Chương 11: Luyện công

Ôn Thảo Lâm...

Thiên Nhai Thành là một toà thành được bao quanh bởi 3 khu rừng lớn nhỏ khác nhau, có tổng cộng bốn đại môn lớn dẫn ra và vào trong thành lần lượt nằm ở tứ phía Đông, Tây, Nam và Bắc...

Mà Ôn Thảo Lâm chính là một khu rừng nằm ở cổng lớn phía Đông của Thiên Nhai Thành.

Đây là một khu rừng khá nhỏ không rộng theo chiều ngang mà trải dài từ phía Đông sang đến phía Tây, nằm ở giữa hay nói rõ hơn là lãnh thổ của nó được bao bọc bởi hai khu rừng còn lại, mà toà thành trì "nhỏ" này nằm ở ngay vị trí sát rìa hướng Tây của Ôn Thảo Lâm, từ đó tiếp giáp với hai khu rừng còn lại ở hai bên Bắc Nam.

Phía Nam ngược lại chính là Thu Tùng Lâm mà Trần Vô Hạo đã đi theo hướng Bắc mà đến được toà thành trì này, còn phía Nam thẳng tiến là một khu rừng có tên là Duyên Xuyên Lâm có kích cỡ không kém Thu Tùng Lâm, bất quá Thu Tùng Lâm chiếm diện tích Thiên Nhai Thành nhiều hơn Duyên Xuyên Lâm một chút.

Trần Vô Hạo đã quyết định Ôn Thảo Lâm là khu vực mình sẽ dùng để luyện tập mấy bộ công pháp và vũ kỹ sắp tới đây, tiếp tục lấy thiên nhiên làm nhà của mình, cái ăn cái uống đều là tự kiếm tiếp để coi như luyện tập luôn.

Hắn trước đó đi săn giết yêu thú đã có đến cả khu rừng này, tiện thể dò xét địa hình nơi đây, từ đó nhận ra mảnh rừng này cực kỳ ôn hoà, yêu thú cũng thuộc dạng hoà đồng chứ không phải đám thú dữ khát máu, lại thêm cả cảnh sắc ở đây tạo cho người ta cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu, đúng như cái tên Ôn Thảo Lâm của nó...

Là không gian vô cùng thích hợp để tu sĩ an tĩnh lĩnh ngộ và tu luyện.

Trần Vô Hạo tìm đến một bãi đất nhỏ khá trống trải, xung quanh được bao học bởi các hàng cây to, từng tán lá um tùm bùa vây, ánh sáng mặt trời ở vị trí chéo mà chiếu xuống thảm cỏ xang ngát phía dưới, có những bông hoa xinh đẹp với các loại màu sắc khác nhau mọc ở tại đó, cảnh vật có chút nên thơ...

Cách đây khoảng vài chục trượng còn có một con suối nhỏ với mặt nước trong vắt phản chiếu ánh sáng mặt trời tuyệt đẹp chảy róc rách, những con cá bơi lội tung tăng, cây cối lao xao theo gió thoảng, bầu không khí xung quanh mát mẻ vô cùng...

Cảnh đẹp thứ thái như vậy, một nơi mà sự yên tĩnh của thiên nhiên được thể hiện rõ nét, lại còn được cái linh khí phảng phất nồng đậm nữa, không thể thích hợp hơn để Trần Vô Hạo tu luyện rồi...

Không gian cũng là một trong những yếu tố quan trọng trong chuyện tu luyện của tu sĩ đấy.

Bất quá, trước tiên Trần Vô Hạo sẽ chưa bắt tay vào tu luyện ngay, nguyên 2 ngày qua hắn đã dành hết thời gian cho săn yêu thú với vào Tàng Thư Lầu tìm công pháp vũ kỹ để mượn rồi, từ đó đến nay còn chưa có gì bỏ bụng hay giọt nước nào vào họng cả, trước tiên phải nghỉ ngơi ăn uống một bữa cái đã.

Phải bổ sung năng lượng thì mới tinh thần sẽ sảng khoái hơn, cơ thể có sức để tu luyện chứ phải không?

...

Nạp năng lượng đã xong, Trần Vô Hạo đã ở trạng thái gần như toàn thịnh rồi, bây giờ chỉ cần đứng lên khởi động thân thể một chút cho dẻo dai cơ bắp, thân thể linh hoạt mượt mà là sẽ hoàn toàn sẵn sàng cho tu luyện.

"Làm nóng người bằng một bài hít đất 5000 cái chắc là đủ nhỉ...?" Trần Vô Hạo thoáng nghĩ lẩm bẩm trong miệng. Trước đây khi mới là phàm nhân hắn có thể hít đất vài trăm cái...

Vậy mà sau khi đột phá Võ Đạo Cảnh thì thể lực và sức mạnh phải tăng lên ít nhất 10 lần, giờ 5000 cái hít đất cũng chỉ đủ để cho hắn làm nóng người mà thôi.

"1...2...3...4...5..."

"169...170...171...172...173...174..."

"711...712...713...714...715..."

"2300...2301...2302...2303...2304..."

"4996...4997...4998...4999...5000!"

Thời gian để làm nóng người của tên thiếu niên này cũng không lâu lắm, trái lại tên này tập khá ngon lành trơn tru nên rất nhanh thôi, chỉ mất khoảng hơn nửa canh giờ gì đấy.

"Phù ha... Sảng khoái! Giờ thì có thể bắt đầu tu luyện được rồi!" Trần Vô Hạo ngồi ra đất, thở ra một hơi nhếch miệng nói.

"Trước tiên...có lẽ ta nên bắt đầu với Chân Võ Kiếm Linh Quyết nhỉ? Dù sao cũng là công pháp chuyên dụng để tu luyện hấp thu thiên đian linh khí và chuyển hoá thành linh lực, thêm vào dùng linh khí và linh lực rèn giũa cơ thể, củng cố căn cơ cảnh giới, phụ giúp tu sĩ điều khiển linh lực một cách thuần thục sắc bén..."

"Mà chính vì khả năng điều động linh lực này mà nó thích hợp cho tính sát phạt quyết đoán của kiếm, cũng là lí do ta chọn môn công pháp này."

Trần Vô Hạo liên tục lẩm bẩm, dòng suy nghĩ luân chuyển liên tục cân nhắc, rốt cuộc sau một hồi suy tính, hắn chốt lại với một câu: "Được, chốt! Tu luyện Chân Võ Kiếm Linh Quyết thôi!"

Lời vừa nói xong, Trần Vô Hạo liền bắt đầu ngồi khoanh chân xuống thảm cỏ xanh tươi ngay vị trí chính giữa của bãi đất trống nhỏ này, lật từng trang sách của cuốn công pháp, bắt đầu ghi nhớ và tham ngộ.

Sau đó khoảng nữa canh giờ tiếp theo, thiếu niên đóng lại quyển công pháp đặt sang một bên cạnh thanh trường kiếm của mình, bắt đầu ngồi đả toạ nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp, biểu cảm nghiêm nghị, đôi mắt khép hờ, trong tâm trí bắt đầu vận chuyện các loại khẩu quyết, pháp quyết của Chân Võ Kiếm Linh Quyết...

Linh khí của trời đất xung quanh thân ảnh người thiếu niên có dấu hiệu lay động, từng chút một ngưng tụ bay về phía Trần Vô Hạo, càng lúc lại càng nhanh hơn, càng mãnh liệt hơn, như một cơn bão cỡ nhỏ từ linh lực với mắt bão là tên tu sĩ trẻ tuổi này vậy.

Thiên địa linh khí chạy vào trong cơ thể, tràn lan thẩm thấu qua từng ngõ ngách của thể xác, dần dần tiến về đích đến của nó - đan điền.

Từ trong đan điền của Trần Vô Hạo, vô số linh khí đất trời sau khi được hội tu lại đang dần dần từng chút một được chuyển hoá thành linh lực của bản thân hắn, lại từ số lượng linh lực đó lan toả ra mon men theo từng tấc da thịt, từng lỗ chân lông, tôi luyện thân thể hắn từ từ, cảnh giới đã đột phá ngày một ổn định, căn cơ của cảnh giới Nhất Phẩm Võ Đồ ngày một được cũng cố vững chắc hơn...

Tu vi của Trần Vô Hạo cũng theo sự hấp thụ chuyển hoá của linh khí linh lực mà gia tăng lên, mặc dù khá chậm chạp không đáng là bao nhưng vẫn là bằng chứng cho thấy hắn sẽ có thể đột phá Võ Đạo Đại Sư vào một tương lai không xa đâu.

Bởi vậy mới nói, tu luyện là dài đằng đẵng, mà muốn thật sự mạnh mẽ thì phải tu luyện từ từ hơn, ổn định và củng cố chặt chẽ hơn, dù thời gian bị kéo dài nhưng thành quả chắc chắn sẽ không phụ công người nha.

Trần Vô Hạo biểu tình bình chân như vại, tiếp tục điều động ý niệm, pháp quyết cũng khẩu quyết công pháp vẫn liên tục luân chuyển không ngừng nghỉ...

...

Theo thời gian dần trôi, khả năng hấp thụ linh khí thiên địa của Trần Vô Hạo càng lúc càng thuần thục và mạnh mẽ hơn, tốc độ chuyển hoá thành linh lực cũng nhanh chóng hơn, sự kiểm soát linh lực cũng theo đó được tôi luyện rèn giũa trở nên tốt hơn rất nhiều.

Mà từ khi hắn đặt mông ngồi tu luyện đến này tưởng thì rất nhanh thôi, ấy thế mà cái rất nhanh thôi ấy đã tương đương với 10 ngày rồi!

Thời gian của tu sĩ thật sự là khó có thể tưởng tượng nổi, chỉ mởi đặt chân vào cánh cửa của tu hành thôi mà một điều tưởng chừng như vài cái hơi thở lại ngang bằng với mười ngày trời rồi a...

Trong 10 ngày này, Trần Vô Hạo rốt cuộc đã tu luyện Chân Võ Kiếm Linh Quyết được Tiểu Thành rồi, coi như thật sự nhập môn môn công pháp này rồi.

"Mất 10 ngày để tu luyện một bộ công pháp Huyền Cấp Trung Phẩm đến Tiểu Thành tuy có vẻ nhanh, vậy thì muốn tu đến Đại Thành rồi đến Đại Viên Mãn... Ước tính chắc là phải mất khoảng 1 năm..." Trần Vô Hạo vuốt vuốt cằm nghĩ nghĩ trong đầu.

Ngộ tính và sự thôi diễn lý giải của hắn với mọi thứ vốn rất linh hoạt, coi như tư chất tu luyện bình thường nhưng có ngộ tính bù đắp, cũng xem như là nhanh hơn so với tu sĩ thông thường một chút, là một lợi thế không tồi chút nào của bản thân hắn.

"Không thể tiếp tục tu luyện ngay trong một lần đến Đại Viên Mãn được, như vậy ta sẽ bị bỏ lỡ rất nhiều thứ. Kế tiếp có lẽ nên tu luyện Uyên Phong Kiếm Pháp rồi." Trần Vô Hạo tiếp tục suy tính thầm nghĩ.

Tu luyện tăng tiến tu vi là một chuyện, hắn còn phải tập trung chú tâm cả vào con đường kiếm đạo của bản thân nữa, hiện tại hắn vẫn chưa chân chính gọi là một Kiếm Tu đâu, chỉ có thể gọi là tu chân giả sử dụng kiếm mà thôi.

Để chân chính trở thành một Kiếm Tu, tu sĩ luyện kiếm cần phải có sự lĩnh ngộ nhất định về kiếm đạo, tu luyện kiếm mà phải nói là dạng kiếm si thì sẽ dễ dàng đột phá hơn...

Không chỉ về mặt lĩnh ngộ hiểu biết của mình về kiếm mà còn phải xét cả khả năng của một người trong con đường này, sức mạnh mà một người có thể triển lộ ra, từ đó đột phá cảnh giới đầu tiên của Kiếm Tu, chính là Kiếm Khí Cảnh!

Thông thường, kiếm khách khi dùng kiếm để chém sẽ là lưỡi kiếm và mục tiêu va chạm một cách trực tiếp, mà khi có thể lĩnh ngộ được khả năng của bản thân, ngộ ra được tầng thứ cao hơn của kiếm, thêm cả quá trình khắc khổ luyện kiếm không ngừng, sức mạnh tưởng thường mà ẩn tàng đầy mạnh mẽ, từ đó mới cho ra thành quả là Kiếm Khí Cảnh.

Kiếm Khí Cảnh là cảnh giới khởi đầu của mọi Kiếm Tu, được phân chia từ Nhất Đẳng đến Cửu Đẳng, khả năng của nó cho phép kiếm sĩ khi chiến đấu hay thi triển các đòn công kích, các chiêu thức kiếm kỹ khác nhau bằng kiếm không nhất thiết phải là sự đụng độ trực tiếp của kiếm...

Uy lực của cảnh giới này cũng như cái tên của bản thân nó, đó là cho phép kiếm khi chém ra có thể tạo thành một luồng kiếm khí, cảnh giới càng cao sức mạnh, tốc độ và sự duy trì của luồng kiếm khí càng nhanh, mạnh và lâu dài, cách không mà trảm!

Kiếm khí có uy lực trên diện rộng, ví dụ như kiếm sĩ chưa đột phá Kiếm Khí Cảnh, phải chém trực tiếp vào thân cây để đốn đổ cái cây đó, mà Kiếm Tu đạt đến tầng lớp cao của Kiếm Khí Cảnh, một nhát chém một đường kiếm khí, sẽ có hàng chục, hàng trăm, có khi hàng ngàn cái cây có thể bị đốn ngã trong cùng một lúc!

Con đường của Kiếm Tu luôn luôn cực kỳ khó, nó đòi hỏi ngộ tính và năng lực quá khắc nghiệt, không phải ai cũng có thể kiên trì trên con đường này cả.

Tu hành giả sử dụng kiếm muốn đột phá Kiếm Khí Cảnh cũng mất đến 10 năm là ít, đối với những kẻ có tiềm năng hơn, có duyên với kiếm lộ thì cũng phải mất ít nhất 5, 6 năm gì đó, không tính đến đám thiên tài mất từ vài tháng đến 1 năm, nếu không tu sĩ rất dễ bị đả kích nặng vào tâm cảnh, tu lộ sẽ lại càng khó đi hơn.

Thiên tài được sinh ra đại đa số chính là để vang danh thiên hạ, đứng trên đỉnh cao của danh vọng, vừa là mục tiêu của vô số người ngưỡng vọng, lại cũng là đả kích của những kẻ cùng thế hệ, rất dễ bị nhắm vào...

Cho dù ngươi có thiên tài đến mức nào, nếu như chưa kịp trưởng thành và bị giết chết trước, thì cũng chỉ dừng lại ở cái ngưỡng thiên tài mà thôi.

Hai từ cường giả có sức nặng rất lớn, không phải ngươi cứ có tư chất, có quyền lực, có uy danh, có sức mạnh là có thể được gọi là cường giả.

Kiếm Tu cũng không khác gì, ngươi đột phá, ngươi thành công bước chân vào cảnh giới, vào con đường của Kiếm Tu, nhưng không phải chỉ như vậy mà ngươi được cho là Kiếm Tu cường đại, Kiếm Tu chân chính cả.

Kiếm Tu chân chính là độc lai độc vãng với thanh kiếm của mình, trung thành với con đường kiếm đạo, hiểu biết và lý giải sâu sắc về kiếm đạo, là một con người chính trực ngay thẳng, có cái tôi của riêng mình mà cũng biết giới hạn,...

Trần Vô Hạo dù cho có thành công luyện kiếm đến trình độ thâm sâu, đột phá Kiếm Khí Cảnh thậm chí cao hơn, nhưng trên người vẫn mang theo thủ đoạn đấu võ quyền cước, chẳng lẽ Kiếm Tu chiến đấu lại dùng nắm đấm với chân đá sao?

Thật ra điều đó cũng không sao cả, đôi khi hoàn cảnh buộc cho bản thân phải sử dụng tới thủ đoạn khác, nhưng như vậy chứng tỏ ngươi chưa đủ thành đạo, chưa đủ mạnh mẽ, chưa đủ lĩnh ngộ về con đường mình đã chọn!

Ngươi đã không đủ khả năng để dùng con đường của mình mà chiến đấu và buộc phải dùng tới thủ đoạn khác để chống lại hoàn cảnh ràng buộc ngươi kia, đó là một thất bại của bản thân ngươi.

Nhưng tất nhiên, Trần Vô Hạo hắn sẽ không để cho điều đó xảy ra, hiện tại thực lực hắn yếu, quả thật hắn buộc phải có hậu chiêu, hắn quyết tâm rèn luyện thật vững chắc sức mạng của mình, để cho đến khi hắn đột phá Kiếm Khí Cảnh, chân chính trở thành Kiếm Tu sẽ không còn phải sử dụng đến bất cứ chiêu thức gì ngoài độc nhất một thanh kiếm trong tay hắn!

Vào lúc này đây, Trần Vô Hạo đã bắt tay vào đọc thuộc và lý giải pháp quyết của Uyên Phong Kiếm Pháp một cách cực kỳ nghiêm túc.

Hắn đã lựa chọn công pháp này là kiếm pháp khởi đầu của hắn, nó sẽ chính là cơ sở để hắn phát triển kiếm đạo của hắn ngày sau, vì vậy phải thực sự hảo hảo nghiêm túc tu luyện thật nghiêm khắc, rèn giũa đến mức biến nó thành một bản năng!

Cũng vì sự tỉ mỉ nghiêm túc này mà Trần Vô Hạo đã liên tục đọc đi đọc lại quyển kiếm pháp này hàng mấy trăm lần, liên tục lĩnh ngộ và hiểu ra nhiều thứ của kiếm đạo, mỗi lần đọc lại hắn lại cảm giác như ngộ tính và tâm cảnh mình ngày một gia tăng, sự hiểu biết về kiếm ngày một phong phú...

Ròng rã cứ vậy mà đọc Uyên Phong Kiếm Pháp hết 3 ngày trời.

Rốt cuộc, hắn chập lại cuốn kiếm pháp, chống tay chống chân đứng lên, cầm theo thanh trường kiếm bình thường của mình ở bên cạnh, rút kiếm từ trong vỏ ra, để lộ ra lưỡi kiếm bóng loáng sắc bén như có thể dễ dàng chém đá như gọt hoa quả.

Mấy tháng vừa qua săn giết yêu thú, hắn đã rèn cho bản thân được một cái tâm sát phạt, vệ sinh và mài kiếm ngày một sắc bén hơn, tắm trong máu têu thú làm cho thanh kiếm như được tẩy luyện mà trở nên cứng cáp hơn rất nhiều...

Máu yêu thú cũng là một thứ nguyên liệu bao hàm năng lượng của yêu thú và chất chứa linh khí của thiên địa, cũng là một loại nguyên liệu rèn luyện kiếm, dù hiệu quả không cao nhưng nước chảy thì đá mòn, máu yêu thú chảy thì đoán kiếm tôi luyện, trường kiếm đã tắm máu của hàng mấy trăm con yêu thú, sao có thể chỉ chất lượng hơn một chút?

Thả vỏ kiếm xuống mặt cỏ xanh, Trần Vô Hạo bắt đầu vào tư thế đứng và cầm kiếm như đã học trong môn kiếm pháp chuẩn bị tu luyện bước đầu tiên, hé miệng lẩm bẩm:

"Uyên Phong Kiếm Pháp thức thứ nhất - Phong Vân Lộng Quyển Trảm!"