn gây sự hay đánh giết cướp của với mình sẽ không có gì phải e ngại mình, sẵn sàng tàn nhẫn thẳng tay mà đánh mà không có gì phải sợ cả.

Đặc biệt là trong mấy trường hợp vây công như thế này, nếu biết mình là tán tu chắc chắn cả đám hàng chục người thế này sẽ lập tức lai vào đánh giết mình, mà mục tiêu dĩ nhiên lại chính là bắt lấy Bạch Thanh Khâu.

Quả nhiên dù đi đến đâu thì tiểu yêu thú xuất thân từ Hồ Tộc hiếm thấy như Bạch Thanh Khâu luôn sẽ là trung tâm của sự chú ý, với lý do này thì bảo làm sao khi đi đến các toà thành trì hay thôn làng là Trần Vô Hạo đều phải giấu nó đi không cho lộ diện.

Thật sự là quá nguy hiểm khi để cho tiểu hồ ly lộ diện ra bên ngoài, nhưng Trần Vô Hạo dĩ nhiên sẽ không bận tâm "chút" phiền phức này của người bạn đồng hành khả ái của hắn.

Ban đầu khi thả ra Bạch Thanh Khâu để cùng đi trải nhiệm trong Bí Cảnh này với nhau hắn đã cân nhắc trước chuyện này rồi, bản thân tiểu khả ái này cũng tự nhận thức được thân phận của bản thân sẽ kéo tới bao nhiêu phiền phức...

Sau cùng thì hắn vẫn quyết định để cho tiểu hồ ly thong thả ở bên ngoài, tiểu gia hoả này đã rất uỷ khuất ở chốn đông người như các thành trì rồi, cũng không thể để nó nhẫn nhịn vì mình mà đến cả chốn mới lạ như Bí Cảnh cũng không cho nó trải nhiệm được.

Không ngoài dự đoán khi đã bắt gặp phải tên Phi Quân ở chỗ gò núi trọng lực, rồi giờ thì gặp phải cả một đám hàng chục người, tất cả đều là vì Bạch Thanh Khâu.

Điều này hoàn toàn không thể trách nó được, ai kêu Hồ Tộc lại là tộc thiểu số hiếm có lại có nhiều lợi ích trên thân chứ, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều sẽ nổi lên lòng tham là chuyện không thể tránh được.

Vì vậy nên thay vì khai mình là tán tu để tăng mức độ nguy hiểm sẽ ập lên đầu bản thân lên cao nhất thì tốt nhất nên xem như mình có bối cảnh ở sau lưng thì tốt hơn, ít nhất có thể mang tính kiêng dè không dám tuỳ tiện ra tay cho đối phương.

Mà một Lục Cấp Thế Lực như Kiêu Kiếm Tông là một tông môn không thấp, cũng không cao gì, tương đối là phù hợp làm lựa chọn để khai báo danh tính giả.

Trừ khi xui xẻo gặp phải người của thế lực cấp cao hơn như Tứ Cấp Thế Lực thì không xong rồi, Ngũ Cấp Thế Lực thì còn may ra ứng biến được.

Quả nhiên kế hoạch thành công, đám người sau khi nghe thấy hắn khai ra thân phận đã hơi nhíu nhẹ chân mày lại, biểu hiện ra có chút ngoài ý muốn với thân phận của người này.

Bất quá thân là tu chân giả, không phải kẻ nào cũng là người ngu, tên nam tử dẫn đầu sau một lúc suy nghĩ đã một lần nữa mở miệng:

"Tiểu bằng hữu ngươi có gì để chứng minh thân phận của mình là đệ tử của Kiêu Kiếm Tông?"

Trần Vô Hạo trên thân luôn khoác lên Dạ Hành Bào ẩn tàng khí tức, bên trong cũng không thấy mặc đồng phục của tông môn dẫn đến bọn họ cảm thấy hơi nghi ngờ về thân phận của người này, chẳng may hắn là giả mạo thân phận thì sao?

Trần Vô Hạo đương nhiên nhận thức được điều này, cũng dễ hiểu tại sao mấy người này nghi ngờ chưa tin tưởng, bất quá hắn sớm đã nghĩ tới điều này mà có chuẩn bị từ trước rồi...

Từ trong túi áo lấy ra một tấm lệnh bài giơ ra trước mặt đám người, đây chính là lệnh bài thân phận đệ tử của Kiêu Kiếm Tông mà hắn lấy được ở trên người của tên Phi Quân kia, nhíu mày biểu lộ khó chịu khi bị nghi ngờ thân phận nói:

"Giờ thì các hạ đã tin tưởng ta được chưa, vô duyên vô cớ bắt người khác khai báo xác minh thân phận, ngươi không thấy bản thân hơi quá phận sao?"

Nhìn thấy lệnh bài của đối phương, quả thật là hàng thật, bọn hắn đã từng thấy trước đây nên sẽ không nghi ngờ nó bị làm giả, lúc này tên nam tử dẫn đầu mới thay đổi thái độ mà cười làm hoà nói:

"Haha, Trần đạo hữu đừng tức giận, ta chỉ là lo lắng có kẻ giả mạo thân phận để ngông nghênh với chúng ta thôi hay sao?"

Thấy người tên Trần Chí này vẫn biểu lộ khó chịu, nam tử cũng không để ý nhiều, dù sao với hành động của họ, đối phương không khó chịu mới là lạ, tiếp tục nói:

"Ta là Triệu Tâm, đệ tử của Thông Thu Môn, những người này đều là sự đệ của ta. Chúng ta tình cờ bị tiểu sủng vật của Trần đạo hữu thu hút nên bám theo thôi, không có ý gì cả."

Đám sư đệ của Triệu Tâm cũng hiện lên một vẻ mặt hoà giải, không hề thấy một bộ hung lãnh khi nãy đâu cả.

Quả nhiên phải có thân phận thì người khác mới có cách hành xử tốt với mình, bằng không giờ mà hắn bị phát hiện là tán tu thì lúc này đã không yên ổn đứng ở đây rồi.

Mà nghe qua lời của Triệu Tâm, một đội hai chục người bọn họ đều là đệ tử của Thông Thu Môn, Trần Vô Hạo nhớ cái tông môn này hình như cũng là một Lục Cấp Thế Lực mới thăng cấp tầm chục năm gần đây vì có Môn Chủ đột phá Chân Nguyên Cảnh.

Trong khi đó thì Kiêu Kiếm Tông mà hắn báo danh lại là một Lục Cấp Thế Lực đã tồn tại hàng ngàn năm rồi, dĩ nhiên hưng thịnh và mạnh mẽ hơn so với một Thông Thu Môn mới lên.

Bảo làm sao thái độ của họ không thấy có kiêu ngạo như trước mà đổi lại lại có vẻ e ngại hơn một chút thay vì ứng xử bình đẳng và có đối đầu ý giữa hai thế lực đồng cấp.

Từ cái suy nghĩ muốn cướp nay lại đổi thành thân thiện tự nhiên, thật là thế sự vô thường a!

Đổi lại nếu như đám người này là một thế lực tồn tại ngang hàng với thế lực mình báo danh, vậy thì dù họ sẽ không tuỳ tiện ra tay nhưng chắc chắn sẽ có ý đối địch và cạnh tranh với mình, việc bị vây cướp vẫn là không tránh được.

Mà nếu như bọn họ đến từ thế lực lâu đời hơn và uy thế hơn, thậm chí là cấp cao hơn như Ngũ Cấp hay Tứ Cấp các loại thì đảm bảo sẽ khinh thường thân phận của mình mà trực tiếp động thủ rồi.

Lần này xem như Trần Vô Hạo khôn ngoan cũng như may mắn khi gặp được một đám người bản thân có thể đối phó được nha.

Mấy tên này còn chưa có đủ quyết đoán và thông minh để mà sẵn sàng đối đầu với kẻ có danh thế cáo hơn mình, chưa thể xử lý và giải quyết hậu quả bản thân gây ra nên mới kiêng dè với hắn như thế mặc cho nhân số dôi bên vô cùng chênh lệch...

Chứ nếu ngược lại là Trần Vô Hạo sẽ phải đối phó với phiền phức lớn hơn rồi.

Chẳng may gặp phải mấy tên liều, thay vì lo sợ thân phận và bối cảnh đối phương mà muốn ưu tiên lợi ích thì đảm bảm chuyện sẽ không nhẹ nhõm đơn giản thế này đâu.

"Vậy thì, nếu Triệu đạo hữu đã có thiện ý như thế, tại hạ cũng không ý kiến gì thêm nữa, bây giờ có thể đừng bám theo ta nữa được không, ta còn đang phải thực hiện nhiệm vụ của tông môn!" Trần Vô Hạo nghiêm giọng nói, hắn không muốn kéo dài thời gian với đám này thêm nữa.

Nếu câu giờ càng lâu thì nguy cơ sẽ càng cao và sẽ càng kéo đến nhanh hơn, tốt nhất vẫn nên cắt đuôi khỏi cái đám này.

Một nhóm 19 tên Siêu Phàm Cảnh dao động từ Tứ Trọng tới Cửu Trọng cùng 1 tên Triệu Tâm dẫn đầu này là Thông Linh Sơ Kỳ cảnh giới, nếu buộc phải chiến thì Trần Vô Hạo và Bạch Thanh Khâu không chống được a...

Dù cảnh giới không đại diện cho thực lực, nhưng thực lực hiện giờ của hắn và tiểu hồ ly cũng không cho phép có thể lấy 2 đánh lại 20 kẻ.

"Vẫn cần phải gia tăng thực lực hơn nữa..." Trần Vô Hạo âm thầm nghĩ như vậy trong đầu, càng thêm quyết tâm hơn, kiên định hơn.

Muốn truy cầu mong ước thì trước tiên vẫn cần phải truy cầu sức mạnh, đây là điều không thể không quyết nha.

Hắn muốn trở thành người có thực lực vượt cấp chiến đấu như các tiền bối trong quá khứ và các thiên tài hiện tại, nếu tư chất không thể thực hiện được thì vẫn còn có ý chí và sự chăm chỉ bù trừ...

Và nếu như vẫn không đủ thì nghĩa là ý chí nghị lực của hắn chưa mạnh mẽ đủ, tâm cảnh của hắn chưa rèn luyện đủ thôi.

"Cũng không có gì cả, chỉ là chúng ta vẫn rất có hứng thú với tiểu sủng vật của Trần đạo hữu mà thôi. Không biết liệu chúng ta có thể trao đổi hay không?" Quả nhiên một khi đã có ya xấu thì sẽ không dễ dàng buông tay như vậy, Triệu Tâm vẫn ra vẻ đạo mạo ngỏ ý.

"Đây là ta phải khó khăn lắm mới tìm ra, càng là bỏ ra cái giá không nhỏ để đạt được, nó lại đồng hành cùng ta lâu như vậy... Thứ cho ta từ chối Triệu đạo hữu, việc trao đổi nó đi là chuyện không thể." Trần Vô Hạo biểu hiện nghiêm túc thẳng thắn nói.

Nếu hắn làm bộ mềm lỏng cũng không sao cả nhưng như vậy sẽ khiến đối phương cảm thấy vẫn còn có cơ hội mà cố gắng được nước lấn tới, đeo bám mình dai dẳng hơn, thật sự không ổn.

"Đúng là đáng tiếc, của hiếm như vậy chúng ta cũng là lần đầu thấy a! Thật muốn nán lại thêm..." Triệu Tâm ra vẻ lưu luyến, một bộ không nỡ nói.

"Ta dám chắc rồi các vị sẽ có cơ hội có được một con trong tương lai thôi, không cần phải thấy tiếc nuối. Thôi, ta xin cáo từ!" Trần Vô Hạo ra vẻ động viên, cũng lập tức xoay người rời đi, không muốn nán lại thêm để cho đám này tiếp tục miệng lưỡi.

"Ồ, vậy thì tạm biệt Trần đạo hữu... mong rằng chúng ta có thể sớm ngày gặp lại!" Triệu Tâm gọi với tới nói lời từ biệt, lại tiếp tục nói nhỏ thêm một câu với giọng âm trầm...

Hiển nhiên hắn cũng như mấy tên sư đệ của hắn vẫn còn chưa dễ dàng buông bỏ ý nghĩ ý nghĩ của mình.

Dường như cả đám còn đang có tính toán nào đó trong đầu, ví dụ như lên kế hoạch cướp, chứ vừa rồi việc đối phương có bối cảnh cao hơn mình là điều ngoài ý muốn mới nhất thời chưa thế đối phó tốt được.

Giờ thì nếu như bàn bạc kế hoạch cho tốt, đợi đến khi gặp lại thì sẽ là lúc con tiểu hồ ly đó bị bọn hắn thu vào tay...

Mà còn cái tên họ Trần kia, cái kết như thế nào thì khỏi phải nói...

Cả đám đó đều có cùng một cách nghĩ...

...

Trần Vô Hạo sau khi đã đi xa khỏi đám người vẫn không giảm chút cảnh giác nào.

Hắn luôn nghĩ xa và nghĩ nhiều, nhưng là điều cần thiết nên làm trong mọi trường hợp cả...

Ví dụ như việc hắn dám cá là đám kia cho đến giờ vẫn còn chưa có buông bỏ ý đồ với hắn, hay chính xác hơn thì là với Bạch Thanh Khâu của hắn.

Bất quá hiện giờ nguy cơ đã tạm thời được gõ bỏ rồi, biết là chỉ mới tạm thời thôi nhưng cũng xem như quá tốt rồi.

Chứ nếu không giờ hắn đã phải chật vật chơi trò đuổi bắt với đám người đó, hoặc tệ hơn là bị bao vây và bị quần chiến rồi a!

"Nước tới đất ngăn, địch đến ta đối!" Trần Vô Hạo chốt hạ một câu như thế, không quan tâm nhiều nữa, cùng Bạch Thanh Khâu tiếp tục đi theo lộ trình cũ...

Mục tiêu đã không còn xa...